Đẩy Ngã Soái Ca [mau Xuyên]
C7: Thơ Ngây Cháu Gái Đẩy Ngã Ôn Nhu Thúc Thúc.

Cô bé con này chính thức thuộc về hắn. Hảo thỏa mãn

« Huhu...mau rút ra....hảo trướng....hảo đau nga »

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng trấn an, tay xoa bóp cự nhũ, thả lỏng cơ thể ra. Tới khi nhân nhi trong ngực không la đau đớn nữa. Người trên mạnh mẽ rút ra đâm vào luật động không ngừng.

Cả phòng là tiếng bạch bạch ái muội cùng tiếng rên rĩ mất hồn.

« ân ân...chậm..một chút »

« mật huyệt gắt gao cắn chặc không tha đâu? » đẩy mạnh tới tận tử cung

« yaaaa chịu không nổi...ức »

« Nó muốn càng nhiều đâu? » vừa ra vào vừa xoa mạnh âm đế của nàng.

« ức...sẽ hư a~ thúc thúc »

Côn thịt mạnh mẽ va chạm, người dưới thân bỗng run rẩy : « nơi đó không được...ân a~»

« thì ra là ở đây sao? » mạnh mẽ rút ra cắm vào trạc đúng điểm ban nãy. Nhân nhi trong lòng thét không ngừng : « cầu ..ân a...ân a...đừng...a~»

Bé con này hay nói ngược đâu! Cao Khiết rút côn thịt ra tận cửa huyệt rồi lại cắm vào hận không thể đưa luôn 2 âm nang vào.


« bạch...bạch...» tiếng va chạm, dâm dịch chảy ra không ngừng từ nơi kết hợp của 2 người...

« Ta...ta..tới a~ » vừa dứt lời một cỗ dâm dịch nóng bỏng tưới lên quy đầu đang ra sức cày cấy trong mật huyệt. Mả mắt buông lỏng, một dòng tinh dịch đặc sệt phun thẳng vào tử cung....

Hảo thoải mái...lâng lâng đâu

«Ách » vị thúc thúc lần đầu hưởng qua tình dục, côn thịt lại nhanh chóng chống đỡ tràn đầy trong mật huyệt đâu

Nhìn bé con mệt lã ngất đi, tâm hảo đau. Để thúc thúc tự lực cánh sinh nga...

Suốt đêm, trong phòng tràn ra tiếng rên rỉ ái muội cùng tiếng thét cao trào chói tai..

Không biết bị làm tỉnh bao nhiêu lần, rạng sáng nàng cũng được chìm vào giấc ngủ.

« Ân ... Đau » sáng sớm tỉnh dậy, cả cơ thể như bị nghiền ép qua vài lần. Đang nằm trong lồng ngực của thúc thúc nha... Mặt đỏ au vội vàng chui vào hõm cổ thúc thúc che giấu

« Ân...thả lỏng » thì ra là do quá căng thẳng nên mật huyệt co chặt lại làm côn thịt bị đè ép đâu

Yaa yaaa tư thế hảo xấu hổ đâu.
Côn thịt của thúc thúc đang trong cơ thể mình đâu


Cao Khiết áp đảo cô bé dưới thân. Trầm giọng cảnh cáo : « ngoan ngoãn, thả lỏng »

Nể tình làm nàng suốt cả một đêm, sáng nay tạm tha vậy. Nghĩ rồi rút côn thịt đang hưng phấn ra. Cả côn thịt màu hồng, thô to như cánh tay trẻ con đang chào cờ trước mặt nàng.

Vội chui vào chăn lẩn trốn. Vội vàng bắt bé con nào đó ra, uy hiếp : « nếu trốn sẽ cho con biết sự lợi hại »

Đưa côn thịt uy hiếp người đang lẩn trốn nào đó. Có hiệu quả thật đâu. Ôm cô bé con vào ngực thong thả đi tắm rửa.

Nhìn cô bé con nào đó cắm đầu ăn không dám liếc nhìn mình. Buồn cười quá đi : « Haha»

Nghe tiếng, tiểu Hạ càng cúi đầu thấp xuống hơn nữa, gần như là gục mặt vào bát cơm.

Lại ôm cô vào lòng, ngồi lên ghế lại, ôn nhu hỏi : « dọa sợ con sao ? »

« không có a~»

«chán ghét thúc thúc sao?»

« không chán ghét » nàng vội vàng nhướng người lên ôm lấy khuôn mắt đang buồn bã kia. Vì sao nghe thấy âm thanh yếu ớt đó tâm nàng thắt lại đâu?

« Mau xuống » Cao Khiết hít ngược một hơi lạnh

« Thúc thúc đừng chán ghét ta nha » tiểu Hạ càng ra sức ôm lấy cổ của thúc thúc

« Chết tiệt! Con đang đè lên mệnh căn của ta » ôm thiên hạ đang hoảng hốt trong lòng, đặt lên phần bàn ăn còn lại. Nhìn thẳng nàng : « Con sẽ không hối hận chứ? »

« Sẽ không ! »

Thở dài nhẹ nhõm ôm chặt nàng vào lòng. Trái tim đã được lấp đầy. Tiểu nhân nhi là người trên đầu quả tim nga~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương