[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi
-
Chương 2
Ly khai đường núi, Đoàn Tam Thiếu vào thị trấn. Hắn vừa đi vừa ca hát, trường côn trong tay gõ nhịp trên mặt đất. Càng gần tới Thiếu Lâm tự, tâm tình hắn càng tốt.
“Cái gì mà Thập tam liên minh, cái gì mà Hắc y nhân, dám hung hăng càn quấy trước mặt thiếu gia ta? Còn không phải muốn ta ra tay sao? Hắc hắc.” Hắn cười hì hì, tay thò vào vạt áo móc ra mấy túi tiền, đều là ngân lượng a, đang muốn nhét vào bao quần áo bỗng thấy lòng bất an, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng chán ghét của Từ Pháp, càng sợ phương trượng không thích mình như vậy…
“Đoàn Tam Thiếu nha, Đoàn Tam Thiếu, tay ngươi không biết tự trọng sao? Lại trộm đồ! Khó trách người ta mắng ngươi là trời sinh làm tặc, tâm thuật bất chánh, lục căn không sạch, không có tư cách tu hành làm tăng nhân.” Hắn tự nhủ thầm.
Ngừng cước bộ, hắn như có điều suy nghĩ. Nắm lấy bao tiền, trong bao lẫn lộn có một khối bài tử đen xì, trên khắc hình con ưng tung cánh và chữ {Ưng Triển}, chính là thó được từ trên người hắc y nhân kia. Đoàn Tam Thiếu lật tới lật lui xem, cái này coi đẹp vậy, chắc đem cầm cũng đáng giá.
“Kệ xác đi, ai bảo chúng bay chọc ông, bị trộm là đáng đời. Dù sao phương trượng cũng không biết, trước khi về đến chùa, ta tiêu sạch hết đống đồ này là xong chứ gì.” Vừa thì thào tự nói, hắn vừa quyết định thừa dịp về chùa có thời gian rảnh rỗi sẽ dùng số tiền này hảo hảo ăn chơi một chút.
Mặt trời sau ngọ xuyên qua tán cây hòe xanh mướt, rơi từng đốm sáng trên mặt đất. Đoàn Tam Thiếu dạo từ quán này sang quán kia, qua dăm quán hàng rong đã no căng bụng, thấy tiền vẫn còn dư, hắn định đi mua chút lễ vật định đưa cho sư huynh đệ trong nội viện, đương nhiên không thể thiếu một phần cho phương trượng.
Ngày vui lúc nào cũng ngắn chẳng tày gang, chưa đến ba canh giờ, tiền đã tiêu sạch. Hiện tại, ngoại trừ vài hạt bạc vụn, trên tay hắn chỉ còn lại thiết bài chim ưng.
Hắn tìm được hiệu cầm đồ, tiến vào, trực tiếp đem thiết bài phóng tới quầy hàng, lớn tiếng gọi người: “Lão bản, ta muốn bán đồ”
Chưởng quầy theo tiếng nhìn qua người, lại nhìn hướng vật phẩm, chấn động toàn tập!
“Đây là...” Lão há mồm cứng lưỡi, nuốt nước miếng, cố hết sức mới lên tiếng nổi: “Ngươi có thứ này từ đâu?”
Phản ứng của đối phương khiến Đoàn Tam Thiếu hiếu kỳ.”Thứ này là trên người ta có.” Hắn không giải thích nhiều, trực giác mách bảo thiết bài tử này có thể cầm được khá tiền, gặp người muốn mua, hắn liền kiếm bộn, vì thế thúc giục:”Lão bản, thứ này của ta rất đáng tiền, phiền người mau định giá, ta bán luôn cho mau mắn.”
Chưởng quầy ngốc lăng, nhìn chòng chọc đồ vật trên tay đối phương hồi lâu, hoảng sợ mà nói rằng: “Thứ này giá trị bao nhiêu tiền... Ta không làm chủ được... Khách quan, mời ngài vào bên trong ngồi một lát... Ta đi thông báo...”
Không đợi trả lời, chưởng quầy vội hạ quầy hàng, còn gọi đến mấy hạ nhân, mời Đoàn Tam Thiếu vào nội sảnh.
Ngồi, dâng trà, còn có hạt dưa cắn.
Đoàn Tam Thiếu khiến cho người phục thị mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra làm sao), chẳng lẽ cái khối thiết bài kia có lai lịch lớn?
Nói muốn đi thông báo... Thông báo ai? Chẳng lẽ cầm đồ ngoài lão bản còn có đại lão bản? Ta sắp phát tài rồi?
Hắn vừa chờ vừa nghĩ, chờ suốt cả buổi chẳng thấy ai về. Trà nguội tanh, hắn cũng gật gù ngủ. Qua một hồi lâu, hắn không muốn lại cùng nô bộc mắt to trừng mắt nhỏ nữa. “Chậm quá! Chờ thêm nữa là trời tối luôn đó…” Rốt cục nhịn không được, hắn đứng lên, cầm lấy đồ đạc bao lớn bao nhỏ, hỏi thăm nô bộc, “Này, lão bản của các ngươi khi nào trở về?” Không có người trả lời, không khí còn có chút quỷ dị?
Hắn đề cao cảnh giác, nói to: “Ta không bán nữa. Bảo lão bản của các ngươi, ta không muốn đợi thêm nữa.” Không có người phản ứng, hắn kinh ngạc, dứt khoát đi ra ngoài, bọn hạ nhân lại ngăn trở hắn, một bộ dáng không cho hắn ly khai?
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Hắn khó hiểu.
Đúng lúc hai bên giằng co thì lão bản trở về, cung kính đi sau một người khác.
Đoàn Tam Thiếu không khỏi đánh giá nam nhân này – vừa cao vừa gầy, trông như cây gậy trúc, tuổi tầm trên 40. Nam nhân lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Khi trong sảnh chỉ còn lại mình và Đoàn Tam Thiếu, lão mới chậm rãi nói: “Ngươi là người có Hắc ưng lệnh bài?”
” Hắc ưng lệnh bài?” Đoàn Tam Thiếu sửng sốt.
“Ngươi cùng Đông Phương Linh quan hệ như thế nào?” Nam nhân hỏi lại: “Lệnh bài của y tại sao lại trên tay ngươi? Hiện nay Đông Phương Linh ở đâu? Nói!” Ánh mắt của lão nhìn chòng chọc vào đồ vật trong tay đối phương.
Đoàn Tam Thiếu miết vật trong tay, nhìn về phía gã đàn ông đang tiến lại gần, theo bản năng lui ra phía sau, vội la lên: “Chờ, chờ một chút! Ngươi hỏi gì lắm thế…” Hắc ưng lệnh bài đã làm hắn hồ đồ, lại xuất hiện thêm Đông Phương Linh? Hắn hoàn toàn sờ không được đầu mối.
“Ngươi là ai? Ta căn bản không biết đây là Hắc ưng lệnh bài, cũng không biết Đông Phương Linh, ta cùng y không quan hệ—— ách!” Lời chưa kịp nói ra hết, không biết đối phương làm sao đã lướt đến trước mặt, bóp cổ Đòan Tam Thiếu khiến hắn không thở nổi.
Trung niên nam tử tay gảy hai ba cái, đơn giản búng bay mấy cái bao phục của đối phương, bắt lấy cánh tay phản kháng.
“Ai nha nha — đau!” Đoàn Tam Thiếu kêu đau, tay như bị bóp nát, mềm rủ xuống, tay kia mặc dù có trường côn nhưng lại đang phát run. Hắn tự biết đánh không lại người ta, chỉ có thể nhìn chằm chằm lệnh bài bị đối phương cướp mất.
Nam nhân nhìn thiết chế lệnh bài, có được nó, có thể hiệu lệnh được toàn bộ Hắc Ứng giáo, muốn bao nhiêu vàng bạc tài bảo có bấy nhiêu.
Lão đã từng bắt được Đông Phương Linh nhưng y lại đào thoát, đang phiền não tìm không thấy người, không có cách nào về báo cáo được, không ngờ tin tức tự động đưa tới cửa a.
Lão liếc nhìn Đoàn Tam Thiếu, hỏi lại:” Ngươi không quen thiếu chủ Hắc ưng giáo sao? Tại sao ngươi lại có khối bài tử này?”
“Ta làm sao biết... Khục, khục, khục!” Cổ phút chốc bị siết chặt làm Đoàn Tam Thiếu khó chịu ho khan, không rảnh suy nghĩ, hiệu cầm đồ như thế nào lôi về tên quái nhân này?
Thấy đối phương mắt lộ hung quang, hắn tranh thủ thời gian nhận tội: “Cái khối bài tử này... Là ta ở quán ăn trước núi... Khục... thâu được trên thân người khác... Khục khục...”
“Ngươi nếu không nói thật, ta đánh ngươi!”
“Ta nói... Đều là sự thật... Lệnh bài thật sự là ta trộm được...” Đoàn Tam Thiếu sợ bị đánh, không ngừng muốn tránh thoát kiềm chế, hắn quát: “Này, ngươi mau buông tay... Khục khục... Sư phụ ta là.. Từ Hải phương trượng của Thiếu Lâm tự... Ngươi dám làm tổn thương ta... Ngươi coi chừng... Sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi... Khục...”
Nghe thế, nam nhân không khỏi cười lớn, “Tốt lắm, ta ở đây chờ Từ Hải tới.” Lão không khách khí, “Ba~, Ba~, Ba~, ” cho Đoàn Tam Thiếu mấy cái cái tát, hỏi: “Nói, Đông Phương Linh ở đâu?”
Đoàn Tam Thiếu bị đánh cho choáng váng, giờ mới biết thế nào là khổ, đem nhổ máu trong miệng khó khăn nhổ ra: “Đông Phương Linh... Y ở quán ăn phía trước...”
Nam nhân kéo cổ Đoàn Tam Thiếu, cười lạnh: “ Tiểu tử ngươi không nói thật, ta sẽ cho con nhện này vào mồm ngươi, ăn tươi đầu lưỡi của ngươi, rôì leo ra từ bên trong tròng mắt ngươi.” Lão móc ra trên người một convật, khua khua trước ánh mắt sợ hãi của Đoàn Tam Thiếu. Một con nhện lớn lông lá xồm xoàm, ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) rơi lên môi Đoàn Tam Thiếu, bò qua mũi, lên đến mắt…
Đoàn Tam Thiếu cảm thấy ngứa, càng sợ đến mồ hôi lạnh túa ra, nói không nên lời.
Vật độc này, quái nhân cao gầy như cây gậy trúc này, đột nhiên hắn nhớ lại mô tả của phương trượng, gắng gượng lên tiếng: “Ngươi là Ngũ Độc phái... Chưởng môn nhân... Cổ Bá Thiên?”
Cổ Bá Thiên sững sờ, lập tức cười hắc hắc: “Tiểu tử ngươi kể ra cũng có chút kiến thức. Ngươi biết ta là ai, còn không thành thật một chút!” Lão một mặt đe dọa, một mặt chỉ huy nhện độc.
“Ta nói thật, không có lừa ngươi ——” Đoàn Tam Thiếu kêu to, chỉ sợ con nhện chui vào trong miệng là hắn đi đời nhà ma!
Hắn mặt mũi vặn vẹo, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng chịu khổ như thế, vô cùng thành khẩn biểu lộ, hướng Cổ Bá Thiên cầu khẩn: “Cổ đại chưởng môn nhân, ta thật sự không có lừa ngươi. Ngươi không tin... Ta đây liền dẫn ngươi đi tìm người?”
Cổ Bá Thiên nóng lòng tìm được Đông Phương Linh, cho nên lão tạm thời tin tiểu hỏa tử, còn hỏi tên của hắn, tóm lấy hắn, trở lại quán ăn trên đường lên núi.
Lúc trước quán ăn còn đông kín người, giờ khắp nơi trên mặt đất là thi thể. Bàn ghế sập có, gãy có; đồ ăn, cơm, mì sợi rơi vãi khắp nơi.
“Sao lại thế này?” Đoàn Tam Thiếu kinh hãi, thoáng nhìn chỗ hắn từng ngồi với mấy thương nhân, thấy bọn họ cũng đã chết, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Đột nhiên, cổ Bá Thiên móc con nhện ra, Đoàn Tam Thiếu tưởng lão định ném lên người mình. Đang sợ hãi gần chết, lại thấy nó rơi xuống mặt đất đá sỏi bên cạnh, chân trước nâng lên, tựa như nghe ngóng bầu không khí, bỗng nhiên nó hướng tới một phương rồi bò rất nhanh qua đó.
Độc vật ngửi được mùi quen thuộc mới có thể tiến đến tìm... Cổ Bá Thiên nở nụ cười, lúc này mới xác định Đoàn Tam Thiếu không có gạt người, Đông Phương Linh vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Lão tóm lấy lấy Đoàn Tam Thiếu, đi theo con nhện tiến lên.
Cổ tay Đoàn Tam Thiếu bị giữ chặt, trốn không thoát, chỉ có thể cũng lão đi. Dọc đường có những vết máu li ti, đỏ tươi, dính trên cỏ, trên những đóa hoa dại trắng, truật mục kinh tâm (nhìn ghê sợ đến kinh tâm động phách).
Qua một hồi, hắn hắn trông xác mười ba người trong liên minh chết thảm, tán lạc tại sườn dốc, trong bụi cỏ, không khỏi rút một hơi, không rõ tại đây xảy ra chuyện gì?
Cổ Bá Thiên nhíu mày coi thi thể, lập tức nhìn chòng chọc độc vật. Lão một mặt kéo người tiến vào bóng rừng; con nhện dừng lại, lão cũng dừng bước, cánh tay duỗi ra, vẫy nó trở lại trên người.
Đoàn Tam Thiếu theo bản năng né tránh con nhện, sợ nó nhảy lên mặt mình, đợi cổ Bá Thiên đem nó cất kỹ mới dám có hơi chút buông lỏng.
Liền sau đó, hắn theo dấu vết máu nhìn xuyên qua cành lá, thấy một đám nham thạch cao thấp, trên đó là một người đứng im lặng, toàn thân phủ màu đen. Hắn trông thấy người kia đội cái khăn che mặt mũi, nhịn không được đối người bên cạnh hô: “Chính là hắn! Lệnh bài là của hắn...”
“Hư!” Cổ Bá Thiên đè lại cái miệng kêu to của Đoàn Tam Thiếu, áp lấy đối phương ngồi xổm xuống, hai người trốn sau thân cây, quan vọng (nhìn từ xa) Hắc y nhân cầm kiếm.
“Cái gì mà Thập tam liên minh, cái gì mà Hắc y nhân, dám hung hăng càn quấy trước mặt thiếu gia ta? Còn không phải muốn ta ra tay sao? Hắc hắc.” Hắn cười hì hì, tay thò vào vạt áo móc ra mấy túi tiền, đều là ngân lượng a, đang muốn nhét vào bao quần áo bỗng thấy lòng bất an, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng chán ghét của Từ Pháp, càng sợ phương trượng không thích mình như vậy…
“Đoàn Tam Thiếu nha, Đoàn Tam Thiếu, tay ngươi không biết tự trọng sao? Lại trộm đồ! Khó trách người ta mắng ngươi là trời sinh làm tặc, tâm thuật bất chánh, lục căn không sạch, không có tư cách tu hành làm tăng nhân.” Hắn tự nhủ thầm.
Ngừng cước bộ, hắn như có điều suy nghĩ. Nắm lấy bao tiền, trong bao lẫn lộn có một khối bài tử đen xì, trên khắc hình con ưng tung cánh và chữ {Ưng Triển}, chính là thó được từ trên người hắc y nhân kia. Đoàn Tam Thiếu lật tới lật lui xem, cái này coi đẹp vậy, chắc đem cầm cũng đáng giá.
“Kệ xác đi, ai bảo chúng bay chọc ông, bị trộm là đáng đời. Dù sao phương trượng cũng không biết, trước khi về đến chùa, ta tiêu sạch hết đống đồ này là xong chứ gì.” Vừa thì thào tự nói, hắn vừa quyết định thừa dịp về chùa có thời gian rảnh rỗi sẽ dùng số tiền này hảo hảo ăn chơi một chút.
Mặt trời sau ngọ xuyên qua tán cây hòe xanh mướt, rơi từng đốm sáng trên mặt đất. Đoàn Tam Thiếu dạo từ quán này sang quán kia, qua dăm quán hàng rong đã no căng bụng, thấy tiền vẫn còn dư, hắn định đi mua chút lễ vật định đưa cho sư huynh đệ trong nội viện, đương nhiên không thể thiếu một phần cho phương trượng.
Ngày vui lúc nào cũng ngắn chẳng tày gang, chưa đến ba canh giờ, tiền đã tiêu sạch. Hiện tại, ngoại trừ vài hạt bạc vụn, trên tay hắn chỉ còn lại thiết bài chim ưng.
Hắn tìm được hiệu cầm đồ, tiến vào, trực tiếp đem thiết bài phóng tới quầy hàng, lớn tiếng gọi người: “Lão bản, ta muốn bán đồ”
Chưởng quầy theo tiếng nhìn qua người, lại nhìn hướng vật phẩm, chấn động toàn tập!
“Đây là...” Lão há mồm cứng lưỡi, nuốt nước miếng, cố hết sức mới lên tiếng nổi: “Ngươi có thứ này từ đâu?”
Phản ứng của đối phương khiến Đoàn Tam Thiếu hiếu kỳ.”Thứ này là trên người ta có.” Hắn không giải thích nhiều, trực giác mách bảo thiết bài tử này có thể cầm được khá tiền, gặp người muốn mua, hắn liền kiếm bộn, vì thế thúc giục:”Lão bản, thứ này của ta rất đáng tiền, phiền người mau định giá, ta bán luôn cho mau mắn.”
Chưởng quầy ngốc lăng, nhìn chòng chọc đồ vật trên tay đối phương hồi lâu, hoảng sợ mà nói rằng: “Thứ này giá trị bao nhiêu tiền... Ta không làm chủ được... Khách quan, mời ngài vào bên trong ngồi một lát... Ta đi thông báo...”
Không đợi trả lời, chưởng quầy vội hạ quầy hàng, còn gọi đến mấy hạ nhân, mời Đoàn Tam Thiếu vào nội sảnh.
Ngồi, dâng trà, còn có hạt dưa cắn.
Đoàn Tam Thiếu khiến cho người phục thị mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra làm sao), chẳng lẽ cái khối thiết bài kia có lai lịch lớn?
Nói muốn đi thông báo... Thông báo ai? Chẳng lẽ cầm đồ ngoài lão bản còn có đại lão bản? Ta sắp phát tài rồi?
Hắn vừa chờ vừa nghĩ, chờ suốt cả buổi chẳng thấy ai về. Trà nguội tanh, hắn cũng gật gù ngủ. Qua một hồi lâu, hắn không muốn lại cùng nô bộc mắt to trừng mắt nhỏ nữa. “Chậm quá! Chờ thêm nữa là trời tối luôn đó…” Rốt cục nhịn không được, hắn đứng lên, cầm lấy đồ đạc bao lớn bao nhỏ, hỏi thăm nô bộc, “Này, lão bản của các ngươi khi nào trở về?” Không có người trả lời, không khí còn có chút quỷ dị?
Hắn đề cao cảnh giác, nói to: “Ta không bán nữa. Bảo lão bản của các ngươi, ta không muốn đợi thêm nữa.” Không có người phản ứng, hắn kinh ngạc, dứt khoát đi ra ngoài, bọn hạ nhân lại ngăn trở hắn, một bộ dáng không cho hắn ly khai?
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Hắn khó hiểu.
Đúng lúc hai bên giằng co thì lão bản trở về, cung kính đi sau một người khác.
Đoàn Tam Thiếu không khỏi đánh giá nam nhân này – vừa cao vừa gầy, trông như cây gậy trúc, tuổi tầm trên 40. Nam nhân lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Khi trong sảnh chỉ còn lại mình và Đoàn Tam Thiếu, lão mới chậm rãi nói: “Ngươi là người có Hắc ưng lệnh bài?”
” Hắc ưng lệnh bài?” Đoàn Tam Thiếu sửng sốt.
“Ngươi cùng Đông Phương Linh quan hệ như thế nào?” Nam nhân hỏi lại: “Lệnh bài của y tại sao lại trên tay ngươi? Hiện nay Đông Phương Linh ở đâu? Nói!” Ánh mắt của lão nhìn chòng chọc vào đồ vật trong tay đối phương.
Đoàn Tam Thiếu miết vật trong tay, nhìn về phía gã đàn ông đang tiến lại gần, theo bản năng lui ra phía sau, vội la lên: “Chờ, chờ một chút! Ngươi hỏi gì lắm thế…” Hắc ưng lệnh bài đã làm hắn hồ đồ, lại xuất hiện thêm Đông Phương Linh? Hắn hoàn toàn sờ không được đầu mối.
“Ngươi là ai? Ta căn bản không biết đây là Hắc ưng lệnh bài, cũng không biết Đông Phương Linh, ta cùng y không quan hệ—— ách!” Lời chưa kịp nói ra hết, không biết đối phương làm sao đã lướt đến trước mặt, bóp cổ Đòan Tam Thiếu khiến hắn không thở nổi.
Trung niên nam tử tay gảy hai ba cái, đơn giản búng bay mấy cái bao phục của đối phương, bắt lấy cánh tay phản kháng.
“Ai nha nha — đau!” Đoàn Tam Thiếu kêu đau, tay như bị bóp nát, mềm rủ xuống, tay kia mặc dù có trường côn nhưng lại đang phát run. Hắn tự biết đánh không lại người ta, chỉ có thể nhìn chằm chằm lệnh bài bị đối phương cướp mất.
Nam nhân nhìn thiết chế lệnh bài, có được nó, có thể hiệu lệnh được toàn bộ Hắc Ứng giáo, muốn bao nhiêu vàng bạc tài bảo có bấy nhiêu.
Lão đã từng bắt được Đông Phương Linh nhưng y lại đào thoát, đang phiền não tìm không thấy người, không có cách nào về báo cáo được, không ngờ tin tức tự động đưa tới cửa a.
Lão liếc nhìn Đoàn Tam Thiếu, hỏi lại:” Ngươi không quen thiếu chủ Hắc ưng giáo sao? Tại sao ngươi lại có khối bài tử này?”
“Ta làm sao biết... Khục, khục, khục!” Cổ phút chốc bị siết chặt làm Đoàn Tam Thiếu khó chịu ho khan, không rảnh suy nghĩ, hiệu cầm đồ như thế nào lôi về tên quái nhân này?
Thấy đối phương mắt lộ hung quang, hắn tranh thủ thời gian nhận tội: “Cái khối bài tử này... Là ta ở quán ăn trước núi... Khục... thâu được trên thân người khác... Khục khục...”
“Ngươi nếu không nói thật, ta đánh ngươi!”
“Ta nói... Đều là sự thật... Lệnh bài thật sự là ta trộm được...” Đoàn Tam Thiếu sợ bị đánh, không ngừng muốn tránh thoát kiềm chế, hắn quát: “Này, ngươi mau buông tay... Khục khục... Sư phụ ta là.. Từ Hải phương trượng của Thiếu Lâm tự... Ngươi dám làm tổn thương ta... Ngươi coi chừng... Sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi... Khục...”
Nghe thế, nam nhân không khỏi cười lớn, “Tốt lắm, ta ở đây chờ Từ Hải tới.” Lão không khách khí, “Ba~, Ba~, Ba~, ” cho Đoàn Tam Thiếu mấy cái cái tát, hỏi: “Nói, Đông Phương Linh ở đâu?”
Đoàn Tam Thiếu bị đánh cho choáng váng, giờ mới biết thế nào là khổ, đem nhổ máu trong miệng khó khăn nhổ ra: “Đông Phương Linh... Y ở quán ăn phía trước...”
Nam nhân kéo cổ Đoàn Tam Thiếu, cười lạnh: “ Tiểu tử ngươi không nói thật, ta sẽ cho con nhện này vào mồm ngươi, ăn tươi đầu lưỡi của ngươi, rôì leo ra từ bên trong tròng mắt ngươi.” Lão móc ra trên người một convật, khua khua trước ánh mắt sợ hãi của Đoàn Tam Thiếu. Một con nhện lớn lông lá xồm xoàm, ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) rơi lên môi Đoàn Tam Thiếu, bò qua mũi, lên đến mắt…
Đoàn Tam Thiếu cảm thấy ngứa, càng sợ đến mồ hôi lạnh túa ra, nói không nên lời.
Vật độc này, quái nhân cao gầy như cây gậy trúc này, đột nhiên hắn nhớ lại mô tả của phương trượng, gắng gượng lên tiếng: “Ngươi là Ngũ Độc phái... Chưởng môn nhân... Cổ Bá Thiên?”
Cổ Bá Thiên sững sờ, lập tức cười hắc hắc: “Tiểu tử ngươi kể ra cũng có chút kiến thức. Ngươi biết ta là ai, còn không thành thật một chút!” Lão một mặt đe dọa, một mặt chỉ huy nhện độc.
“Ta nói thật, không có lừa ngươi ——” Đoàn Tam Thiếu kêu to, chỉ sợ con nhện chui vào trong miệng là hắn đi đời nhà ma!
Hắn mặt mũi vặn vẹo, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng chịu khổ như thế, vô cùng thành khẩn biểu lộ, hướng Cổ Bá Thiên cầu khẩn: “Cổ đại chưởng môn nhân, ta thật sự không có lừa ngươi. Ngươi không tin... Ta đây liền dẫn ngươi đi tìm người?”
Cổ Bá Thiên nóng lòng tìm được Đông Phương Linh, cho nên lão tạm thời tin tiểu hỏa tử, còn hỏi tên của hắn, tóm lấy hắn, trở lại quán ăn trên đường lên núi.
Lúc trước quán ăn còn đông kín người, giờ khắp nơi trên mặt đất là thi thể. Bàn ghế sập có, gãy có; đồ ăn, cơm, mì sợi rơi vãi khắp nơi.
“Sao lại thế này?” Đoàn Tam Thiếu kinh hãi, thoáng nhìn chỗ hắn từng ngồi với mấy thương nhân, thấy bọn họ cũng đã chết, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Đột nhiên, cổ Bá Thiên móc con nhện ra, Đoàn Tam Thiếu tưởng lão định ném lên người mình. Đang sợ hãi gần chết, lại thấy nó rơi xuống mặt đất đá sỏi bên cạnh, chân trước nâng lên, tựa như nghe ngóng bầu không khí, bỗng nhiên nó hướng tới một phương rồi bò rất nhanh qua đó.
Độc vật ngửi được mùi quen thuộc mới có thể tiến đến tìm... Cổ Bá Thiên nở nụ cười, lúc này mới xác định Đoàn Tam Thiếu không có gạt người, Đông Phương Linh vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Lão tóm lấy lấy Đoàn Tam Thiếu, đi theo con nhện tiến lên.
Cổ tay Đoàn Tam Thiếu bị giữ chặt, trốn không thoát, chỉ có thể cũng lão đi. Dọc đường có những vết máu li ti, đỏ tươi, dính trên cỏ, trên những đóa hoa dại trắng, truật mục kinh tâm (nhìn ghê sợ đến kinh tâm động phách).
Qua một hồi, hắn hắn trông xác mười ba người trong liên minh chết thảm, tán lạc tại sườn dốc, trong bụi cỏ, không khỏi rút một hơi, không rõ tại đây xảy ra chuyện gì?
Cổ Bá Thiên nhíu mày coi thi thể, lập tức nhìn chòng chọc độc vật. Lão một mặt kéo người tiến vào bóng rừng; con nhện dừng lại, lão cũng dừng bước, cánh tay duỗi ra, vẫy nó trở lại trên người.
Đoàn Tam Thiếu theo bản năng né tránh con nhện, sợ nó nhảy lên mặt mình, đợi cổ Bá Thiên đem nó cất kỹ mới dám có hơi chút buông lỏng.
Liền sau đó, hắn theo dấu vết máu nhìn xuyên qua cành lá, thấy một đám nham thạch cao thấp, trên đó là một người đứng im lặng, toàn thân phủ màu đen. Hắn trông thấy người kia đội cái khăn che mặt mũi, nhịn không được đối người bên cạnh hô: “Chính là hắn! Lệnh bài là của hắn...”
“Hư!” Cổ Bá Thiên đè lại cái miệng kêu to của Đoàn Tam Thiếu, áp lấy đối phương ngồi xổm xuống, hai người trốn sau thân cây, quan vọng (nhìn từ xa) Hắc y nhân cầm kiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook