Yunho bế jaejoong ra sau xe và ngồi cùng cậu, anh lấy áo khoát của mình mà quấn quanh người cậu, jaejoong thật sự rất không ổn, da cậu bắt đầu mét đi và anh có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu

_yoochun, đưa tao về nhà mau lên và gọi cho bác sĩ đến ngay- anh nối giọng ra lệnh

_được rồi, bám chắt vào

Yoochun bắt đầu cho xe chạy, xa chạy thật sự rất nhanh, yunho thì ôm jaejoong vào lòng, cái ôm rất chặt tưởng chừng như có thể giết cậu vậy, nhưng jaejoong cảm thấy rất ấm, ấm lắm, cậu mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ

Bọn yunho về đến nhà cũng là lúc bác sĩ vừa tới, anh bế jaejoong lên phòng và chạy đi pha nước ấm cho cậu, mọi thứ diễn ra một cách nhanh chóng

_áo cậu jaejoong dín vào da do chảy máu quá nhiều, tôi sẽ dùng kéo cắt nó ra và gỡ từng lớp, sẽ đau đấy- vị bác sĩ già nói với jaejoong

_dạ!- jaejoong gật đầu

_đầu tiên là lưng vì nó nặng hơn các nơi khác

Yunho đỡ jaejoong ngồi dậy và ôm lấy cậu, lưng của jaejoong đối diện với bác sĩ còn cằm cậu đang tựa lên vai yunho

_có đau thì cắn vào vai anh, biết không joonggie!- yunho nói khẽ

_uh- jaejoong gật đầu

Vị bác sĩ sát trùng vật dụng và bắt đầu kéo lớp vải ra khỏi người jaejoong, nó dín quá chặt khiến jaejoong thét lên vì đau đớn, junsu bịt mắt lại, cậu không dám nhìn cảnh tượng đó, và….cậu khóc, khóc vì mình vô dụng, khóc vì bản thân không lo cho jaejoong trong khi L đã mướn cậu và tin tưởng cậu cho tới lúc chết, cậu thật sự không xứng đáng với niềm tin của L, cậu thật sự không xứng đáng

Yoochun nhìn người mình yêu ôm mặt khóc thì khó chịu trong lòng, hắn không thích người hắn yêu phải rơi nước mắt. yoochun ôm lấy junsu và vỗ về cậu, hắn lướt nhẹ tay lên lưng cậu

_ngoan nào, mọi chuyển sẽ tốt đẹp thôi, jaejoong sẽ không sao, anh hứa đấy

_hu hu hu- junsu được nước càng khóc to hơn

_ngoan nào bé con!- yoochun ôm cậu sát hơn

Yunho sững người khi thấy những làn đỏ chi chít trên tấm lưng trắng nõn nà của cậu, toàn là vết roi dài hàn vào da thịt, chỗ bầm tím lại, chổ đang rỉ máu, chổ lại đỏ ửng lên, nó khiến yunho thấy đau, anh đau lắm, anh trách bản thân rất nhiều, trách mình không thể bảo vệ được jaejoong

_tôi sẽ sát trùng vết thương, đây là loại đặt biệt nên nó hơi rát hơn các loại thuốc sát trung kkhasc nhưng chúng sẽ không để lại thẹo cho cậu, cậu cố gắn chịu nhé, một chút thôi

Jaejoong chỉ gật nhẹ đầu, cậu thật sự nói không nổi nữa rồi

_đừng chịu đựng joonggie, cắn vào vai anh đi, em sẽ dễ chịu hơn

Jaejoong thét lên khi miếng bông băng đầu tiên chạm vào lưng cậu, thật sự nó rất rát, rát đến nổi cậu chỉ muốn chết đi để giảm bớt đau đớn này

_uhm!!!!!!!!!!!!- jaejoong cắn vào vai yunho

_đúng rồi, đừng chịu đựng, anh không đau đâu, cắn mạnh vào em

Yunho không đau, thật sự không thấy đau, nỗi đau của anh đều dành hết cho jaejoong, anh đua vì không thể bảo vệ cậu, anh đau khi nhìn thấy những vết thương trên người cậu, so với nỗi đau ấy thì vết cắn trên vai có nghĩa lý gì

_uhmm!!!!!!!!!!!!!!- jaejoong dịu mặt vào vai yunho

_nhanh thôi, sắp xong rồi joonggie ah! sắp xong rồi- anh trấn an cậu

Junsu thật sự không dám nhìn, cậu ngồi phịt xuống đất và nép mình vào lòng yoochun. Thật khó để người ta có thể tưởng tượng rằng đây là cậu bé mà vài phút trước đã giết người một cách tàn nhẫn

_xong rồi, lưng cậu bây giờ đã ổn, bây giờ tới phần ngực và bụng, cậu

yunho, phiền cậu tránh sang một bên

Yunho miễn cưỡng đứng lên, anh không thể ôm cậu từ đằng sau được vì lưng cậu vừa mói xức thuốc nhưng anh không thể xa cậu vào lúc này, anh muốn chính mắt nhìn thấy jaejoong không sao cả

Vị bác sĩ ngồi đối diện cậu và bắt đầu gấp vải ra, jaejoong hét to nhưng không dám nhút nhít vì sợ bác sĩ gấp không chính xác, chưa bao giờ cậu cảm thấy đau đến thế, nó vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu, nhưng jaejoong không thể nào ngất được, cậu không ngất được

_ráng lên em, ráng lên- yunho ngồi ngay dưới chân cậu thì thầm

Sau cùng vị bác sĩ mời mọi người ra ngoài vì tới phần hạ thể của jaejoong, yunho hôn phớt lên trán cậu rồi miễn cưỡng đi ra ngoài

Bên ngoài phòng khách, yunho và yoosu đều nghe rõ tiếng thét đau đớn của jaejoong, yunho như muốn điên lên vì giận và vì bất lực, người anh yêu đang ở đó cùng với nổi đau đớn tột cùng, còn anh, vẫn ngồi đây yên bình

_yunho!- yoochun đưa cho anh cuộn phim nhỏ- cái này tao lấy từ trong máy của bọn chúng, coi coi nó quay cái gì, xem có điều tra ra cái gì không?

Yunho gật đầu rồi đem cuộn phim gắn vào máy vi tính, cả ba người thật sự shock khi nhìn vào màn hình, jaejoong đang bị treo lơ lửng giữa nhà và bị hai tên dùng rôi da quất tới tấp lên cơ thể, cậu la hét, cậu giải

giụa nhưng âm thanh họ nghe được chỉ là những tiếng rên ư ử của cậu.

Họ thấy vẻ mạt hoảng sợ tột cùng của cậu khi nhìn thấy những giọt axit từ từ tiến lại gần mình, jaejoong đã khóc như thế nào, đã van xin như thế nào

_KHỐN KIẾP!

Yunho đứng lến và ném laptop xuống đất khiến nó vỡ tan tành, đầu anh bây giờ đang ong lên và anh cần phải đánh hoặc giết một ai đó, bây giờ anh như một con thú bị thương, yunho lao nhanh ra cửa và lấy xe chạy đi mất

“KÉT!”

Yunho thắng xe trước một tòa nhà lớn ở trung tâm seoul, anh bước vào với gương mặt bặm trợn

_thiếu gia!- những người thấy anh đều cúi người chào một cách lễ phép

“cạch”

_cậu!- yunho gọi to

_cháu cưng!- người cậu của anh nhìn thấy anh thì lập tức đứng lên và ôm anh với vẻ mặt vui mừng

_bọn người đó đâu rồi cậu- yunho vẫn để yên cho cậu ôm mình

_ai? Cái bọn bắt cóc cháu dâu đó hả? ta cho người đem cho cá ăn rồi, lũ cá mập cưng của ta dạo này thiếu thịt nên chúng mừng lắm, có muốn đi coi không

Yunho không nói gì, chỉ nhếch mép và đi theo cậu mình

Họ đến một cái hồ lớn với hàng chục con cá mập trong đó, bọn bắt cóc jaejoong bị treo thành một chùm ở giữa hồ, mặt tên nào cũng tái mét, chúng gào thét van xin tha mạng như đáp lại chúng chỉ là cái nhếch mép

rợn người của hai cậu cháu yunho

_cậu! để tên đại ca lại cho cháu- yunho nhìn chằm chằm vào “đống” người lơ lửng trên mặt hồ

_ok!

Sau khi tên đại ca được thả ra, yunho bắt chính mắt hắn nhìn thấy đàn em mình chết như thế nào, từng đứa, từng đứa rơi xuống hồ, bị bọn cá mập bao vây và xé ra từng mảnh tỏng đau đớn, tên đại ca la hét như phát điên vì sợ, gã la lối, van xin và khóc, yunho lạnh lùng tới gần, gã liền ôm lấy chân anh mà khóc thảm thiết, van xin anh cho gã một con đường sống

_mày!- yunho ngồi xuống nhìn gã- có sợ không?- anh nhếch mép

_dạ có! Xin anh! xin anh tha cho em! Xin anh- gã quỳ mọp xuống đất và hôn lên giày anh

_vậy lúc người yêu của tao van xin mày tha cho em ấy, mày có tha không?- anh nhìn thảng vào mắt gã

_tôi….tôi….- gã lắp bắp

_donghae!- anh đứng lên ra lệnh- đem tên này vào phòng số 7 cho tôi

_dạ thiếu gia!

Người được gọi là donghae cùng với một số an hem khác giải hắn vào căn phòng số 7- nơi được coi là nỗi ám ảnh của dân xã hội đen Hàn Quốc, vì….vào phòng đó đồng nghĩa với việc đi vào cõi chết

“cạch”

Yunho khóa của phòng và nhìn tên côn đồ đang bị treo lơ lửng trên trần nhà

Gã bị bịt miệng và bị trói chân, gã giãy giụa và nhìn xung quanh, những dụng cụ tra tấn hiện ra trước mặt gã khiến gã khiếp sợ, gã biết căn phòng này vì gã cũng là dân xã hội đen và có lần gã nói với đàn em của mình là không sợ căn phòng này tí nào cả, nhưng bây giờ gã đang thực sự ở trong căn phòng này cùng với chủ nhân của nó Jung yunho, gã mới biết, nó đáng sợ đến thế nào

_sao nhỉ?- yunho ngồi chéo chân trên ghế và nhìn gã- hôm qua, mày

cũng trói người yêu của tao như thế này phải không? cảm giá như thế nào hả?- anh nghiến răng

_ư…ư…ư- gã cố nói cái gì đó nhưng không được

_muốn nói ah?- anh hỏi và gã gật đầu lia lịa- oh! Muốn nói thì ta đây

cũng để cho nói nhé, donghae, singdong, làm cho nó nói đi

_dạ thiếu gia

Donghae cùng singdong bước lại gần gã cùng với hai cây roi da dài, chúng quất tới tấp vào gã, y như lúc gã sai bọn đàn em quất tới tập vào jaejoong, gã giẫy giụa, gã gào thét nhưng phát ra ngoài chỉ là những tiếng ư ử chấp vá

Nước mắt gã chảy dài làm tróc miếng băng keo ngay miệng, gã vội nói ngay

_xin anh tha cho em, em đau quá, làm ơn tha cho em, em biết tội em rồi, em không nên làm “đại tỷ” đau, xin anh tha cho em, em thề sẽ không có lần thứ hai đâu, xin anh

Yunho nhíu mày vì lời van xin của gã, jaejoong của anh cũng đã từng van gã như thế, van gã tha cho cậu, nói rằng cậu không hề gây hấn với ai hết, sao lại bắt cậu chịu như thế này, jaejoong cxung khóc và giãy giụa như thế này, máu cxung nhỏ giọt xuống sàn như thế này, lúc ấy gã có cảm động không? gã có chút lòng trắc ẩn nào không? không! gã vẫn khoan khoái cùng những con cave rẻ tiền và hôn hám ngắm nhìn một sinh vật đẹp đẽ của tạo hóa đang bị đánh đập dã man, gã không đáng được tha thứ, gã không xứng đáng

_thả nó xuống- anh phẩy tay

Gã vui mừng khôn xiết khi được thả xuống, gã bò tới ôm chân anh

_cám ơn anh hai, em thề sẽ không đụng vào “chị hai” nữa, không làm

“chị hai” đau nữa

Yunho không nhìn hắn, anh nói lạnh lùng

_trói 4 góc lại

Gã chưa kịp hiểu gì thì thân người bị lôi đi ra xa và bị trói ý như jaejoong bị trói vài phút trước đó

_tao cho mày một cơ hội, nếu mày thành thật, mày sẽ được giảm án- yunho nhìn gã

_dạ, dạ, anh hỏi đi, em biết là em nói hết- gã vui mừng gật đầu

_ai thuê tụi bây bắt cóc và tra tấn jaejoong của tao?- anh trừng mắt

_dạ em không biết anh hai! Em chỉ biết đó là một cô gái thôi,em chỉ có số điện thoại thôi, nó ở trong túi em đây anh hai, ngoài ra em không biết tên hay địa chỉ gì hết á- gã nhanh nhảu

_huh? Con gái- anh nhíu mày

Theo mình biết, joonggie chỉ có một cô bạn đồng nghiệp tên taehee là thân thiết nhất, và cô ta cũng chẳng có thù oán gì với em ấy cả, làm sao mà hại em ấy như thế được

_còn gì nữa?

_dạ, nó trả em 50 triệu để đánh “chị hai” và đổ axit vào mặt “chị hai”, nó đưa trước cho em 25 triệu và sau khi nó nhận được cuốn phim mà

“chị hai” bị đánh và bị hủy mặt thì em nhận được 25 triệu còn lại ạ

_còn gì nữa

_hết rồi anh hai, hết rồi, em được tha chưa ạ?- gã nhanh nhảu

_xưa nay tao nói là giữ lời- anh ngưng một chút khiến gã cười ngoát tận

mang tai- đáng lẽ tao sẽ nung cây sắt và châm vào thịt mày, cắt gân tay gân chân của mày và thả cho bọn cá mập cưng của cậu tao ăn thịt- anh dừng lại một chút để nhìn gương mặt trắng bệt khoog giọt máu của gã- nhưng thấy mày thành thật khai báo nên tao tha, không làm như thế nữa- anh cười

_dạ, cám ơn anh hai, em đội ơn anh hai

_sungmin!- anh gọi to

_thiếu gia!- một cậu bé có gương mặt như thiên thần bước vào với một lọ thủy tinh nhỏ trên tay

_làm cho khéo vào, đừng có văng tùm lum đấy nhé, à, lấy điện thoại nó ra trước nhé- anh véo mũi nó một cái rồi bước ra ngoài, để lại một nụ cười nham hiểm và một đôi mắt hoảng loạn ở phía sau

“XÈO!!!!!!!!!!!!!!!!!! XÈO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!XÈO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!?? �

_Á AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

……………..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương