Dạy Lão Đại Yêu Đương
61: Làm Như Dễ Dàng Lắm Vậy


Tô Đại nhanh chóng rời hòn đảo, nơi tiếp theo là trung tâm Đông Thành.

Tô Ngọc Mai nhìn màn hình điện thoại rồi cũng rời đi, xem ra nhiệm vụ của cô ta hôm nay đã hoàn thành.
Hàn Gia Mẫn ở trên trực thăng nhìn anh mình tò mò: “Anh hai, anh bắn tỉa giỏi vậy sao?”
“Đương nhiên!” Hàn Thiên Vũ tự tin sau đó nhìn vết thương của em gái mình: “Do anh đến trễ nên em mới bị thương.”
“Không sao! Mà anh với Lục Vương bàn trước rồi sao?” Hàn Gia Mẫn nghi hoặc nên hỏi thử, không ngờ anh cô lại gật đầu: “Là ý của Lục Vương.”
Vậy là Cung Lục Vương đã biết trước rồi sao? Hay anh và 128 đang hợp tác với nhau nên thông tin đều được trao đổi qua lại?
“Xem ra tôi đã đoán đúng, hòn đảo đó có người đang toan tính ám sát Yin.” Cung Lục Vương dựa lưng vào ghế, chuyện này anh có nghi ngờ từ lâu rồi.
Hàn Thiên Vũ cũng đồng tình: “Có thể là kẻ thù của em gái tôi, hoặc là có thù với cả Hàn Gia.”
“Hai người thân thiết vậy? Lần trước có thấy thân như thế đâu.” Hàn Gia Mẫn khó hiểu, không biết sao mà mỗi lần hai người này nói chuyện đều giống như quen biết từ lâu vậy.
Cung Lục Vương điềm nhiên: “Hợp tác nhiều lần thì thân thôi!”
“Vậy sao em ở với anh mà không thân bằng anh với anh hai em?” Hàn Gia Mẫn thay đổi cách xưng hô, dù gì thân phận cũng công khai rồi nên không cần phải kiêng dè nữa.

Cung Lục Vương cũng không bất ngờ khi Hàn Gia Mẫn thay đổi cách xưng hô, ngược lại anh cũng thay đổi đôi chút: “Tôi và anh của em thân nhau theo kiểu đánh đấm, em muốn tôi đánh em à?”
“Hơ hơ…” Hàn Gia Mẫn cười trừ, quả thật cô cũng muốn đánh đấm với Cung Lục Vương lắm, nhưng là ở phương diện khác.
“Gia Mẫn, mặt em gian quá đi!” Hàn Thiên Vũ nhìn vẻ mặt của em mình liền biết có vấn đề nên trêu chọc.
Hàn Gia Mẫn nghe vậy thì nhăn mặt: “Anh hai này!!!”
“Giờ anh về nước Z, em ở lại nhớ cẩn thận một chút! Lục Vương cũng không thể bảo vệ em 24/24 nên đừng có mà liều lĩnh đấy.” Hàn Thiên Vũ nhắc nhở, cậu cảm thấy kể từ ngày hôm nay thì em gái mình sẽ gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào.
Hàn Gia Mẫn cười ôm anh mình rồi nói nhỏ: “Gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ!”
Trong khi đó ở nơi khác của tổ chức Hắc Ám.
Tất cả các thành viên đều được gọi về để diện kiến thống lĩnh, kẻ đã ẩn mình rất nhiều năm.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn không hề lộ mặt mà còn sử dụng máy thay đổi giọng nói để người khác không nhận ra.
“Suốt nửa năm qua các người làm gì vậy? Chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch mà cũng không đối phó được là sao?” Hắn gằn giọng quát lớn, thanh âm vang vọng cả căn phòng.
371 mở lời trước: “Yin có lão đại của Huyết Long bang đi cùng, muốn ra tay không dễ đâu.”
“047 hiện không rõ sống chết, 001 thì bị Xích Diễm thủ tiêu.” 002 lên tiếng, hắn cũng đứng cách thống lĩnh mình không xa.

Có điều, giọng nói cũng được thay đổi sẵn rồi.
Tên thống lĩnh kia nhìn những thuộc hạ mình rồi nói: “Tạm thời án binh bất động hết đi! Đợi một thời gian nữa sẽ có kế hoạch khác tốt hơn nhiều.”
Mọi người định giải tán thì tên thống lĩnh lại lên tiếng: “371 ở lại!”
Hiện tại chỉ có 128, 017 và 119 là rời đi.

Mà ba người họ cũng coi như là có biết Hàn Gia Mẫn.

Xem ra thống lĩnh nghi ngờ gì đó rồi, hoặc kế hoạch tiếp theo là nhắm vào một trong hai người mà bọn họ biết.

Thống lĩnh nhìn 371 rồi nói: “Sắp tới Lục Vương tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà riêng, canh đúng thời điểm ám sát hắn.

Lần này trực tiếp ra tay, cự ly gần và chuẩn xác.”
“Hiểu rồi!” 371 nhàn nhạt.
“002 sẽ yểm trợ nhưng không ra mặt, nếu như có nguy cơ thì thoát thân trước.” Tên thống lĩnh kia nhìn 371 dặn dò, hắn ta biết nhiệm vụ lần này có nguy cơ thất bại khá cao nhưng không muốn tổn thất về nhân lực nữa.
“Nếu Yin nhúng tay vào thì sao?” 371 đặt câu hỏi, vì người có thể cản trở hắn ra tay nhất chính là Hàn Gia Mẫn.

Thống lĩnh cười âm hiểm nói: “Diệt luôn càng tốt!”
371 gật đầu rồi rời đi, nếu không phải vì bị cản trở thì mấy lần trước hắn đã giết được Hàn Gia Mẫn rồi.

Xem ra lần này Hàn Gia Mẫn chết chắc, mà còn chết một cách rất khó coi.
[...]
Nửa tháng sau.
“Gia Mẫn, cậu mau dậy đi!” Trương Kiều Linh lay lay người Hàn Gia Mẫn nhưng cô cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại mà mắt vẫn nhắm.
Trương Kiều Linh thở dài sau đó lấy một cái loa kê gần tai Hàn Gia Mẫn rồi nói vừa đủ: “Dậy mau lên!”

“Ah… Điếc hết cả tai!” Hàn Gia Mẫn bịt tai lại ngồi dậy mệt mỏi, hai mắt vẫn còn chưa chịu mở ra.
Trương Kiều Linh nhăn mặt, giọng có chút trách móc: “Chịu dậy rồi sao? Ngủ như heo luôn vậy.”
“Mặc đồ đi đâu vậy?” Hàn Gia Mẫn dụi dụi mắt nhìn bạn mình, thấy hành lý của Trương Kiều Linh thì lên tiếng hỏi.
“Mình phải bay ra nước ngoài một chuyến vì chuyện cổ phiếu lần trước! Ba mẹ làm không xuể nên mình ra đó giúp họ.” Trương Kiều Linh tiếp quản ở trong nước nhưng phía nước ngoài vẫn bị ảnh hưởng nên ba mẹ cô ấy không xoay sở kịp.
“Khi nào cậu bay? Có vấn đề nào không ổn thì nói, mình giúp cậu giải quyết.” Hàn Gia Mẫn bật chế độ nghiêm túc, cũng vì cô nên nhà họ Trương mới bị ảnh hưởng theo.
Trương Kiều Linh cười cười trấn an: “Bây giờ mình ra sân bay! Anh hai cậu đã giúp một phần rồi, mình chỉ cần điều chỉnh và lọc lại nhân viên nữa thôi.”
“Khi nào cậu về thì nói mình ra đón! Có chuyện gì phải báo ngay chứ đừng giấu.” Hàn Gia Mẫn dặn dò, tình hình nửa tháng quá yên ổn khiến Hàn Gia Mẫn có cảm giác không đúng lắm.
“Mình lo cho cậu hơn đó! Cậu dọn qua chỗ Lục Vương ở tạm đi, ở đây một mình nguy hiểm lắm.” Trương Kiều Linh khuyên nhủ, bên phía của Cung Lục Vương ít ra còn có người bảo vệ.
Hàn Gia Mẫn nhún vai nằm xuống giường: “Làm như dễ dàng lắm vậy!”
“Để mình gọi nói cho!” Trương Kiều Linh với tay lấy điện thoại của Hàn Gia Mẫn ấn nút gọi.
“Khoan đã!” Hàn Gia Mẫn vừa nói xong thì Trương Kiều Linh đã ấn nút gọi rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương