Dây Tơ Hồng... Khó Đứt!
Chương 5: Xanh tươi (3)

Mùa tuyết rơi qua đi thì là bước vào năm mới.

Nhà Phương Tĩnh Ngôn hàng năm trước khi tết đến đều sẽ hấp mười mấy lồng bánh bao và màn thầu, năm nay cũng không ngoại lệ. Trước khi hấp bánh bao, mẹ Phương cố ý đến hỏi mẹ Diệp có muốn cùng làm luôn không, nhà họ Diệp vốn định mua bên ngoài tiện, mẹ Phương vừa hỏi một cái, đã trúng ý nguyện của mẹ Diệp, đồ đặt mua bên ngoài nào có thể so với đồ trong nhà làm. Bà cùng mẹ Phương thương lượng xong thì phân công nhau đi chuẩn bị nguyên liệu, ngày hôm sau thì có thể hấp bánh.

Đối với Phương Tĩnh Ngôn mà nói, trong nhà hấp bánh bao chẳng khác gì nghỉ lễ. Mẹ sẽ đem chiếc bàn lớn khênh vào trong phòng bếp, dùng nước rửa sạch mặt bàn như gương, đem cả túi bột mì đổ trên mặt bàn, đắp thành một ngọn núi nhỏ trắng xóa như tuyết.

Rồi sau đó là nhào bột, cái này rất được chú trọng, tỉ lệ nước ấm và bột đều phải nắm chắc cực kỳ mới có thể nhào nặn ra loại da bánh không cứng không nhão. Mẹ Phương rất có tay nghề nhào bột, giữa ngọn núi tuyết trắng ấy đào một cái động, rót thử vào nước có nhiệt độ thích hợp, khuấy bên trái đảo bên phải, khóe léo nhanh nhẹn nhào vái cái đã nhào nặn ra cục bột mì.

Phương Tĩnh Ngôn có một lần cho rằng nhào bột là chuyện dễ dàng nhất, sau này bản thân thử vài lần mới phát hiện, đó chính là kỹ thuật.

Nhào nặn bột mì cũng gần hoàn tất, thì dùng một chiếc khăn ướt đậy lên khoảng hơn chục phút đồng hồ. Sau khi bỏ ra bề mặt bột mì vừa mới nhào nặn vừa trắng vừa bóng, bộ dáng trắng trẻo mập mạp làm cho người ta nhịn không được muốn vỗ vỗ đập đập. Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên nhịn không được, mỗi lần đều sẽ vụng trộm móc ra một miếng nhỏ bột mì để trên tay nhào nặn chơi.

Cục bột mì ấy dưới bàn tay nhào nặn khéo léo của mẹ Phương bị kéo thành sợi hơi thô, vuốt thẳng sau đó dùng con dao nhỏ cắt thành từng đoạn nhỏ, liền biến thành từng nắm bột. Nắm bột của bánh bao nhỏ hơn so với nắm bột bì của màn thầu, mẹ Phương thường sẽ chuẩn bị ba loại nhân, rau xắt hạt lựu, rau xanh nấm hương và bột đậu, mỗi loại bánh bao sẽ hấp ba lồng, cộng thêm bốn năm lồng bánh bao, từ đầu năm đến gần ngày hết tết tổng cộng mười lăm ngày, trong nhà cũng đủ ăn.

Năm nay Phương Diệp hai nhà cùng hấp bánh bao, trong phòng bếp sôi nổi trước kia chưa từng có. Mẹ Diệp mang theo Diệp Tử Hàng đến hỗ trợ, nhưng cô nhóc lại không biết tí gì về cách nhào bột và cán bột làm vỏ bánh cả, miễn cưỡng có thể cầm bánh bao lên làm động tác vê nặn da bánh sao cho sít lại, tạo hình bánh còn không thật đẹp mắt. Chỉ có thể phụ xắt bột mì thành nắm hay đem những cái đã làm xong cho vào lồng đem đi hấp. Diệp Tử Hàng thì càng không cần phải nói, trình độ cậu so với Phương Tĩnh Ngôn đều không sai biệt lắm, chỉ có thể cầm nắm bột mì chơi đùa trong tay. Trong phòng bếp nhiều người đụng chân đụng tay, khi làm việc trái lại thành không tiện lợi, rất nhanh hai đứa nhỏ đã bị đuổi ra ngoài xem TV, chỉ còn lại hai bà mẹ trong bếp, mẹ Phương là chủ bếp, mẹ Diệp là trợ thủ.

Phương Tĩnh Ngôn cùng Diệp Tử Hàng ngồi ở trên sofa phòng khách ở nhà Tĩnh Ngôn xem tivi. Đang mở phim hoạt hình, Phương Tĩnh Ngôn ôm Tú Cầu béo đang ngáy ò ó o nhìn chằm chằm vào TV, Diệp Tử Hàng thì hiển nhiên đối với tiết mục kia cực kì thiếu hứng thú, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua vài cái, hầu hết thời gian đều cúi đầu nhào nặn vân vê cục bột mì.

Một lát sau, từ trong phòng bếp dần dần bay ra hơi nước mang theo mùi thơm của lúa mì. Phương Tĩnh Ngôn cùng Tú Cầu đồng thời chun cái mũi dùng sức ngửi.

“Uhm, cái lồng này nhất định là bánh bao nhân xắt hạt lựu!" Phương Tĩnh Ngôn tự phỏng đoán.

Diệp Tử Hàng tiếp tục nhào nặn cục bột mì trong tay, không phát biểu ý kiến.

Lại một lát sau, Phương Tĩnh Ngôn bỗng nhiên từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, kêu lên: "Lần này là bánh bao nhân đậu! Món tớ yêu thích nhất a!" Nói xong liền đem Tú Cầu ném lên trên sofa, bản thân phóng ào vào phòng bếp.

Diệp Tử Hàng lắc đầu, vươn tay ra nhẹ vỗ về Tú Cầu bị làm cho tỉnh giấc kia, dùng ngữ khí cực bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên là cái mũi tinh ranh tham ăn như mèo, Tú Cầu, nhà mày cũng không chỉ có một con mèo là mày đâu!"

Phương Tĩnh Ngôn trên mỗi tay cầm lấy một cái bánh bao cảm thấy mỹ mãn trở lại phòng khách, đem bánh bao cầm ở tay trái đưa tới trước mặt Diệp Tử Hàng nói: “Cái này cho cậu!"

Diệp Tử Hàng nhìn chằm chằm vào cái bánh bao kia, sửng sốt một lát mới giơ tay tiếp nhận, thấp giọng nói cám ơn.

Phương Tĩnh Ngôn cắn bánh bao vui tươi hớn hở ngồi trở lại trên sofa xem tivi, Tú Cầu đối với loại đồ ăn không có thịt này thì không quá hứng thú, chỉ liếc mắt một cái liền lại cuộn tròn thân mình ngủ tiếp.

Diệp Tử Hàng nghiêng người ngắm Phương Tĩnh Ngôn tay cầm bánh bao gặm ngon lành vui sướng. Cô nhóc ăn vui vẻ như vậy, dường như loại bánh bao nhân đậu phổ thông đến không thể phổ thông hơn nữa kia chính là một loại mĩ vị lớn nhất trên đời. Cúi đầu nhìn chiếc bánh bao còn đang bốc hơi nóng hổi trên tay, liền đem bánh bao đặt ở bên miệng cắn một miếng. Nhẹ nhàng cắn một miếng vỏ bánh, trong lúc đó hương vị đậu xanh thơm ngọt nóng hổi chảy vào răng môi, mùi vị rất tốt. Vốn không mấy thích ăn đồ ngọt như cậu, thế nhưng bất tri bất giác lại ăn hết một cái bánh bao nhân ngọt.

Diệp Tử Hàng phát hiện, chỉ cần là cùng Phương Tĩnh Ngôn cùng ăn món gì đó, cậu đều sẽ ăn nhiều hơn một ít so với lúc bình thường. Bắt đầu còn không rõ là vì sao, sau này rốt cục cũng nghĩ thông suốt, bởi vì con nhóc này dù ăn bất kì món gì cũng lộ ra bộ dáng thơm ngon, ở chung với cô nhóc, món ăn dù có bình thường cực kì cũng trở nên thơm ngon hơn bao giờ hết.

Thì ra Phương Tĩnh Ngôn là thuốc khai vị của Diệp Tử Hàng. Sau khi đưa ra kết luận này, Diệp Tử Hàng nhìn Phương Tĩnh Ngôn đang phồng má định đi phòng bếp lấy thêm vài cái bánh bao ăn tiếp, nở nụ cười.

Đến hơn ba giờ chiều, toàn bộ bánh bao của hai nhà mới vừa hấp xong. Một bên hấp một bên ăn, cơm trưa của hai nhà bọn họ cũng đều dùng bánh bao để giải quyết rồi.

Don dẹp xong phòng bếp, mẹ Phương dùng một cái giỏ trúc xếp đầy chặt những chiếc bánh bao sai Tĩnh Ngôn mang sang biếu nhà bà ngoại. Phương Tĩnh Ngôn vốn đang muốn đi ra ngoài chơi một vòng liền vui sướng tiếp nhận lấy nhiệm vụ.

Khoác lên chiếc áo khoác dày, quàng vào chiếc khăn quàng cổ lông thỏ, còn có bao tay len, cái úp tai, Phương Tĩnh Ngôn đem chính mình bao quấn thành một quả bóng. Cô nhóc ôm giỏ trúc lắc lư đi xuống lầu, bộ dáng giống con lật đật. Mẹ Diệp thấy nhịn không được ha ha cười rộ lên, vừa cười vừa hô lên với Diệp Tử Hàng đang ở buồng trong: "Tử Hàng a! Mau ra đây! Con đi cùng Ngôn Ngôn đi đưa bánh bao đi!"

Phương Tĩnh Ngôn khó khăn xoay người lắc đầu nói với mẹ Diệp: “Dì ơi, không cần đâu ạ! Tự con có thể đi!" Nói còn chưa xong, cái giỏ trúc xuýt nữa từ trên tay rơi xuống.

Diệp Tử Hàng cũng không nhiều lời, mặc nhanh áo khoác vào đi đến bên người Phương Tĩnh Ngôn giành lấy chiếc giỏ trúc đang được ai đó ôm trong lòng kia, liền trực tiếp đi ra phía ngoài.

"Này!! Tớ nói nè. . . . . . Cậu đi nhanh như vậy làm chi? Đợi tớ với!" Bộ dáng Phương Tĩnh Ngôn giống như chim cánh cụt lảo đảo đuổi theo ra cửa.

Nhà bà ngoại Phương Tĩnh Ngôn cũng không xa, đạp xe cũng khoảng mười phút. Chỉ là trên đất tuyết còn chưa có tan hết, nếu đạp xe cũng đạp không nổi, hai người bọn họ chỉ có thể đi bộ qua đó.

Lúc đi coi như thuận lợi, tuy rằng đường trơn khó đi, nửa giờ về sau, hai người vẫn đem bánh bao an toàn đưa đến đích. Bà ngoại nhìn thấy hai đứa cháu đem bánh bao tới thì vui mừng cực kỳ, lôi kéo hai người bọn họ vào nhà sưởi ấm ăn kẹo.

Sắc trời có chút tối sầm. Bà ngoại tuy rằng muốn giữ hai đứa nhỏ ở lại ăn cơm chiều, lại sợ trời quá tối đường không dễ đi, càng nghĩ, vẫn nên để bọn chúng đi về sớm đi. Khi tiễn bọn nhỏ đến cửa, bà không ngừng dặn dò tụi nhỏ để qua mấy hôm nữa tuyết tan hết trời đẹp lại phải qua nhà bà chơi.

Diệp Tử Hàng lễ phép và thuận theo bà ngoại Tĩnh Ngôn chào từ biệt, Phương Tĩnh Ngôn thì ôm cổ bà ngoại dùng sức hôn bà hai cái.

Hai đứa trẻ sóng vai đi ra ngoài ngõ, bà ngoại đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi. Mãi cho đến khi hai đứa ra khỏi con hẻm, bóng lưng như chấm đen nhỏ hoàn toàn biến mất, bà ngoại Tĩnh Ngôn mới nỡ đóng cửa lại, quay lại trong phòng.

Mùa đông vốn là ban ngày ngắn, trời đầy mây, vừa qua 5 giờ rưỡi, trời tối lắm rồi. Phương Tĩnh Ngôn lẩm bẩm lầm bầm hát lạc điệu đi theo phía sau Diệp Tử Hàng, hoàn toàn không lo lắng rằng trời tối rồi đoạn đường có tuyết đọng có bao nhiêu khó đi. Có Diệp Tử Hàng ở bên người, cô nhóc cảm thấy không có gì phải sợ .

Diệp Tử Hàng đối với tiếng ồn cô nhóc phát ra có nhẫn nại một lúc, sau cùng nhịn không được nói: "Cậu đừng ngâm nga nữa, không một câu nào hát đúng điệu."

"Cậu có biết tớ hát bài gì sao? Dựa vào cái gì mà nói tớ hát không đúng điệu?" Phương Tĩnh Ngôn bĩu môi không phục.

"Cậu hát chính là ‘Tiểu long nhân’, hôm nay ban ngày ở nhà cậu xem cả ngày rồi." Diệp Tử Hàng sờ sờ lỗ tai phiếm đỏ vì trời lạnh.

"Xem là một chuyện, đó cũng không thể chứng minh cậu biết hát. Có bản lĩnh cậu hát vài câu cho tớ nghe xem, tớ liền thừa nhận bản thân hát sai điệu." Phương Tĩnh Ngôn chắc rằng Diệp Tử Hàng không thể hát được liền cười thầm trong lòng.

Quả nhiên, Diệp Tử Hàng nghẹn cứng cổ họng, há hốc miệng nói không nên lời.

"Tớ có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, sẽ không nói cho cậu! Sẽ không. . . . . . nói cho cậu! !" Phương Tĩnh Ngôn lại càng ca hát vui vẻ hơn.

Diệp Tử Hàng nghĩ thầm, cô nhóc này, cậu thực sự cho rằng tớ không hát được hay sao? Tớ chẳng qua là ngại ca hát thôi, vậy mà đã kết luận tớ cũng như cậu không biết hát là gì a! Mãi suy nghĩ trong đầu như vậy nên cậu không để ý phía sau tiếng ngân nga cao thấp của Phương Tĩnh Ngôn đã im bặt từ lúc nào. Đến khi ý thức được chuyện đó, xoay người lại thì phía sau không còn thấy bóng dáng Phương Tĩnh Ngôn đâu nữa.

"Phương Tĩnh Ngôn! Phương Tĩnh Ngôn!" Diệp Tử Hàng nhìn màn đêm yên tĩnh phía sau hắt lại, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt. Vì chủ tâm đi tắt về nhà nên bọn họ đã liều lĩnh vòng vào một con đường nhỏ, không một bóng người qua lại.

Tiếng Diệp Tử Hàng gọi tên Phương Tĩnh Ngôn dọc đường vọng lại cộng với tâm trạng lo lắng khiến toàn thân cậu toát mồ hôi lạnh.

Đến khúc rẽ, không biết từ nơi nào loáng thoáng có tiếng kêu vọng lại "Cứu mạng với. . . . ." nghe như tiếng mèo kêu. Diệp Tử Hàng vội vàng dừng lại nghe ngóng, sau khi xác định được âm thanh kia phát ra từ phía sau một đống tuyết, cậu lập tức chạy tới.

Phía sau đống tuyết là một người bị mắc kẹt trong cái hố nhỏ, cái hố này có thể là do gốc cây đại thụ bị trận tuyết mấy ngày trước làm cho bật khỏi mặt đất tạo thành.

Bị rơi đúng vào cái hố này, tất cả đều do lỗi của Phương Tĩnh Ngôn. Nếu cứ ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Tử Hàng thì đã chẳng có chuyện gì, đằng này cô nhóc lại cứ chạy nhảy lung tung mới gây ra họa. “Tiểu Long Nhân” còn chưa hát hết mà người thì đã lọt thỏm dưới hố rồi. Phương Tĩnh Ngôn ngồi xổm trong hố ngửa đầu lên nhìn, trên mặt dính đầy tuyết và đất, nhếch nhác vô cùng. Vừa nhìn thấy mặt Diệp Tử Hàng, cô nhóc bỗng thấy sống mũi cay xè rồi bật khóc nức nở.

"Phương Tĩnh Ngôn!" Diệp Tử Hàng cố gắng đưa tay với xuống miệng hố, vừa vặn với tới đầu Phương Tĩnh Ngôn. Ngón tay của cậu lướt nhẹ qua trán cô rồi nói: "Đừng khóc, không có chuyện gì. Có tớ ở đây rồi!"

Thật ra trong lòng Diệp Tử Hàng cũng rất hoang mang, nhưng bản thân phải bình tĩnh trước mới trấn tĩnh được Phương Tĩnh Ngôn. Trong lúc này, cả hai người đều rối loạn mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Nghe được câu nói của Diệp Tử Hàng, Phương Tĩnh Ngôn thút tha thút thít, bắt đầu trấn tĩnh lại. Trong lúc Diệp Tử Hàng suy nghĩ dùng cách nào để kéo Phương Tĩnh Ngôn lên bỗng dưng phát hiện ra khuôn mặt nhỏ ncậu của cô nhóc lấm lem, liền lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn tay đưa cho cô nhóc lau mặt.

Lúc này cảm xúc của Phương Tĩnh Ngôn đã khôi phục hơn phân nửa, nhận lấy khăn tay từ Diệp Tử Hàng, giọng nói khàn khàn: "Cậu còn sững sờ cái gì nữa? Mau đỡ tớ lên đi!"

“Hố này sâu quá, tớ chỉ dùng sức kéo cậu lên e là không được, không những không kéo được cậu lên mà tớ còn bị lôi xuống đó mất!” Diệp Tử Hàng vừa nói vừa nhìn bốn phía xem xét, a! cách đó không xa có một chiếc sọt trúc rách nát, Diệp Tử Hàng mừng rỡ, trong đầu nảy ra chủ ý.

"Phương Tĩnh Ngôn, cậu hãy dựa vào vách hố, cố gắng nép sát vào vách hố nhé. Tớ sẽ lấp đầy tuyết vào bên trong hố." Diệp Tử Hàng nói xong liền ra sức đẩy đống tuyết ven đường xuống hố.

"Oa - Diệp Tử Hàng cậu muốn làm gì? Chôn sống tớ sao? Làm như vậy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đó!"

"Đừng nói nhiều nữa, mau giẫm chân lên cho tuyết nén chặt xuống, bằng không, không cần tớ chôn sống cậu, cậu sẽ chết cóng trong cái hố này thôi.”

Phương Tĩnh Ngôn không dám nói nhiều nữa, vội đưa chân ra giẫm cho tuyết nén xuống. Cứ như vậy, chỉ một lúc sau, tuyết trong hố đã cao đến vị trí đầu gối của Phương Tĩnh Ngôn. Lúc này, Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên biết rằng tuyết trong hố dùng để làm gì, khi đống tuyết đạt đến một độ cao nhất định, bản thân cô nhóc có thể dễ dàng leo lên được rồi. Đúng lúc Phương Tĩnh Ngôn nóng lòng định leo lên đứng trên đống tuyết, Diệp Tử Hàng lại nói: "Chờ tớ một chút, đừng vội leo lên, tuyết này còn có điểm buông, sợ sẽ sụp xuống."

Cậu bỗng dưng biến mất, một lúc sau cậu quay lại và ném xuống dưới một cái sọt tre "Đặt cái sọt này lên trên đống tuyết, như vậy sẽ an toàn hơn."

"Oh" Phương Tĩnh Ngôn không thể không bội phục trước sự thông minh và cẩn thẩn của Diệp Tử Hàng. Khi Phương Tĩnh Ngôn đã giẫm lên cái giỏ trúc, Diệp Tử Hàng giữ chặt tay cô, dùng sức kéo lên. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái hố hại người kia.

"Cám ơn…" Phương Tĩnh Ngôn ngồi trên mặt đất phủ đầy tuyết thở phì phò:"Cám ơn cậu đã kéo tớ thoát khỏi đó .”

Diệp Tử Hàng phủi phủi tuyết trên người, nói: "Muốn báo đáp thì phiền cậu trên đường về đừng hát Tiểu Long Nhân nữa nha."

Phương Tĩnh Ngôn đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi lập tức bật cười.

"Tớ hát thực sự khó nghe như vậy sao?"

"Ừm" Diệp Tử Hàng gật đầu một cách nghiêm túc.

Ngay sau đó, Phương Tĩnh Ngôn thẹn quá hóa giận, vùng vằng đứng lên, cất tiếng hát vang: "Tớ là một tiểu long nhân, tiểu long nhân! Tớ có rất nhiều tiểu bí mật, tiểu bí mật, sẽ không nói cho cậu! Sẽ không. . . . . . Nói cho cậu! !"

Diệp Tử Hàng chẳng những phải chịu nghe Phương Tĩnh Ngôn hát Tiểu long nhân mà còn phải chịu khổ cõng cô nhóc trên suốt đường về nhà.

Vì sao? Bởi vì Phương đại tiểu thư nhà ta ca hát quá phấn khích, đôi chân cứ lắc ca lắc cắc, không chú ý là có thể rơi ngay xuống những cái hố dọc đường, vừa ca hát lại vừa lí lắc. Quả thật càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi! Chỉ có điều là cõng Phương Tĩnh Ngôn trên người, dường như tựa sát vào như vậy có chút lạ lùng rồi.

*****

Phương Tĩnh Ngôn một chân bị quấn chặt bởi miếng vải gạt, trên mặt dán băng dính, thảm thiết ghé sát vào thành giường làm bài tập kỳ nghỉ đông.

Viết được một lát, lại cảm thấy phần chân ngay dưới thắt lưng đau buốt. Cô nhóc ném bút, bò đến phía trước cửa sổ ngẩn người nhìn ra phía sân.

Nhìn kỹ có thể thấy hai chú chim sẻ non đang giành ăn dưới tàng cây sơn trà, nguyên nhân của sự việc là buổi sáng lúc Phương Tĩnh Ngôn cho Tú Cầu ăn, nhưng cái tên mèo béo này khước từ bỏ đi không thèm liếc nhìn lấy một cái nào. Cùng xem chuyện thú vị sắp xảy ra, tiếng kêu của cánh cửa – sau một tiếng đã bị đẩy ra.

Diệp Tử Hàng đẩy xe đạp vào sân viện, sau yên xe còn chở theo một cô bé mặc chiếc áo bông đỏ thẫm, thắt bím tóc hai bên.

Phương Tĩnh Ngôn thấy Diệp Tử Hàng chở cô bé thắt bím tóc hai bên sau xe, sau khi dựng xe ở sau lều thì bế theo cô bé đi lên lầu, ánh mắt chăm chú hướng lên ô cửa sổ lắp kính trong suốt, tất cả như tạo thành những nét vẽ trên nền bức tranh tuyệt đẹp.

Trở lại giường, Phương Tĩnh Ngôn chẳng còn tâm trạng nào để làm bài tập nghỉ đông, trong đầu chỉ nghĩ đến cô bé thắt bím hai bên kia. Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, rốt cục cô nhóc cũng khập khiễng đến trước của nhà Diệp Tử Hàng, đưa tay gõ nhẹ cửa.

Diệp Tử Hàng vừa mở cửa ra, cô nhóc liền thò đầu vào, một mặt ngó nghiêng tìm kiếm, mọt mặt cất tiếng hỏi: "Em bé gái đâu rồi? Em gái đang ở đâu? Tớ muốn vui chơi cùng em gái đó!”

Diệp Tử Hàng ở phía sau chợt nhớ ra, ánh mắt toát lên vẻ cười châm biếm, cô bé con một chút rụt rè cũng không có, cao giọng đáp lời : "Chào chị”

Phương Tĩnh Ngôn như mở cờ trong bụng, đẩy cánh cửa còn lại chỗ Diệp Tử Hàng sang một bên chen vào, kéo lấy cánh tay cô bé cười nói: "Chào em! Chào em ha! Em tên là gì?"

"Em tên là Diệp Thanh thanh!" cô bé nghiêng đầu đáp.

"A, Em cũng họ Diệp a!" Phương Tĩnh Ngôn đảo mắt một vòng, ngoảnh lại hỏi Diệp Tử Hàng: "Hóa ra cậu vẫn còn cô em gái bên ngoài sao?"

Diệp Tử Hàng liếc mắt nhìn cô nhóc một cái rồi khóa chặt cửa, nói: "Đừng nói bậy, Thanh Thanh con gái của chú út nhà tớ, chính là em gái của tớ."

"Chị à, chân của chị thế nào rồi ?" Cô bạn nhỏ Thanh Thanh tò mò chỉ vào cái chân quấn vải gạt của Phương Tĩnh Ngôn hỏi.

"Ah, cái này chỉ do ngoài ý muốn thôi mà. . . . . . Được rồi, Thanh Thanh, chúng ta cùng vào trong buồng chơi đi! Em nói xem, chị sẽ bày ra nhiều trò vui lắm nha!" Phương Tĩnh Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác, kéo cô em gái Diệp Thanh Thanh đi vào buồng trong.

Diệp Tử Hàng nhìn theo bóng lưng hai cô nhóc, một lớn một nhỏ thầm than trong lòng, nghỉ đông này, thật đúng là náo nhiệt a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương