Dây Leo
Quyển 2 - Chương 16

Đường Mạn ngồi trên sô pha nhìn xung quanh, không biết đã đợi bao lâu, cô nghiêng tai nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chó sủa nghẹn ngào cùng tiếng chuông vang lên, cô nhảy dựng lên, liên tục gọi Kara, kéo mạnh cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lý Văn Khải với vẻ mặt đen xì đang cầm một cái túi nylon lớn, con Kara đang ló đầu ra.

Đường Mạn mừng đến nỗi rớt nước mắt, tiếp nhận Kara từ trong tay anh như lấy được của báu, Kara được nhìn thấy chủ, nhất thời vui mừng nhảy cẫng lên, không ngừng nức nở quấn quanh chân Đường Mạn.

Lý Văn Khải thấy cô vui vẻ, bản thân đành thở dài, ““Đường Mạn, đôi lúc anh thật sự rất ganh tị với Kara, tuy rằng nó chỉ là một con chó.”

Đường Mạn thoáng nhìn anh mỉm cười, trong mắt vừa có sự cảm kích lại có đắc ý.

Lý Văn Khải lắc đầu bất đắc dĩ.

Cuối cùng, dưới sự áp bức và vừa đấm vừa xoa của Lý Văn Khải, Đường Mạn nước mắt ngắn dài đưa Kara đến một nông trường thật xa. Kara được nuôi trong một chuồng heo, làm một con chó canh chừng heo.

Biết số phận của Kara sẽ tốt hơn, ít nhất nó sẽ không phải lang thang nữa, nó sẽ chết già trong trại heo này, Đường Mạn cũng yên tâm, nhưng vẫn vô cùng không muốn, bước một bước lại quay đầu nhìn.

Lý Văn Khải ngồi trong xe, khoanh tay cười khổ, “Cô gái này thật sự khiến người khác đau đầu, con chó này không đáng 50 tệ nữa, nhưng mình phải ngồi xe mất một ngày, còn có tiền xăng, phí đường bộ, tiền công làm việc nữa, mình làm vậy, cuối cùng đổi lại được gì chứ?”

Đường Mạn bước lên xe, cô thật sự rất cám ơn Lý Văn Khải, anh khởi động xe, cô nhịn không được duỗi tay qua, ôm lấy cánh tay anh.

Lý Văn Khải cũng đưa tay qua, nắm lấy tay cô. Nhưng chỉ vỏn vẹn nắm trong 2 giây, họ lại buông ra.

Đường Mạn cúi đầu, bên môi tràn ra một nụ cười nhẹ, sau đó hướng tầm mắt ra ngoài cửa xe, nhưng mà nụ cười này lại bị anh thu hết vào đáy mắt.

Lý Văn Khải cảm khái, biết trái tim này của mình không già cũng không còn trẻ, cũng hơn 30 tuổi rồi, vậy mà trái tim còn có thể đập thình thịnh như vậy, rung động như vậy, đáng giá, ai nói không đáng giá chứ?

Đưa Đường Mạn trở về nơi cô sống, Đường Mạn hơi do dự, không bước ngay xuống xe, anh cũng ngập ngừng, không nói câu nào.

Đường Mạn bỗng nhiên cảm thấy mối quan hệ của hai người từ sau tối qua cô bị sốt, anh đưa cô đến bệnh viện đã thay đổi càng thêm ấm áp, thậm chí còn nảy sinh một chút mờ ám. Đặc biệt, lúc sáng nay, anh còn nồng nhiệt hôn cô nữa, đến bây giờ, hương vị đôi môi đó vẫn còn vấn vương không rõ. Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn, với anh, đó được gọi là gì vậy?

Quả nhiên, anh chậm rãi nói: “Tiểu Mạn, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Dạ?” Cô chần chờ.

Anh nhích sát lại, không nhìn cô, anh nói: “Sau này chúng ta không cần làm bạn, cũng đừng làm anh em nữa.”

Không cần làm bạn? Cũng đừng làm anh em ư? Đường Mạn ngạc nhiên, anh có ý gì vậy? Nhưng ngay sau đó, cô hiểu được ý của anh.

Ý của anh rất rõ ràng, nói đúng hơn, quan hệ của anh và cô phải vượt qua hai loại quan hệ này.

Tâm trạng của cô liền phức tạp, không lời nào chống đỡ nổi.

Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp: “Nếu em bằng lòng, anh và em sẽ cùng nhau trở về Thanh Đảo để giải quyết chuyện của em, nếu em không muốn, anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng em.”

Cô giật mình ngơ ngác, ngược lại, cô lại nghe thấy câu trả lời từ chối của chính mình, “Không muốn.”

“Vì sao?” Dường như anh cũng không tin vào tai mình.

“Có người ưu tú thích hợp với anh hơn em.”

Nói xong câu đó, bất chợt cô bắt gặp ánh mắt của anh ở trong gương trước mặt mình, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào gốc cây sồi trong bồn hoa của tiểu khu ở phía trước chiếc xe, vẻ mặt của anh vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng trên đó lại có một ý cười thản nhiên, khoảnh khắc này cũng từ từ lắng đọng trong mắt cô, anh không nói gì cả, vẻ mặt bỗng biến thành nghiêm túc. Đột nhiên, trái tim Đường Mạn như một đĩa sắt bị ném tung lên rồi rơi xuống đất, cô cảm thấy bản thân ngạc nhiên và lúng túng, không, hóa ra cô đã sai rồi, câu nói lúc nãy của cô đã làm tổn thương đến anh.

Sau đó, cô nghe thấy anh nói, “Em lên nhà trước đi, hôm nay đã đi lại cả một ngày, em hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Cô khẽ hỏi: “Anh có muốn lên cùng không? Người thuê nhà chung với em, hai vợ chồng họ không sống ở đây một tuần rồi.”

Cô bất chợt giật mình, cô nói vậy là có ý gì chứ? Người thuê nhà chung không ở đây, chỉ có một mình cô, buổi tối cô ở một mình lại hẹn một người đàn ông độc thân vào nhà mình, đây là ám chỉ gì thế?

Không ngờ anh lại lập tức trả lời, “Không.”

“Chỉ là, chỉ là lên đó uống trà thôi mà.” Giọng nói của cô nhỏ lại, nói xong thì mặt hơi đỏ.

Anh nói bâng quơ, “Hay là bỏ đi, nếu anh lên đó, sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được mình.”

Lần này Đường Mạn đỏ mặt thật, cô bối rối xuống xe, một giây anh cũng không nán lại, lập tức khởi động xe rời đi.

Đường Mạn cũng sợ đến nỗi phải dùng cả tay và chân mới bò lên được cầu thang, một bước cũng không ngay ngắn, lúc vào nhà suýt nữa đập đầu vào ngăn tủ đối diện cửa.

Cô ngồi ngẩn ngơ trên sô pha, chỉ nhớ đến nét mặt của anh, thật ra, anh im lặng chăm chú nhìn bộ dạng của cô, có vẻ cô đơn bất đắc dĩ làm cho trái tim cô nháy mắt biến thành kẹo đường mềm ngọt, thật sự Lý Văn Khải là một người đàn ông rất có hương vị, nhất là khi anh lặng lẽ nhìn cô, đặc biệt hấp dẫn cô.

Cứ nghĩ rằng tối nay sẽ trôi qua dễ dàng, nhưng không ngờ cô lại mất ngủ, lúc này đây, cô nhớ đến Trương Khải Hiên. Không thể ngăn lại sự nhung nhớ, cô có một ý niệm điên cuồng trong đầu, bộ dạng của hai người đàn ông này thay nhau xuất hiện trước mặt cô, xa cách mấy tháng không gặp Khải Hiên, anh sao rồi? Cô ra đi không từ biệt anh, anh có thể hận cô không, sức khỏe của anh có tốt hay không? Anh và Cao Nhân Tuệ có gương vỡ lại lành không? Còn có, bà Trương sẽ làm trò trước mặt những người trong nhà như thế nào đây? Hồ ly tinh? Sao chổi? Không, không, không, lòng dạ của cô không cách nào bình ổn được. Sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Nhưng mà cô bỗng nhiên rơi nước mắt, nhớ đến Trương Khải Hiên, tình yêu làm sao có thể nói quên liền quên được, dù sao cô cũng yêu anh, tuy rằng chia cắt, tuy rằng không còn liên lạc, nhưng con người này vẫn còn tồn tại, anh vẫn còn tồn tại trong lòng cô.

Dường như suy nghĩ này thôi thúc cô trong tích tắc, lập tức lấy điện thoại ra, không suy nghĩ thêm nữa, trực tiếp bấm số điện thoại của Khải Hiên, sau đó nhấn nút gọi.

Điện thoại được nối rất nhanh, từng tiếng từng tiếng chuyển máy, kéo dài sự tĩnh mịch của đêm, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng, nếu bắt máy, nếu anh nhận điện thoại, anh sẽ nói gì? Cô hồi hộp, miệng khô khốc, tay rịn mồ hôi, ngay lúc cô chột dạ, khiếp sợ định gác máy, điện thoại được nối.

Đường Mạn do dự, miệng há thật to, chờ người bên kia lên tiếng trước.

Người bên kia nói một câu, “Xin chào.”

Đường Mạn ngây dại, là một cô gái nhận máy. Cô gái?

Cô không tin nhìn lại số điện thoại, không sai mà, ngàn sai vạn sai, nhưng số điện thoại này sẽ không sai, nhưng cô gái này là ai?

Dưới sự kinh ngạc và nghi ngờ, cô chần chờ không nói gì, người nhận máy bên kia cũng rất sảng khoái, “Xin chào, có phải tìm Trương Khải Hiên không?”

Suy nghĩ của Đường Mạn hỗn loạn, cô hỏi: “Đây là điện thoại của Trương Khải Hiên phải không?”

Người ở đầu dây bên kia nói, “Bây giờ anh ấy không có ở đây, anh ấy đi lấy xe rồi, đợi khi anh ấy quay lại, tôi sẽ nói với anh ấy có người đã gọi.”

Đường Mạn im lặng một giây, sau khi có phản ứng, cô trả lời một cách tự nhiên bình tĩnh, “Ngại quá, có thể là tôi gọi nhầm số rồi.”

Đối phương cũng hơi chần chờ, có thể là muộn như vậy, có người gọi nhầm số, thật sự là không thuyết phục lắm, nhưng cái gì cũng chưa hỏi, Đường Mạn gác máy.

Đường Mạn nhìn đồng hồ, 10h30 tối.

Cho rằng vẫn có thể sống chung với Lý Văn Khải như trước đây, nhưng sai rồi, hoàn toàn sai rồi, Đường Mạn không dám gọi điện thoại cho anh, mà anh và cô lại có thể giận dỗi nhau như hai đứa trẻ, lúc giận, hai người đều không điện thoại cho đối phương. Ước chừng cũng một tuần rồi, Đường mạn rất muốn nghe anh trách mắng mình vài câu, nhưng không có, cô lại có chút không vui, tưởng tượng ra một đứa trẻ đang khóc nháo một chút, cho đến một tuần sau.

Ở lối đi nhỏ của nhà hàng, cô chạm mặt với Lý Văn Khải.

Trời đất ơi.

Vừa nhìn thấy cô, Lý Văn Khải đột nhiên bước chậm lại, xung quanh không có ai, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú như vậy. Đường Mạn trợn mắt há hốc mồm không nói câu nào, chẳng qua, cô thấy rõ ràng trong đồng tử của anh, nội trong vài giây bỗng nhiên giãn rộng ra, trong mắt anh gần như không có thứ gì cả, chỉ có bóng dáng của cô. Cô tưởng bản thân cường điệu, nhưng không phải, tuyệt đối không phải, thật sự là nội trong một giây, anh đã xảy ra một chút biến hóa, viền ngoài của mắt là một màu rất nhạt, trong của trong suốt, viền trong mắt lại thâm sâu đen láy, khoảnh khắc đó, họ trao nhau cái nhìn chăm chú, không nói một câu.

Bỗng nhiên Đường Mạn rất muốn khóc, cô đã vô cùng giận dỗi, lại muốn mắng anh một trận tơi bời, nhưng vừa mới hé răng, nỗi thống khổ liền tràn ra khiến miệng ngậm chặt lại.

Trời ơi, cắn phải đầu lưỡi, đây là chuyện gì thế này? Cô muốn mắng anh, kết quả lại bị sự xấu hổ tấn công, cô suýt cắn lưỡi tự vẫn.

Cô đau đến nỗi xém rơi nước mắt.

Lý Văn Khải lướt qua người cô, anh thở dài. Đường Mạn nghe thấy anh nói, “Cái đó, chữ trên bảng thông báo là em viết đúng không?”

“Đúng vậy.”

Anh nói với cô: “Nhiều lỗi chính tả lắm.”

Sau đó anh lướt qua cô, đi mất, đi thẳng đến văn phòng ông chủ. Anh đến tìm ông chủ sao.

Đường Mạn tức giận muốn khóc.

Bất thình lình, Đường Mạn gọi anh lại, “Chờ một lát.” Khi anh đứng lại, cô nói: “Em muốn mời anh dùng cơm, có thể không?”

Anh quay đầu lại, “Từ thứ hai đến thứ tư, anh đều có hẹn, chỉ có thứ năm là rảnh.”

Đường Mạn nhìn vào mắt anh, “Không được, em muốn thứ tư.”

Anh hơi lo lắng, cuối cùng trả lời, “Được, vậy thì thứ tư.”

Bởi vì thứ tư là sinh nhật của Đường Mạn.

Hai ngày sau là thứ tư, Đường Mạn thiếu chút nữa chết chìm trong những suy nghĩ lung tung của mình, sinh nhật năm ngoái, cô và Trương Khải Hiên đúng lúc nảy sinh mâu thuẫn, cô mất con, nằm trong bệnh viện, nỗi bi thương to lớn khiến cô không tài nào nhớ đến sinh nhật của mình, còn Trương Khải Hiên, anh cũng không nhớ.

Một năm trôi qua.

Điện thoại vang lên, Lý Văn Khải đến đón cô rất đúng giờ.

Khi cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, rất đẹp.

Một cô gái có nhan sắc bình thường, khi trang điểm tinh tế lên, cũng xinh đẹp vạn phần. Hôm nay quả thật Đường Mạn rất đẹp, tóc xoăn nhẹ được nhuộm màu tím anh đào rất mốt, đánh phấn mắt màu tử đinh hương, son môi bóng màu hồng sẫm, anh mỉm cười.

Đường Mạn hỏi, “Em ngang ngược gán cho anh một cuộc hẹn, sẽ không làm anh thiệt hại gì chứ.”

Anh mỉm cười, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Đường Mạn.”

Đường Mạn lập tức cảm động, hóa ra, anh biết hôm nay là sinh nhật của cô.

Cùng lúc đó, Trương Khải Hiên đang ngồi trên giường bệnh, y tá vội đến lấy nhiệt kế của anh, anh hỏi y tá: “Đêm nay tôi có thể về nhà được không? Tôi sẽ ký đơn xin phép.”

“Không được, trừ phi đích thân chủ nhiệm phê duyệt.”

Trương Khải Hiên không biết làm sao.

Y tá đi rồi, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Từ Mạn thon thả đi vào, Trương Khải Hiên lập tức nhướng mày ra vẻ tươi cười, mấy hôm nay, hai người từng tiếp xúc không ít, thậm chí khi Từ Mạn biểu diễn còn tặng vé cho anh, anh cũng đến xem hai lần.

Đợi ý tá đi khỏi, Từ Mạn lập mưu: “Chi bằng, chúng ta lén trốn đi?”

“Thật sự anh chỉ bị cảm nhẹ thôi, bác sĩ không nên giữ anh lại theo dõi.”

“Bác sĩ lo lắng cho anh, dù sao anh cũng đã làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, mới khỏe lại chưa đầy 9 tháng, thời kỳ dưỡng bệnh thông thường là một năm.”

Trương Khải Hiên không thể đợi được, anh chụp lấy áo khoác, “Đi, chúng ta trốn thôi.”

Hai người nhẹ nhàng chuồn ra ngoài như đặc công, sau khi ra khỏi bệnh viện, Từ Mạn lái xe, chạy ngang qua một tiệm bánh ngọt, Trương Khải Hiên bảo dừng lại, chọn tới chọn lui, anh chọn được một chiếc bánh kem ở trong đó. Từ Mạn tò mò: “Hôm nay là sinh nhật ai vậy, sao phải mua bánh kem?”

Ánh mắt Trương Khải Hiên rơi vào bên cạnh, vẻ mặt như nước cam trộn lẫn nhiều màu sắc khác, có ngọt ngào có cay đắng, anh mới nói với cô: ”Hôm nay là sinh nhật vợ anh.”

Đường Mạn, trong lòng anh lẩm bẩm, “Anh biết bây giờ em đang ở Thượng Hải, bây giờ em đang làm gì?”

Anh ngầm hạ quyết tâm, sau khi xuất viện, sẽ đến Thượng Hải, anh không đợi nổi nữa rồi, anh muốn đích thân đến đón cô về nhà.

Anh vẫn không từ bỏ ý định phái người đến Thượng Hải tìm Đường Mạn, cuối cùng người của nhóm thứ 3 nói với anh, “Chúng tôi tra ta được tin tức của chị Trương, chị ấy đang ở Thượng Hải, làm việc trong một nhà hàng cơm Tây.”

Lý Văn Khải và Đường Mạn cùng ngồi trong một nhà hàng, phục vụ dọn thức ăn được trình bày tinh xảo lên cho họ.

Từ trong túi, anh lấy ra một hộp trang sức nho nhỏ, đặt ở trước mặt Đường Mạn: “Tặng em quà sinh nhật.”

Đường Mạn ngượng ngùng, “Đôi lúc em thật sự rất khâm phục anh, anh bận trăm công ngàn việc, thế mà vẫn nhớ sinh nhật của em.”

Tuy rằng lời nói này là lời xã giao của cô, nhưng thật ra trong lòng cũng rất đắc ý.

Quả nhiên, anh không khách sáo nói, “Vì để nhìn vẻ xinh đẹp của em.”

Đường Mạn nhất thời giận dõi. “Anh muốn em nhận hay không nhận hả?”

Anh cười ha ha, “Anh đã hơn 30 tuổi rồi, ngày ngày phải nghiêm trang đối mặt với một đám đàn ông thối, ngay cả em cũng không cho phép anh ở trước mặt em cười hi hi ha ha một hồi hay sao?”

Đường Mạn cũng không giận nữa, biết anh chỉ nói bâng quơ thôi.

Tầm mắt cô chuyển đến hộp trang sức, vội mở ra, bên trong chiếc hộp nhung màu lam là một sợi dây chuyền bạch kim được chế tác rất tinh xảo, mặt dây chuyền là hai con cá heo đang nhảy lên, miệng của đôi cá heo vừa vặn hôn nhau, trên đó được đính một viên kim cương nhỏ.

Xem ra anh rất phí tâm.

Cô nói: “Em rất thích.” Rồi lại có hơi e thẹn, “Anh nhìn em giống trẻ con không, nhận được quà, ngay cả một chút dè dặt cũng không có, hư vinh đến nỗi tay chân luống cuống.”

Anh chỉ cười.

Đường Mạn hỏi anh: “Hiện giờ, tổng giám đốc hành chính khu vực Trung Quốc đã về hưu chưa?”

“Trước mặt vẫn chưa, nhưng ngày rời khỏi cương vị công tác đã xác định rồi, bây giờ chính là thời điểm sống mái giữa các lãnh đạo cấp cao kịch liệt nhất, tin tức của tổng bộ bên Mỹ lại phong tỏa rất nghiêm ngặt, điều kiện của những người cạnh tranh đều tương đương nhau, cho nên anh cũng rất khổ tâm liều mạng.”

Đường Mạn chỉ tức giận thay anh, “Em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ thành công.”

“Đường Mạn, bây giờ cạnh tranh vị trí này cũng giống như cạnh tranh tổng thống vậy, ai ai cũng hóa trang lên sàn diễn, xuất hết các chiêu, cho nên không dễ dàng đâu.” Anh lại vô cùng bí ẩn trêu chọc cô: “Anh có một ưu thế lớn hơn ba người cạnh tranh khác, em đoán xem là gì?”

Cô không hiểu lắm, “Là gì vậy?”

Khóe môi của Lý Văn Khải tràn ra một nụ cười vừa ranh mãnh vừa đùa cợt: “Anh không có nhiều tai tiếng như họ.”

Đường Mạn lập tức cười ồ, cô không cố ý bới móc đời tư người khác. Chẳng qua cô chỉ nghĩ, lặng lẽ tự hỏi vô số lần, một người đàn ông bình thường, không lẽ có thể thật sự kiềm chế bản thân như vậy? Anh ly hôn cũng đã 2 năm rồi, vậy thì, lúc anh ham muốn chẳng lẽ lại dùng phương pháp nguyên thủy nhất để giải quyết?

Không không không, không thể có suy nghĩ vô sỉ như vậy được.

Bất chợt, Đường Mạn có cảm giác anh và cô rất giống nhau, đều mang tâm sự, cứ suy nghĩ lung tung, bữa cơm này tẻ nhạt vô vị, thật sự cả hai đều có chút thất thường, kết quả của vấn đề đặt ra cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đợi khi anh vào nhà vệ sinh quay lại, cô lại hỏi: “Ngài Lý Văn Khải, có phải vừa rồi ngài mượn cớ đi gọi điện thoại để lặng lẽ thanh toán tiền hay không?”

“Đúng vậy.”

“Em nói em mời anh ăn cơm mà, sao lại lại có thể tự làm chủ như vậy.”

“Không phải, đây chỉ là thói quen trả tiền khi hẹn hò với một cô gái mà không muốn cô ấy phải bỏ tiền ra thôi.”

Trên mặt Đường Mạn lộ vẻ không vui, người đàn ông này thật là.

Anh lập tức đến lấy lòng cô, “Nếu em muốn mời lại anh, chi bằng cuối tuần đến nhà anh đi, nhân tiện nấu mấy món cho anh ăn.”

Đường Mạn cũng hết cách, cô giơ quyển tạp chí trong tay lên, “Trong này có một bài khảo sát chơi rất vui, anh làm trước đi, đợi em quay lại.”

Lý Văn Khải chỉ nghĩ cô muốn đi vệ sinh, anh nhận lấy quyển tạp chí trong tay cô. Một trang ở trên đó là đáp án của Đường Mạn.

_________________________________

- Người tôn trọng nhất?

Chính là tôi.

- Người nhứt đầu nhất?

Cũng chính là tôi.

- Câu thường nói nhất?

Mấy giờ rồi?

- Chuyện hy vọng nhất?

Khi đi dạo cửa háng bách hóa, bộ quần áo nào cũng giảm giá.

- Chuyện khiến tâm trạng bạn không tốt?

Đi cửa hàng bách hóa thì phát hiện ra bộ nào cũng không giảm giá.

- Hành động thích nhất?

Lên giường, à, là lên giường đi ngủ.

- Hành động không thích nhất?

Khi từ trong WC đi ra, có người hỏi, ăn cơm không? Thật muốn đánh hắn.

- Chuyện hy vọng được nhìn thấy nhất?

Tiền lương tăng lên, giá phòng hạ xuống.

– Chuyện không mong muốn nhất?

Tiền lương giảm, giá phòng tăng cao.

- Điểm khác biệt giữa bạn và những người khác?

Khi người khác dám dùng tiếng Ấn Độ để mắng tôi, tôi sẽ dùng tiếng Ả Rập để đánh trả lại người đó đến không ngóc mặt lên nổi. Tôi còn biết sửa đèn chân không bị hư, má Tang ở dưới lầu nếu dám nói tôi ba xạo, tôi sẽ trả đũa bà ta đến không còn manh giáp.

- Bạn theo chủ nghĩa tình yêu trong 《 Phi Thành Vật Liễu 》 à (1)?

(1) tên 1 bộ phim và cũng là 1 chương trình trên đài Hồ Nam, nghĩa của “Phi thành vật liễu” chính là nếu không có thành ý thì đừng đến quấy rầy, tức là trong ty, nếu không nghiêm túc thì đừng đến trêu chọc tôi.

Chương trình này tôi chưa xem.

- Người khác phái thích nhất?

Lý Văn Khải.

__________________________________

Lý Văn Khải đột ngột đóng quyển tạp chí lại, Đường Mạn điền tùy tiện câu hỏi khảo sát, trái tim anh lại đập loạn nhịp, câu cuối cùng, người khác phái thích nhất, Lý Văn Khải.

Anh cảm thấy trong lòng hốt hoảng, nhanh chóng chụp ly nước trên bàn, uống hết toàn bộ ly nước đá đó.

Lúc này mới phát hiện, hình như cô đi cũng lâu rồi, anh vô cùng nghi ngờ, không ngừng nhìn về hướng nhà vệ sinh, cảm thấy như vậy thì bất lịch sự quá, nhưng gọi điện lại cảm thấy không thích hợp, đang ở thế khó xử, có người phục vụ tiến lại.

“Chào anh.” Cô ấy lễ phép giao cho anh một mảnh giấy màu hồng được gấp làm bốn, “Cô gái vừa rồi để lại cho anh.”

Anh buồn bực, Đường Mạn để lại ư, cô ấy đi đâu rồi?

Mở mảnh giấy kia ra, một tấm thẻ rớt xuống, anh nghi ngờ nhặt lên xem, là thẻ mở cửa phòng ư?

Thẻ mở cửa phòng trong một khách sạn cách đó không xa sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương