Lương Cẩm Tú không nhìn nổi nữa. Con vịt xuống miệng quá tàn nhẫn, cắn tai chó con kéo nó sang một bên, chó con không có sức đánh trả, chỉ có thể kêu thảm thiết như heo bị giết.

Như này thì hận thù lớn thế nào đây.

Lương Cẩm Tú bắt lấy cổ vịt, không khách khí xách nó lên: “Này, mi bao lớn, nó bao lớn, mà sao lại muốn bắt nạt nó?”

Con vịt vừa mở miệng chính là cái giọng vịt đực tiêu chuẩn: “Cô là ai? Mau bỏ ta ra, nếu không ta cắn cô đấy.”

“Ha ha, mi nói thế làm ta sợ quá cơ. Loại vịt như mi, từ lúc năm tuổi ta đã có thể một đấu hai rồi.” Lương Cẩm Tú không nói dối, lúc nhỏ cô còn từng cắn chó, con ngỗng lớn nhà hàng xóm thích cắn người, nhưng cứ nhìn thấy cô là xoay người chạy.

Chậm một bước là sẽ bị cô bắt lấy kéo lê dưới đất.

Con vịt bị treo ở giữa không trung giãy giụa một lát, phát hiện vô dụng đành lựa chọn thỏa hiệp: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Lương Cẩm Tú nhìn chó con run bần bật chạy vào trong lòng cậu chủ nhỏ, nói lại: “Sao mi lại muốn cắn nó?”

Đợi con vịt giải thích xong, Lương Cẩm Tú từ từ buông tay ra, bắt lấy chó con, hung dữ đáng vào mông nó: “Con chó hư này, nên đánh.”

Cứu binh mà mình mời đến lại đánh con chó nhỏ mình âu yếm, Tiểu Tinh Vũ lập tức gào khóc: “Chị hư, chị hư.”

Bà Trương cảm thấy rất đau lòng, vừa dịu dàng dỗ cháu vừa nghi ngờ hỏi: “Con vịt nói gì vậy?”

Lương Cẩm Tú chỉ vào chiếc quần hở đũng của Tiểu Tinh Vũ.

Bà Trương: “...”

Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Trong lưỡi chó con có rất nhiều vi khuẩn. Bà phải nói rõ cho thằng bé biết, phải tự bảo vệ mình như nào.”

Bà Trương liên tục gật đầu, bà ấy thở phì phì kéo con chó con sang, còn chưa đánh xuống, chó con đã kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết: “Chỉ một lần, chỉ một lần! Ta thấy cậu chủ nhỏ tiểu ra quần, nên mới li3m giúp thôi mà.”

Sau đó, bị con vịt trung thành tận tâm nhìn thấy.

Con vịt kích động giang cánh xông đến: “Tránh ra để ta cắn nó, xem sau này nó còn dám làm thế không.”

Tiểu Tinh Vũ không biết chuyện gì ôm chặt lấy chó con, khóc đến mức thở hổn hển.

Lúc này, loa phóng thanh đột nhiên vang lên vài tiếng lẹt xẹt, sau đó giọng nói nghiêm túc của ông trưởng thôn vang lên: "Mọi người chú ý, mọi người chú ý! Tôi vừa nhận được thông báo từ trạm khí tượng, cơn bão kia đang đổ bộ vào chỗ chúng ta, tạm thời đã chuyển hướng. Dự kiến khoảng 9 giờ đêm nay sẽ đến, mọi người mau chóng chuẩn bị.”

Hai người liếc nhau, không nói gì, xoay người chạy về nhà mình.

Nhà vườn sợ nhất là gì?

Chắc chắn là bão rồi.

Mấy loại như hạn hán, sương muối còn có cách giải quyết, nhưng chỉ có suy nhất bão là không có cách gì. Nếu gặp vào thời điểm không tốt thì rất nghiêm trọng, sau khi bão qua đi, dưới đất sẽ đầy hoa quả.

Lương Mộc Lâm, Trịnh Phương đang bận rộn làm việc, thấy con gái chạy đến, cũng không kịp nói gì khác, ném sọt tre qua hô to: “Những quả chín một nửa cũng hái.”

Hái trước khi bão đến, hái được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Cú mẹ lo lắng theo, nhưng móng vuốt sắc nhọn có thể xuyên qua đầu chuột của nó lại không thích hợp để hái hoa quả, mỗi lần sẽ tạo ra một cái lỗ lớn, còn không bằng không hái.

Nó bay tới bay lui ở chỗ đấy, cuối cùng Trịnh Phương đành tìm cho nó một việc là phụ trách vận chuyển.

Nó chọn một sọt đầy quắp lấy đặt vào thùng sau của chiếc xe ba bánh, rồi lại quắp sọt tre bay về.

Đương nhiên không thể để quá đầy, nếu đầy thì không thể xách đi được.

Có thôn dân đi ngang qua nhìn thấy thì sợ ngây người: “Hay thật! Đây là vận chuyển trên không trung à. Ông Lương, nhà ông đỉnh thật.”

Bọn họ hái đến tận khi trời tối.

Lương Cẩm Tú cảm thấy eo mình sắp gãy rồi, sau khi cho chim giẻ cùi ăn xong, cô quăng mình lên giường, nằm bất động.

Cơm tối chỉ ăn qua loa một chút.

Thời tiết bên ngoài bắt đầu thay đổi.

Bình thường hơn 7 giờ mới tối đen nhưng hôm nay mới hơn 6 giờ đã đen thui rồi, những đám mây đen lớn bao phủ khắp trời, âm u khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngột ngạt.

Trong sân đã trở thành thế giới của chuồn chuồn, vo ve bay ở tầng trời thấp.

Mới hơn tám giờ, gió nổi lên, không như gió trên núi dù to nhưng vẫn nhẹ nhàng, mà nó khẽ gầm gừ, hung tợn như muốn phá hủy gì đó.

Chưa đến 9 giờ, bão đã đến rồi, cây cối trong sân gần như bị thổi rạp xuống đất, tiếng gầm vang lên khắp bốn phương tám hướng, nhà như đang run lên bần bật.

Hai con chim giẻ cùi bị dọa sợ rúc vào ổ như hai con gà con, thỉnh thoảng lại khẽ gọi một tiếng mẹ.

Cú mèo cũng đưa con đến.

Trịnh Phương không yên tâm, bão lớn như vậy, hang sao có thể an toàn bằng nhà được.

Cú mẹ đứng trên cửa sổ, lo lắng nhìn ra ngoài. Sấm sét ầm ầm, dưới cánh nó, ba con cú con lần đầu thấy gió mạnh đang run bần bật.

Chỉ có mỗi con cú nhỏ thứ tư đang dựa vào lòng Trịnh Phương xem tivi là không bị ảnh hưởng.

Lương Cẩm Tú cảm thấy hình như mẹ mình đang nuôi bé cú thứ tư như mèo.

Bão gào thét suốt đêm, để lại cành gãy lá rụng khắp nơi. Lũ gà vui mừng, trên cành cây còn có rất nhiều con ve bị ướt cánh nên không bay đi được, đây chính là món ngon khó có.

Trịnh Phương và Lương Mộc Lâm chưa ăn cơm đã đi ra vườn cây ăn quả trước.

Lương Cẩm Tú nhận được điện thoại của Cục Lâm nghiệp, nửa tiếng nữa tập trung ở sau núi.

Mưa rền gió dữ phá hủy cây cối hoa màu, nhưng đối với chim chóc thì còn đáng sợ hơn. Trận bão này không biết đã thổi bay bao nhiêu tổ chim, bao nhiêu chim non rơi xuống đất gặp nguy hiểm.

Lương Cẩm Tú cầm theo một lọ canxi động vật.

Trong rừng cũng bị tàn phá ngổn ngang, cỏ dại và bụi cây đổ rạp, không ít cây đại thụ bị bật gốc, chỗ nào cũng bừa bộn.

Hai tay Lương Cẩm Tú đưa lên miệng: “Hoàng hậu sói, hoàng hậu sói, tôi đến rồi.”

Cô lo lắng cho hai con sói con.

Tiếng hét bị gió ẩm mang đi xa.

Hoàng hậu sói không đến, mà lại là một con quen thuộc - heo quen thuộc.

Con này là đàn em của đại ca lợn rừng, cũng là con Lương Cẩm Tú từng cưỡi.

Nhiều ngày không gặp, hai mắt nó vui vẻ sáng lên: “A, đúng là cô. Cô định đi đâu? Có muốn cưỡi ta không?”

Nhiệt tình như tài xế taxi đang kiếm khách ở ga tàu vậy.

Lương Cẩm Tú nhanh chóng xua tay: “Tôi không định đi đâu cả.”

Nói xong cô lập tức chuyển sang chuyện khác: “Sao anh lại ở đây?”

Ở đây gần sơn thôn, mùa hè đồ ăn trong núi phong phú, đáng lẽ nó phải đang thành thật ở trong núi sâu nuôi mỡ chứ.

Đàn em lợn rừng cảnh giác nhìn xung quanh: “Đại ca phái ta đến. Gần đây có một con sói cái đến, đại ca sợ chị dâu bị hoảng sợ sẽ sinh non, nên để ta và mấy con heo khác thay nhau canh gác, nhất định không được để sói mẹ đến gần.”

Lương Cẩm Tú cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đến. Hoàng hậu sói đương nhiên không sợ lợn rừng, nhưng sói con thì không. Cô trịnh trọng nói: “Nói với đại ca anh, nó cũng là bạn của tôi giống các anh. Giữa bạn bè thì phải sống hòa thuận, không được đánh nhau.”

Đàn em lợn rừng đầy hơi thở giang hồ lập tức duỗi thẳng vó: “Được, ta lập tức về nói với đại ca.”

Lương Cẩm Tú gọi nó lại: “Đúng rồi, gần đây chị dâu nhà anh thế nào rồi?”

Tính ngày thì cũng khoảng hơn hai tháng nữa mới đến ngày sinh.

Câu hỏi quan tâm bình thường này lại khiến đàn em lợn rừng rơi vào thế khó, lo đến nỗi suýt nữa nằm luôn xuống đất, cuối cùng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng nói: “Thật xin lỗi, chuyện liên quan đến chị dâu đều bị đại ca liệt vào chuyên cơ mật.”

Lương Cẩm Tú: “... Được, tôi biết rồi. Anh về đi, gặp lại sau.”

Lợn rừng lao đi xa như một cơn gió, hoàng hậu sói mới chui ra khỏi lùm cây. Trên người nó đầy bọt nước, theo sau là hai nhóc sói con mũm mĩm.

Không hổ là hậu duệ của vua sói, còn chưa đầy tháng mà đã có khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám tùy ý bắt nạt rồi.

Hoàng hậu sói đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy, nó chân thành nói: “Cảm ơn cô.”

Núi lớn không có nhiều mối đe dọa đến nó lắm, lợn rừng là một trong số đó.

Không giống bầy sói có sói mẹ chuyên chăm sóc sói con. Nó chỉ có một mình, mỗi lần đi săn đều rất hoảng sợ, sợ con trai gặp nguy hiểm.

Lương Cẩm Tú xác định ba con đều không bị thương mới yên tâm, mở nắp lọ canxi đưa ra.

Hoàng hậu sói tò mò ngửi, có mùi sữa ngọt ngào. Nó tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là đồ có thể khiến sói con nhanh lớn nhanh cường tráng hơn. Cô có thể hiểu bản chất của nó là rất tốt cho xương cốt.” Lương Cẩm Tú giải thích bằng những từ hoàng hậu sói có thể nghe hiểu được: “Đừng ăn quá nhiều, một ngày hai viên là được.”

Hai con sói non gánh trên vai sứ mệnh đoạt lại ngai vàng của vua sói và báo thù cho bố.

Hoàng hậu sói vô cùng cảm kích, đang định nói lời cảm ơn thì tai vểnh lên giật giật, nhỏ giọng nói: “Hôm nào nói chuyện sau nhé, có người đến.”

Con người nhìn thấy nó sẽ sợ hãi, hét chói tai.

Cục Lâm nghiệp huy động tất cả mọi người, còn đưa theo mấy chục người dân tình nguyện tham gia lần giải cứu chim này.

Nhiệm vụ của Lương Cẩm Tú rất đơn giản, chỉ cần cầm loa phụ trách nói: “Nhóm chim mẹ, không cần sợ. Bọn tôi đến giúp các bạn, chim non ở trên cây gần đây, các bạn tìm kỹ xem.”

Hầu hết chim mẹ không thể đưa chim con trở lại cây.

Chỉ ở trên cây mới an toàn, tránh xa chuột và các thiên địch khác.

Trong bụi cây ẩm ướt có tổ chim, trứng vỡ và một phần thịt chim non…

Bão đã gây thiệt hại lớn cho các loài chim.

Đội cứu hộ càng đi càng sâu, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng kêu: “Đệch, kia là cái gì vậy? Không thể nào, người đâu mau đến đây.”

Mọi người đều nghĩ người hét lên gặp phải một con thú dữ nào đó.

Lương Cẩm Tú vừa chạy vừa kêu: “Nghe tôi nói, tôi là một vị thần từ trên trời xuống trần gian, có thể nghe hiểu tiếng động vật, không được tấn công người, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”

Đến khi cô chạy đến, cũng sợ ngây người, một lúc lâu không nói được gì.

Đó là một con đại bàng khổng lồ!

Lớn lên trên núi, đại bàng không có gì hiếm lạ, nhưng chúng luôn bay trên trời, dù sao Lương Cẩm Tú cũng chưa từng thấy chúng ở cự ly gần.

Con đại bàng này quá lớn, cao đến bụng cô, nghe thấy tiếng bước chân, nó hoảng sợ dang rộng hai cánh định bay nhưng nó không bay được, cái cánh kia, phải dài hơn hai mét.

Dài hơn hai mét là khái niệm gì? Có lẽ trong cuộc sống thì không cảm thấy có gì, nhưng khi xuất hiện trên người một con đại bàng, nó gần như có thể che trời, mang đến cho con người một cảm giác áp bức nặng nề.

Nhân viên Cục Lâm nghiệp đi đầu nhìn một lượt rồi lẩm bẩm: “Trời ơi, là đại bàng vàng, vậy mà lại là đại bàng vàng. Tôi lại có thể nhìn thấy một con đại bàng vàng hoang dã.”

Đại bàng vàng, loài chim ăn thịt lớn nhất Trung Quốc, mười mấy năm trước đã được đưa vào Sách Đỏ các loài có nguy cơ tuyệt chủng trên thế giới, địa vị của nó trong nước nằm rất cao, thậm chí còn cao hơn cấp một.

Quá hiếm.

Khu phân bố của nó cơ bản ở độ cao mấy ngàn mét so với mực nước biển, đây chắc chắn là họa do bão gây ra.

Đại bàng vàng bị thương.

Mấy nhân viên cao to cường tráng cẩn thận đi lên trước, còn chưa đến gần, đại bàng vàng đã vung cánh thật mạnh, lập tức tạo ra một cơn gió nhỏ, thổi những giọt mưa trên cây thi nhau chảy xuống, xối mấy người ướt sũng.

Đại bàng vàng: “A, a~~~~”

Âm thanh sắc nhọn như một thanh kiếm sắc bén, mang theo sát khí thót tim, tựa như có thể chấn động tâm hồn, nếu ở trên trời cao, sẽ vang vọng khắp núi non.

“Cút ngay, cút ngay, nhân loại đáng ghét.”

Là một giọng nữ trong trẻo.

Nó thu cánh lại, cố gắng chạy nhanh muốn cất cánh, nhưng đôi cách ướt sũng lại thành chướng ngại lớn nhất, nó chỉ mới đi được vài bước đã lao thẳng vào bụi cây.

Các nhân viên không dám di chuyển vì sợ làm tổn thương nó và bản thân mình.

Đại bàng vàng trưởng thành thậm chí có thể bắt hươu, móng vuốt sắc nhọn của chúng giống như dao găm.

“Đồ lừa đảo” Lương Cẩm Tú lên sân khấu, dịu dàng nói: “Bạn ổn không? Có phải bạn bị thương không?”

“A, vừa nãy ta còn tưởng ta nghe lầm chứ.” Đại bàng vàng lùi ra sau lùm cây, đôi mắt màu vàng kia tò mò đánh giá Lương Cẩm Tú: “Cô thật sự là thần tiên trên trời sao?”

Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng gật đầu: “Cần tôi giúp gì không?”

Có thể nói tiếng động vật thực sự rất tiện, bình thường muốn cứu được một con như này sẽ phải tốn rất nhiều công sức, nếu không cẩn thận còn có thể bị thương.

Đại bàng vàng giơ cánh phải lên, kinh mạch nối liền cơ thể nó máu thịt lẫn lộn.

Cơn bão đã thổi bay nó từ trên trời cao xuống, đúng lúc một cành cây cắm thẳng vào trong cánh của nó.

Chỉ cần không bị thương bên trong thì dễ giải quyết rồi.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ thú y đi cùng đã đưa ra chẩn đoán: "Không sao đâu, chỉ cần bôi ít thuốc, vài ngày nữa là khỏi.”

Vấn đề đến rồi, mấy ngày dưỡng bệnh thì nó ở đâu?

Một con đại bàng vàng không bay được thì không thể bắt được con mồi, thậm chí nó còn không có nhiều khả năng tự vệ, hơn nữa vết thương còn phải được điều trị và theo dõi kịp thời.

Tóm lại cũng không thể để bác sĩ thú y ở lại trong núi chứ.

Đôi mắt sắc bén của con đại bàng vàng phát ra ánh sáng nguy hiểm: “Cảnh cáo các ngươi! Ai dám bắt ta đi, ta sẽ cắn người đấy.”

Nhân viên đứng đầu nhìn về phía Lương Cẩm Tú: “Hay là để nó ở tạm nhà cô đi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương