[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu
-
Chương 21
Jaejoong’s POV
L ah, em đến thăm anh đây, em xin lỗi L ah, chắc là anh buồn lắm vì em không ra tiễn anh phải không? em đến đây này, chờ em nhé
L ah! hôm nay trời mưa to quá anh ạ, ông ấy cũng khóc vì anh đấy, anh biết không?
Đường đến tu viện LAWLIET hôm nay sao chẳng vui gì cả L ah, vì không có anh rồi, em đến một mình thôi, anh biết không?
Anh kia rồi, người ta vừa mới đặt anh xuống thôi phải không? mưa như thế thì làm sao xây cho anh được, anh lạnh không? jaejoong của anh lạnh lắm này, anh biết không?
End jaejoong’s POV
Jaejoong quỳ trước mộ L rất lâu, bên cạnh cậu còn có yunho và Happy nữa, jaejoong đặt tay lên lớp đất, cậu cười khẽ
_L ah! em đến rồi này, em xin lỗi vì đã đến trễ nhé, Happy cxung có ở
đây nữa này, con bé khóc nhiều lắm, khóc nhiều hơn cả em nữa đấy, anh thấy không?- cậu nhìn sang happy, cô bé vẫn thút thít từ khi cậu
tới đây- happy thích anh lắm, em cũng như thế nữa, nhưng em sẽ không ghen nữa đâu, em hứa đấy, em biết anh thương em hơn mà, phải không? nên…anh yên tâm đi nhé
Lau vội dòng nước mắt đang chảy xuống, jaejoong đưa cánh tay bị thương ra, nước mưa thấm vào vết thương đau buốt nhưng cậu không cảm thấy đâu chút nào cả, nhưng yunho đã vội nắm lấy tay cậu rút vào ô
_nhìn xem này, em bị đau đấy L, bây giờ không còn anh lấy thuốc bôi cho em rồi, nên vết thương này chắc là lâu lành lắm, vì không có anh đó, bắt đền anh đấy- cậu cười buồn
_joonggie!- yunho nói khẽ để trấn tĩnh cậu
Bỏ ngoài tai lời nói của yunho, jaejoong vẫn tiếp tục
_L ah! anh luôn nhìn thấy em mà, phải không? Anh đã từng nói thế đấy nhé, vậy bây giờ anh nhìn cho rõ nhé, nhìn rõ vào- cậu đặt tay lên trái tim mình- nơi này là của anh, nhớ nhé, nó là của anh, mãi mãi là của anh, vĩnh viễn là của anh, anh nhớ chưa, anh thấy không?
Yunho đau đớn trong lòng khi nghe những lời nói đó của cậu, anh thua rồi, anh thật sự đã thua L rồi, dù anh có cố gắn cách mấy, anh vẫn mãi mãi không thể nắm giữ trái tim cậu một lần nữa
_anh jaejoong!- happy ôm chầm lấy cậu nức nở- em nhớ L, em nhớ L quá anh ơi huh u hu, em hứa em sẽ không phá thầy dạy thanh nhạc nữa đâu, anh bảo L về đi, về với chúng ta đi anh jaejoong
Jaejoong ôm happy vào lòng dỗ dành, cậu mỉm cười nhìn cô bé đang ôm cứng lấy mình, rốt cục, happy cũng chỉ là một cô bé thôi mà, thế mà có lúc cậu lại ghen tị với nó đấy
_happy ngoan, em nhìn xem- cậu chỉ tay lên trời- L đang ở trên đó nhìn chúng ta đấy, anh ấy không bao giờ bỏ rơi chúng ta đâu, anh hứa đấy, phải không L
Yunho ngẩn lên nhìn bầu trời cao vời vợi
Yunho’s POV
Cám ơn L đã tin tưởng tôi một lần nữa, tôi sẽ chăm sóc joonggie thật tử tế, tôi hứa đấy, anh yên tâm nhé!
End yunho’s POV
3 người đứng đó rất lâu, mãi đến chập tối yunho mới đưa cả hai về tu viện, 3 người đã ướt sũng nước mưa mặc dù anh đã che chắn họ một cách cẩn thận bằng cái ô to tướng của mình
_đưa tay ra nào- yunho đặt hộp cứu thương xuống bàn và nhìn jaejoong
Jaejoong vẫn ngồi yên không nhút nhích, anh tở dài rồi chồm tới nắm lấy cổ tay cậu và đặt lên bàn một cách nhẹ nhàng
_không thay băng sẽ bị nhiễm trùng đấy- anh nhìn cậu âu yếm
Jaejoong mỉm cươi nhẹ rồi nhìn ra ngoài, ngày xưa L cũng nói như thế đấy, y như anh bây giờ
Flashback
_em làm món gì thế?- L với mẩu chocolate trên tay nhìn vào cái đĩa đang được sắp xếp một cách tỉ mỉ
_em làm sushi, ngon không?- cậu hớn hở
_oh! Và em định lấy máu mình để làm nước chấm à?- anh vẫn nhìn vào dĩa sushi trên bàn
_huh?- cậu ngạc nhiên và nhìn lại bàn tay mình, một vết cắt nhỏ trên đầu ngón tay trỏ, nó không ra máu nhiều nhưng khi phát hiện thì nó rát kinh khủng
_oh! Đau quá, sao lúc nãy em không đau nhỉ, rát kinh khủng!- cậu đưa tay vào vòi xả nước
_lại đây anh băng cho!
L đi vào phòng khách và ngồi xổm trên chiếc sofa chờ cậu ra
L tỉ mỉ lau chùi vết cắt rồi đặt lên đó một miếng ugo nhỏ
_em phải thay băng thường xuyên, nếu không là nhiễm trùng đấy, đừng tưởng nó nhỏ mà ỷ y đấy, nghe chưa?
_biết rồi mà- cậu vừa cười vừa nhìn anh
End flashback
_đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?- yunho mỉm cười nhìn cậ
_không có gì, chỉ là nhớ về lúc L còn sống thôi- cậu cười nhẹ khiến
yunho cảm thấy cậu mỏng manh quá
_người đã ra đi, chúng ta không nên níu kéo, hãy để họ ra đi một cách thanh thản- anh vỗ vai cậu
_cám ơn, chừng nào luật sư đến?
_vài phút nữa
Phòng họp của tu viện
_xin chào tôi là luật sư đại diện cho cậu Kenichi Matsuyama, hôm nay tôi đến đây là để thực hiện di chúc của cậu Matsuyama- ông ngừng một lúc để lấy ra một tờ giấy nhỏ- trong đây là chữ viết tay và con dấu của cậu Matsuyama, cậu ấy đã đưa cho tôi 2 ngày trước khi mất, nội dung trong đây là việc phân chia tài sản của cậu- ông ngừng lại để nhìn phản ứng của mọi người nhưng họ đều ủ rũ- tài sản của cậu Matsuyama bao gồm tu viện LAWLIET và 400 triệu won tiền mặt cộng thêm 300 triệu won trong ngân hàng FBI, đầu tiên, tu viện LAWLIET được cậu Matsuyama trao lại cho sơ maria (vị luật sư nhìn vị sơ già đang cố tỏ vẻ bình tĩnh), mong bà hãy trân trọng tu viện (vị sơ già cuối cùng cũng không thể kiềm được mà rơi một giọt nước mắt đau buồn), còn về phần tiền mặt, cậu Matsuyama chia ra làm hai, 300 triệu cho tu viện và 100 triệu còn lại là cho cậu jaejoong- ông nhìn cậu- đó là thẻ ngân hàng lúc sáng tôi đưa cho cậu- riêng về 300 triệu trong ngân hàng FBI, cậu Matsuyama đã ủy quyền cho ông JUDO- cục trưởng cục chỉ huy FBI ở Nhật để trả lương cho x0287 với nhiệm vụ bảo vệ Kim jaejoong, nếu x0287 từ chối nhiệm vụ thì số tiền này sẽ được chuyển đến tài khoản của cậu kim jaejoong, mội người có thắc mắc gì không?- ông nhìn bao quát mọi người
_cậu jaejoong- ông dừng lại ở jaejoong- tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, L rất lo lắng cho cậu đấy, vì thế, mong cậu hãy trân trọng bản thân, đừng tự làm đau mình, L sẽ không thích điều này đâu- ông cười hiền khi thấy jaejoong chầm chậm gật đầu- và tôi còn một chuyện muốn nói với cậu, ngôi nhà mà cậu và L đang sống không thuộc quyền sở hữu của L, đó là của FBI cung cấp cho L để cậu ấy có thể hoàn thành công việc của mình, vài ngay nữa sẽ có người mới vào ở, mong cậu sắp xếp lại chổ ở, cậu không phiền chứ?
Jaejoong hơi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn gật đầu
_khi nào người đó đến ạ?
_ngày mai, được rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa, tôi xin phép
Ông cúi chào một cách lịch sự rồi bước ra ngoài
_jaejoong!- vị sơ già nhìn cậu- con biết là nơi đây luôn chào đón con mà, hãy đến đây nếu con không tìm được một nơi vừa ý con nhé- bà cười hiền
_vâng, cám ơn sơ- cậu gật đầu
_đừng quá đau buồn, L không thích chúng ta như thế, cậu ấy không chết, cậu ấy vẫn sống, theo một cách khác, con biết chứ?
_vâng, con biết, anh ấy sống ở đây- cậu đặt tay lên tim mình
_ngoan lắm, con nghỉ đi nhé
Bà cùng với các sơ khác bước ra ngoài, lúc này yunho mới vào phòng với cậu
_anh nghe sơ nói hết rồi, em hãy chuyển qua nhà anh sống, anh sẽ chăm sóc tốt cho em- anh đặt tay lên vai jaejoong
_tôi…
_joonggie!- anh ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu- anh không có ý gì với em, anh đã hứa với L là phải chăm sóc em thật tốt, em hãy để anh hoàn thành lời hứa với L, được chứ!
Jaejoong cười nhẹ, cậu không nói gì, chỉ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao
_yunho ah! anh thấy L không?
_có! Anh thấy L, L luôn ở đây- anh đặt tay mình lên ngực cậu cười buồn
L ah, em đến thăm anh đây, em xin lỗi L ah, chắc là anh buồn lắm vì em không ra tiễn anh phải không? em đến đây này, chờ em nhé
L ah! hôm nay trời mưa to quá anh ạ, ông ấy cũng khóc vì anh đấy, anh biết không?
Đường đến tu viện LAWLIET hôm nay sao chẳng vui gì cả L ah, vì không có anh rồi, em đến một mình thôi, anh biết không?
Anh kia rồi, người ta vừa mới đặt anh xuống thôi phải không? mưa như thế thì làm sao xây cho anh được, anh lạnh không? jaejoong của anh lạnh lắm này, anh biết không?
End jaejoong’s POV
Jaejoong quỳ trước mộ L rất lâu, bên cạnh cậu còn có yunho và Happy nữa, jaejoong đặt tay lên lớp đất, cậu cười khẽ
_L ah! em đến rồi này, em xin lỗi vì đã đến trễ nhé, Happy cxung có ở
đây nữa này, con bé khóc nhiều lắm, khóc nhiều hơn cả em nữa đấy, anh thấy không?- cậu nhìn sang happy, cô bé vẫn thút thít từ khi cậu
tới đây- happy thích anh lắm, em cũng như thế nữa, nhưng em sẽ không ghen nữa đâu, em hứa đấy, em biết anh thương em hơn mà, phải không? nên…anh yên tâm đi nhé
Lau vội dòng nước mắt đang chảy xuống, jaejoong đưa cánh tay bị thương ra, nước mưa thấm vào vết thương đau buốt nhưng cậu không cảm thấy đâu chút nào cả, nhưng yunho đã vội nắm lấy tay cậu rút vào ô
_nhìn xem này, em bị đau đấy L, bây giờ không còn anh lấy thuốc bôi cho em rồi, nên vết thương này chắc là lâu lành lắm, vì không có anh đó, bắt đền anh đấy- cậu cười buồn
_joonggie!- yunho nói khẽ để trấn tĩnh cậu
Bỏ ngoài tai lời nói của yunho, jaejoong vẫn tiếp tục
_L ah! anh luôn nhìn thấy em mà, phải không? Anh đã từng nói thế đấy nhé, vậy bây giờ anh nhìn cho rõ nhé, nhìn rõ vào- cậu đặt tay lên trái tim mình- nơi này là của anh, nhớ nhé, nó là của anh, mãi mãi là của anh, vĩnh viễn là của anh, anh nhớ chưa, anh thấy không?
Yunho đau đớn trong lòng khi nghe những lời nói đó của cậu, anh thua rồi, anh thật sự đã thua L rồi, dù anh có cố gắn cách mấy, anh vẫn mãi mãi không thể nắm giữ trái tim cậu một lần nữa
_anh jaejoong!- happy ôm chầm lấy cậu nức nở- em nhớ L, em nhớ L quá anh ơi huh u hu, em hứa em sẽ không phá thầy dạy thanh nhạc nữa đâu, anh bảo L về đi, về với chúng ta đi anh jaejoong
Jaejoong ôm happy vào lòng dỗ dành, cậu mỉm cười nhìn cô bé đang ôm cứng lấy mình, rốt cục, happy cũng chỉ là một cô bé thôi mà, thế mà có lúc cậu lại ghen tị với nó đấy
_happy ngoan, em nhìn xem- cậu chỉ tay lên trời- L đang ở trên đó nhìn chúng ta đấy, anh ấy không bao giờ bỏ rơi chúng ta đâu, anh hứa đấy, phải không L
Yunho ngẩn lên nhìn bầu trời cao vời vợi
Yunho’s POV
Cám ơn L đã tin tưởng tôi một lần nữa, tôi sẽ chăm sóc joonggie thật tử tế, tôi hứa đấy, anh yên tâm nhé!
End yunho’s POV
3 người đứng đó rất lâu, mãi đến chập tối yunho mới đưa cả hai về tu viện, 3 người đã ướt sũng nước mưa mặc dù anh đã che chắn họ một cách cẩn thận bằng cái ô to tướng của mình
_đưa tay ra nào- yunho đặt hộp cứu thương xuống bàn và nhìn jaejoong
Jaejoong vẫn ngồi yên không nhút nhích, anh tở dài rồi chồm tới nắm lấy cổ tay cậu và đặt lên bàn một cách nhẹ nhàng
_không thay băng sẽ bị nhiễm trùng đấy- anh nhìn cậu âu yếm
Jaejoong mỉm cươi nhẹ rồi nhìn ra ngoài, ngày xưa L cũng nói như thế đấy, y như anh bây giờ
Flashback
_em làm món gì thế?- L với mẩu chocolate trên tay nhìn vào cái đĩa đang được sắp xếp một cách tỉ mỉ
_em làm sushi, ngon không?- cậu hớn hở
_oh! Và em định lấy máu mình để làm nước chấm à?- anh vẫn nhìn vào dĩa sushi trên bàn
_huh?- cậu ngạc nhiên và nhìn lại bàn tay mình, một vết cắt nhỏ trên đầu ngón tay trỏ, nó không ra máu nhiều nhưng khi phát hiện thì nó rát kinh khủng
_oh! Đau quá, sao lúc nãy em không đau nhỉ, rát kinh khủng!- cậu đưa tay vào vòi xả nước
_lại đây anh băng cho!
L đi vào phòng khách và ngồi xổm trên chiếc sofa chờ cậu ra
L tỉ mỉ lau chùi vết cắt rồi đặt lên đó một miếng ugo nhỏ
_em phải thay băng thường xuyên, nếu không là nhiễm trùng đấy, đừng tưởng nó nhỏ mà ỷ y đấy, nghe chưa?
_biết rồi mà- cậu vừa cười vừa nhìn anh
End flashback
_đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?- yunho mỉm cười nhìn cậ
_không có gì, chỉ là nhớ về lúc L còn sống thôi- cậu cười nhẹ khiến
yunho cảm thấy cậu mỏng manh quá
_người đã ra đi, chúng ta không nên níu kéo, hãy để họ ra đi một cách thanh thản- anh vỗ vai cậu
_cám ơn, chừng nào luật sư đến?
_vài phút nữa
Phòng họp của tu viện
_xin chào tôi là luật sư đại diện cho cậu Kenichi Matsuyama, hôm nay tôi đến đây là để thực hiện di chúc của cậu Matsuyama- ông ngừng một lúc để lấy ra một tờ giấy nhỏ- trong đây là chữ viết tay và con dấu của cậu Matsuyama, cậu ấy đã đưa cho tôi 2 ngày trước khi mất, nội dung trong đây là việc phân chia tài sản của cậu- ông ngừng lại để nhìn phản ứng của mọi người nhưng họ đều ủ rũ- tài sản của cậu Matsuyama bao gồm tu viện LAWLIET và 400 triệu won tiền mặt cộng thêm 300 triệu won trong ngân hàng FBI, đầu tiên, tu viện LAWLIET được cậu Matsuyama trao lại cho sơ maria (vị luật sư nhìn vị sơ già đang cố tỏ vẻ bình tĩnh), mong bà hãy trân trọng tu viện (vị sơ già cuối cùng cũng không thể kiềm được mà rơi một giọt nước mắt đau buồn), còn về phần tiền mặt, cậu Matsuyama chia ra làm hai, 300 triệu cho tu viện và 100 triệu còn lại là cho cậu jaejoong- ông nhìn cậu- đó là thẻ ngân hàng lúc sáng tôi đưa cho cậu- riêng về 300 triệu trong ngân hàng FBI, cậu Matsuyama đã ủy quyền cho ông JUDO- cục trưởng cục chỉ huy FBI ở Nhật để trả lương cho x0287 với nhiệm vụ bảo vệ Kim jaejoong, nếu x0287 từ chối nhiệm vụ thì số tiền này sẽ được chuyển đến tài khoản của cậu kim jaejoong, mội người có thắc mắc gì không?- ông nhìn bao quát mọi người
_cậu jaejoong- ông dừng lại ở jaejoong- tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, L rất lo lắng cho cậu đấy, vì thế, mong cậu hãy trân trọng bản thân, đừng tự làm đau mình, L sẽ không thích điều này đâu- ông cười hiền khi thấy jaejoong chầm chậm gật đầu- và tôi còn một chuyện muốn nói với cậu, ngôi nhà mà cậu và L đang sống không thuộc quyền sở hữu của L, đó là của FBI cung cấp cho L để cậu ấy có thể hoàn thành công việc của mình, vài ngay nữa sẽ có người mới vào ở, mong cậu sắp xếp lại chổ ở, cậu không phiền chứ?
Jaejoong hơi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn gật đầu
_khi nào người đó đến ạ?
_ngày mai, được rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa, tôi xin phép
Ông cúi chào một cách lịch sự rồi bước ra ngoài
_jaejoong!- vị sơ già nhìn cậu- con biết là nơi đây luôn chào đón con mà, hãy đến đây nếu con không tìm được một nơi vừa ý con nhé- bà cười hiền
_vâng, cám ơn sơ- cậu gật đầu
_đừng quá đau buồn, L không thích chúng ta như thế, cậu ấy không chết, cậu ấy vẫn sống, theo một cách khác, con biết chứ?
_vâng, con biết, anh ấy sống ở đây- cậu đặt tay lên tim mình
_ngoan lắm, con nghỉ đi nhé
Bà cùng với các sơ khác bước ra ngoài, lúc này yunho mới vào phòng với cậu
_anh nghe sơ nói hết rồi, em hãy chuyển qua nhà anh sống, anh sẽ chăm sóc tốt cho em- anh đặt tay lên vai jaejoong
_tôi…
_joonggie!- anh ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu- anh không có ý gì với em, anh đã hứa với L là phải chăm sóc em thật tốt, em hãy để anh hoàn thành lời hứa với L, được chứ!
Jaejoong cười nhẹ, cậu không nói gì, chỉ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao
_yunho ah! anh thấy L không?
_có! Anh thấy L, L luôn ở đây- anh đặt tay mình lên ngực cậu cười buồn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook