Gió Đêm Thổi Thuyền Đi không nghĩ ra phải là dạng đầu óc gì mới có tài năng đặt tên cho mèo như vậy.

Anh ta đồng cảm nhìn về phía con mèo Nga mắt xanh, cân nhắc có nên nói cho nó biết Bóng Làm Sạch là thứ gì không, rồi vài giây sau đó anh ta hiểu ra một cách kỳ dị.

Cái mặt béo mũm mĩm to như cái mâm, hơn nữa bên trong còn "xanh", không phải nó chỉ là một quả bóng làm sạch cỡ lớn à?

Khu bình luận cũng đăng lên những cái tên lạ lùng của mèo nhà mình.

"Mèo nhà tui tên là Mèo, do mẹ tui đặt tên đó. Sau này nó sinh ra một con mèo con để lại nhà nuôi, thế là gọi Mèo Con."

"Mèo nhà tui tên Hai Trăm Tám, do lúc mẹ nó sinh nó ra phải mổ bụng, phí phẫu thuật và mọi chi phí linh tinh khác đều được giảm giá, còn hai trăm tám tệ."

"Tui nuôi chó, nhà hàng xóm nuôi mèo, tên là Chậc Chậc, mỗi lần gọi mèo thì chó nhà tui đều tưởng rằng đang gọi nó."

"..."

Trong video, một chiếc xe chuyển phát nhanh ba bánh đi ngang qua Gió Đêm Thổi Thuyền Đi, vừa lúc chạm mắt với nhân viên quay đầu lại nhìn. Nhân viên đỗ xe ở ven đường, cầm gói hàng đi tới, nghi ngờ nói: "Không phải ban nãy gọi điện anh bảo đang ở trong nhà hay sao?"

Trên bưu kiện ghi chú rõ là sản phẩm điện tử, cần đích thân ký nhận ngay trước mặt. Một phút đồng hồ trước, khi qua cửa khu chung cư cậu ta đã gọi điện thoại tới xác nhận xem có ở nhà hay không.

Nhân viên giao hàng nén cơn giận đưa bút để ký tên ra: "Ký tên vào đây."

Rõ thật là, người kiểu gì thế, đứng ở cửa khu chung cư rành rành nhưng còn đòi cậu ta leo cầu thang. Thật sự phi đạo đức.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi rơi vào thinh lặng trong thời gian dài.

Mèo Nga mắt xanh Bóng Làm Sạch nhận nhầm, camera kiểm soát ra vào không xác định được, bác bảo vệ nhận nhầm, giờ lại tăng thêm một nhân viên giao hàng.

Rốt cuộc người ấy phải giống anh ta tới mức nào chứ?

"Mau mau gọi điện về hỏi người nhà chút xem, có phải bị thất lạc anh trai song sinh hoặc em trai song sinh không đi."

"Tui sinh đôi, nói như vậy, nếu chúng tui muốn thì ngay cả mẹ ruột cũng khó phân biệt được ai là ai trong thời gian ngắn."

"Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, bất kể hai người có phải song sinh hay không, nếu như có thể che giấu máy móc và mọi người, vậy hoàn toàn có thể hoán đổi thân phận để trải nghiệm cuộc sống khác nhau, có k1ch thích hay không nào?"

Nhân viên giao hàng dần dần mất kiên nhẫn, hạ giọng thúc giục: "Anh Ngụy, đây là bút ký tên, không phải gậy như ý. Nếu anh có thể cầm nó di chuyển được thì phiền anh ký tên, tôi còn phải đi giao hàng."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi chân thành nói: "Rất xin lỗi, tuy nó không phải gậy như ý nhưng với tôi mà nói còn nặng hơn gậy như ý. Tôi không thể ký tên, bởi vì tôi không phải là người nhận hàng."

Nhân viên giao hàng cảm thấy mình sắp không thể khống chế nổi sức lực hồng hoang trong cơ thể mình nữa. Buổi sáng vừa mới giao một bưu kiện xong, cậu ta rất ấn tượng với quả đầu tổ chim non của người nhận hàng này.

Nhân viên bưu kiện nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, nếu anh không phải người nhận hàng, tôi sẽ xử lý theo dạng hoàn trả lại."

Cậu ta mặc kệ cái thói xấu này.

"Ấy ấy, đừng đi mà." Gió Đêm Thổi Thuyền Đi vội vã ngăn lại. Anh ta không biết nên giải thích thế nào, thế là đành nói thật: "Chuyện là thế này, tôi không phải người nhận hàng, nhưng người nhận hàng có ngoại hình rất giống tôi. Không chỉ một mình anh nhận sai, camera ngoài cổng, tới bác bảo vệ, rồi cả con mèo mập mắt xanh này..."

Nhân viên giao hàng không kiên nhẫn ngắt lời: "Cuối cùng anh có ký hay không hả?"

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi vẫn muốn giải thích: "Tôi biết chuyện này nghe rất vô lý. Thế này đi, coi như cậu không nhìn thấy tôi, tiếp tục giao hàng theo địa chỉ..."

Nhân viên giao hàng giật gói hàng lại rồi bước lên xe chạy bằng điện.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi suýt khóc, hệt như nhân vật nam chính trong phim tình cảm dù cực kỳ không muốn nhưng không thể không nhượng bộ, hô to: "Đừng đi! Tôi ký, tôi ký được chưa."

Khi gói hàng lần nữa đưa tới tay, anh ta lại gặp vấn đề mới.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi dè dặt hỏi: "Ờm, tôi tên là gì?"

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều cười tới phát điên, đương nhiên họ biết tình trạng bây giờ như thế nào.

"Anh trai giao hàng, tui đoán anh sẽ nổi tiếng, hẹn gặp anh trên hot search đêm nay."

"Ha ha ha, anh trai giao hàng cho rằng mình gặp đứa rối loạn thần kinh, ngay cả tên mình còn không biết."

Anh trai giao hàng dùng hết sự kiên nhẫn của mình để nghiến ra vài chữ: "Mèo nhà anh tên gì?"

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi tạm không kịp phản ứng: "Quất Béo á."

Ánh mắt anh trai giao hàng lạnh như băng, có vẻ đến ý muốn giết người cũng có: "Còn con mèo Nga mắt xanh khác nữa."

"À, nó hả, nó tên Bóng Làm Sạch." Cuối cùng Gió Đêm Thổi Thuyền Đi đã hiểu, trừng mắt hỏi: "Vậy nên tôi ký tên Bóng Làm Sạch là được hả?"

Ngay cả ý định giết người anh trai giao hàng cũng có: "Thế mà anh còn bảo anh không phải là chính mình à? Người anh em, có ý gì thế? Cuộc sống không như mong muốn thì đi làm phiền kẻ có tiền ấy, việc gì phải làm khó một nhân viên giao hàng như tôi."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi: "..."

Mọi người trong phòng livestream: "..."

Chiếc xe ba bánh phóng đi với tốc độ của xe thể thao, sức chạy bằng động cơ điện.

Sự chờ mong của mọi người bị kéo lên cao vút, cuối cùng thì họ giống nhau tới mức nào. . Harry Potter fanfic

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi vai trái có Quất Béo, vai phải là mèo Nga mắt xanh, trong ngực ôm gói hàng, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý với cuộc gặp mặt kế tiếp.

Đến địa chỉ, gõ cửa, bên trong truyền tới giọng của một người đàn ông.

"Ai thế? Tới đây, tới đây."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi vẫn chưa cảm thấy gì, giọng nói không giống ngoại hình, tự anh ta nghe thấy giọng mình cũng cảm thấy có phần khác nhau.

Hai đứa hèn nhát kinh ngạc nhìn nhau.

Lỗ tai chúng nó có thể xoay tròn 180 độ, có ba hai cơ khác nhau, thính lực cực kỳ nhạy bén.

Sao trong phòng lại có giọng của con sen?

Mọi người trong phòng livestream cũng sửng sốt trong giây lát.

Giọng nói đó giống hệt Gió Đêm Thổi Thuyền Đi.

Cánh cửa mở ra, sau đó, màn hình bất động!

Không phải kẹt cửa, mà là trong cửa hay ngoài cửa thì mọi người đều bất động.

Nói sao đây ta, sau này Gió Đêm Thổi Thuyền Đi đã kể lại cho người khác vô số lần cảm giác đầu tiên hai anh em gặp nhau: Hệt như soi gương, hoặc giống linh hồn rời cơ thể tự nhìn bản thân. Cảm giác cực kỳ quái dị.

Hai người giống như copy paste, ngũ quan, hình thể dáng người.

Điều càng khó tưởng tượng hơn nữa là họ có chung mái tóc dày cũng thôi đi, lại cùng uốn xoăn, nhìn chẳng khác cái tổ chim trên đầu.

Quất Béo choáng váng, mèo Nga mắt xanh cũng choáng váng, ánh mắt đờ đẫn, nhìn hệt như một đứa ngốc.

Một “Gió Đêm Thổi Thuyền Đi” khác đứng bên trong cánh cửa đưa tay tự tát mình một cái: "Ui, nhất định tôi mộng du rồi."

Không để Gió Đêm Thổi Thuyền Đi cất lời, tiếng đóng cửa phòng vang lên.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi: "..."

Không tới ba giây, cánh cửa lại bật mở lần nữa, chàng trai giống anh ta như đúc nhìn chằm chằm vào con mèo Nga mắt xanh, nức nở nói: "Bóng Làm Sạch, có phải con báo mộng cho bố đúng không? Nhanh nói với bố đi, con đang ở đâu."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi: "..."

Đầu óc vốn không thông minh của Bóng Làm Sạch hoàn toàn không đủ sức suy nghĩ, nó nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một cái, sau đó nhìn tới choáng luôn.

Ánh mắt nó ngơ ngác nhìn lên bầu trời, vô thức nhảy xuống, quen thuộc đi vào nhà, tìm thấy chậu cát mèo, ngồi xổm xuống.

Kệ thôi, đi tiểu trước rồi hãy nói.

Chàng trai trong phòng nhìn toàn bộ những thứ này lại bật ra phản ứng mới. Anh ta quá sợ hãi lùi về sau một bước: "Anh là người ngoài hành tinh giả dạng thành tôi à?"

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi: "..."

Hành vi cử chỉ của người này quen tới lạ.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi thở một hơi thật dài, nhanh chóng kể một lần những chuyện đã xảy ra không ngắt nghỉ, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên gọi điện ngay cho bố mẹ mình để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."

Chàng trai trong phòng họ Ngụy, ký lên là Bóng Làm Sạch.

Ngụy Bóng Làm Sạch liên tục gật đầu: "Anh trước đi."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi không hiểu nổi chuyện này thì có gì để khách sáo. Anh ta lôi ra một chiếc điện thoại khác, gọi điện video cho mẹ mình ngay trước mặt mọi người.

Rất nhanh đã kết nối video thành công.

Người phụ nữ trung niên bên trong có một mái tóc đen dày khiến người ta ước ao, dường như bà vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng nói: "Con cưng à, sao giờ này lại gọi điện thoại cho mẹ?"

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi bước tới bên cạnh Ngụy Bóng Làm Sạch, để mẹ anh ta có thể thấy rõ.

Anh ta có thể xác định mình chắc chắn là con ruột, cũng chưa từng nghe nói có em trai hoặc anh trai.

Nếu bố mẹ thật sự có bí mật cũng không cần giải thích, hai người đứng chung một chỗ thế này còn hơn bất kỳ lời giải thích nào.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi nhìn mẹ chăm chú.

Mọi người ở phòng livestream không thấy rõ lắm, vểnh tai lên, vô cùng tò mò phản ứng của bà mẹ, cộng với suy cho cùng sự thật là gì.

Người phụ nữ trong video ngáp một cái thật dài, xoa xoa mắt: "Con cưng à, hình như tín hiệu không tốt lắm, bị bóng chồng này, mẹ nhìn thấy hai con cơ. Mẹ cúp máy trước rồi gọi lại cho con sau nhé."

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi: "..."

Anh ta nghĩ, bảo sao thấy quen thuộc, cái phong cách chập cheng của Ngụy Bóng Làm Sạch giống y hệt mẹ anh ta.

Ngụy Bóng Làm Sạch bỗng nhiên mở miệng, hạ giọng nói: "Tôi nghĩ có lẽ tôi biết chuyện gì xảy ra rồi."

Chuông điện thoại di động vang lên, mẹ anh ta gọi điện tới rồi.

Ngụy Bóng Làm Sạch cầm điện thoại lên, ấn nút trả lời.

Dường như mẹ Gió Đêm Thổi Thuyền Đi đã hoàn toàn tỉnh táo, trợn ánh mắt già nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy chỉ có mình Ngụy Bóng Làm Sạch hình như khiến bà thất vọng, lại như trút được gánh nặng thở dài: "Có vẻ ban nãy tín hiệu thật sự không tốt."

Ánh mắt Ngụy Bóng Làm Sạch ngây ngốc: "Xin hỏi, bác có biết Ngụy Quốc Đống không?"

Cơ thể mẹ của Gió Đêm Thổi Thuyền Đi hơi run run: "Con yêu, con, con đang nói gì thế. Có phải ai nói cho con biết cái gì không?"

Bà không nhận ra lúc này người nói chuyện với bà là một người khác.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi yên lặng tới trước màn hình: "Mẹ, con ở đây."

Mọi người trong phòng livestream: "..."

"Tuy không phù hợp, nhưng tui không nhịn nổi muốn cười á, há há há."

"Mẹ ruột cũng bối rối rồi, ngây ra không phân biệt nổi."

Mẹ của Gió Đêm Thổi Thuyền Đi đã bắt đầu rơi lệ. Bà che miệng lại, ra sức gật đầu: "Con, con là con của Quốc Đống?"

Ngụy Bóng Làm Sạch nhẹ nhàng gật đầu.

Anh ta mới phát hiện ra mình không phải con ruột cách đây ít lâu.

Năm trước bố anh ta qua đời, ra đi rất đột ngột do đột quỵ. Đợi anh ta chạy tới bệnh viện ông ấy đã không nói chuyện được nữa, lôi kéo tay anh ta ấp úng như có chuyện gì quan trọng muốn nói cho anh ta biết.

Anh ta mang giấy bút tới, nhưng bố không viết được chữ.

Bác sĩ bảo đột quỵ sẽ chèn ép lên dây thần kinh não, quên đi những thứ mình từng biết là chuyện rất bình thường.

Vào ban đêm, bố anh ta ra đi.

Bố mẹ anh ta ly hôn từ lúc anh ta còn rất nhỏ, nhiều năm như vậy cũng chẳng có bất kỳ liên hệ nào, cũng không tới tham gia tang lễ.

Bố rời đi, nhà cũng tan vỡ.

Không biết tại sao người nhà thân thích quan tâm tới anh ta, nhưng lại không thân thiết.

Tới ngày đầu thất, dì và chú hóa vàng mã theo phong tục, không biết tại sao chú lại cãi nhau với dì rồi ở lại ăn một mình. Chú uống hơi nhiều, nói cho anh ta nghe bí mật vẫn giữ trong lòng nhiều năm.

Anh ta không phải con ruột.

Bố anh ta - Ngụy Quốc Đống vừa kết hôn không bao lâu thì thấy một người phụ nữ có thai rơi xuống nước, ông ấy nhảy xuống cứu người, lúc cứu được rồi thì bản thân lại bị thương - mất đi thứ quan trọng nhất với đàn ông.

Ở thời đại đó rất coi trọng việc nối dõi tông đường, với một người đàn ông mà nói không thể sinh con còn nghiêm trọng hơn trời sập xuống.

Người phụ nữ có thai sinh non, sinh hạ một cặp song sinh.

Biết tình trạng của ân nhân, người phụ nữ có thai để lại đứa con lớn.

Bà ấy chỉ có thể lấy cách này để báo đáp ơn cứu mạng.

"Chú cháu nói, để cho ân nhân hoàn toàn yên tâm, sau đó người phụ nữ có thai dọn nhà, biến mất hoàn toàn." Trong mắt Ngụy Bóng Làm Sạch đã có nước mắt: "Một năm nay, cháu đã nghĩ tới rất nhiều lần xem có nên tìm bố mẹ ruột không. Cháu còn nghĩ, có phải bố mẹ ruột của cháu không hề yêu thương cháu không? Nhiều năm như vậy có nhớ cháu không? Sao lại không tới thăm cháu?"

Mẹ của Gió Đêm Thổi Thuyền Đi gào khóc, nức nở không thành tiếng: "Không phải, không phải như con nghĩ."

Miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, sao bà lại không cần chứ? Bà nhớ tới đau lòng.

Nhưng mà ân nhân đã cứu được tính mạng của ba mẹ con.

Nếu đứa con biết có mẹ ruột là bà, nhất định sẽ không thân thiết với bên ấy nữa.

Gió Đêm Thổi Thuyền Đi nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai người anh lớn chưa bao giờ thấy mặt này: "Lúc tôi còn nhỏ, mỗi lần tới sinh nhật mẹ đều mua hai cái bánh kem. Khi đó tôi không rõ vì sao, cho rằng mẹ biết tôi thích ăn bánh kem."

"Tôi thổi một ngọn nến, mẹ thổi một ngọn nến khác, vừa thổi vừa khóc."

Có rất nhiều, rất nhiều nghi ngờ, chẳng qua anh ta không nghĩ tới.

Hai cái bánh kem, hai cái khóa trường thọ, hai đôi giày hổ nhỏ.

Mỗi lần mẹ luôn có nhiều lý do khác nhau.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đập ầm ầm, sức lực mạnh tới mức như muốn phá cửa xông vào.

Anh trai nhân viên giao hàng tức giận đùng đùng giết trở về, anh chàng quên không quay video mở hàng và kiểm tra hàng hóa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương