Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã
-
Chương 34: Ghen tuông
Ngọc bội lạnh lẽo như băng, nhưng đặt vào trong tay cô lại nóng chẳng khác nào cục than hồng, nặng tựa ngàn cân.
Cô ngây như phỗng nhìn Diệp Thiệu, lòng hỗn loạn: hắn thế này là có ý gì, có phải là ý cô đang nghĩ không, nếu đúng là ý cô đang nghĩ vậy thì nên thể hiện thế nào đây…
Diệp Thiệu búng một hạt dẻ trúng ngay trán cô: “Sao vậy, có thế mà đã ngẩn ngơ, tiếp tục thế này chỉ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của đời sau thôi.”
“…” Cô ăn đau tức giận trợn mắt, nào ngờ Diệp Thiệu duỗi bàn tay to ra: “Của ta đâu?”
Cô: “…”
Thấy cô không có phản ứng gì, mặt mũi Tề vương bệ hạ lập tức sầm xuống, u ám chất vấn: “Vân Ngạn, tốt nhất nàng đừng có quên chuẩn bị quà cho cô.”
Cô không phải là không chuẩn bị, chỉ là cô không ngờ Diệp Thiệu lại có thể đưa ngay bảo vật trấn quốc của Tề quốc cho cô thôi. Nếu không phải vẻ mặt hắn trông quá nghiêm túc, cô đã thật sự cho rằng hắn chỉ trêu đùa cô thôi. So sánh với hắn, làm sao cô có thể đưa món quà của mình ra được? Nhất định sẽ bị hắn cười nhạo!
Trong lúc cô đang do dự, sắc mặt Diệp Thiệu càng ngày càng đen, mây đen dày đặc che phủ mặt hắn, đang có xu hướng ngày càng đen thêm, vừa như thầm thì vừa như đang nói với cô: “Sao cô lại có thể lấy một vương hậu có chỉ số cảm xúc thấp tới nhường này chứ!”
Ngươi vậy mà còn có mặt mũi chê cô chỉ số cảm xúc thấp! Cô tức giận bất bình, thấy hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi vội vàng kéo tà áo hắn.
Hắn lạnh lùng quay đầu, cô khó xử thò tay vào trong túi áo mân mê, hắn hừ một tiếng rút tà áo làm bộ tiếp tục rời đi. Cô nóng nảy kéo mạnh ống tay áo của hắn. Diệp Thiệu không hề đề phòng lảo đảo suýt ngã, hắn dở khóc dở cười bảo: “Vân Ngạn, ta chỉ là muốn ngồi lại xuống, nàng kéo ta mạnh như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.”
“…” Cô ngượng ngùng buông áo hắn ta, Diệp Thiệu cũng không ngồi xuống nữa, mà đổi thành ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt như tỏa sáng, khóe miệng cong lên, chế nhạo cô: “Đã thành phu thê rồi còn gì nữa mà cứ phải ngượng ngùng giấu giấu giếm giếm, yên tâm, cô sẽ không cười nhạo nàng đâu.”
Cô: “…” Ngươi càng nói như vậy cô càng thấy không yên tâm!
Mà thôi, cô cắn răng rút từ trong tay áo ra rồi vội vã phủ lên tay hắn.
Diệp Thiệu ngây ngẩn cả người, cúi đầu nghiên cứu một lúc lâu mới nói: “Đây là giao sa?”
(giao sa: vải do người cá dệt từ nước)
Tròng mắt cô đảo quanh, khẽ gật đầu.
Diệp Thiệu: “…” Hắn im lặng một lúc rồi rít qua kẽ răng: “Vân Ngạn! Nàng dùng đồ của ta đưa cho nàng rồi tặng lại cho ta, thấy thế mà được à?”
Cô: “…”
Cái gì là của ngươi đưa! Đây rõ ràng là do người ta mất bao nhiêu công sức mất bao nhiêu thời gian mới học được kỹ năng của người cá đấy!!! Cô vừa tức giận lại cảm thấy có chút tổn thương.
Không muốn thì thôi!
Giơ tay ra kéo giao sa lại, không ngờ lại không thấy nhúc nhích tẹo gì. Cô nổi giận đùng đùng nhìn sang, thấy Diệp Thiệu níu chặt đầu bên kia không buông, hắn ra vẻ hiển nhiên nói: “Nào có đạo lý thu về đồ đã trao tay.”
Cô: “…” Không phải ngươi không hiếm lạ gì sao! Tính ngang bướng của cô nổi lên, dùng toàn lực kéo lại giao sa với Diệp Thiệu, quyết không buông.
Ai ngờ đâu Diệp Thiệu bất thình lình buông tay, cô đang trên đà kéo ngồi không vững ngã về phía sau, hông được người ta nhấc lên, cô còn chưa kịp hồi hồn đã ngả vào lòng Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu dùng giọng nói đắc ý tới gợi đòn của hắn nói: “Vân Ngạn, để cho ta đỡ phải yêu thương nhung nhớ, nàng đưa chính mình cho ta đi.”
Vành tai tóc mai chạm vào ấm áp, hắn vậy mà khẽ cọ lên mặt cô.
Cô: “…”
Thích thật, giống như một con chó to đùng á…
Đúng vào lúc cô không kiềm được muốn cắn đồ thần kinh này thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập: “Đại thẩm, A Khâm bảo thành Thịnh Dương có rất nhiều chỗ chơi, thẩm dẫn chúng ta đi ra…” Tông Sở như thể bị hù dọa, dừng lại ngay lập tức, sau đó liên mồm khiển trách: “Giữa ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa, A Khâm đừng nhìn, sẽ bị bọn họ làm hư đấy!”
“Ơ, điện Duyên Anh có lạnh đâu, sao vương huynh lại phải ôm vương tẩu…” Giọng nói của một bé gái cũng theo đó vang lên.
Tông Sở nhanh nhảu tiếp lời: “Đừng nhìn nữa, A Khâm! Bọn họ làm chuyện hư đốn đó! Nhìn vào sẽ đau mắt đấy!”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
Haha, dường như cô nghe thấy tiếng Diệp Thiệu cười lạnh.
Diệp Thiệu thoải mái buông cô ra, chỉnh lại vạt áo cho cô rồi cùng sóng vai với cô lạnh nhạt nhìn hai đứa bé kia: “A Khâm lại đây.”
Tông Sở khẩn trương: “A Khâm, đừng đi!”
Diệp Khâm nghiêng đầu nhìn nó hoài nghi: “Vì sao chứ?”
“Hắn không có ý tốt đâu!” Tông Sở nói thẳng.
Diệp Khẩm tức giận tới mức đỏ bừng mặt: “Không cho huynh nói xấu vương huynh!”
Tông SỞ: “…” Nó tội nghiệp hỏi: “Chẳng lẽ ta lại không quan trọng bằng Diệp cầm… khụ, vương huynh của muội sao?”
“Đó là đương nhiên!” Diệp Khâm thoải mái đáp lại: “Lam sao huynh có thể so với vương huynh được.” Dứt lời con bé liền vui vẻ nhảy tới đây.
Cô với Tông Sở: “…” Không hổ là huynh muội ruột thịt, một châm thấy máu, giết người trong vô hình.
Diệp Thiệu cười khẽ, nụ cười kia muốn có bao nhiêu ác ý liền có bấy nhiêu ác ý, Tông Sở ai oán than: “Đại thẩm, nể tình ta ngày đêm dạy thẩm vận thủy dệt giao sa, thẩm nói giúp ta mấy lời tốt đẹp đi.”
Hả? Cô nháy mắt mấy cái, vừa nhìn Diệp Khâm vẫn còn tóc để chỏm, lại nhìn nó. Giúp ngươi nói tốt lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta sao, ta cũng đâu phải là mụ buôn người!
Diệp Thiệu hỏi Diệp Khâm những chuyện sinh hoạt hàng ngày, sau đó quay sang bảo: “Gần đây vương đô quả thật rất náo nhiệt, ngày mai nhàn rỗi, chúng ta cùng đi ra ngoài một chút nhé?”
Hắn hỏi là cô, cô ngẩn ra. Nói đến, tới Tề quốc lâu như vậy rồi, ngoại trừ lần đầu ở biệt cung của Diệp Thiệu ra thì cô gần như không bước chân ra khỏi vương cung. Hắn nói như vậy, cô đương nhiên rất thích, chỉ là: quân vương một nước cùng vương hậu mang theo hai đứa trẻ con ra ngoài cung chơi mà không thấy vấn đề gì sao?
Diệp Thiệu cười khẽ: “Có ta ở đây, sợ cái gì.”
ừm, cũng phải, có ngươi ở đây thì phải là người khác sợ chúng ta mới đúng.
Đuổi hai đứa nhóc kia đi, cô với Diệp Thiệu lại liếc nhau, cô thoáng lúng túng chuyển tầm mắt đi. Một lúc lâu sau, cô mới buồn buồn rút giấy ra viết rằng: “Là ta suy xét không chu đáo, để lát ta trở về lấy ngọc…”
“A Ngạn, nàng bảo giao sa này nên làm túi thơm hay là làm khăn tay thì tốt hơn đây?” Diệp Thiệu lật qua lật lại mảnh giao sa, hưng phấn hỏi cô.
Cô: “…”
Tay cầm bút của cô khựng lại, nghiêm mặt nhìn hắn, không phải ngươi ghét bỏ nó sao!
Diệp Thiệu khụ một tiếng, nhét giao sa vào trong lòng: “Nếu đây là do vương hậu của cô ngày đêm hao tổn tâm huyết dệt ra, cô đành bất đắc dĩ nhận lấy là được rồi.”
Đành bất đắc dĩ nhận lấy cái đầu ngươi! Cô tức giận vỗ tờ giấy “bộp” một cái lên mặt hắn.
Diệp Thiệu: “…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Sau giờ ngọ, nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, đầu óc thảnh thơi rồi, cô với Diệp Thiệu lại tới điện Duyên Anh tiếp kiến lão tể tướng. Đêm qua gió bấc rít gào cả đêm không ngừng, sáng nay bầu trời phủ đây mây đen, buổi chiều bước tới tẩm điện lại càng cảm thấy gió lạnh như đao, thổi vào mặt phát đau. Diệp Thiệu buộc chặt áo khoác cho cô, nhìn lên tầng mây phủ tầng tầng lớp lớp: “Sợ là tuyết sắp rơi rồi.”
Không thể nào… cô ngẩng đầu, bỗng mí mắt chợt lạnh lẽo, dính lên đó là giọt nước nho nhỏ. Trận gió thổi qua cuốn theo lá khô bay tới, giữa không trung là hàng ngàn hàng vạn bông tuyết bay bay.
Cô ngỡ ngàng nhìn Diệp Thiệu, khó kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, viết rằng: nếu ngươi không làm Tề vương nữa thì có thể suy xét tới việc làm thầy bói đó.
“…” Diệp Thiệu sau một thoáng câm lặng, vậy mà lại gật đầu nói: “Cũng được, lúc trước cô vừa liếc mắt nhìn đã biết số nàng sẽ được quý nhân như cô đây phù trợ.”
Cô: “…”
Nhưng mà tuyết rơi rồi, cô nhìn bông tuyết tuôn rơi xuống, rầu rĩ không vui giấu tay vào trong tay áo.
Diệp Thiệu khẽ ho một tiếng, cúi người nhéo nhéo mặt cô: “SỢ tuyết rơi là không thể đi ra ngoài chơi phải không. Nhìn mặt phị ra sắp thành cái mặt trống rồi kìa. Chậc chậc, Vân Ngạn, nàng là người lớn rồi đấy, sao còn có thể ngây thơ đến vậy.”
Cô: “…” Cô vừa tức vì bị hắn chửi đểu là mặt to, vừa thoáng ngượng ngùng vì chút tâm tư của mình bị chọc thủng. Vờ tức giận đánh vào tay hắn, kết quả lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra cung nhân xung quanh đều giương vẻ mặt “Mẹ nó, ban ngày ban mặt bày đặt ân ân ái ái, còn muốn cho những kẻ độc thân như chúng ta đây sống không hả” không dám nhìn thẳng, còn nội thị thì trên mặt dường như tràn ngập chữ “Đốt đốt đốt!”
Cô: “…”
Diệp Thiệu vẫn luôn giữ nguyên phong cách không coi ai ra gì cho nên hắn đâu có để ý tới vẻ mặt mọi người xung quanh, vẫn tiếp tục nói với cô: “Nàng yên tâm đi, cô đã hỏi Khâm Thiên Giám rồi, trận tuyết này rơi không lâu đâu, đến tối là ngừng rồi.”
Cô nhập ngừng gật đầu.
Còn chưa tới điện Duyên Anh, gió tuyết đã đan cài như mắc cửi, tựa như một tấm lưới bằng bông, phủ lên khiến đất trời mờ tối. Cô vô tình ngước mắt nhìn sang, thoáng thấy ở hành lang cách đó không xa có một bóng người áo xanh im lặng nhìn chúng ta, cô chợt sững sờ kinh sợ. Cô kinh sợ là bởi bóng dáng này quá giống một người, một người vốn nên ngồi trên vương tọa Kinh quốc – Tiêu Hoài Chi.
Lúc trước Diệp Thiệu còn bảo với cô bên trong đoàn sứ thần của Kinh quốc không có Tiêu Hoài Chi, tên khốn đó lúc này hẳn đang bận rộn bình định thế lực phản đối hắn trong triều, không tới mức rộng rãi ngang nhiên bỏ lại nội chiến mà chạy tới uống rượu mừng của cô với Diệp Thiệu đâu.
Đi xuyên qua gió tuyết cô mới phát hiện ra là bản thân mình hoa mắt. Thân hình người này cũng xấp xỉ với Tiêu Hoài Chi nhưng ngũ quan chỉ hơi giống mà thôi, tuổi cũng trẻ hơn nhiều, không có khí chất lạnh nhạt tới quái gở như Tiêu Hoài Chi, tổng thể rất là khác nhau. Hắn nhìn thấy chúng ta tới thì ngẩn ra sau đó vội vàng hành lễ. Nghe hắn nói mới biết thì ra hắn là môn đồ của lão tể tướng, giữ chức Lễ bộ thị lang ở đế đô, lần này cùng theo tể tướng tới thăm Tề quốc.
Hắn nói như vậy là cô hiểu. Tiêu thị là gia tộc lớn ở Mục triều, có vô số người trong tộc đảm nhậm các chức vụ ở đế đô và các quốc gia. Người này giống như Tiêu Hoài Chi, đều là người Tiêu thị. Trông tướng mạo của hai người này, chưa biết chừng còn là anh em họ cách nhau không xa.
“Tuổi tác tướng gia đã cao không thể chịu lạnh nên đã vào trong điện chờ trước, để hạ quan ở đây nghênh đón Tề vương bệ hạ và vương hậu.” Tiêu Nhân Phủ không kiêu ngạo không siểm nịnh báo với Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu tuy đã từng gặp Tiêu Hoài Chi nhưng không quen như cô, cho nên hắn cũng chỉ thản nhiên gật đầu, đi thẳng vào trong điện, đi được hai bước bất chợt cười khẽ nói: “Tiêu đại nhân, có ai đã từng nói rằng ngươi rất giống người nào đó chưa?”
Cô: “…”
~
Tác giả: Chương mới đây ~ Hai ngày nay tác giả cũng có họ hàng tới thăm giống y như bạn cá cho nên không viết được dài lắm… khi nào bình thường nhất định sẽ viết dài hơn! Yêu các bạn, chụt chụt chụt! Hôm nay khi viết chương này tôi nghe bài “Hợp lâu tất hôn” (~ ở bên nhau lâu sẽ cưới???), mẹ ơi, vừa nghe vừa viết không nhịn được lại viết chỉ toàn ngọt ngào thôi. Tề vương đại nhân ngạo kiều mỗi ngày đều ngọt ngào nói chuyện yêu đương với bạn cá à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook