Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em
-
Chương 9: Tranh chấp
Edit: TH
Sáng sớm, Cố Vân Thanh đã được cảnh vệ của Lục Chấn Viễn đưa tới văn phòng của ông.
Cố Vân Thanh chờ hơn nửa ngày, thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu chạy lung tung khắp phòng. Cô liếc mắt nhìn trộm Lục Chấn Viễn không biết đang xem tập văn kiện gì, âm thầm nâng một chân trước lên.
"Quay lại." Lục Chấn Viễn không thèm nhìn đã mở miệng nói.
Cố Vân Thanh ứ chịu, cọ cọ khung cửa, ai oán nhìn Lục Chấn Viễn.
"Kiên nhẫn đi, chủ nhân mới của mày đến ngay bây giờ." Lục Chấn Viễn lật một tờ văn kiện trong tay, sau đó đóng dấu tên của mình lên mặt giấy.
Cố Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài, không nghịch nữa.
Lục Chấn Viễn bỏ bút xuống, cười mắng: "Con chó này, mày thật đúng là không biết tốt xấu..."
Không đợi Lục Chấn Viễn nói hết, đột nhiên Cố Vân Thanh nghe thấy những tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Một tiếng là cảnh vệ của Lục Chấn Viễn, tiếng còn lại là của người lạ.
Hai lỗ tai Cố Vân Thanh khẽ động, nháy mắt liền lẻn đến bên người Lục Chấn Viễn. Cô ngồi một chỗ trông rất nghiêm túc và đàng hoàng, xem chừng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đối với chủ nhân tương lai này, nhất định cô phải để lại ấn tượng tốt, tranh thủ về sau còn được sống thoải mái...
Hiển nhiên Lục Chấn Viễn rất hiểu Cố Vân Thanh, ông nhướng mày, sau đó cũng không nhanh không chậm lại cầm tờ văn kiện trên bàn.
Người tới là người ngồi chiếu dưới, ông không cần quá mức trịnh trọng.
Lưu Nham bước vào, đầu tiên nhìn thấy Lục Chấn Viễn thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ, có vẻ là người rất cởi mở, "Chú Lục, trên đường tới đây cháu bị tắc đường nên tới muộn, chú đừng trách cháu nha."
Lục Chấn Viễn có ấn tượng đầu tiên không tồi với Lưu Nham nên biểu cảm trên mặt ông cũng thoáng dịu đi vài phần, "Con trai của Anh Kiệt phải không? Đã lớn như vậy rồi."
Lưu Nham ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Chú Lục, năm nay cháu đã 27 rồi ạ."
Lục Chấn Viễn cười cười, sau đó lại hỏi Lưu Nham mấy vấn đề, ví dụ như đã có bạn gái chưa, linh tinh các thứ.
Lưu Nham nào đâu biết mình vất vả lắm mới được ra cửa, lại còn bị hỏi cái vấn đề cỏn con này. Mà gã ta ghét nhất chính là bị người khác hỏi đến chuyện bạn gái. Gã đây nhiều tiền như thế, mấy năm nay chơi đùa còn chưa đủ, sao cứ nhằm cái chuyện cá nhân đi quản gã làm gì.
Không ngờ người trước mắt này tuy rằng có địa vị cao, nhưng mẹ nó cũng quá là lắm mồm, lải nhải suốt... Trong lòng chửi thầm nhưng vì khiếp sợ thân phận của Lục Chấn Viễn, Lưu Nham cũng chỉ có thể nhẫn nại nghe theo.
Nửa tiếng sau, Lục Chấn Viễn mới thoáng nhớ tới mục đích của Lưu Nham đến đây, vì thế ông hỏi: "Chú già rồi, hay quên, cháu tới là đưa Lục Lộ đi?"
Lưu Nham sớm đã có chút nóng vội, giờ vừa nghe thấy Lục Chấn Viễn nói thế liền vội vàng gật đầu, "Vâng thưa chú, nhà cháu đã thu xếp ổn thoả cho nó, thức ăn cũng đủ cả. Ba cháu còn đang chờ đưa Lục Lộ về đấy ạ."
"Thế này đi, cháu đưa Lục Lộ đến chỗ đóng phim trong quân đội trước. Buổi tối nếu có đưa nó đi thì tiếp đưa về là được." Lục Chấn Viễn nghĩ một lát rồi đáp.
"Dạ?" Lưu Nham ngây người, vốn tưởng mình có thể đưa chó về luôn.
Còn phải đợi buổi tối, sao lại phiền toái như vậy?!
Ngay lúc Lưu Nham còn chưa biết nên nói gì, bỗng nhiên gã ta cảm giác được trên đùi mình bị cái gì đó hơi cọ cọ. Gã ta cúi đầu thì bắt gặp một con chó Berger cực to, gã theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Nhìn thấy trong mắt Lưu Nham bỗng loé lên sự tức giận, trong lòng Cố Vân Thanh không khỏi trầm xuống.
Xem ra chủ nhân mới này không thích giống chó to...
Cố Vân Thanh chỉ làm bộ như không biết, nhưng cô không cọ chân Lưu Nham nữa, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lúc này Lưu Nham mới phản ứng lại được, sau đó mới đi theo Cố Vân Thanh.
Đợi một người một chó đi khỏi, Lục Chấn Viễn mới có chút thâm ý, thở dài. Xoa xoa ấn đường của mình, ông hơi thất thần.
——
Lúc Trình Dịch đang đóng phim thì đã thấy ngay Cố Vân Thanh, đương nhiên sau lưng cô còn có cả Lưu Nham nữa.
Người này, không phải người mà sáng sớm nay anh thấy sao...
"Cắt!" Lưu Vũ Sinh nhận ra Trình Dịch trong tíc tắc này không vào trạng thái, liền phất tay, "Lại đây."
Đối với kĩ thuật diễn xuất tốt của Trình Dịch, yêu cầu của Lưu Vũ Sinh cũng không ngừng cao lên. Hơi có tý tì vết nào ông đều chỉ dạy lại, cố gắng đưa bộ phim 《 The Soldier 》 này trở thành một bộ phim hoàn hảo.
Trình Dịch bị dính NG một lần, anh không nhìn về chỗ cô nữa. Chờ quay lại lần nữa, anh khôi phục trạng thái hoàn mỹ vừa rồi.
Cố Vân Thanh vẫy đuôi nhìn diễn viên đóng phim, không có di động không có máy tính. Cô như kiểu sống trong thời kì cổ đại, phải nhìn thế này mới không thấy nhàm chán.
Nhưng mà đối với Lưu Nham mà nói thì quả thực là một loại cực hình.
Mở di động ra, sau năm phút lại tắt điện thoại. Gã nhìn Cố Vân Thanh xem ngon lành thì âm thầm bĩu môi.
Động vật đúng là động vật, một đoàn làm phim nhỏ thế này mà cũng có thể làm nó sung sướng.
Cắn răng cố chịu thêm một tiếng, Lưu Nham cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Gã lấy cớ đi WC rồi sau đó gọi điện thoại nói chuyện phiếm với các cô em.
Lưu Nham vừa mới đi không lâu thì cảnh quay của Trình Dịch cũng kết thúc.
Nghĩ ngợi một lát, Trình Dịch cũng không đi thay quần áo. Dù sao buổi chiều còn phải quay tiếp, dứt khoát không thay nữa.
Anh theo thói quen định lại gần Cố Vân Thanh. Trình Dịch do dự một chút rồi duỗi tay sờ sờ đầu cô. Cố Vân Thanh không nhịn được, thuận thế nằm xuống.
Nhìn con chó chơi xấu nằm ườn xuống đất không chịu đứng lên, Trình Dịch cong cong khóe môi, "Sao mày lại không cho người mới kia xoa đầu?"
Con chó này, chỉ có mới vài ngày thôi mà đã khiến anh quen với nó.
Cố Vân Thanh cảm thấy dưới cổ mình được gãi nhẹ, hai con mắt thoải mái híp lại.
Cô cũng muốn chủ nhân tương lai gãi đầu cho mình, nhưng đến giờ đối phương còn không hề duỗi tay lần. Dùng đầu ngón chân cũng biết chắc là đối phương không muốn, chẳng lẽ cô còn thể dùng vũ lực ép người ta đi vào khuôn khổ sao?
Nói thật nhìn cái dáng của người nọ, thật đúng là không chịu nổi cú bổ nhào của cô.
Đợi đến khi Lưu Nham quay lại thì thấy cảnh này. Một người một chó trước mắt rất thân thiết tương tác với nhau, bỗng nhiên trong lòng gã ta dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Con chó này không thân với người mới như gã, nhỡ đâu giữa đường bị người ta hẫng tay trên mất, gã biết đi đâu mà khóc đây.
"Ngại quá, đây là chó mà chú Lục tặng cho tôi." Lưu Nham còn có tý lịch sự nói.
Trình Dịch dừng tay một chút, sau đó rút về. Cố Vân Thanh nén bi thương liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, tiếp đó quay đầu bỏ đi.
Có vẻ nhìn ra Cố Vân Thanh thích được sờ đầu, Lưu Nham nhìn nhìn cô rồi cũng vươn tay ra.
Người này tuyệt đối chưa từng nuôi chó bao giờ!
Cảm giác được cái tay trên đầu nắn bóp hơi đau, Cố Vân Thanh ngầm nhe răng, cố nén lại ý định muốn tung chân.
Nhưng ngay sau đó, Cố Vân Thanh không rỗi hơi đâu để ý tới loại cảm giác khó chịu này, bởi vì cô nghe thấy từ trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng gào thét.
"Mày bị sao thế! Đi đường mắt bị mù à!?" Lưu Nham chiếc áo của mình bị đổ nước ngấm vào, lửa giận trực tiếp liền bốc cháy vù vù trên đỉnh đầu.
Vốn dĩ vì một con chó mà lăn lộn cả một buổi sáng, Lưu Nham đã sớm nghẹn lâu rồi. Bây giờ thì trực tiếp không nhịn nổi nữa mà bùng nổ.
Thấy Cố Vân Thanh đã thoát ra được, Trình Dịch ngừng tay. Anh hơi cúi người, vẻ mặt thành thật xin lỗi, "Thật xin lỗi, sáng nay tôi đóng phim nên hơi mệt. Vừa rồi đầu óc choáng váng, trên tay lập tức không có tý sức nào..."
-
Một chương tạm biệt năm cũ~
Hôm nay tình cờ thấy có bạn đăng tìm truyện này mới ớ ra có người đọc cơ à =)))) nên là cũng cố lên đăng một chương.
Sáng sớm, Cố Vân Thanh đã được cảnh vệ của Lục Chấn Viễn đưa tới văn phòng của ông.
Cố Vân Thanh chờ hơn nửa ngày, thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu chạy lung tung khắp phòng. Cô liếc mắt nhìn trộm Lục Chấn Viễn không biết đang xem tập văn kiện gì, âm thầm nâng một chân trước lên.
"Quay lại." Lục Chấn Viễn không thèm nhìn đã mở miệng nói.
Cố Vân Thanh ứ chịu, cọ cọ khung cửa, ai oán nhìn Lục Chấn Viễn.
"Kiên nhẫn đi, chủ nhân mới của mày đến ngay bây giờ." Lục Chấn Viễn lật một tờ văn kiện trong tay, sau đó đóng dấu tên của mình lên mặt giấy.
Cố Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài, không nghịch nữa.
Lục Chấn Viễn bỏ bút xuống, cười mắng: "Con chó này, mày thật đúng là không biết tốt xấu..."
Không đợi Lục Chấn Viễn nói hết, đột nhiên Cố Vân Thanh nghe thấy những tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Một tiếng là cảnh vệ của Lục Chấn Viễn, tiếng còn lại là của người lạ.
Hai lỗ tai Cố Vân Thanh khẽ động, nháy mắt liền lẻn đến bên người Lục Chấn Viễn. Cô ngồi một chỗ trông rất nghiêm túc và đàng hoàng, xem chừng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đối với chủ nhân tương lai này, nhất định cô phải để lại ấn tượng tốt, tranh thủ về sau còn được sống thoải mái...
Hiển nhiên Lục Chấn Viễn rất hiểu Cố Vân Thanh, ông nhướng mày, sau đó cũng không nhanh không chậm lại cầm tờ văn kiện trên bàn.
Người tới là người ngồi chiếu dưới, ông không cần quá mức trịnh trọng.
Lưu Nham bước vào, đầu tiên nhìn thấy Lục Chấn Viễn thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ, có vẻ là người rất cởi mở, "Chú Lục, trên đường tới đây cháu bị tắc đường nên tới muộn, chú đừng trách cháu nha."
Lục Chấn Viễn có ấn tượng đầu tiên không tồi với Lưu Nham nên biểu cảm trên mặt ông cũng thoáng dịu đi vài phần, "Con trai của Anh Kiệt phải không? Đã lớn như vậy rồi."
Lưu Nham ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Chú Lục, năm nay cháu đã 27 rồi ạ."
Lục Chấn Viễn cười cười, sau đó lại hỏi Lưu Nham mấy vấn đề, ví dụ như đã có bạn gái chưa, linh tinh các thứ.
Lưu Nham nào đâu biết mình vất vả lắm mới được ra cửa, lại còn bị hỏi cái vấn đề cỏn con này. Mà gã ta ghét nhất chính là bị người khác hỏi đến chuyện bạn gái. Gã đây nhiều tiền như thế, mấy năm nay chơi đùa còn chưa đủ, sao cứ nhằm cái chuyện cá nhân đi quản gã làm gì.
Không ngờ người trước mắt này tuy rằng có địa vị cao, nhưng mẹ nó cũng quá là lắm mồm, lải nhải suốt... Trong lòng chửi thầm nhưng vì khiếp sợ thân phận của Lục Chấn Viễn, Lưu Nham cũng chỉ có thể nhẫn nại nghe theo.
Nửa tiếng sau, Lục Chấn Viễn mới thoáng nhớ tới mục đích của Lưu Nham đến đây, vì thế ông hỏi: "Chú già rồi, hay quên, cháu tới là đưa Lục Lộ đi?"
Lưu Nham sớm đã có chút nóng vội, giờ vừa nghe thấy Lục Chấn Viễn nói thế liền vội vàng gật đầu, "Vâng thưa chú, nhà cháu đã thu xếp ổn thoả cho nó, thức ăn cũng đủ cả. Ba cháu còn đang chờ đưa Lục Lộ về đấy ạ."
"Thế này đi, cháu đưa Lục Lộ đến chỗ đóng phim trong quân đội trước. Buổi tối nếu có đưa nó đi thì tiếp đưa về là được." Lục Chấn Viễn nghĩ một lát rồi đáp.
"Dạ?" Lưu Nham ngây người, vốn tưởng mình có thể đưa chó về luôn.
Còn phải đợi buổi tối, sao lại phiền toái như vậy?!
Ngay lúc Lưu Nham còn chưa biết nên nói gì, bỗng nhiên gã ta cảm giác được trên đùi mình bị cái gì đó hơi cọ cọ. Gã ta cúi đầu thì bắt gặp một con chó Berger cực to, gã theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Nhìn thấy trong mắt Lưu Nham bỗng loé lên sự tức giận, trong lòng Cố Vân Thanh không khỏi trầm xuống.
Xem ra chủ nhân mới này không thích giống chó to...
Cố Vân Thanh chỉ làm bộ như không biết, nhưng cô không cọ chân Lưu Nham nữa, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lúc này Lưu Nham mới phản ứng lại được, sau đó mới đi theo Cố Vân Thanh.
Đợi một người một chó đi khỏi, Lục Chấn Viễn mới có chút thâm ý, thở dài. Xoa xoa ấn đường của mình, ông hơi thất thần.
——
Lúc Trình Dịch đang đóng phim thì đã thấy ngay Cố Vân Thanh, đương nhiên sau lưng cô còn có cả Lưu Nham nữa.
Người này, không phải người mà sáng sớm nay anh thấy sao...
"Cắt!" Lưu Vũ Sinh nhận ra Trình Dịch trong tíc tắc này không vào trạng thái, liền phất tay, "Lại đây."
Đối với kĩ thuật diễn xuất tốt của Trình Dịch, yêu cầu của Lưu Vũ Sinh cũng không ngừng cao lên. Hơi có tý tì vết nào ông đều chỉ dạy lại, cố gắng đưa bộ phim 《 The Soldier 》 này trở thành một bộ phim hoàn hảo.
Trình Dịch bị dính NG một lần, anh không nhìn về chỗ cô nữa. Chờ quay lại lần nữa, anh khôi phục trạng thái hoàn mỹ vừa rồi.
Cố Vân Thanh vẫy đuôi nhìn diễn viên đóng phim, không có di động không có máy tính. Cô như kiểu sống trong thời kì cổ đại, phải nhìn thế này mới không thấy nhàm chán.
Nhưng mà đối với Lưu Nham mà nói thì quả thực là một loại cực hình.
Mở di động ra, sau năm phút lại tắt điện thoại. Gã nhìn Cố Vân Thanh xem ngon lành thì âm thầm bĩu môi.
Động vật đúng là động vật, một đoàn làm phim nhỏ thế này mà cũng có thể làm nó sung sướng.
Cắn răng cố chịu thêm một tiếng, Lưu Nham cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Gã lấy cớ đi WC rồi sau đó gọi điện thoại nói chuyện phiếm với các cô em.
Lưu Nham vừa mới đi không lâu thì cảnh quay của Trình Dịch cũng kết thúc.
Nghĩ ngợi một lát, Trình Dịch cũng không đi thay quần áo. Dù sao buổi chiều còn phải quay tiếp, dứt khoát không thay nữa.
Anh theo thói quen định lại gần Cố Vân Thanh. Trình Dịch do dự một chút rồi duỗi tay sờ sờ đầu cô. Cố Vân Thanh không nhịn được, thuận thế nằm xuống.
Nhìn con chó chơi xấu nằm ườn xuống đất không chịu đứng lên, Trình Dịch cong cong khóe môi, "Sao mày lại không cho người mới kia xoa đầu?"
Con chó này, chỉ có mới vài ngày thôi mà đã khiến anh quen với nó.
Cố Vân Thanh cảm thấy dưới cổ mình được gãi nhẹ, hai con mắt thoải mái híp lại.
Cô cũng muốn chủ nhân tương lai gãi đầu cho mình, nhưng đến giờ đối phương còn không hề duỗi tay lần. Dùng đầu ngón chân cũng biết chắc là đối phương không muốn, chẳng lẽ cô còn thể dùng vũ lực ép người ta đi vào khuôn khổ sao?
Nói thật nhìn cái dáng của người nọ, thật đúng là không chịu nổi cú bổ nhào của cô.
Đợi đến khi Lưu Nham quay lại thì thấy cảnh này. Một người một chó trước mắt rất thân thiết tương tác với nhau, bỗng nhiên trong lòng gã ta dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Con chó này không thân với người mới như gã, nhỡ đâu giữa đường bị người ta hẫng tay trên mất, gã biết đi đâu mà khóc đây.
"Ngại quá, đây là chó mà chú Lục tặng cho tôi." Lưu Nham còn có tý lịch sự nói.
Trình Dịch dừng tay một chút, sau đó rút về. Cố Vân Thanh nén bi thương liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, tiếp đó quay đầu bỏ đi.
Có vẻ nhìn ra Cố Vân Thanh thích được sờ đầu, Lưu Nham nhìn nhìn cô rồi cũng vươn tay ra.
Người này tuyệt đối chưa từng nuôi chó bao giờ!
Cảm giác được cái tay trên đầu nắn bóp hơi đau, Cố Vân Thanh ngầm nhe răng, cố nén lại ý định muốn tung chân.
Nhưng ngay sau đó, Cố Vân Thanh không rỗi hơi đâu để ý tới loại cảm giác khó chịu này, bởi vì cô nghe thấy từ trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng gào thét.
"Mày bị sao thế! Đi đường mắt bị mù à!?" Lưu Nham chiếc áo của mình bị đổ nước ngấm vào, lửa giận trực tiếp liền bốc cháy vù vù trên đỉnh đầu.
Vốn dĩ vì một con chó mà lăn lộn cả một buổi sáng, Lưu Nham đã sớm nghẹn lâu rồi. Bây giờ thì trực tiếp không nhịn nổi nữa mà bùng nổ.
Thấy Cố Vân Thanh đã thoát ra được, Trình Dịch ngừng tay. Anh hơi cúi người, vẻ mặt thành thật xin lỗi, "Thật xin lỗi, sáng nay tôi đóng phim nên hơi mệt. Vừa rồi đầu óc choáng váng, trên tay lập tức không có tý sức nào..."
-
Một chương tạm biệt năm cũ~
Hôm nay tình cờ thấy có bạn đăng tìm truyện này mới ớ ra có người đọc cơ à =)))) nên là cũng cố lên đăng một chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook