Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn
-
Chương 31: Son Môi
Chung Thái Lam đến ngân hàng gần nhà đổi tiền, sau đó lặn lội ra trung tâm thương mại lớn để mua son, cũng hết cách rồi, trong thời buổi marketing bỏ đói (1) này, thứ gì càng khó mua thì sẽ càng quý giá.
(1) Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm.
Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.
Đến khi tìm được cửa hàng chuyên bán son, thứ đầu tiên Chung Thái Lam nhìn thấy chính là áp phích quảng cáo của Cao Ngân Nguyệt, khoảng thời gian gần đây, cô đã luôn tránh việc tìm tư liệu liên quan đến Cao Ngân Nguyệt, càng cố không nghĩ đến cô ấy, dù sao cũng chỉ là một nhân vật thôi, chết thì đã chết rồi.
Nhưng sau khi biết Cao Ngân Nguyệt trông thế nào, hiểu về quá khứ của cô ấy thì Chung Thái Lam lại không biết chắc được liệu mình có thể thản nhiên đối diện với cái chết của cô ấy nữa không.
Một cái chết do chính tay cô tạo ra.
Hôm đó chẳng qua là cô đột nhiên hứng lên, nhẹ nhàng gõ mấy dòng chữ, cô gái xinh đẹp trẻ trung này cứ thế chết ngay trước khi xuất hiện, cô ấy chỉ có thể tiếp tục sống trong trí nhớ của nam chính.
Nhưng liệu nam chính có nhớ cô ấy cả đời, yêu cô ấy cả đời không? Sẽ không, vì đã có nữ chính chờ anh ở tương lai rồi.
Cái chết của cô ấy chẳng qua chỉ là cơ hội cho nam nữ chính gặp nhau mà thôi.
Chung Thái Lam nghĩ đến đây, sau đó cũng chẳng dám nghĩ sâu về vấn đề này nữa.
“Chào chị.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười chào cô, “Chị muốn mua son ạ?”
Chung Thái Lam xốc lại tinh thần, tâm trạng khó đoán, cô nói: “Phải… Tôi muốn mua thỏi Son Môi Tỏ Tình.”
“Vâng, chị thích màu số mấy ạ? Hay chị có muốn thử một lượt không?” Nhân viên cửa hàng cực kì nhiệt tình.
Nhưng Chung Thái Lam chỉ vào áp phích, “Tôi muốn màu giống trên kia, không cần thử.”
“Vậy chị có muốn khắc chữ không? Hiện tại đang có chương trình khắc chữ miễn phí đấy ạ.”
Chung Thái Lam nghĩ một lát, “Không cần khắc chữ đâu.
Tôi chỉ muốn hỏi là có cần chú ý gì khi ghi âm không?”
Nhân viên làm mẫu cho cô: “Chỉ cần ấn vào đuôi thỏi son là có thể ghi âm được, chị nhớ rõ là phải nói vào phần microphone này, độ dài bản ghi âm là 30 giây.”
“Phải luôn ấn như vậy à?”
“Đúng vậy, bản ghi âm sẽ bắt đầu từ khi chị ấn xuống, thả ra là kết thúc, nếu muốn xóa bản ghi âm cũ thì làm lại một lần nữa như vừa nãy là được.” Nhân viên tận tâm giải thích cho cô.
Chung Thái Lam ghi âm xong, tìm đi tìm lại mà không thấy nút phát bản ghi âm, “Muốn bật lên nghe lại thì phải làm thế nào?”
“Đây là phần thiết kế đặc biệt của bên em, khi xoay thỏi son thì bản ghi âm sẽ được phát, ý là để mỗi lần các cô gái đánh son thì đều có thể nghe thấy lời tỏ tình của người yêu, cũng có cả dây kết nối để chuyển vào điện thoại nữa.”
Nghe không tệ lắm, cô có thể thu âm giọng của Chu Mạnh Ngôn lại, lúc rảnh thì bật lên nghe… Khụ khụ, cô đang nghĩ cái quái gì thế?
Nhân viên thấy sắc mặt Chung Thái Lam thay đổi, chỉ sợ khách chạy mất, vội hỏi: “Chị ơi, son…”
Chung Thái Lam đã học được công phu âm thầm chịu đựng từ Giang Tĩnh, ngoài những lúc ở trước mặt Chu Mạnh Ngôn thì dù trong lòng đang có ngọn sóng cao ba mét, cô vẫn có thể mỉm cười, lễ phép cảm ơn nhân viên: “Tôi muốn lấy thỏi này, cảm ơn.”
Cô tự an ủi mình, chắc chắn là vì bị không khí đêm Thất Tịch của cửa hàng ảnh hưởng, chuyện này cũng rất bình thường, các nhãn hàng thường tung ra nhiều chiêu trò để tăng lượng sản phẩm tiêu thụ trong thời điểm này, họ chỉ muốn khiến những người không nhận được quà vào đêm Thất Tịch cảm thấy bản thân cực kì thất bại.
Cho nên việc cô bị ảnh hưởng là chuyện rất bình thường, không cần phải ngại! Chung Thái Lam thầm an ủi bản thân, hoàn toàn từ bỏ ý định đi dạo một vòng để mua sắm, trả tiền son xong cô lập tức rời khỏi cửa hàng.
Dáng vẻ vội vã như thể đây là một nơi ma quái nào đó, bất kì lúc nào quái vật cũng có thể xông ra ăn thịt cô.
“Thật đáng sợ.” Chung Thái Lam đi xuống tàu điện ngầm, tâm trạng như vừa sống sót sau tai nạn.
Nhưng vừa đi được vài bước lại bắt gặp một tấm biển bắt mắt được dựng trước cửa quán trà sữa, trên đó có ghi: Khuyến mãi đặc biệt nhân ngày Thất Tịch, giảm giá 50% cho cốc thứ hai!
Chuyện này có là gì? Chung Thái Lam bước đến nhìn không chớp mắt, nghĩ thầm: Một mình tôi có thể uống hai cốc.
Đi vào tàu điện ngầm, lúc đang đợi cửa đóng thì có một đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ bước tới, nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị mắc kẹt.
Chung Thái Lam liếc bọn họ, cô lén trợn mắt, có vẻ là học sinh trung học, chắc chắn do bài tập hè quá ít!
Cũng không biết có phải là cô trợn mắt quá rõ ràng hay không, cô bé học sinh kia phát hiện ra, hung dữ lườm cô một cái, nói bằng khẩu hình miệng: Bà cô già!
Chung Thái Lam: “…” Hôm nay cô ra ngoài không xem hoàng lịch à? Sao Chu Mạnh Ngôn ra ngoài thì gặp Bạch Đào, còn cô đi ra ngoài thì bị đả kích hết lần này đến lần khác thế?
Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây.
Đến đại học Yến Đài phải mất hơn hai mươi phút đồng hồ ngồi tàu điện ngầm, trong lúc rảnh rỗi, Chung Thái Lam lên Khoảnh Khắc dạo một vòng, kết quả là trừ Ôn Nhu chỉ biết ru rú ở nhà vẽ tranh thì những người khác toàn đăng ảnh đi du lịch và khoe quà.
Trong số các bạn học đăng bài lên khoe quà, có một bạn nữ nhận được nhẫn Tiffany & Co, bên dưới bài đăng có gần một trăm lượt thích, hoàn toàn xứng đáng trở thành quán quân trong danh sách bạn bè của Chung Thái Lam.
Chung Thái Lam thấy tình hình không ổn, cô tắt điện thoại, dứt khoát chuyển sang xem quảng cáo để giết thời gian.
Có điều, làm sao quảng cáo xoay quanh đêm Thất Tịch có thể không liên quan đến tình yêu được? Đoạn quảng cáo được phát chỉ lặp đi lặp lại về món đồ trang sức của một ngôi sao nam nào đó, lại còn theo mô tuýp cực kì trêu ngươi.
Ngủ dậy, thay quần áo, cạo râu, ra ngoài mua hoa, gặp bạn gái, tặng nhẫn kim cương.
Cuối cùng là slogan: Tặng cho em những gì tốt nhất có thể.
Chung Thái Lam không thể chịu được nữa, nhắn tin cho tài khoản phụ của mình: “Tôi bị tổn thương!”
Chu Mạnh Ngôn ở bên kia nhanh chóng trả lời: “Sao vậy?”
Chung Thái Lam kể lại tám phần thật hai phần giả: “Ngoài đường chỗ nào cũng là mấy đôi yêu nhau thì chớ, tôi lại còn bị một học sinh cấp ba mắng là bà cô già, bạn bè trên Khoảnh Khắc thì đua nhau khoe quà bạn trai tặng, mà ngay cả quảng cáo cũng không chịu tha cho tôi, chỉ là một đêm Thất Tịch thôi, sao lại làm tổn thương những người độc thân như vậy chứ?”
Chu Mạnh Ngôn vốn đang nghe bản ghi âm, sau khi đọc được những lời này, trong lòng anh hơi run lên, nhớ ra một chuyện mà bản thân đã chú ý từ rất lâu, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng thử hỏi dò: “Cô có biết hiệu ứng phụ nữ có thai (2) không?”
(2) Hiệu ứng phụ nữ có thai (hiệu ứng võng mạc): Khi chúng ta có được một đồ vật hoặc một đặc điểm nào đó, chúng ta sẽ để ý hơn những người bình thường, bất kể người đó có đặc điểm giống chúng ta hay không.
“Đây không phải là nguyên nhân chính!”
Chu Mạnh Ngôn thức thời đổi giọng: “Cũng phải, mấy năm nay thủ đoạn marketing của các tập đoàn khá là lợi hại.”
“Đúng vậy! Hôm nay trên WeChat của tôi toàn là “Hướng dẫn tặng quà đêm Thất Tịch mà bạn không thể không biết”, “Mười nhà hàng hot nhất dành cho đêm Thất Tịch”… Chuyện này thì bỏ qua được, nhưng còn giảm giá!!! Đồ trang điểm giảm giá, quần áo giảm giá, còn có nhà hàng giảm giá hẳn 80% cho các cặp đôi hôn nhau! Chuyện này cần thiết lắm à? Chỉ là một đêm Thất Tịch thôi mà!”
Chu Mạnh Ngôn hoàn toàn không để ý đến mấy thủ đoạn khoa trương để đẩy mạnh tiêu thụ của các nhãn hàng nhưng vẫn hùa theo cô: “Thôi cố gắng lên, chỉ là lễ tình nhân thôi.
Nhưng mà sao cô không cân nhắc đến chuyện tìm bạn trai đi?”
Chung Thái Lam: “Tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân!”
Chu Mạnh Ngôn nói trúng tim đen: “Vậy thì cô đừng có hận những chương trình dùng để đẩy mạnh tiêu thụ nữa.”
“...”
“Chưa hiểu à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy do không thích ai à?”
Có lẽ vì đang nhắn tin, cũng có lẽ vì cô luôn cảm thấy Chu Mạnh Ngôn rất thân thiết, Chung Thái Lam bình tĩnh và thoải mái nói những lời thật lòng nhất: “Cũng không phải.”
Lần này Chu Mạnh Ngôn thật sự tò mò: “Vậy thì tại sao?”
“Tôi không muốn yêu đương.”
Đây là câu nói rất thật lòng, không hẳn là vì thích sự độc thân mà là vì không muốn yêu đương… Trong lòng Chu Mạnh Ngôn xuất hiện một nghi vấn, anh hỏi: “Yêu là bản năng, tại sao phải cố hết sức khống chế nó làm gì?”
“Anh hỏi nhiều thế làm gì? Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải lừa đảo thì cũng trộm cướp.
Trước kia chưa từng thấy anh quan tâm đến tôi như vậy bao giờ.”
Chu Mạnh Ngôn đã sớm nghĩ ra cách đối đáp, anh bình tĩnh trả lời: “Tôi muốn hiểu thêm về cô thôi, cô biết hết chuyện của tôi rồi, nhưng chuyện của cô thì tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả, vậy sao có thể làm bạn được chứ?”
“Anh có coi tôi là bạn bao giờ đâu, Cao Ngân Nguyệt chết như nào anh quên rồi à? Chúng ta vĩnh viễn không thể là bạn bè, đây chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của tôi mà thôi.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng nhìn màn hình điện thoại, Chung Thái Lam nói không sai, dù hôm đó anh tự nói là sẽ chấp nhận mọi chuyện, không hận cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại nghĩ đến cái chết của Cao Ngân Nguyệt.
Một hung thủ vô danh nào đó đã giết chết Cao Ngân Nguyệt, nhưng nếu không có Chung Thái Lam thì chuyện này đã không xảy ra.
Anh không quên được cái chết của cô ấy nên tất nhiên không thể xóa bỏ được mọi khúc mắc với Chung Thái Lam.
“Anh không hận tôi là tôi đã vui lắm rồi ^_^”
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy tim mình như bị dao cùn cứa vào, đau đớn, khó chịu, anh bất giác nghĩ, đây là cảm xúc của anh hay của Chung Thái Lam nhỉ?
Hình như là của cô.
Dù bây giờ trong lòng cô có chảy máu ròng ròng thì ngoài mặt vẫn sẽ cười tươi, giống như khi đối mặt với Giang Tĩnh, oan ức thế nào cũng nuốt vào bụng, tuyệt đối không để người ta nhìn thấy nước mắt của mình, dường như chỉ cần cúi đầu thì vương miện sẽ rơi.
Thật ra hoàn toàn không cần phải làm vậy.
Chỉ có trẻ con biết khóc thì mới có kẹo để ăn, Chung Thái Lam càng hiểu chuyện và càng im lặng thì Giang Tĩnh càng không để cô trong lòng.
Người ta phải cho đi thứ gì đó thì mới nhận lại tình cảm, vật gì càng dễ có được thì sẽ càng không biết quý trọng.
Nhưng càng trả giá, càng chờ được đáp lại thì càng không thể dứt ra được.
“Cô không cần phải như vậy.”
Chu Mạnh Ngôn gõ những chữ này xong, nghĩ một lúc lại xóa đi, khó khăn lắm Chung Thái Lam mới duy trì được trạng thái này, tội gì phải vạch trần chứ, vậy nên anh lập tức cứng nhắc đổi chủ đề: “Thỏi son có gì đặc biệt không?”
“Tôi không nhìn ra được, khi nào về thì anh tự xem đi.”
Một câu trả lời rất bình thản, nghe không rõ buồn vui nhưng Chu Mạnh Ngôn lại cảm thấy hình như mình vừa nói sai, anh nghĩ một lúc lâu cũng không biết phải chữa cháy bằng cách nào, đành nhắm mắt trả lời: “Ừ.”
Chung Thái Lam không hồi âm nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng sấm rền ngoài cửa sổ đánh thức Chu Mạnh Ngôn, anh dần tỉnh táo lại khỏi bản ghi âm mình vừa nghe hơn trăm lầm, nhận ra bên ngoài trời đã đổ mưa to như trút nước.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, nhẩm tính thời gian, hẳn là bây giờ Chung Thái Lam phải về đến nơi rồi, chắc đang trú mưa ở ga tàu điện ngầm nhỉ? Nghĩ vậy, Chu Mạnh Ngôn lập tức nhắn tin hỏi cô nhưng đợi đến khi anh cất hết quần áo bên ngoài vào rồi mà vẫn chưa thấy cô trả lời.
Chung Thái Lam giận rồi ư? Mất tín hiệu? Không thấy tin nhắn? Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm được đáp án, bèn dứt khoát cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa to gió lớn, nước mưa đập vào ô phát ra tiếng “lộp bộp”, lúc đến được ga tàu điện ngầm, ống quần của Chu Mạnh Ngôn cũng ướt sũng.
Nhưng anh lại không thấy Chung Thái Lam đứng ở cửa ga tàu.
Nếu bây giờ có thể bật định vị lên thì hai người chỉ cách nhau khoảng 50 mét.
Lúc này Chung Thái Lam cũng đang ở ga tàu điện ngầm nhưng mà là ngồi trong một cửa hàng sơn móng tay ở dưới lòng đất.
Đang là kì nghỉ hè, cửa hàng sơn móng tay nhìn có vẻ hơi hiu quạnh, có một cô gái nhỏ tuổi hơn cô, vừa làm vừa nhiệt tình nói: “Bây giờ cửa hàng bọn em cũng cũng có chương trình giảm giá, mà chỉ làm móng tay thôi thì không có lợi đâu, chị sửa thêm lông mày đi, đến bảy giờ được giảm giá 70% đấy ạ.”
Chung Thái Lam: “… Chị chỉ ngồi đợi trời tạnh mưa thôi.”
“Sửa lông mày nhanh lắm, bây giờ là đêm Thất Tịch mà.” Giọng nói của cô gái nhân viên rất nhẹ nhàng, có vẻ cô nàng khá thích thú và mong chờ đêm Thất Tịch này.
Chung Thái Lam rất có kinh nghiệm đối phó với những chuyện thế này: “Nhưng mà chị không có bạn trai.”
“À.” Hiển nhiên là cô gái hơi ngạc nhiên, mở to mắt, vừa cười vừa nói: “Bây giờ không có, biết đâu qua đêm Thất Tịch lại có, đây là Son Môi Tỏ Tình đấy, đắt biết bao nhiêu.”
Chung Thái Lam hiểu lời nói của cô ấy, sắc mặt không thay đổi: “Đúng vậy, chị tự mua cho mình đấy.”
Lúc này cô gái thật sự tỏ vẻ đồng tình, cúi đầu bôi kem tay cho cô, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Tay chị đẹp thật đấy, trắng quá đi mất, vốn dĩ em cứ nghĩ tay mình đủ trắng rồi, nào ngờ vẫn đen hơn chị nhiều.”
Chung Thái Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi chủ đề đêm Thất Tịch rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, làm xong móng tay, cô trả tiền rồi chuẩn bị đi lên xem mưa đã tạnh chưa.
Vậy mà vừa đến cửa tàu điện ngầm, cô lại nghe thấy có người hắng giọng gọi: “Này!”
Chung Thái Lam sợ hết hồn, ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt mình, Chu Mạnh Ngôn đứng tựa ở cửa ra vào, không biết đã đợi bao lâu, nước mưa nhỏ tí tách từ ô của anh xuống tạo thành một vũng nước nhỏ: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đoán là cô không mang ô theo nên đến đây xem thử.” Chu Mạnh Ngôn đứng thẳng người lên, nhìn thoáng qua tay cô, tâm trạng khá phức tạp.
Anh thì cứ lo sợ cô sẽ tức giận, nào ngờ khả năng điều chỉnh tâm trạng của cô lại tốt đến vậy.
Nếu nghĩ kĩ thì sẽ cảm thấy cô thật đáng thương, phải thất vọng biết bao nhiêu lần mới có thể hiểu rằng chỉ có thể tự dỗ dành bản thân chứ?
Chẳng lẽ Chung Thái Lam thật sự chỉ có một người bạn là anh thôi sao?
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Chung Thái Lam quét mắt đánh giá anh một lượt, nhớ đến cuộc đối thoại lúc nãy, cô đưa son cho anh: “Anh vội vì cái này à?”
“Cô cứ cầm trước đi.” Chu Mạnh Ngôn không nhận son mà hỏi ngược lại cô, “Chỗ kia nhìn sôi động nhỉ?”
Chung Thái Lam nhìn theo tầm mắt của anh, đó là một cửa hàng bán pizza, trên cửa sổ còn dán một tấm áp phích về chương trình Ngưu Lang Chức Nữ, “Ừ."
“Vậy thì vào ăn đi.” Chu Mạnh Ngôn nói, “Tôi đói rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook