Đẩy Ngã Soái Ca [mau Xuyên]
-
C19: Dâm Đãng Đệ Tử Đẩy Ngã Sư Phó.
Nhìn cô gái đã luyện xong, vẫn không muốn rời đi,còn muốn.....
Cô gái sau khi tập xong, mồ hôi nhễ nhại, tóc mai tán loạn bám vào hai bên má đã ửng hồng, hơi thở gấp gáp. Mồ hôi làm nhỏ xuống làm ướt chiếc áo mỏng manh. Hình dạng hai vú hiện lên rõ nét, ánh nắng chiếu làm hai vú không còn gì che giấu.
Cô gái nhẹ nhàng đi tới con suối gần đó, cởi quần áo, nhảy vào làm bọt nước văng tung tóe.
Khi cô gái nhấc bước đi, bóng đen lặng lẽ bám sát.
Bức tranh mỹ nhân tắm suối làm người nhiệt huyết sôi trào. Hai vú được giải phóng, vui vẻ hoạt động nước chảy dọc miêu tả từng đường nét cơ thể. Vòng eo nhỏ xíu vặn vẹo, bàn tay nhỏ nhắn chà lao thân thể, xoa đi làn mồ hôi khi nãy
Mật huyệt ẩn hiện dưới nước như phát sáng sau khi bị khúc xạ
Bức tranh quá đẹp a~
Hừ! Nàng không tin không đẩy ngã vị sư phó mỗi ngày nhìn lén nàng.
Bạc Duệ ta suốt đời thanh tâm quả dục, lãnh đạm với vạn vật nhưng chỉ một lần theo tình cảm mà nhặt đứa bé bị bỏ rơi dưới chân núi đem về nuôi còn nhận làm đệ tử truyền thụ y bác suốt đời.
Sau khi hoàn thành trách nhiệm của mình, ta vân du tứ hải, bỏ mặc nữ hài nhi đã đủ khả năng sinh tồn nơi căn nhà gỗ
Lần này, ta chỉ tiện đường về nhìn xem tiểu nữ hài đó sống tốt hay không rồi rời đi, không nghĩ sẽ nán lại, là do trời sinh lãnh bạc.
Nhưng, đời ta lại tình cảm lần thứ 2
Nhìn nữ hài nhỏ xíu đã lớn lên duyên dáng yêu kiều thu hút ánh mắt người khác.
Nhìn quần áo nàng, ta muốn xuống dạy dỗ thật nghiêm nhưng ma xui qủy khiến lại đứng yên.
Ánh mắt không tự chủ nhìn chăm chú vào hai luồng nhũ thịt trước ngực nàng. Ân! Phát triển không tồi, không uổng công ta nuôi dưỡng. Càng nhìn càng chăm chú như muốn lột sạch nàng, ánh mắt dời xuống phía dưới. Chiếc eo xinh xắn bại lộ trong không khí vừa cân đối vừa trắng nõn, kích động muốn tiến lên nắm chặt
Nhưng ta nhanh chóng kiềm chế nhìn xuống tiếp đôi chân nhỏ nhắn theo bước chân mà bị phác họa , rất muốn vuốt ve, lại thấy hai vú đong đưa không ngừng
Lúc này, đầu óc ta như nổ tung, khẽ rên rồi hoảng sợ chạy trốn khỏi nơi đó. Dưới thân cự vật sớm thức tỉnh kêu gào làm ta chỉ biết cười khổ.
Ma xui qủy khiến làm ta ngày tiếp theo lại ở chỗ cũ chờ nàng.
Cô gái này thật đáng giận, không làm gì cũng có thể phá hủy sự bình tĩnh vĩnh cửu của ta.
Sao ta cảm thấy hôm nay tiểu nữ nhân này lại mê người hơn đâu.
Ân! Hôm nay vẫn như thường lệ luyện võ công. Không sai, không thể lười biếng.
Ta là do không muốn đệ tử của mình lười biếng hay là muốn ngắm nàng đâu?
Trước ngực như ẩn như hiện làm ta muốn xé lớp áo mỏng manh ấy ra hung hăng xoa bóp, ta muốn đôi chân dài quấn quanh eo ta, còn muốn... Không thể, ta là sư phó của nàng, không thể vượt lên trên lễ nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook