Bầu trời đêm ánh sao sáng rất thưa thớt, một vầng trăng sáng lơ lửng giữ trời.

Đông Phương Diễm mất một phen công phu mới nhảy được qua cửa sổ ra ngoài, chạy thẳng tới nơi bí mật y thường đến luyện nội công.

Một mình ở chỗ vắng vẻ, đầu óc y nguội bớt, suy nghĩ việc vừa xảy ra. Mặc kệ thế nào, y cũng muốn gặp Hầu Tiểu Liên, nói cho nàng biết có biến, hi vọng nàng có thể cùng mình…

Nhưng y không thể vào hậu cung, làm sao gặp được nàng? Y khổ não nghĩ tới lui. Bỗng, cách y không xa truyền đến thanh âm. Y nhón chân lại gần, nghe ngóng—

“Ưm …ưm…!” Hóa ra là Hầu Tiểu Liên đang bị trói chặt, miệng bịt vải, kêu không được.

Tra Phổ tát mạnh cho nàng một cái, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, đừng có lộn xộn kẻo ta đâm cho mấy nhát bây giờ.”

Nguyên lai, gã muốn bắt Đông Phương Diễm nhưng y luôn ở bên cạnh Đại vương có vệ sĩ bảo hộ, căn bản không thể tiếp cận. Sở dĩ gã chuyển hướng sang Hầu Tiểu Liên là vì nghĩ nàng và Đông Phương Diễm có cảm tình đặc biệt, không rõ có phải là một đôi gian phu dâm phụ không.

Gã tính lợi dụng nàng câu Đông Phương Diễm.

Hầu Tiểu Liên bị nam nhân béo ú kéo, sợ hãi lẫn tuyệt vọng. Hôm đó, sau khi chia tay Diễm đệ, nàng bị gã bắt được, không thể quay về hậu cung…Nàng luôn độc lai độc vãng, không giao tế với phi tần khác, hôm nay gặp nạn cũng sẽ chẳng có ai nhận ra nàng mất tích không quay về chỗ ở. Đang lúc nản lòng, chợt phát hiện Tra Phổ bị ai đó ghìm chặt cổ.

“Ặc—“Tra Phổ bị thít cổ không thở nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn nữ nhân giãy thoát. Đồng thời, gã kinh hãi nhận thấy Đông Phương Diễm đang dùnng roi thít cổ mình.

Đối phương toan rút đao, Đông Phương Diễm hai tay dùng lực, cuốn lấy trường tiên thít chặt cổ gã thêm. Dần dần, gã béo mất đi khí lực, tắt thở ngã xuống…

Hầu Tiểu Liên mở lớn hai mắt, thấy tất cả cảnh tượng Đông Phương Diễm đặt người chết nằm xuống, tựa hồ cố sức quá độ, liên tục thở dốc.

“Hờ hờ hờ…” Đông Phương Diễm thở gấp gáp, một hồi sau, hô hấp mới khôi phục bình ổn. Y cất kỹ trường tiên, giúp Hầu Tiểu Liên cởi trói, hỏi:” Phu nhân không sao chứ?” Y dùng ống tay áo lau mồ hôi hột trên trán nàng.

“Không... Không có việc gì... ” Hầu Tiểu Liên vừa thoát hiểm, sợ hết hồn, chứng kiến cảnh Diễm giết người mà mặt lãnh tĩnh như không. Y hỏi Tra Phổ bị A La Tư đuổi khỏi Cáp Tạp Hạ sao còn có thể tiến nhập hoàng cung? Nàng đáp không biết, chỉ nói sau khi bọn họ chia tay ở trù phòng, nàng bị gã bắt. Gã thừa dịp lúc ban đêm tha nàng tới chỗ này.

Lẽ nào Tra Phổ vì mất việc nên tìm bọn họ gây sự? Đông Phương Diễm khẩn trương, không dám nghĩ nếu mình không tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hoặc là trùng hợp không gặp được Tra Phổ, Liên tỷ tỷ sẽ bị bắt đi. Lỡ nàng gặp bất trắc, y không thể tha thứ cho bản thân. Càng nghĩ càng giận, y nhấc chân đá mạnh thi thể.

Bộ dáng Diễm khiến người ta kinh hãi, nàng ngăn cản y đừng đối đãi bất kính với người chết. Ánh trăng chiếu vào dấu vết trên khuôn mặt Đông Phương Diễm, nàng thấy y hai mắt hồng hồng như vừa mới khóc, vội hỏi:”Ngươi bị sao vậy? Vừa xảy ra chuyện gì?”

Đông Phương Diễm lắc đầu, không muốn nhiều lời, chỉ nắm chặt tay Hầu Tiểu Liên, nói cho nàng biết:”Liên tỷ tỷ, phu nhân cùng đi với ta không? Chúng ta ly khai vương cung.” sau khi gặp A La Tư đêm nay, y không tự tin mình có thể tiếp tục chờ đợi bên cạnh hắn nữa.

“Ngay bây giờ? ” Hầu Tiểu Liên kinh ngạc.

“Đúng. Ngay bây giờ.”

“Đại vương đáp ứng cho ngươi mượn nhân mã quay về Lan Châu rồi?”

“Hắn không đáp ứng…” Đông Phương Diễm mặt ủ mày chau, ngăn nàng hỏi tiếp, chỉ nói một tiếng:”Giờ khuya rồi, chúng ta đi nhanh lên đi. Thời gian càng kéo dài càng không tốt.”

Nàng kéo tay y cảnh cáo:” Phải xử lý Tra Phổ đã, bằng không sẽ có người phát hiện xác gã. Trong cung tăng cường đề phòng, chúng ta sẽ rất khó chạy được.” Kỳ thực là nàng dựa theo lời của đối phương mà nói. Nếu thật có thể chạy thoát, nàng còn chưa biết có nên đi không. Dù sao nàng cũng đã sống ở Cáp Tạp Hạ nhiều năm.

Nghe vậy, y sửng sốt, thấy nàng nói có lý, lại không biết suy nghĩ sâu xa trong lòng nàng.

Tạm thời, mặc kệ thế nào, y và nàng hỏi nhau nên chôn thi thể ở đâu để không bị phát hiện. Bất chợt, cả hai cảm giác bị ai đó nhìn trộm.

Trong giây phút, một thanh âm rất nhỏ rơi vào tai Đông Phương Diễm.

“Ai?”

Y nhảy vào trong bóng tối, nhìn xung quanh.

Hầu Tiểu Liên kinh hoảng.

Đông Phương Diễm không tìm thấy gì, quay lại bên nàng…Bọn họ không khỏi chột dạ liếc thi thể, chỉ mong chuyện đêm nay không vỡ lở.Đêm khuya hôm qua, Bối Tề và Thác Lặc Phu lén lén lút lút hẹn hò, vốn định hảo hảo khoái hoạt một phen không ngờ tới đúng lúc Đông Phương Diễm giết người.

Bọn họ sợ gần chết, may không bị y phát hiện. Thấy sự tình nguy hiểm, Bối Tề đương nhiên muốn tố lên A La Tư. Có thêm Thác Lặc Phu bồi vào, nàng ta càng kiên định. Vì vậy sáng sớm hôm sau, nàng mang theo bài nữ vào Vương sảnh, rốt cục trông thấy nam nhân anh tuấn, vội quỳ lạy hành lễ.

A La Tư không nói gì, vẫn ngồi yên, ra hiệu cho Tây Khắc Tô hỏi nàng…

“Ở trước mặt Đại vương không thể nói lung tung, phu nhân biết không?”

“Bối Tề biết.”

“Đêm qua, phu nhân lén đến vườn hoa làm gì?”

“Bối Tề  không ngủ được, bỗng nhiên nghĩ ra mấy động tác múa mới, vội vã muốn luyện tập để còn biểu diễn cho Đại vương thưởng thức. Bối Tề rủ theo một bài nữ, cùng nhau rời khỏi cung, định tìm một nơi trong hoa viên luyện vũ…”

“Lời phu nhân nói đều là sự thật, tiểu nhân có thể làm chứng.” Bài nữ nọ dựa theo lời nói của Bối Tề mà khai.

Trước tiên Bối Tề cầu được Đại vương khoan thứ, sau lại nói tiếp về Đông Phương Diễm: “Bối Tề chưa kịp luyện vũ, trái lại bắt gặp một vụ giết người… Thực sự là… Thật là đáng sợ!” nàng nói khóc liền khóc, tính toán thời gian rất chuẩn.

Tây Khắc Tô đối với Đông Phương Diễm vốn không có hảo cảm, hơn phân nửa đã tin lời Bối Tề, bèn hỏi nàng:”Phu nhân thật sự thấy Đông Phương Diễm giết  người, còn cùng ở một chỗ với Hầu Tiểu Liên?”

“Đúng vậy.” nàng lấy khăn lau nước mắt, lớn tiếng trả lời.

“Bối Tề thực sự nhìn thấy Đông Phương Diễm lấy roi ghìm chết một nam tử. Người đó thân hình mập mạp…Sau đó, bọn họ đem hắn đi chôn, còn nắm tay nhau rất thân thiết, rất giống một đôi gian phu dâm phụ. Bối Tề tận mắt nhìn thấy, không dám nói lung tung. Nếu Đại vương không tin có thể đến xem nơi bọn họ chôn người chết.”

Mông Qua đứng cạnh Đại vương, liếc thấy hắn mười ngón bấu vào tay ghế.

Nghe Bối Tề nói một hồi, A La Tư không nể mặt, trầm giọng nói: “Bối Tề, tốt nhất những lời ngươi  nói là sự thật.”

Hắn lệnh cho nàng dẫn đường, nàng mừng rỡ nghe theo. Đoàn người tức khắc di chuyển đến ngự hoa viên xem nơi chôn xác.

Đông Phương Diễm và Hầu Tiểu Liên cũng được gọi đến, đợi ở hiện trường. Y và nàng nhìn nhau. Tối hôm đó, rốt cục hai người không đi vì trời sắp sáng nên quay lại cung nghỉ ngơi. Giờ thì điều họ lo lắng đã xảy ra, Bối Tề đã tố cáo bọn họ với A La Tư.

Toàn bộ mọi người đến đông đủ, A La Tư mặc kệ tất cả, chỉ chú ý hai người quỳ xuống đất hành lễ. Hắn không ngờ Đông Phương Diễm sẽ lễ phép quỳ gối trước mình. Bên cạnh y là Hầu Tiểu Liên. Nghĩ đến đây, bao nhiêu khó chịu trước giờ tràn ra, hỏa khí xung thiên: “Bối Tề nói đêm qua các ngươi hai người nói các ngươi tới nơi này hẹn hò?”

“Không thể nào.” Hầu Tiểu Liên vội la lên: “Thiếp thân tối hôm qua còn ngủ say trong viện, làm sao có thể ra ngoài ngự hoa viên, cùng Đông Phương công tử hẹn hò?”

“Phu nhân nói dối. Phu nhân rõ ràng đã tới đây.” Bối Tề chỉ trích.

Đông Phương Diễm chặn lại:” Thế Bối Tề phu nhân tối hôm qua vì sao mà đến đây?”

Nghe câu hỏi thong dong của y, Bối Tề cả kinh, chợt trả lời:” Ta là tới luyện vũ, đã bẩm Đại vương rồi.”

“Phu nhân tới luyện vũ, ta không phát hiện mà phu nhân lại thấy ta giết người. Trùng hợp vậy sao? Bên cạnh ta còn có Hầu phu nhân? Hừ. Nực cười. Ta ở trong cung ăn ngon ngủ đủ, tội gì…làm những chuyện xấu này? Ta cũng không có tim gấu gan báo.” Đông Phương Diễm cười nhạo nhìn nữ nhân kia nổi giận đùng đùng trừng mình.

Ai nói cứ nói, ai làm cứ làm. Mông Qua và mấy tùy tùng khác lấy xẻng đào đất bên dưới khóm liễu lên.Đào một hồi vẫn không phát hiện cái gì khả nghi, đành hướng Đại vương báo cáo: “Không có thi thể nào hết.”

Đông Phương Diễm và Hầu Tiểu Liên bình tĩnh nghe kết luận.

A La Tư, Tây Khắc Tô và những người đang chờ đợi đều kinh ngạc. Mà ngạc nhiên nhất chính là Bối Tề:” Sao có thể?”.

Nàng ngây người, vọt tới chỗ đào xới, không nhìn thấy thi thể, chỉ có bùn đất bị bới lên. Không thể tin nổi. Cả nàng và Thác Lặc Phu đều thấy. Lẽ nào sau khi họ rời đi, hai người này lại giở quỷ kế. Nàng tức giận trừng Đông Phương Diễm và Hầu Tiểu Liên, quát: “Các ngươi giở trò quỷ gì vậy? Hai người các ngươi chôn nam nhân béo kia ở đâu?”

“Phu nhân thật biết ngậm máu phun người. Ta cùng với vị phu nhân này trong sạch, không rõ ngươi đang nói thi thể nào?” Dứt lời, Đông Phương Diễm liếc nhìn Liên tỷ tỷ. Thì ra đêm qua, hai người sợ bị phát hiện nên chỉ giả vờ chôn Tra Phổ; sau đó đào gã lên, đem chôn chỗ khác, chính là ở nơi Đông Phương Diễm thường ngồi luyện công.

Tuy thế, nếu A La Tư và những người này không đi mà lại muốn tiếp tục đào rộng ra thì Tra Phổ cũng sẽ bị bọn họ tìm được…Y và nàng lo lắng không thôi.

Không tìm được thi thể,  những lời Bối Tề nói đều là đồ bỏ. Đối mặt vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Bối Tề hết đường chối cãi, nhưng tối hôm qua rõ ràng có chuyện này…nàng nhìn A La Tư sắc mặt xấu xí, vội đến trước mặt hắn, kéo tay hắn la lên:” Đại vương, Bối Tề thực sự thấy Đông Phương Diễm sát nhân. Hai người bọn họ nhất định là giấu thi thể đi rồi. Đại vương phải tin tưởng Bối Tề…”

“Ngươi náo loạn thế đủ chưa?” A La Tư gạt nàng ra.

Làm quốc vương  tức giận, Bối Tề kinh hoảng, cuốn lấy hắn, muốn giải thích nhưng hắn không nghe, lệnh vệ sĩ lôi nàng đi.

“Đại vương. Những lời Bối Tề nói đều là thực sự… Đại vương phải tin ta.”

Thấy thế, Tây Khắc Tô và một số người âm thầm thở dài. Vốn tưởng vũ nương xinh đẹp này sẽ thu hút được sự chú ý của Đại vương. Nhìn Đại vương nâng Đông Phương Diễm dậy, bọn họ mặt ủ mày chau, e rằng y sẽ được đại vương bảo vệ gấp bội.

Lời Bối Tề nói không được kiểm chứng, A La Tư thở phào một hơi, chợt thoáng nhìn Đông Phương Diễm vui mừng, dùng một loại ánh mắt ôn nhu hắn chưa từng thấy qua nhìn Hầu Tiểu Liên, cơn ghen lại dâng lên, kéo mạnh tay y.

“Liên tỷ tỷ của ngươi vô tội, bình an vô sự khiến ngươi vui vẻ vậy sao?”

“Đau quá!” Đông Phương Diễm khẽ hô, cảm thấy cánh tay bị bàn tay to lớn nắm chặt phát đau, đồng thời nghe ra ngữ điệu mỉa mai trong giọng A La Tư.

“Diễm, đừng tưởng rằng như vậy là xong. Giữa chúng ta còn chuyện chưa giải quyết đâu.”

Cảnh cáo bên tai làm y sợ run. Bỗng thấy Bối Tề bị vệ sĩ đuổi đi nhìn mình và Hầu Tiểu Liên tràn ngập hận ý, y xoay chuyển quyết định. Để Liên tỷ tỷ được an toàn, y phải…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương