Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em
-
Chương 14: Vẫn còn độc thân
Edit: TH
Sau khi lái xe đến khu phố xá sầm xuất, Cố Vân Thanh liền rụt đầu về.
Trình Dịch thấy cô còn có chừng mực, anh hơi gật đầu, hài lòng.
Ánh đèn neon xa dần, Cố Vân Thanh nhìn thấy Trình Dịch chậm rãi lái xe vào một tiểu khu. Nhìn xung quanh nơi này, cô rất kinh ngạc.
Sen hót phân mới của cô, còn có tiền hơn so với trong tưởng tượng.
Trình Dịch lái xe đến chỗ đỗ xe, sau đó cởi dây an toàn cho Cố Vân Thanh. Lần này anh rút kinh nghiệm, cách hẳn một khoảng tránh lưỡi của cô để khỏi bị tập kích bất ngờ.
Nhưng lần này Cố Vân Thanh mới là người không để ý tới anh. Đợi tháo dây an toàn xong, cô nhanh chóng nhảy xuống xe.
Nhìn con chó Berger mừng rỡ giữa đường, Trình Dịch đột nhiên cảm thấy mình hình như... Có chút tự đa tình.
Nhưng may bây giờ không ai biết, anh thấp giọng ho một tiếng, gọi, "Đi thôi."
Cố Vân Thanh vội vàng đuổi theo.
Đi thang máy, Trình Dịch ấn lên tầng cao nhất. Cố Vân Thanh bỗng nhiên hơi mong đợi, không biết chỗ ở tiếp theo của mình trong thời gian tới sẽ thế nào.
Ở trong thang máy đang đi lên, Cố Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là căn nhà này có nữ chủ nhân hay không?
"Gâu?" Kêu nhanh hơn não, cô trực tiếp hỏi luôn.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng là tiếng chó kêu, mông lung không có mục tiêu dò hỏi, cho dù Trình Dịch có thông minh đi nữa, anh cũng không biết lúc này Cố Vân Thanh đang hỏi gì.
Cho rằng con chó Berger trước mặt không quen vào không gian kín mít thế này mới phát ra tiếng kêu, Trình Dịch thuận tay sờ sờ đầu cô, trấn an nói: "Tẹo nữa là đến rồi."
Câu trả lời này đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Không biết có nữ chủ nhân hay không? Nếu nhỡ có, đợi lát nữa đến biểu hiện sẽ không kịp, phải nhân lúc này chuẩn bị sẵn mới được. Cố Vân Thanh thầm hành động.
Trình Dịch cứ thế trơ mắt nhìn con chó Berger này mặt mày thâm trầm bày ra tư thế mười phần ta đây đáng tin cậy. Đứng nguyên tại chỗ, oai phong lẫm liệt, khiến người ta có cảm giác cực kì an toàn.
Trình Dịch, "... Mày làm trò gì vậy?"
Sao đột nhiên trở nên như vậy nghiêm túc thế?
"Gâu." Chứng minh mình không chỉ đơn giản là thú cưng, cô còn có thể trông nhà.
Cố Vân Thanh nghĩ nếu về sau Trình Dịch không có ở nhà, cô có thể thay anh bảo vệ nữ chủ nhân. Nói không chừng thức ăn của cô còn nhiều hơn ấy chứ.
Nhưng đợi thang máy đến tầng cao nhất, Cố Vân Thanh nhìn thấy Trình Dịch dùng điều khiển từ xa mở khoá cửa, biểu cảm trên gương mặt cô bỗng rạn nứt.
Kể cả kẻ trộm có xông vào tiểu khu được bảo vệ nghiêm ngặt, hắn cũng không mở nổi cái loại khoá thông minh thế này đâu!
Tác dụng của mình xem như là bằng không, chẳng lẽ về sau chỉ có thể làm thú cưng. Nhưng ngoại hình mình thế này, không tỏ vẻ đáng yêu được!
Thấy con chó Berger bên cạnh ngẩn ngơ, Trình Dịch đi tới ngồi xổm xuống, "Có phải không quen không?"
Cố Vân Thanh nhoài vào lòng Trình Dịch, nước mắt lưng tròng đã hiểu. Đại ý nói mình chỉ là đồ bỏ đi, chỉ có thể dựa vào tỏ vẻ đáng yêu làm nũng để sống qua ngày.
Trình Dịch cảm giác trong lòng mình hơi nóng, còn cọ vào má anh, lông không mềm chút nào. Anh giật mình, sau đó hơi cong môi, bỗng nhiên bế con chó trong lòng lên, "Đừng khẩn trương."
Cố Vân Thanh nhận ra tứ chi mình đang cách khỏi mặt đất. Cô mở to mắt chó, hiện giờ cô phải 60, 70 kg, rất nặng, cứ bị người ta ôm nhẹ nhàng đi như vậy ư?
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Cố Vân Thanh không khỏi trợn trắng mắt.
Sen hót phân, anh thít phải bụng tôi rồi.
Tuy rằng không thoải mái, nhưng Cố Vân Thanh sợ mình giãy giụa làm Trình Dịch bị thương, nên cô không phản kháng. Sau khi vào cửa, Trình Dịch đặt Cố Vân Thanh xuống đất, đóng cửa lại.
Cố Vân Thanh nhìn căn phòng với 200 mét vuông, cô trợn mắt, trong lòng thấy không ổn.
Sen hót phân của cô, không phải là bị bao nuôi đấy chứ...
Cả cái tầng cao nhất này đều thông thoáng, trông có vẻ đặc biệt trống trải. Cửa sổ sát đất, bên ngoài có ban công rộng, ngay cả sàn nhà đang dẫm dưới chân đây thoạt nhìn cũng có giá trị xa xỉ.
Ngay sau đó, Cố Vân Thanh đi dạo quanh phòng một vòng, phát hiện không có tý dấu vết nào có phụ nữ ở. Kiểu gì cũng chỉ thấy có mình Trình Dịch ở đây.
Cố Vân Thanh nhìn toàn bộ cảnh vật trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó lao như điên tới trước mặt Trình Dịch.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của chó Berger, Trình Dịch cười, "Sao vậy?"
Có vẻ như nó rất vừa lòng với chỗ ở của anh.
Trình Dịch nhìn cách trang trí lạnh lẽo xung quanh, có lẽ vì con chó Berger đang vui sướng trước mắt này, anh cảm thấy dường như nơi này không vắng lặng đến vậy.
Trong phòng thêm một cái bóng, cảm giác cũng không tệ.
Làm sao vậy? Đương nhiên là sau này theo gót chân trở thành người nổi tiếng của anh để được ăn uống no say chứ sao!
Cố Vân Thanh phe phẩy cái đuôi, gắt gao đi theo sau Trình Dịch. Trình Dịch cũng không xua đuổi, tùy ý để cô đi theo mình.
Mở cửa phòng ngủ, Trình Dịch lấy áo ngủ từ trong ngăn tủ ra. Duỗi tay cởi áo cộc tay mặc trên người, lúc đang chuẩn bị cởi quần, sau khi nghĩ kĩ anh mới phát hiện, liền nhìn qua một bên.
Quả nhiên, anh thấy con chó Berger ngồi ngay ngắn dưới sàn nhà, cẩn thận tỉ mỉ.
Hai ánh mắt đối diện nhìn nhau, Cố Vân Thanh nghiêng nghiêng đầu, sao tên này lại dừng lại?
Nhưng cũng phải nói thêm, sen hót phân mới này thật đẹp trai, dáng người cũng đẹp. Cố Vân Thanh nhìn cơ bụng săn chắc của Trình Dịch, còn có cả tuyến nhân ngư* nổi lên rõ ràng dưới lớp quần, không khỏi khiến người khác trầm trồ khen ngợi.
(*) Tuyến nhân ngư là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong "Hội họa luận" Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra "nhân ngư tuyến" làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm.
Giây tiếp theo, trước mắt Cố Vân Thanh tối sầm, một cái áo cộc tay còn hơi ấm của cơ thể chụp xuống đầu cô.
Toàn mùi mồ hôi, tệ thật.
Cố Vân Thanh duỗi chân trước, cái áo cộc tay kia mới tuột xuống. Mà lúc này, Trình Dịch mới thay quần được một nửa.
"Mày..." Trình Dịch cho rằng chụp cái áo cộc tay lên đầu cô thì cô có thể kiên trì đợi anh thay nốt cái quần.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng anh, Cố Vân Thanh bĩu môi, người này chắc bị ảnh hưởng bởi mấy cái video độc hại ở trên mạng rồi. Thú cưng bị khuất tầm nhìn đúng là sẽ luống cuống tay chân, nhưng đừng quên, cô là con người.
Tuy rằng chưa từng thấy sen hót phân nào thay quần áo với chó mà còn mất tự nhiên, nhưng Cố Vân Thanh vẫn là rất quan tâm anh, cực kì tự giác đi ra ngoài.
Đợi Cố Vân Thanh đi mất, Trình Dịch ngẩn ngơ một lúc lâu.
Một mặt là bị một con chó nhìn thấu tâm tư, mặt khác... Trình Dịch giơ tay chọc chọc cơ bụng sáu múi của bản thân, âm thầm suy đoán. Chẳng lẽ dáng người của anh xấu đến nỗi một con chó cũng không hấp dẫn nổi?
Một lát sau, Trình Dịch hoàn hồn, nhanh chóng mặc quần ngủ lên.
Ngoài cửa.
Cố Vân Thanh nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn ban nãy, cô không khỏi dùng hai chân trước múa may quay cuồng một chút.
Chỗ đó của anh ta lúc bình tĩnh lớn vậy, kích thước khá đáng nhìn.
Ừm nhưng anh ta vẫn là cẩu độc thân.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Thanh hết sức vui mừng ngã vào sàn nhà mát lạnh.
-
Editor *che mặt* nghĩ gì vậy má ôi...
Sau khi lái xe đến khu phố xá sầm xuất, Cố Vân Thanh liền rụt đầu về.
Trình Dịch thấy cô còn có chừng mực, anh hơi gật đầu, hài lòng.
Ánh đèn neon xa dần, Cố Vân Thanh nhìn thấy Trình Dịch chậm rãi lái xe vào một tiểu khu. Nhìn xung quanh nơi này, cô rất kinh ngạc.
Sen hót phân mới của cô, còn có tiền hơn so với trong tưởng tượng.
Trình Dịch lái xe đến chỗ đỗ xe, sau đó cởi dây an toàn cho Cố Vân Thanh. Lần này anh rút kinh nghiệm, cách hẳn một khoảng tránh lưỡi của cô để khỏi bị tập kích bất ngờ.
Nhưng lần này Cố Vân Thanh mới là người không để ý tới anh. Đợi tháo dây an toàn xong, cô nhanh chóng nhảy xuống xe.
Nhìn con chó Berger mừng rỡ giữa đường, Trình Dịch đột nhiên cảm thấy mình hình như... Có chút tự đa tình.
Nhưng may bây giờ không ai biết, anh thấp giọng ho một tiếng, gọi, "Đi thôi."
Cố Vân Thanh vội vàng đuổi theo.
Đi thang máy, Trình Dịch ấn lên tầng cao nhất. Cố Vân Thanh bỗng nhiên hơi mong đợi, không biết chỗ ở tiếp theo của mình trong thời gian tới sẽ thế nào.
Ở trong thang máy đang đi lên, Cố Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là căn nhà này có nữ chủ nhân hay không?
"Gâu?" Kêu nhanh hơn não, cô trực tiếp hỏi luôn.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng là tiếng chó kêu, mông lung không có mục tiêu dò hỏi, cho dù Trình Dịch có thông minh đi nữa, anh cũng không biết lúc này Cố Vân Thanh đang hỏi gì.
Cho rằng con chó Berger trước mặt không quen vào không gian kín mít thế này mới phát ra tiếng kêu, Trình Dịch thuận tay sờ sờ đầu cô, trấn an nói: "Tẹo nữa là đến rồi."
Câu trả lời này đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Không biết có nữ chủ nhân hay không? Nếu nhỡ có, đợi lát nữa đến biểu hiện sẽ không kịp, phải nhân lúc này chuẩn bị sẵn mới được. Cố Vân Thanh thầm hành động.
Trình Dịch cứ thế trơ mắt nhìn con chó Berger này mặt mày thâm trầm bày ra tư thế mười phần ta đây đáng tin cậy. Đứng nguyên tại chỗ, oai phong lẫm liệt, khiến người ta có cảm giác cực kì an toàn.
Trình Dịch, "... Mày làm trò gì vậy?"
Sao đột nhiên trở nên như vậy nghiêm túc thế?
"Gâu." Chứng minh mình không chỉ đơn giản là thú cưng, cô còn có thể trông nhà.
Cố Vân Thanh nghĩ nếu về sau Trình Dịch không có ở nhà, cô có thể thay anh bảo vệ nữ chủ nhân. Nói không chừng thức ăn của cô còn nhiều hơn ấy chứ.
Nhưng đợi thang máy đến tầng cao nhất, Cố Vân Thanh nhìn thấy Trình Dịch dùng điều khiển từ xa mở khoá cửa, biểu cảm trên gương mặt cô bỗng rạn nứt.
Kể cả kẻ trộm có xông vào tiểu khu được bảo vệ nghiêm ngặt, hắn cũng không mở nổi cái loại khoá thông minh thế này đâu!
Tác dụng của mình xem như là bằng không, chẳng lẽ về sau chỉ có thể làm thú cưng. Nhưng ngoại hình mình thế này, không tỏ vẻ đáng yêu được!
Thấy con chó Berger bên cạnh ngẩn ngơ, Trình Dịch đi tới ngồi xổm xuống, "Có phải không quen không?"
Cố Vân Thanh nhoài vào lòng Trình Dịch, nước mắt lưng tròng đã hiểu. Đại ý nói mình chỉ là đồ bỏ đi, chỉ có thể dựa vào tỏ vẻ đáng yêu làm nũng để sống qua ngày.
Trình Dịch cảm giác trong lòng mình hơi nóng, còn cọ vào má anh, lông không mềm chút nào. Anh giật mình, sau đó hơi cong môi, bỗng nhiên bế con chó trong lòng lên, "Đừng khẩn trương."
Cố Vân Thanh nhận ra tứ chi mình đang cách khỏi mặt đất. Cô mở to mắt chó, hiện giờ cô phải 60, 70 kg, rất nặng, cứ bị người ta ôm nhẹ nhàng đi như vậy ư?
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Cố Vân Thanh không khỏi trợn trắng mắt.
Sen hót phân, anh thít phải bụng tôi rồi.
Tuy rằng không thoải mái, nhưng Cố Vân Thanh sợ mình giãy giụa làm Trình Dịch bị thương, nên cô không phản kháng. Sau khi vào cửa, Trình Dịch đặt Cố Vân Thanh xuống đất, đóng cửa lại.
Cố Vân Thanh nhìn căn phòng với 200 mét vuông, cô trợn mắt, trong lòng thấy không ổn.
Sen hót phân của cô, không phải là bị bao nuôi đấy chứ...
Cả cái tầng cao nhất này đều thông thoáng, trông có vẻ đặc biệt trống trải. Cửa sổ sát đất, bên ngoài có ban công rộng, ngay cả sàn nhà đang dẫm dưới chân đây thoạt nhìn cũng có giá trị xa xỉ.
Ngay sau đó, Cố Vân Thanh đi dạo quanh phòng một vòng, phát hiện không có tý dấu vết nào có phụ nữ ở. Kiểu gì cũng chỉ thấy có mình Trình Dịch ở đây.
Cố Vân Thanh nhìn toàn bộ cảnh vật trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó lao như điên tới trước mặt Trình Dịch.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của chó Berger, Trình Dịch cười, "Sao vậy?"
Có vẻ như nó rất vừa lòng với chỗ ở của anh.
Trình Dịch nhìn cách trang trí lạnh lẽo xung quanh, có lẽ vì con chó Berger đang vui sướng trước mắt này, anh cảm thấy dường như nơi này không vắng lặng đến vậy.
Trong phòng thêm một cái bóng, cảm giác cũng không tệ.
Làm sao vậy? Đương nhiên là sau này theo gót chân trở thành người nổi tiếng của anh để được ăn uống no say chứ sao!
Cố Vân Thanh phe phẩy cái đuôi, gắt gao đi theo sau Trình Dịch. Trình Dịch cũng không xua đuổi, tùy ý để cô đi theo mình.
Mở cửa phòng ngủ, Trình Dịch lấy áo ngủ từ trong ngăn tủ ra. Duỗi tay cởi áo cộc tay mặc trên người, lúc đang chuẩn bị cởi quần, sau khi nghĩ kĩ anh mới phát hiện, liền nhìn qua một bên.
Quả nhiên, anh thấy con chó Berger ngồi ngay ngắn dưới sàn nhà, cẩn thận tỉ mỉ.
Hai ánh mắt đối diện nhìn nhau, Cố Vân Thanh nghiêng nghiêng đầu, sao tên này lại dừng lại?
Nhưng cũng phải nói thêm, sen hót phân mới này thật đẹp trai, dáng người cũng đẹp. Cố Vân Thanh nhìn cơ bụng săn chắc của Trình Dịch, còn có cả tuyến nhân ngư* nổi lên rõ ràng dưới lớp quần, không khỏi khiến người khác trầm trồ khen ngợi.
(*) Tuyến nhân ngư là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong "Hội họa luận" Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra "nhân ngư tuyến" làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm.
Giây tiếp theo, trước mắt Cố Vân Thanh tối sầm, một cái áo cộc tay còn hơi ấm của cơ thể chụp xuống đầu cô.
Toàn mùi mồ hôi, tệ thật.
Cố Vân Thanh duỗi chân trước, cái áo cộc tay kia mới tuột xuống. Mà lúc này, Trình Dịch mới thay quần được một nửa.
"Mày..." Trình Dịch cho rằng chụp cái áo cộc tay lên đầu cô thì cô có thể kiên trì đợi anh thay nốt cái quần.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng anh, Cố Vân Thanh bĩu môi, người này chắc bị ảnh hưởng bởi mấy cái video độc hại ở trên mạng rồi. Thú cưng bị khuất tầm nhìn đúng là sẽ luống cuống tay chân, nhưng đừng quên, cô là con người.
Tuy rằng chưa từng thấy sen hót phân nào thay quần áo với chó mà còn mất tự nhiên, nhưng Cố Vân Thanh vẫn là rất quan tâm anh, cực kì tự giác đi ra ngoài.
Đợi Cố Vân Thanh đi mất, Trình Dịch ngẩn ngơ một lúc lâu.
Một mặt là bị một con chó nhìn thấu tâm tư, mặt khác... Trình Dịch giơ tay chọc chọc cơ bụng sáu múi của bản thân, âm thầm suy đoán. Chẳng lẽ dáng người của anh xấu đến nỗi một con chó cũng không hấp dẫn nổi?
Một lát sau, Trình Dịch hoàn hồn, nhanh chóng mặc quần ngủ lên.
Ngoài cửa.
Cố Vân Thanh nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn ban nãy, cô không khỏi dùng hai chân trước múa may quay cuồng một chút.
Chỗ đó của anh ta lúc bình tĩnh lớn vậy, kích thước khá đáng nhìn.
Ừm nhưng anh ta vẫn là cẩu độc thân.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Thanh hết sức vui mừng ngã vào sàn nhà mát lạnh.
-
Editor *che mặt* nghĩ gì vậy má ôi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook