[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi
-
Chương 7
Đêm khuya, trong nham động dưới đáy cốc, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy từ bên ngoài truyền đến, tiếng côn trùng kêu vang, cành lá dương xỉ, cây quyết sinh trưởng ở bên bờ theo gió thổi xoạt xoạt nhẹ vang lên...
Đoàn Tam Thiếu đại nạn không chết, quỳ lạy Phật tổ Bồ Tát phù hộ. Bình thường lúc còn trong chùa hắn có bao giờ thành kính như thế? Hôm nay, hắn cung kính ở cửa động quỳ lạy, đối mặt khoảng không đen kịt niệm Phật hiệu không ngừng...
Đoàn Tam Thiếu muốn tìm ít củi nhưng không có, liền rời hang, đến bờ sông bên cạnh, bẻ ít cành cây rồi lại chạy về động, đem chúng ném vào đống lửa.
“Cáp Tíu tíu!” Một trận gió thổi qua khiến hắn hắt xì mấy cái, hai tay ôm lấy thân thể trơn bóng. Hắn ngồi sát đống lửa, nhìn quần áo đang phơi trên trường côn đã khô đến tám phần, tranh thủ thời gian, mặc lại lên người, xoa hai tay lên đầu, cảm thấy rất ấm áp.
Một hồi lâu, hắn nhịn không được, liếc mắt nhìn qua phía Đông Phương Linh đang run như cầy sấy, rúc vào trong góc, nói: “Này, ngươi mặc quần áo ướt sũng, ban đêm rất dễ nhiễm lạnh. Mau cởi ra, qua đây sấy khô đi.”
Độc tính phát tác, toàn thân khổ sở, hai lỗ tai ù ù, dù cho đối phương nói nhỏ một câu, tiếng củi lửa cháy lách tách vào tai Đông Phương Linh lại là dị thường ồn ào, rốt cục y chịu không được, hướng chỗ có ánh sáng, gầm rú: “Ồn ào muốn chết, ngươi câm miệng!”
Đoàn Tam Thiếu le lưỡi, thật sự là hảo tâm bị chó cắn mà.”Ngươi có cảm lạnh, cũng không liên quan đến ta nha.” Hắn nhếch miệng, tiếp tục một mình đẩy củi sưởi ấm, rất chi hưởng thụ.
Đông Phương Linh vừa ướt vừa lạnh, lại miễn cưỡng vận công chống đỡ độc tính. Để phân tán cảm giác thống khổ, y nắm chặt kiếm, nghĩ may mà còn chưa mất vũ khí, nhẹ tay lân xuống thắt lưng, giữ chặt lệnh bài.
Xoay mình, bụng quặn lên, y cực lực nhẫn nại, từ trong vạt áo móc ra một chiếc hộp nhỏ hình con trai, trên có khắc đám cây lựu hoa kết bằng bạc...
Nhớ lại lúc ấy, y trúng chiêu của Cổ Bá Thiên, đứng ở bên cạnh y chính là kẻ kia, không cẩn thận làm rơi cái hộp con trai này. Y nắm chặt chiếc hộp. Đây chính là bằng chứng duy nhất liên quan đến tên phản đồ Hắc Ưng Giáo muốn giết hại y!
Đoàn Tam Thiếu che ánh lửa, rình coi Đông Phương Linh, nghĩ thầm, y đang nhìn cái gì vậy? Đem đồ vật gì đó giấu lại trong người?
Hắn còn đang phỏng đoán, nghĩ mình không quay lại Thiếu Lâm tự, phương trượng nhất định sẽ lo lắng?
Mắt thấy Đông Phương Linh đột nhiên đứng lên, Đoàn Tam Thiếu giật bắn mình, nhìn y giống như nổi điên, thân ảnh bay vèo vèo, không ngừng đập vào nham bích, hắn sợ hãi, cũng đứng lên.
“Này, Đông Phương Linh, uy...” Đông Phương Linh không để ý tới hắn, vẫn liên tục làm bản thân bị thương. Đoàn Tam Thiếu hô: “Ngươi không ngã chết lại sợ mình sống lâu quá hay sao? Lệnh bài đã ở trên người ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Tại sao phải đi đụng vách tường, thương tổn tới mình?”
“YAA.A.A.. Ah ah ——” Đông Phương Linh đau đớn gào thét, không ngừng chạy tới chạy lui mới giảm bớt cảm giác vừa đau vừa ngứa vừa nóng khắp toàn thân, phảng phất có vạn trùng gặm phệ!
Đoàn Tam Thiếu nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tới gần kẻ điên. Thẳng đến khi đối phương tỏ ra kiệt sức, ngã bịch trên mặt đất, không nhúc nhích được, hắn bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, dè dặt đi qua xem xét.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, không có phản ứng? Hắn trước đá văng thanh kiếm, nhịn không được thò tay chọt chọt Đông Phương Linh.
“Lạnh quá!” Nhiệt độ cơ thể Đông Phương Linh hù đến hắn, vội lui về sau. Đoàn Tam Thiếu nhìn y hai tay ôm lấy chính mình, run cầm cập, không phải vì ướt sũng mà cảm lạnh đó chứ?
Hắn ngây người một hồi, thấy Đông Phương Linh chịu thống khổ, mặc dù là Ma giáo chi đồ (thành viên Ma Giáo), nhưng cũng là người. Cuối cùng, Đoàn Tam Thiếu thấy y tội nghiệp, lấy can đảm tiến lại gần thêm.
“Phương trượng nói qua, trời cao có đức hiếu sinh, người ở trên đời này, phải làm nhiều việc thiện.” Thấp giọng lẩm bẩm, Đoàn Tam Thiếu lôi Đông Phương Linh, kéo đến bên cạnh đống lửa.
Bị kéo xềnh xệch khiến Đông Phương Linh đang hôn mê bừng tỉnh.”Đừng đụng ta!” Khẩn trương rống to, y giãy khỏi tay Đoàn Tam Thiếu.
Đoàn Tam Thiếu giật mình, buông người ra.”Ngươi hung cái gì? Ta là hảo tâm giúp ngươi a.” hắn ngạc nhiên.
“Không được đụng... Ta trúng.. Tiêu hồn tán...của Cổ Bá Thiên….” Khí lực trong người đã dùng hết, Đông Phương Linh lại rơi vào hôn mê, không chống đỡ nổi.
“Tiêu hồn tán? Đó là cái gì? Rất ghê gớm sao?” Đoàn Tam Thiếu hỏi thăm: “Võ công của ngươi cao như vậy mà không hóa giải được sao?” Hắn nhớ lúc ở chân núi, Cổ Bá Thiên đã từng nói qua.
Người ta là Ngũ Độc phái chưởng môn nhân, am hiểu nhất chính là phóng độc, Tiêu hồn tán gì gì đó, đích thị rất khó xơi, thế mới đem Đông Phương Linh giày vò thành bộ dáng này!
Đoàn Tam Thiếu thấy Đông Phương Linh không đáp lời, đã bất tỉnh rồi sao?
“Này, uy...” Đoàn Tam Thiếu lay lay Đông Phương Linh, y vẫn nằm im không động đậy.
“Như thế nào lại lúc lạnh lúc nóng thế này?” Đoàn Tam Thiếu nhíu mày, sờ sờ nhiệt độ cơ thể đối phương, lại đập y, gọi y. Không thấy đối phương phản ứng, hắn lôi Đông Phương Linh tới gần lửa chút nữa, hi vọng y có thể cảm thấy khá hơn.
Quần áo Đông Phương Linh ướt sũng, dính chặt lấy người. Như thế này thì khá sao nổi?
Vì vậy, Đoàn Tam Thiếu thừa dịp lúc y còn hôn mê, giúp y cởi quần áo, kinh ngạc nhìn thân thể mảnh mai thế kia mà lớn lên tuấn mỹ như vậy, da trắng như ngà, cô nương cũng không bằng a…
Hắn xấu hổ, phi lễ chớ nhìn, vội lấy quần áo mình, đắp lên người đối phương, đem y phục ướt đẫm vắt lên trường côn, khơi củi cho lửa cháy to thêm.
Hắn nhìn Hắc ưng lệnh bài, còn cái hộp hình con trai thì đoán không ra, thả lại bên người Đông Phương Linh.
Cảm thấy hơi lạnh, Đoàn Tam Thiếu hai tay xoa xoa cơ thể, ra ngoài hang, ngắt lấy mấy phiến lá to, đem vào hang xếp lên mặt đất, một phiến làm chiếu, một phiến đắp lên mình.
Bỏ thêm ít cành cây vào đống lửa, hắn nhìn người bên cạnh vẫn co ro thành một đoàn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, môi tím đen...
Đoàn Tam Thiếu thở dài, nhịn không được khục hai tiếng, khiến chỗ ngực bị Cổ Bá Thiên đánh đau nhức. Hắn quyết định đi ngủ, đợi trời sáng sẽ tính biện pháp rời khỏi đây, trở về Thiếu Lâm tự.
Đoàn Tam Thiếu đại nạn không chết, quỳ lạy Phật tổ Bồ Tát phù hộ. Bình thường lúc còn trong chùa hắn có bao giờ thành kính như thế? Hôm nay, hắn cung kính ở cửa động quỳ lạy, đối mặt khoảng không đen kịt niệm Phật hiệu không ngừng...
Đoàn Tam Thiếu muốn tìm ít củi nhưng không có, liền rời hang, đến bờ sông bên cạnh, bẻ ít cành cây rồi lại chạy về động, đem chúng ném vào đống lửa.
“Cáp Tíu tíu!” Một trận gió thổi qua khiến hắn hắt xì mấy cái, hai tay ôm lấy thân thể trơn bóng. Hắn ngồi sát đống lửa, nhìn quần áo đang phơi trên trường côn đã khô đến tám phần, tranh thủ thời gian, mặc lại lên người, xoa hai tay lên đầu, cảm thấy rất ấm áp.
Một hồi lâu, hắn nhịn không được, liếc mắt nhìn qua phía Đông Phương Linh đang run như cầy sấy, rúc vào trong góc, nói: “Này, ngươi mặc quần áo ướt sũng, ban đêm rất dễ nhiễm lạnh. Mau cởi ra, qua đây sấy khô đi.”
Độc tính phát tác, toàn thân khổ sở, hai lỗ tai ù ù, dù cho đối phương nói nhỏ một câu, tiếng củi lửa cháy lách tách vào tai Đông Phương Linh lại là dị thường ồn ào, rốt cục y chịu không được, hướng chỗ có ánh sáng, gầm rú: “Ồn ào muốn chết, ngươi câm miệng!”
Đoàn Tam Thiếu le lưỡi, thật sự là hảo tâm bị chó cắn mà.”Ngươi có cảm lạnh, cũng không liên quan đến ta nha.” Hắn nhếch miệng, tiếp tục một mình đẩy củi sưởi ấm, rất chi hưởng thụ.
Đông Phương Linh vừa ướt vừa lạnh, lại miễn cưỡng vận công chống đỡ độc tính. Để phân tán cảm giác thống khổ, y nắm chặt kiếm, nghĩ may mà còn chưa mất vũ khí, nhẹ tay lân xuống thắt lưng, giữ chặt lệnh bài.
Xoay mình, bụng quặn lên, y cực lực nhẫn nại, từ trong vạt áo móc ra một chiếc hộp nhỏ hình con trai, trên có khắc đám cây lựu hoa kết bằng bạc...
Nhớ lại lúc ấy, y trúng chiêu của Cổ Bá Thiên, đứng ở bên cạnh y chính là kẻ kia, không cẩn thận làm rơi cái hộp con trai này. Y nắm chặt chiếc hộp. Đây chính là bằng chứng duy nhất liên quan đến tên phản đồ Hắc Ưng Giáo muốn giết hại y!
Đoàn Tam Thiếu che ánh lửa, rình coi Đông Phương Linh, nghĩ thầm, y đang nhìn cái gì vậy? Đem đồ vật gì đó giấu lại trong người?
Hắn còn đang phỏng đoán, nghĩ mình không quay lại Thiếu Lâm tự, phương trượng nhất định sẽ lo lắng?
Mắt thấy Đông Phương Linh đột nhiên đứng lên, Đoàn Tam Thiếu giật bắn mình, nhìn y giống như nổi điên, thân ảnh bay vèo vèo, không ngừng đập vào nham bích, hắn sợ hãi, cũng đứng lên.
“Này, Đông Phương Linh, uy...” Đông Phương Linh không để ý tới hắn, vẫn liên tục làm bản thân bị thương. Đoàn Tam Thiếu hô: “Ngươi không ngã chết lại sợ mình sống lâu quá hay sao? Lệnh bài đã ở trên người ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Tại sao phải đi đụng vách tường, thương tổn tới mình?”
“YAA.A.A.. Ah ah ——” Đông Phương Linh đau đớn gào thét, không ngừng chạy tới chạy lui mới giảm bớt cảm giác vừa đau vừa ngứa vừa nóng khắp toàn thân, phảng phất có vạn trùng gặm phệ!
Đoàn Tam Thiếu nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tới gần kẻ điên. Thẳng đến khi đối phương tỏ ra kiệt sức, ngã bịch trên mặt đất, không nhúc nhích được, hắn bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, dè dặt đi qua xem xét.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, không có phản ứng? Hắn trước đá văng thanh kiếm, nhịn không được thò tay chọt chọt Đông Phương Linh.
“Lạnh quá!” Nhiệt độ cơ thể Đông Phương Linh hù đến hắn, vội lui về sau. Đoàn Tam Thiếu nhìn y hai tay ôm lấy chính mình, run cầm cập, không phải vì ướt sũng mà cảm lạnh đó chứ?
Hắn ngây người một hồi, thấy Đông Phương Linh chịu thống khổ, mặc dù là Ma giáo chi đồ (thành viên Ma Giáo), nhưng cũng là người. Cuối cùng, Đoàn Tam Thiếu thấy y tội nghiệp, lấy can đảm tiến lại gần thêm.
“Phương trượng nói qua, trời cao có đức hiếu sinh, người ở trên đời này, phải làm nhiều việc thiện.” Thấp giọng lẩm bẩm, Đoàn Tam Thiếu lôi Đông Phương Linh, kéo đến bên cạnh đống lửa.
Bị kéo xềnh xệch khiến Đông Phương Linh đang hôn mê bừng tỉnh.”Đừng đụng ta!” Khẩn trương rống to, y giãy khỏi tay Đoàn Tam Thiếu.
Đoàn Tam Thiếu giật mình, buông người ra.”Ngươi hung cái gì? Ta là hảo tâm giúp ngươi a.” hắn ngạc nhiên.
“Không được đụng... Ta trúng.. Tiêu hồn tán...của Cổ Bá Thiên….” Khí lực trong người đã dùng hết, Đông Phương Linh lại rơi vào hôn mê, không chống đỡ nổi.
“Tiêu hồn tán? Đó là cái gì? Rất ghê gớm sao?” Đoàn Tam Thiếu hỏi thăm: “Võ công của ngươi cao như vậy mà không hóa giải được sao?” Hắn nhớ lúc ở chân núi, Cổ Bá Thiên đã từng nói qua.
Người ta là Ngũ Độc phái chưởng môn nhân, am hiểu nhất chính là phóng độc, Tiêu hồn tán gì gì đó, đích thị rất khó xơi, thế mới đem Đông Phương Linh giày vò thành bộ dáng này!
Đoàn Tam Thiếu thấy Đông Phương Linh không đáp lời, đã bất tỉnh rồi sao?
“Này, uy...” Đoàn Tam Thiếu lay lay Đông Phương Linh, y vẫn nằm im không động đậy.
“Như thế nào lại lúc lạnh lúc nóng thế này?” Đoàn Tam Thiếu nhíu mày, sờ sờ nhiệt độ cơ thể đối phương, lại đập y, gọi y. Không thấy đối phương phản ứng, hắn lôi Đông Phương Linh tới gần lửa chút nữa, hi vọng y có thể cảm thấy khá hơn.
Quần áo Đông Phương Linh ướt sũng, dính chặt lấy người. Như thế này thì khá sao nổi?
Vì vậy, Đoàn Tam Thiếu thừa dịp lúc y còn hôn mê, giúp y cởi quần áo, kinh ngạc nhìn thân thể mảnh mai thế kia mà lớn lên tuấn mỹ như vậy, da trắng như ngà, cô nương cũng không bằng a…
Hắn xấu hổ, phi lễ chớ nhìn, vội lấy quần áo mình, đắp lên người đối phương, đem y phục ướt đẫm vắt lên trường côn, khơi củi cho lửa cháy to thêm.
Hắn nhìn Hắc ưng lệnh bài, còn cái hộp hình con trai thì đoán không ra, thả lại bên người Đông Phương Linh.
Cảm thấy hơi lạnh, Đoàn Tam Thiếu hai tay xoa xoa cơ thể, ra ngoài hang, ngắt lấy mấy phiến lá to, đem vào hang xếp lên mặt đất, một phiến làm chiếu, một phiến đắp lên mình.
Bỏ thêm ít cành cây vào đống lửa, hắn nhìn người bên cạnh vẫn co ro thành một đoàn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, môi tím đen...
Đoàn Tam Thiếu thở dài, nhịn không được khục hai tiếng, khiến chỗ ngực bị Cổ Bá Thiên đánh đau nhức. Hắn quyết định đi ngủ, đợi trời sáng sẽ tính biện pháp rời khỏi đây, trở về Thiếu Lâm tự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook