Edit: Qiezi

Lúc này trong lòng Cận Vấn Thiên như có một vạn con thảo nê mã chạy ngang qua, đau lòng khôn xiết.

Hắn nhìn thấy Từ Tử Dung nhào vào lòng Từ Tử Nham, biểu cảm trên mặt con trai hắn viết cầu an ủi, cầu vuốt ve Hắn lặng lẽ xoay mặt đi —— TAT.

#Từ nhỏ không ở bên con trai, ta phải làm sao để cải thiện quan hệ với nó? Đang online… Gấp!#

Bên Từ Tử Nham nhờ Phong Độc thoái lui mà được yên tĩnh ngắn ngủi, nhưng trên chiến trường lại không ngừng chém giết.

Từ Tử Nham chỉ an ủi Từ Tử Dung một chút, sau đó lập tức lên chiến trường. Trong sơn cốc bị biển người bao phủ, muốn tìm ra một kẻ địch thật sự rất đơn giản.

Từ Tử Nham là tu sĩ nguyên anh, ở trên trời cùng Ma tộc cấp cao chém giết. Ở chiến trường phía dưới, các bằng hữu của anh cũng đang hăng hái chiến đấu tắm máu.

Vệ Kình và Lặc Hổ hỗ trợ lẫn nhau, ở bên cạnh Đồ Ma Quân xung phong liều chết trong đại quân Ma tộc.

Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ tuy tu vi khá thấp nhưng vẫn cống hiến sức mạnh của mình.

Hạ Vinh Thăng từng cùng Từ Tử Nham chiến đấu trong mê cung Chân Long, cái đầu bóng lưỡng, trên đầu còn đốt chín cái chấm, cũng không biết là quy y ở chùa miếu nào…

Mao Đại Mao Nhị người đầy vết thương, trên cái khiên lớn cũng xuất hiện mấy lỗ hổng, xem ra đã sắp hỏng, nhưng hai người bọn họ không chút đau lòng, vẫn như cũ ngăn chặn công kích cho đồng đội.

Khiên Cơ trên cổ tay Hi Nhạn Liễu vẫn là một bí mật, nhưng trên chiến trường, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy những Ma tộc xung quanh nàng, đầu tiên là mê man, sau đó đột nhiên ngã lăn ra đất.

Lục quang trên đầu ngón tay Lam Mạt Nhi như lửa đom đóm bay múa trên chiến trường, nhưng lục quang của nàng và pháp thuật hệ mộc của Từ Tử Dung là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Phàm là người bị lục quang chạm đến, ai cũng không thoát khỏi số phận toàn thân mục rữa, ngã xuống mà chết.

Những người này chỉ là một cá thể trong đại quân đông đảo, còn có rất nhiều người Từ Tử Nham từng gặp qua, thậm chí từng nói chuyện xã giao. Mọi người xông pha trên chiến trường này, phấn đấu vì tương lai của Huyền Vũ Vực!

“Giết!” Một man hán cao lớn, lực lưỡng hét to, chém một gã Ma tộc thành hai mảnh. Nhưng khi hắn kiệt sức, phía sau lại xuất hiện một cái đuôi bò cạp sắc bén.

Hắn đã không còn sức tránh né đuôi bò cạp này, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nó xuyên qua ngực mình. Lại không ngờ một giây trước khi đuôi bò cạp chạm đến ngực hắn, Hạt Ma thấp bé nhưng vô cùng linh hoạt bị một tu sĩ cả người đầy máu chém bay đầu.

“Không sao chứ?” Tu sĩ kia vuốt mặt, khuôn mặt đầy máu tươi vô cùng dữ tợn.

Nhưng man hán kia lại không sợ hãi, mỉm cười nói: “Tu Văn, ngươi lại cứu ta thêm một lần.”

“Sao nào? Ngươi muốn lấy thân báo đáp không?” Thiệu Tu Văn kéo man hán đứng dậy.

Man hán kia bật cười, ánh mắt thoáng nhìn bên cạnh, quả nhiên một nam tử tuấn mỹ không biết khi nào đã chen đến đây, nhìn Thiệu Tu Văn đầy ai oán: “Tu Văn… Chẳng phải ta đã sớm lấy thân báo đáp ngươi sao…”

Thiệu Tu Văn biến sắc, mắng: “Tên lừa đảo chết tiệt, lăn xa một chút! Lão tử không quen ngươi!”

Nam tử tuấn mỹ nhìn hắn đầy âm u: “Tu Văn… Ăn rồi không nhận là hành động của ma tu… Ngươi muốn vào ma đạo sao…”

Thiệu Tu Văn bị chọc giận đến đỏ bừng hai mắt, hung dữ mắng: “Cút!!! ——”

Một nữ hán tử hồng y đi ngang qua, nhịn không được chửi ầm lên: “Đôi cẩu nam nam các ngươi dám ân ái hơn nữa không! Đánh trận cũng muốn liếc mắt đưa tình đúng không? Mấy người lúc nào cũng khoe ân ái như các ngươi nên chết cháy đi! Hừ!” Sau khi nói xong, nàng còn hừ mạnh một tiếng, đánh về phía một gã Ma tộc cao gấp hai nàng.

Thiệu Tu Văn, Đoan Mộc Ninh: …..

Sau một lúc im lặng, Thiệu Tu Văn tức giận mắng: “Ngươi cút xa lão tử một chút, bây giờ lão tử không rảnh trả lời ngươi.”

Đoan Mộc Ninh lập tức bám lấy nịnh nọt: “Bây giờ không có thời gian, có nghĩa là sau này có thời gian đúng không? Tiểu Văn Văn, ngươi là tốt nhất… Moah! (*╯3╰).” Cuối cùng, hắn còn làm động tác hôn gió cợt nhả.

Thiệu Tu Văn run run tay, hắn cố nhịn xúc động muốn giết Đoan Mộc Ninh, trái lại trút giận lên người Ma tộc. Vì thế… Mọi người xung quanh phát hiện Thiệu Tu Văn nổi danh tốt tính, ôn hòa chăm sóc người khác, hôm nay ra tay thật sự tàn khốc, mỗi tên Ma tộc chết trên tay hắn đều không toàn thây…

Đoan Mộc Ninh định bảo vệ Thiệu Tu Văn thầm chắt lưỡi… Sao luôn cảm thấy đối tượng Thiệu Tu Văn muốn ra tay tàn độc nhất là mình nhỉ… →. →

Không biết phải mất bao lâu mới có thể được Tiểu Văn Văn tha thứ. Rõ ràng hai bên chính ma đã hòa hợp, nhưng Tiểu Văn Văn luôn ghi hận lúc trước bị mình gạt —— aiz, dạo này tìm đạo lữ thiệt trắc trở… ╮(╯_╰)╭

Đừng nhìn Đoan Mộc Ninh ngoài miệng không ngừng trêu ghẹo Thiệu Tu Văn, nhưng động tác trên tay hắn lại không ngừng. Ma tộc chết trên tay Thiệu Tu Văn, một phần ba trong số đó đều bị Đoan Mộc Ninh đánh cho bị thương, sau đó cố ý ‘tặng’ đến trước mặt Thiệu Tu Văn. Đây mới là nguyên nhân người ngoài không có trợn trừng nhìn bọn họ.

Có thể liếc mắt đưa tình, nhưng không thể chậm trễ chiến sự —— hơn nữa người ngoài cũng rất thích nhìn Đoan Mộc Ninh trêu chọc Thiệu Tu Văn. Nói cho cùng thì trong trận chiến sinh tử này, mỗi người đều có áp lực rất lớn, thỉnh thoảng xem chuyện hài của người khác cũng thấy thoải mái.

Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, chém giết suốt ba ngày khiến thung lũng biến thành một đầm lầy lầy lội. Mặt đất dưới chân bị máu tươi thấm ướt, mọi người bước đi đều vô cùng âm trầm, bất luận là Nhân tộc hay Ma tộc đều sắp bị cổ áp lực nặng nề này đè sập.

Chỉ huy của hai bên không hạ lệnh, trận chiến này vẫn phải tiếp tục. Cũng may hai bên Nhân Ma đều có kế hoạch thay thế, nếu không những người này chịu đựng không quá ba ngày sẽ hao hết linh lực mà chết.

“Phù… Phù…” Từ Tử Nham thở phì phò, đây đã là lần thứ ba anh thay lượt lên chiến trường.

So đấu với tu sĩ nguyên anh không phải nhiệm vụ dễ dàng, huống chi trong mấy lần chiến đấu trước biểu hiện xuất sắc, được Ma tộc coi trọng. Ngoại trừ ban đầu Phong Độc chủ động để cặp sinh đôi quấn lấy anh, sau này Ma tộc đối chiến với anh không có tên nào đơn giản!

Bình thường tu sĩ nguyên anh rất khó bị giết chết, nên nếu Từ Tử Nham muốn tiêu diệt kẻ địch, đầu tiên phải phòng ngừa đối phương chạy trốn sau khi trọng thương. Vì thế, anh cố ý luyện tập cùng Từ Tử Dung rất nhiều chiến thuật phối hợp ăn ý, sau vài lần hợp lực đánh chết kẻ địch, Ma tộc đánh với anh đều là hơn ba tên nguyên anh cùng ra tay.

Vì thế… Bởi vì sự tồn tại của Từ Tử Nham, trên chiến trường xuất hiện một màn cực quái dị.

Hơn ba tên nguyên anh định công kích Từ Tử Nham, mà nhân loại đương nhiên không thể trơ mắt nhìn tu sĩ nhà mình bị vây công. Vì thế một tu sĩ nhân loại vọt tới, Ma tộc thấy số lượng Nhân tộc chiếm ưu thế, lập tức muốn điều người cứu viện, kết quả là trên chiến trường không trung, lấy Từ Tử Nham làm trung tâm, một trận đại hỗn chiến lập tức xuất hiện…

Trong trận hỗn chiến, thương vong đôi bên rất cao, ai cũng không thể chắc chắn sau khi mình bị trọng thương, có thể sống sót lao ra khỏi vòng vây địch ta hỗn loạn.

Sau khi đôi bên phát hiện chỗ bất lợi của loại hỗn chiến này, tất cả mọi người đều ăn ý tản đi. Uy lực chiêu thức của tu sĩ nguyên anh quá lớn, ở quá gần nhau sẽ dễ bị cuốn vào cuộc chiến bên cạnh, trốn xa một chút vẫn tốt hơn.

Lúc này Từ Tử Nham mới đánh xong một trận hỗn chiến nhỏ, mệt đến mức suy nhược. Anh lau mồ hôi trên đầu, tiếc nuối lúc nãy không giữ lại cao thủ Ma tộc. Đối phương chạy trốn quá nhanh, anh chỉ còn một phần linh lực, không dám truy kích quá trớn.

Từ Tử Nham chậm rãi nhắm mắt lại, anh biết mình chỉ có ba canh giờ nghỉ ngơi. Nếu không tranh thủ, đợi lát nữa lên chiến trường sẽ phiền toái. Người ta thường nói quân lệnh như núi, trừ phi mình bị thương nặng không thể cử động, nếu không bất luận ai cũng không thể cãi lời quân lệnh.

Một mùi máu tươi nồng dần dần đến gần anh, Từ Tử Nham ngay cả mí mắt cũng không nâng, hiện giờ Từ Tử Dung thật sự là sát thần, ngay cả anh cũng không có danh hiệu Huyết Ma như y.

Ba ngày chiến đấu, máu chảy đầy đất, điều này khiến tu vi của Từ Tử Dung tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh có bước nhảy vọt. Từ Tử Nham ngộ đạo nhảy đến nguyên anh trung kỳ đỉnh, mà trải qua mấy ngày chiến đấu, anh đã thành công đột phá tới nguyên anh hậu kỳ.

Nhưng so với Từ Tử Dung, tốc độ tấn cấp kinh khủng của Từ Tử Nham lại không có gì đặc biệt. Nếu không phải trước mắt mọi người trên chiến trường, mỗi người đều thấy được Từ Tử Dung tấn cấp, chỉ sợ sẽ không ai tin một tu sĩ có thể đột phá từ nguyên anh trung kỳ đến nguyên anh hậu kỳ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi… Thậm chí tiến vào nguyên anh hậu kỳ đỉnh, còn thiếu vài bước là có thể tiến vào Hóa Thần…

Tốc độ tăng cấp như vậy, nếu ở thời hòa bình, chỉ sợ đã sớm có người nhịn không được muốn bắt về nghiên cứu, nhưng bây giờ Từ Tử Dung đã không phải Huyết Ma chiến đấu cô độc, chỉ có cấp dưới chứ không có thân hữu, hiện giờ Từ Tử Dung chính là đệ tử của La Vân Đạo Quân Lưu Quang Tông.

Gây phiền phức cho đệ tử La Vân Đạo Quân? Gặng hỏi công pháp của y? Ngươi chán sống rồi đúng không…

Có tin La Vân Đạo Quân giết ngươi ngay lập tức không, xong rồi còn có Vô Trần Đạo Quân đến giải quyết hậu quả, cho ngươi chết oan luôn.

“Ca ca… Mệt mỏi quá…” Từ Tử Dung nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, khó nén mệt mỏi trên mặt.

Một lần đối đầu với Phong Độc và đại trùng tử khiến y cảm thấy rất khủng hoảng. Tuy rằng được Cận Vấn Thiên bảo vệ, Phong Độc hoàn toàn không thể bắt y, nhưng y không quen đặt an nguy của bản thân dưới sự bảo vệ của người khác —— cho dù người đó là phụ thân của y.

Trong lòng của Từ Tử Dung, thân nhân của y chỉ có một. Trên thế giới này, ngoại trừ Từ Tử Nham, không ai có thể lấy được tín nhiệm của y.

Có lẽ đây cũng là một trong các di chứng đời trước, nhưng Từ Tử Dung lại vui vẻ chịu đựng. Trong thế giới của y, chỉ cần có ca ca là được, về phần người cha hờ… Đó là cái gì? Có thể ăn không?

Bởi vì cảm nhận được uy hiếp cho nên trong hai ngày nay, Từ Tử Dung lúc nào cũng tận dụng tất cả thời gian tăng tu vi.

Chỗ tốt lớn nhất của công pháp Huyết Hải Tâm Kinh chính là có thể lợi dụng máu để tăng tu vi, một cách vô hạn. Trên chiến trường, mỗi giờ mỗi phút đều có người chết, máu tươi khắp nơi, Từ Tử Dung cảm thấy nếu không bắt lấy cơ hội này thì chính là thằng ngu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương