Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 43
Edit: Qiezi
Lúc đó y cố ý bỏ thêm chút đồ vật vào trong công kích của ca ca, người này có thể khôi phục nhanh như vậy, thoạt nhìn thực lực rất tốt nha.
Từ Tử Dung nhìn Kỳ Liên Hồng Vân tràn ngập ác ý, y không biết tên của người trước mặt, nhưng điều này cũng không gây trở ngại khiến y quyết định tặng cho vị sư huynh này một chút lễ gặp mặt.
Vừa nhẹ nhàng nhấc cổ tay lên, ba nhánh huyết đằng mang theo tiếng gió rít gào quất về phía Kỳ Liên Hồng Vân. Kỳ Liên Hồng Vân bị làm cho hoảng sợ, đột nhiên nhảy về phía sau, không nghĩ tới Từ Tử Dung đã sớm thúc giục ra hai dây mây mảnh mai lục sắc ở trong bóng tối, hai dây mây này ngay lập tức quấn quanh cổ chân của hắn, tuy rằng chỉ có thể cầm chân một chút, nhưng cũng đủ cho cự đằng huyết sắc cuốn lấy cả người hắn…
Dây leo đỏ sẫm trói hắc y nhân thành cái bánh quai chèo, rồi treo ngược hắn lên, Từ Tử Dung mỉm cười cực kỳ đáng yêu, thuận tay bẻ một cành liễu, chậm rãi đi tới bên cạnh hắc y nhân.
“Vị sư huynh này, ngươi trốn ở đây là muốn làm gì?” Từ Tử Dung cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lóe lên lãnh ý nhàn nhạt.
Kỳ Liên Hồng Vân rùng mình một cái, trong lòng rít gào: Đám thí sinh năm nay sao đều khủng bố vậy! Ngay cả tiểu sư đệ luyện khí tầng tám cũng đáng sợ như vậy!!!! Những sư huynh sư tỷ như chúng ta làm sao chịu nổi đây!!!
“Thế nào? Không muốn nói?” Từ Tử Dung nhướn mày, chợt lóe lên ánh mắt tàn khốc.
Kỳ Liên Hồng Vân cảm thấy buồn bực, rốt cuộc là ngươi muốn ta nói cái gì? Ta đi theo sau các ngươi ngoại trừ muốn đoạt ngọc bội thì còn có thể làm gì?
Từ Tử Dung cũng không sốt ruột, bên kia Từ Tử Nham và Vệ Kình đang giao chiến, trong chốt lát cũng chưa về, y có đủ thời gian để phát tiết ra ngoài một chút bất mãn gần đây.
Y duỗi hai tay, cành liễu mảnh mai dưới tác dụng của công pháp hệ mộc bị kéo dài thêm một đoạn. Từ Tử Dung dùng ngọn liễu nhẹ nhàng vẽ lên mặt nạ hắc y nhân, ngữ điệu mềm nhẹ nói: “Sư huynh, ta vẫn còn là một tiểu hài tử, ra tay không biết nặng nhẹ, xin sư huynh bỏ qua cho nha.”
Lời còn chưa dứt, y đã hung hăng quất roi lên đùi Kỳ Liên Hồng Vân, Từ Tử Dung khống chế độ mạnh yếu vô cùng tốt, ngay cả tầng hắc y kia cũng không có bị cắt qua, nhưng cành liễu quất lên người lại mang đau đớn kịch liệt. Kỳ Liên Hồng Vân rất không có tiền đồ mà gào khóc kêu rên.
“A! Đau chết ta rồi!!!”
Nói thật, ngay cả Từ Tử Dung cũng bị hành vi vô sỉ này của Kỳ Liên Hồng Vân làm cho sợ ngây người. Y ra tay có chừng mực, loại đau đớn này tuy rằng khó chịu, nhưng tuyệt đối không đau đến nỗi phải làm một tu sĩ gào thét thảm thiết đến như vậy…
“A! Giết người rồi! Cứu mạng a! Tiểu sư đệ mới tới muốn giết chết sư huynh!!!” Kỳ Liên Hồng Vân cực kỳ vô sỉ hét ầm lên, Từ Tử Dung nghiêm túc nhìn hắn ở đây hô to gọi nhỏ kêu cứu, đột nhiên phát sinh một loại cảm giác vô lực.
“Câm miệng!” Chẳng biết từ đâu nhô ra hai gã hắc y nhân, trong đó cái người có vóc dáng tương đối cao nhìn thấy thảm trạng của Kỳ Liên Hồng Vân liền nổi gân xanh trên trán, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Ánh mắt Từ Tử Dung căng thẳng, y vậy mà lại không phát hiện hai người áo đen này từ đâu xuất hiện!
Nhất thời, trong lòng y, sự khinh thường đối với các sư huynh sư tỷ này biến mất hơn phân nửa, người khác thế nào thì y không biết, nhưng chỉ dựa vào hai người này có thể tới gần y mà không bị phát hiện, cũng đủ để chứng minh, cho dù đem tu vi áp chế đến luyện khí kỳ, hai người này cũng có năng lực đánh lén mình.
Trong tình huống không thể bộc lộ ra Huyết Hải Tâm Kinh, chỉ sợ y không có chút phần thắng nào.
Từ Tử Dung cảnh giác nhìn chằm chằm hai hắc y nhân đột nhiên nhô ra, lúc Kỳ Liên Hồng Vân nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt kêu vài tiếng.
Tên có vóc dáng khá cao xoay người nhìn Từ Tử Dung, trong ánh mắt có mấy phần tán thưởng.
“Làm phiền vị sư đệ này, xin hãy thả hắn ra.” Giọng nói của hắc y nhân này hơi khàn khàn, nhưng thái độ rất ôn hòa, cũng không vì Từ Tử Dung bắt được Kỳ Liên Hồng Vân mà có thái độ không tốt với y.
Từ Tử Dung từ trước đến giờ đều là người thông minh, y chỉ ngón tay về phía trước, cự đằng huyết sắc bỗng chốc biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua, mà Kỳ Liên Hồng Vân cũng tự nhiên rơi trên mặt đất, nhưng mà Từ Tử Dung sẽ không hảo tâm đi nhắc nhở hắn, để hắn té gần chết là được rồi.
May là Kỳ Liên Hồng Vân tuy làm người tương đối vô sỉ, nhưng phản ứng cũng nhanh nhẹn, trước khi rơi xuống đất thì xoay một vòng, thành công bảo vệ chút mặt mũi cuối cùng.
Hắc y nhân cười cười với Từ Tử Dung, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm. Hắn xoay người, khoanh tay nhìn Kỳ Liên Hồng Vân.
“Làm gì?” Kỳ Liên Hồng Vân giả ngu.
Hắc y nhân nhướn lông mày: “Muốn để ta ra tay?”
Thần sắc Kỳ Liên Hồng Vân liền trở nên rất đặc sắc, hắn bẹp bẹp miệng, không cam lòng móc ra một miếng ngọc bội xanh biếc giao cho người đàn ông cao to.
Nam nhân vóc dáng to lớn đem ngọc bội đưa cho Từ Tử Dung, trầm giọng nói với y: “Ngươi tên gì?”
“Từ Tử Dung.” Y lạnh lùng nhìn hắn. Ngoại trừ ca ca mình, Từ Tử Dung đối xử với người khác đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
À, không, thời điểm y ra tay với người kia, cũng sẽ lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào khả ái.
Nam nhân cao lớn cũng không nói gì thêm, vẻn vẹn xoay người xách cổ Kỳ Liên Hồng Vân đi. Trước khi rời khỏi, hắn lưu lại một câu: “Từ Tử Dung, hy vọng có thể nhìn thấy ngươi nằm trong ba người đứng đầu ở kỳ khảo hạch này.”
Mắt thấy thân ảnh mấy người kia biến mất trong rừng rậm, Từ Tử Dung hơi nhíu mày, y đời trước hầu như không tiếp xúc với Lưu Quang Tông, dĩ nhiên cũng sẽ không biết sự mờ ám ở bên trong ba vị trí đầu của khảo hạch đệ tử nội môn. Nhưng mà y tin tưởng, hắc y nhân cao lớn kia sẽ không chơi trò gì dơ bẩn, nói như vậy… Có thể, y nên thử nỗ lực một phen?
Đương nhiên, y sẽ không chạy đi chiếm lấy vị trí đầu bảng. Bởi vì trong lòng Từ Tử Dung, đây là vị trí vì ca ca mà chuẩn bị, bất quá dưới tình huống muốn giấu nghề mà lại không cẩn thận bị bại lộ không ít thực lực, bước lên vũ đài cao cũng là một biện pháp giải quyết.
Bên này, Từ Tử Dung suy tư về việc trở thành một trong ba người đứng đầu khảo hạch nội môn sẽ có dạng đãi ngộ gì, thì bên kia, Từ Tử Nham đã trực tiếp đối mặt Vệ Kình.
Cùng với sự xuất hiện của anh, khí thế trên người Vệ Kình cũng bị kích phát ra từng chút từng chút một.
Từ Tử Nham không muốn che giấu thực lực của mình, anh biết rõ, ra tay với đối thủ như Vệ Kình, lỡ đâu sơ sẩy một chút sẽ nhận lấy kết quả thua cuộc, nếu lúc này còn muốn giấu, đó chính là ngu ngốc.
“Từ Tử Nham?” Vệ Kình nhìn thấy anh đi tới, từ từ đứng dậy.
Trong lần khảo hạch này, có thể để hắn coi là đối thủ, cũng chỉ có Hạ Hầu Liên và Hồ Vũ Thiên. Biểu hiện của Từ Tử Nham tuy rằng không tệ, nhưng hắn cũng không có để ở trong mắt.
Thế nhưng lúc này cảm nhận được khí thế trên người Từ Tử Nham, Vệ Kình biết, mình khinh địch, cái người tên Từ Tử Nham đến từ gia tộc xa lạ này tuyệt đối có tư cách đánh một trận cùng mình.
“Ta vốn cho là… Người đầu tiên đến nơi này sẽ là Hạ Hầu Liên hoặc có lẽ là Hồ Thiên Vũ, không nghĩ rằng người đó sẽ là ngươi.” Vệ Kình rất bình thản nói. Sự thực cũng giống như vậy, tuy rằng Từ Tử Nham có tư cách cùng hắn đánh một trậm, nhưng cũng không đại biểu cho việc Từ Tử Nham có thể chiến thắng hắn, hắn tuyệt đối tự tin có thể đánh thắng đối phương.
“Kỳ thật ta cũng rất bất ngờ.” Từ Tử Nham xoa tay, trên thực tế nếu có khả năng, anh thật hy vọng có thể dùng hành động hòa bình để giải quyết mọi vấn đề. Đáng tiếc Vệ Kình người này rất kiêu ngạo, trong người mang huyết mạch chân long, có thể nâng cao hiệu suất tu luyện, bởi vậy hắn luôn có thói quen khinh thường người khác.
“Không cần nhiều lời vô ích, động thủ đi.” Vệ Kình lãnh đạm nói.
Trong lòng Từ Tử Nham bất đắc dĩ, đều nói cái thứ (beep ——) bị sét đánh, Vệ Kình còn làm đến nghiện, dưới tình huống thực lực hai người ngang bằng nhau lại để cho mình ra tay trước, thực sự là…
Ta đây tuyệt đối không khách khí! ╮(╯▽╰)╭
Anh nhanh chóng chạy đi, trường cung phía sau bị rút ra, đồng thời hình thành một tia lôi điện màu tím khi giương cung lên.
Người tu tiên học tập đa phần đều là các loại pháp thuật, những người như Từ Tử Nham, mượn trường cung để thi triển pháp thuật cũng không phải là không có, nhưng rất hiếm.
Trên thực tế, pháp thuật của đa số tu sĩ đều có phạm vi công kích nhất định, nhưng so với cự ly bắn tên của Từ Tử Nham thì còn kém xa lắm.
Vệ Kình cũng giống như vậy, bởi vậy đầu tiên là hắn kéo Từ Tử Nham vào phạm vi công kích của hắn.
Từ Tử Nham biết rõ điều này, đương nhiên sẽ không bỏ phí ưu thế của mình, anh vừa chạy vừa giương cung, từng mũi tên lôi điện màu tím liên tục bắn về phía Vệ Kình.
Ngoại trừ thể tu, có rất ít tu sĩ luyện tập cải tạo thân thể bản thân, Vệ Kình từ nhỏ đã là thiên chi kiều tử, thiên phú thuộc tính hỏa linh căn. Hơn nữa trên người hắn có huyết mạch chân long, chắc chắn hắn sẽ không có khả năng đi con đường gian khổ của thể tu kia.
Nếu là như mọi khi, thân thể hắn cũng chưa chắc kém hơn người khác bao nhiêu, nhưng gặp Từ Tử Nham, người này không thể dùng lẽ thường áp dụng lên, hắn cũng chỉ có thể nén giận.
Xung quanh thân thể Vệ Kình hiện lên một tầng lá chắn đỏ sẫm, khiên chắn này cực kỳ dày đặc, pháp thuật đánh vào mặt trên, phát huy không được bao nhiêu tác dụng. Nhưng hết lần này đến lần khác Từ Tử Nham chỉ sử dụng linh lực lôi hệ ngưng kết thành lôi tiễn, lôi tiễn có đặc điểm là ở thời điểm tiếp xúc đến mục tiêu liền nổ tung, sản sinh ra sát thương cực lớn, đồng thời bởi vì ngưng tụ ra mũi tên cực kỳ bén nhọn, đối với một ít pháp bảo phòng ngự cũng có uy hiếp rất lớn.
Linh lực đồng dạng, lôi linh tiễn của Từ Tử Nham chỉ dùng sức người, tấm chắn của Vệ Kình liền xuất hiện vết rạn. Đối phương biểu tình lo lắng, pháp quyết trên tay tuy rằng không ngừng phóng ra, nhưng vừa phòng ngự vừa công kích, làm độ chuẩn xác của Vệ Kình hạ thấp xuống.
Từ Tử Nham rất vui vẻ, bởi vì anh lựa chọn phương thức có lợi nhất cho mình.
Nói thật, anh không nghĩ rằng Vệ Kình lại đem quyền chủ động giao vào tay mình, việc ngu xuẩn như vậy – dù sao anh sẽ không làm. →. →
Sai một ly đi một dặm, Vệ Kình thất bại, từ lúc hắn khinh thị Từ Tử Nham cũng đã quyết định xong chuyện này.
Thần sắc Vệ Kình rất khó coi, ngón tay hắn đau nhức, hoạt động vài cái, tựa hồ muốn xuất ra chiêu thức gì, nhưng cuối cùng, vẫn kiềm chế ý nghĩ đầy cám dỗ này. Dù sao khảo hạch không chỉ có riêng một cửa, mà một khi hắn khởi động huyết mạch chân long, với thực lực bây giờ của hắn, chí ít là trong vòng nửa tháng không có khả năng sử dụng lần thứ hai.
Huyết mạch chân long uy lực kinh người tự nhiên phải cần thời gian để bộc phát, chỉ vì một Từ Tử Nham nho nhỏ, thật sự không đáng.
Dù sao, nếu hiện tại hắn thắng Từ Tử Nham, cũng chỉ có thể thu thêm vài miếng ngọc bội mà thôi. Nhưng nếu gặp phải Hạ Hầu Liên và Hồ Vũ Thiên, vậy coi như không ổn.
Mạnh mẽ đè xuống rục rịch dưới đáy lòng, Vệ Kình đột nhiên ngừng công kích. Từ Tử Nham cảnh giác nhìn hắn, ở đây cũng không nói là kết thúc tranh đấu thì không thể công kích lẫn nhau, anh dĩ nhiên không thể buông lỏng.
Lúc đó y cố ý bỏ thêm chút đồ vật vào trong công kích của ca ca, người này có thể khôi phục nhanh như vậy, thoạt nhìn thực lực rất tốt nha.
Từ Tử Dung nhìn Kỳ Liên Hồng Vân tràn ngập ác ý, y không biết tên của người trước mặt, nhưng điều này cũng không gây trở ngại khiến y quyết định tặng cho vị sư huynh này một chút lễ gặp mặt.
Vừa nhẹ nhàng nhấc cổ tay lên, ba nhánh huyết đằng mang theo tiếng gió rít gào quất về phía Kỳ Liên Hồng Vân. Kỳ Liên Hồng Vân bị làm cho hoảng sợ, đột nhiên nhảy về phía sau, không nghĩ tới Từ Tử Dung đã sớm thúc giục ra hai dây mây mảnh mai lục sắc ở trong bóng tối, hai dây mây này ngay lập tức quấn quanh cổ chân của hắn, tuy rằng chỉ có thể cầm chân một chút, nhưng cũng đủ cho cự đằng huyết sắc cuốn lấy cả người hắn…
Dây leo đỏ sẫm trói hắc y nhân thành cái bánh quai chèo, rồi treo ngược hắn lên, Từ Tử Dung mỉm cười cực kỳ đáng yêu, thuận tay bẻ một cành liễu, chậm rãi đi tới bên cạnh hắc y nhân.
“Vị sư huynh này, ngươi trốn ở đây là muốn làm gì?” Từ Tử Dung cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lóe lên lãnh ý nhàn nhạt.
Kỳ Liên Hồng Vân rùng mình một cái, trong lòng rít gào: Đám thí sinh năm nay sao đều khủng bố vậy! Ngay cả tiểu sư đệ luyện khí tầng tám cũng đáng sợ như vậy!!!! Những sư huynh sư tỷ như chúng ta làm sao chịu nổi đây!!!
“Thế nào? Không muốn nói?” Từ Tử Dung nhướn mày, chợt lóe lên ánh mắt tàn khốc.
Kỳ Liên Hồng Vân cảm thấy buồn bực, rốt cuộc là ngươi muốn ta nói cái gì? Ta đi theo sau các ngươi ngoại trừ muốn đoạt ngọc bội thì còn có thể làm gì?
Từ Tử Dung cũng không sốt ruột, bên kia Từ Tử Nham và Vệ Kình đang giao chiến, trong chốt lát cũng chưa về, y có đủ thời gian để phát tiết ra ngoài một chút bất mãn gần đây.
Y duỗi hai tay, cành liễu mảnh mai dưới tác dụng của công pháp hệ mộc bị kéo dài thêm một đoạn. Từ Tử Dung dùng ngọn liễu nhẹ nhàng vẽ lên mặt nạ hắc y nhân, ngữ điệu mềm nhẹ nói: “Sư huynh, ta vẫn còn là một tiểu hài tử, ra tay không biết nặng nhẹ, xin sư huynh bỏ qua cho nha.”
Lời còn chưa dứt, y đã hung hăng quất roi lên đùi Kỳ Liên Hồng Vân, Từ Tử Dung khống chế độ mạnh yếu vô cùng tốt, ngay cả tầng hắc y kia cũng không có bị cắt qua, nhưng cành liễu quất lên người lại mang đau đớn kịch liệt. Kỳ Liên Hồng Vân rất không có tiền đồ mà gào khóc kêu rên.
“A! Đau chết ta rồi!!!”
Nói thật, ngay cả Từ Tử Dung cũng bị hành vi vô sỉ này của Kỳ Liên Hồng Vân làm cho sợ ngây người. Y ra tay có chừng mực, loại đau đớn này tuy rằng khó chịu, nhưng tuyệt đối không đau đến nỗi phải làm một tu sĩ gào thét thảm thiết đến như vậy…
“A! Giết người rồi! Cứu mạng a! Tiểu sư đệ mới tới muốn giết chết sư huynh!!!” Kỳ Liên Hồng Vân cực kỳ vô sỉ hét ầm lên, Từ Tử Dung nghiêm túc nhìn hắn ở đây hô to gọi nhỏ kêu cứu, đột nhiên phát sinh một loại cảm giác vô lực.
“Câm miệng!” Chẳng biết từ đâu nhô ra hai gã hắc y nhân, trong đó cái người có vóc dáng tương đối cao nhìn thấy thảm trạng của Kỳ Liên Hồng Vân liền nổi gân xanh trên trán, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Ánh mắt Từ Tử Dung căng thẳng, y vậy mà lại không phát hiện hai người áo đen này từ đâu xuất hiện!
Nhất thời, trong lòng y, sự khinh thường đối với các sư huynh sư tỷ này biến mất hơn phân nửa, người khác thế nào thì y không biết, nhưng chỉ dựa vào hai người này có thể tới gần y mà không bị phát hiện, cũng đủ để chứng minh, cho dù đem tu vi áp chế đến luyện khí kỳ, hai người này cũng có năng lực đánh lén mình.
Trong tình huống không thể bộc lộ ra Huyết Hải Tâm Kinh, chỉ sợ y không có chút phần thắng nào.
Từ Tử Dung cảnh giác nhìn chằm chằm hai hắc y nhân đột nhiên nhô ra, lúc Kỳ Liên Hồng Vân nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt kêu vài tiếng.
Tên có vóc dáng khá cao xoay người nhìn Từ Tử Dung, trong ánh mắt có mấy phần tán thưởng.
“Làm phiền vị sư đệ này, xin hãy thả hắn ra.” Giọng nói của hắc y nhân này hơi khàn khàn, nhưng thái độ rất ôn hòa, cũng không vì Từ Tử Dung bắt được Kỳ Liên Hồng Vân mà có thái độ không tốt với y.
Từ Tử Dung từ trước đến giờ đều là người thông minh, y chỉ ngón tay về phía trước, cự đằng huyết sắc bỗng chốc biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua, mà Kỳ Liên Hồng Vân cũng tự nhiên rơi trên mặt đất, nhưng mà Từ Tử Dung sẽ không hảo tâm đi nhắc nhở hắn, để hắn té gần chết là được rồi.
May là Kỳ Liên Hồng Vân tuy làm người tương đối vô sỉ, nhưng phản ứng cũng nhanh nhẹn, trước khi rơi xuống đất thì xoay một vòng, thành công bảo vệ chút mặt mũi cuối cùng.
Hắc y nhân cười cười với Từ Tử Dung, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm. Hắn xoay người, khoanh tay nhìn Kỳ Liên Hồng Vân.
“Làm gì?” Kỳ Liên Hồng Vân giả ngu.
Hắc y nhân nhướn lông mày: “Muốn để ta ra tay?”
Thần sắc Kỳ Liên Hồng Vân liền trở nên rất đặc sắc, hắn bẹp bẹp miệng, không cam lòng móc ra một miếng ngọc bội xanh biếc giao cho người đàn ông cao to.
Nam nhân vóc dáng to lớn đem ngọc bội đưa cho Từ Tử Dung, trầm giọng nói với y: “Ngươi tên gì?”
“Từ Tử Dung.” Y lạnh lùng nhìn hắn. Ngoại trừ ca ca mình, Từ Tử Dung đối xử với người khác đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
À, không, thời điểm y ra tay với người kia, cũng sẽ lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào khả ái.
Nam nhân cao lớn cũng không nói gì thêm, vẻn vẹn xoay người xách cổ Kỳ Liên Hồng Vân đi. Trước khi rời khỏi, hắn lưu lại một câu: “Từ Tử Dung, hy vọng có thể nhìn thấy ngươi nằm trong ba người đứng đầu ở kỳ khảo hạch này.”
Mắt thấy thân ảnh mấy người kia biến mất trong rừng rậm, Từ Tử Dung hơi nhíu mày, y đời trước hầu như không tiếp xúc với Lưu Quang Tông, dĩ nhiên cũng sẽ không biết sự mờ ám ở bên trong ba vị trí đầu của khảo hạch đệ tử nội môn. Nhưng mà y tin tưởng, hắc y nhân cao lớn kia sẽ không chơi trò gì dơ bẩn, nói như vậy… Có thể, y nên thử nỗ lực một phen?
Đương nhiên, y sẽ không chạy đi chiếm lấy vị trí đầu bảng. Bởi vì trong lòng Từ Tử Dung, đây là vị trí vì ca ca mà chuẩn bị, bất quá dưới tình huống muốn giấu nghề mà lại không cẩn thận bị bại lộ không ít thực lực, bước lên vũ đài cao cũng là một biện pháp giải quyết.
Bên này, Từ Tử Dung suy tư về việc trở thành một trong ba người đứng đầu khảo hạch nội môn sẽ có dạng đãi ngộ gì, thì bên kia, Từ Tử Nham đã trực tiếp đối mặt Vệ Kình.
Cùng với sự xuất hiện của anh, khí thế trên người Vệ Kình cũng bị kích phát ra từng chút từng chút một.
Từ Tử Nham không muốn che giấu thực lực của mình, anh biết rõ, ra tay với đối thủ như Vệ Kình, lỡ đâu sơ sẩy một chút sẽ nhận lấy kết quả thua cuộc, nếu lúc này còn muốn giấu, đó chính là ngu ngốc.
“Từ Tử Nham?” Vệ Kình nhìn thấy anh đi tới, từ từ đứng dậy.
Trong lần khảo hạch này, có thể để hắn coi là đối thủ, cũng chỉ có Hạ Hầu Liên và Hồ Vũ Thiên. Biểu hiện của Từ Tử Nham tuy rằng không tệ, nhưng hắn cũng không có để ở trong mắt.
Thế nhưng lúc này cảm nhận được khí thế trên người Từ Tử Nham, Vệ Kình biết, mình khinh địch, cái người tên Từ Tử Nham đến từ gia tộc xa lạ này tuyệt đối có tư cách đánh một trận cùng mình.
“Ta vốn cho là… Người đầu tiên đến nơi này sẽ là Hạ Hầu Liên hoặc có lẽ là Hồ Thiên Vũ, không nghĩ rằng người đó sẽ là ngươi.” Vệ Kình rất bình thản nói. Sự thực cũng giống như vậy, tuy rằng Từ Tử Nham có tư cách cùng hắn đánh một trậm, nhưng cũng không đại biểu cho việc Từ Tử Nham có thể chiến thắng hắn, hắn tuyệt đối tự tin có thể đánh thắng đối phương.
“Kỳ thật ta cũng rất bất ngờ.” Từ Tử Nham xoa tay, trên thực tế nếu có khả năng, anh thật hy vọng có thể dùng hành động hòa bình để giải quyết mọi vấn đề. Đáng tiếc Vệ Kình người này rất kiêu ngạo, trong người mang huyết mạch chân long, có thể nâng cao hiệu suất tu luyện, bởi vậy hắn luôn có thói quen khinh thường người khác.
“Không cần nhiều lời vô ích, động thủ đi.” Vệ Kình lãnh đạm nói.
Trong lòng Từ Tử Nham bất đắc dĩ, đều nói cái thứ (beep ——) bị sét đánh, Vệ Kình còn làm đến nghiện, dưới tình huống thực lực hai người ngang bằng nhau lại để cho mình ra tay trước, thực sự là…
Ta đây tuyệt đối không khách khí! ╮(╯▽╰)╭
Anh nhanh chóng chạy đi, trường cung phía sau bị rút ra, đồng thời hình thành một tia lôi điện màu tím khi giương cung lên.
Người tu tiên học tập đa phần đều là các loại pháp thuật, những người như Từ Tử Nham, mượn trường cung để thi triển pháp thuật cũng không phải là không có, nhưng rất hiếm.
Trên thực tế, pháp thuật của đa số tu sĩ đều có phạm vi công kích nhất định, nhưng so với cự ly bắn tên của Từ Tử Nham thì còn kém xa lắm.
Vệ Kình cũng giống như vậy, bởi vậy đầu tiên là hắn kéo Từ Tử Nham vào phạm vi công kích của hắn.
Từ Tử Nham biết rõ điều này, đương nhiên sẽ không bỏ phí ưu thế của mình, anh vừa chạy vừa giương cung, từng mũi tên lôi điện màu tím liên tục bắn về phía Vệ Kình.
Ngoại trừ thể tu, có rất ít tu sĩ luyện tập cải tạo thân thể bản thân, Vệ Kình từ nhỏ đã là thiên chi kiều tử, thiên phú thuộc tính hỏa linh căn. Hơn nữa trên người hắn có huyết mạch chân long, chắc chắn hắn sẽ không có khả năng đi con đường gian khổ của thể tu kia.
Nếu là như mọi khi, thân thể hắn cũng chưa chắc kém hơn người khác bao nhiêu, nhưng gặp Từ Tử Nham, người này không thể dùng lẽ thường áp dụng lên, hắn cũng chỉ có thể nén giận.
Xung quanh thân thể Vệ Kình hiện lên một tầng lá chắn đỏ sẫm, khiên chắn này cực kỳ dày đặc, pháp thuật đánh vào mặt trên, phát huy không được bao nhiêu tác dụng. Nhưng hết lần này đến lần khác Từ Tử Nham chỉ sử dụng linh lực lôi hệ ngưng kết thành lôi tiễn, lôi tiễn có đặc điểm là ở thời điểm tiếp xúc đến mục tiêu liền nổ tung, sản sinh ra sát thương cực lớn, đồng thời bởi vì ngưng tụ ra mũi tên cực kỳ bén nhọn, đối với một ít pháp bảo phòng ngự cũng có uy hiếp rất lớn.
Linh lực đồng dạng, lôi linh tiễn của Từ Tử Nham chỉ dùng sức người, tấm chắn của Vệ Kình liền xuất hiện vết rạn. Đối phương biểu tình lo lắng, pháp quyết trên tay tuy rằng không ngừng phóng ra, nhưng vừa phòng ngự vừa công kích, làm độ chuẩn xác của Vệ Kình hạ thấp xuống.
Từ Tử Nham rất vui vẻ, bởi vì anh lựa chọn phương thức có lợi nhất cho mình.
Nói thật, anh không nghĩ rằng Vệ Kình lại đem quyền chủ động giao vào tay mình, việc ngu xuẩn như vậy – dù sao anh sẽ không làm. →. →
Sai một ly đi một dặm, Vệ Kình thất bại, từ lúc hắn khinh thị Từ Tử Nham cũng đã quyết định xong chuyện này.
Thần sắc Vệ Kình rất khó coi, ngón tay hắn đau nhức, hoạt động vài cái, tựa hồ muốn xuất ra chiêu thức gì, nhưng cuối cùng, vẫn kiềm chế ý nghĩ đầy cám dỗ này. Dù sao khảo hạch không chỉ có riêng một cửa, mà một khi hắn khởi động huyết mạch chân long, với thực lực bây giờ của hắn, chí ít là trong vòng nửa tháng không có khả năng sử dụng lần thứ hai.
Huyết mạch chân long uy lực kinh người tự nhiên phải cần thời gian để bộc phát, chỉ vì một Từ Tử Nham nho nhỏ, thật sự không đáng.
Dù sao, nếu hiện tại hắn thắng Từ Tử Nham, cũng chỉ có thể thu thêm vài miếng ngọc bội mà thôi. Nhưng nếu gặp phải Hạ Hầu Liên và Hồ Vũ Thiên, vậy coi như không ổn.
Mạnh mẽ đè xuống rục rịch dưới đáy lòng, Vệ Kình đột nhiên ngừng công kích. Từ Tử Nham cảnh giác nhìn hắn, ở đây cũng không nói là kết thúc tranh đấu thì không thể công kích lẫn nhau, anh dĩ nhiên không thể buông lỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook