Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 410
Edit: Qiezi
Nếu là người thường, nghe tiếng ho khan này cùng lắm chỉ lo lắng đối phương bị cảm, nhưng âm thanh này rơi vào tai Từ Tử Nham thì lại như sét đánh ngang tai, kinh hãi tột độ!
Lão tổ Hóa Thần vậy mà lại bị thương!!!
Phải biết rằng một khi linh khí nhập thể, tu sĩ hầu như bách bệnh bất xâm, ngoại trừ việc đánh nhau với người khác bị thương, nếu không thì sẽ không có khái niệm ‘bị bệnh’.
Tu vi càng cao, linh lực trong cơ thể cũng càng nhiều, bách bệnh bất xâm chỉ là chuyện nhỏ, tu sĩ Hóa Thần như Thanh Bình lão tổ, đừng nói bị bệnh, cho dù hạ độc cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với ông ấy.
Nhưng người mạnh như Thanh Bình lão tổ lại bị thương, đủ để chứng tỏ lúc Ma tộc vây công Lưu Quang Tông, tình hình chiến đấu có bao nhiêu khốc liệt!
Là kiếm tu Hóa Thần Kỳ mạnh nhất trong nội môn Lưu Quang Tông, Thanh Bình lão tổ phụ trách trông coi truyền tống trận, gánh vác nhiệm vụ vừa nhẹ nhàng lại quan trọng.
Nói nhẹ nhàng là vì hiện tại người dám sử dụng truyền tống trận, đa số đều là thành viên của liên minh tu sĩ, Thanh Bình lão tổ chỉ cần phụ trách xác nhận trên người đối phương có dấu vết bị khống chế hay không là được. Nói quan trọng là vì truyền tống trận nơi này thông với rất nhiều truyền tống trận bên ngoài, thậm chí còn có thể thông với một vài thành thị đã rơi vào tay Ma tộc nhưng chưa kịp phá hủy truyền tống trận, do đó Ma tộc có thể thông qua những truyền tống trận này đánh vào Lưu Quang Tông. Lúc này cần Thanh Bình lão tổ với thực lực cường đại trấn áp những kẻ địch kia, đây mới là nguyên nhân bọn họ mời Thanh Bình lão tổ trấn thủ ở nơi này, đương nhiên cũng tiện thể trị thương.
Tạm biệt Thanh Bình lão tổ, Từ Tử Nham quay về sơn môn mà lòng nặng trĩu, bầu không khí trong môn phái vô cùng nghiêm trọng, xung quanh ngọn núi có rất nhiều tu sĩ bay tới bay lui tuần tra.
Dọc đường đi lên Thiên La Phong, có ít nhất năm luồng thần thức cường đại đảo qua người Từ Tử Nham, trong đó cũng bao gồm thần thức của sư phụ anh – La Đại Cước.
Bọn họ còn chưa kịp lên núi đã nghe giọng La Đại Cước truyền đến: “Hai đứa nghịch đồ! Sao lâu vậy mới về hả! Sư phụ vì bảo vệ chút vốn liếng của hai đứa mà đã chửi mấy bận với người khác rồi này!”
Từ Tử Nham: … →. → Sư phụ vẫn cay nghiệt như xưa, thật tốt quá!
Trái lại là Từ Tử Dung, lúc nghe La Đại Cước nói thì sự chú ý đều tập trung lên câu ‘trọng điểm’ kia. Có người muốn cướp đồ của ca ca? Đúng là đáng chết!
Hai người men theo đường núi chậm rãi bước về phía trước, đi được một lúc thì đột nhiên chú ý đến mảnh đất bằng phẳng ở gần sườn núi. Không biết từ khi nào, nơi này đã xuất hiện một căn nhà khổng lồ, ngoài có một vài đứa trẻ đang chơi đùa.
“Thiếu trưởng tộc!” Một tiếng gọi trong trẻo vang lên khiến Từ Tử Nham ngẩn ra. Anh ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện những đứa trẻ chơi đùa ở đây lại là con cháu Từ gia.
Từ Tử Nham vui mừng: “Các ngươi đều tới? Mọi người có khỏe không?”
Đứng đầu là một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, ánh mắt buồn bã. Nó chạy tới kéo tay Từ Tử Nham, khóc thút thít: “Thiếu trưởng tộc, trong nhà chết rất nhiều người, người lớn ở mấy dòng nhánh đều chết hết, chỉ còn lại mấy đứa trẻ.”
Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài, đây cũng là chuyện trong dự liệu, ngay cả Đồ Ma Quân do chính tay anh bồi dưỡng còn bị diệt 2/3, người Từ gia dù nhìn trên tu vi hay kinh nghiệm đều kém Đồ Ma Quân rất xa, cho dù Đồ Ma Quân cố gắng che chở họ thì Từ gia tổn nhất nhân lực cũng là chuyện trong dự tính.
Anh ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu đứa trẻ: “Ngoan, đừng khóc. Tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, cho nên Thiên Đạo sẽ khảo nghiệm chúng ta. Những người đã chết cũng không phải chết vô ích, bọn họ dùng tính mạng tạo cơ hội sống sót cho các ngươi. Cho nên các ngươi phải sống thật tốt, phát triển Từ gia, nư vậy mới không phụ lòng những người hy sinh vì các ngươi, biết không?”
Tiểu hài tử lau nước mắt, gật đầu thật mạnh. Những tiểu hài tử xung quanh cũng đều siết chặt nắm tay, dường như lại nhớ đến cảnh tượng chiến đấu, những người lớn đã dũng cảm bảo vệ chúng. Những đứa trẻ âm thầm phát thệ, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, phát triển Từ gia! Những đứa trẻ đã sống sót vượt qua trận chiến lần này, chỉ cần có thể tiếp tục sống, chắc chắn sẽ trở thành lực lượng phát triển trung kiên của Từ gia!
Từ Tử Nham lấy một ít đồ chơi trong Phương Cách cho tụi nhỏ, còn gọi Tuyết Đoàn và Phấn Mao ra ngoài chơi với tụi nhỏ một lúc.
Là gia tộc tu chân, quy mô Từ gia không tính là lớn nhưng biểu hiện khi đột phá vòng vây lại khiến Từ Tử Nham rất chấn động.
Không phải gia tộc tu chân nào cũng có thể trong hoàn cảnh như vậy, vì bảo vệ dòng nhánh không bị tuyệt tự mà hiến dâng tính mạng.
Có rất nhiều thế gia tu chân khổng lồ, thậm chí không cần đến hoàn cảnh chiến đấu ác liệt, trong sinh hoạt bình thường sẽ vì một vài chuyện phân phối tài nguyên mà không ngừng chèn ép các dòng nhánh khác, thậm chí sử dụng mọi thủ đoạn diệt sạch dòng nhánh cũng có khả năng xảy ra.
Đây cũng là một hệ quả khi gia tộc quá lớn, nhưng nhìn tình huống hiện tại của Từ gia thì không có xuất hiện tình huống như vậy.
Có thể dòng nhánh và dòng chính tranh đoạt quyền lợi nhưng dính đến việc kéo dài hương hỏa, phát triển gia tộc, những người trưởng thành đều tự ý thức trách nhiệm bản thân.
Sau khi gửi một lá Truyền Tấn Phù cho sư phụ, nói rõ anh muốn xem Từ gia trước, Từ Tử Nham bước vào căn nhà được xây dựng tạm thời.
Trạch viện tọa lạc trên Thiên La Phong khác xa đại trạch lúc xưa của Từ gia, nhưng người Từ gia ở đây lại không cảm thấy nhỏ hẹp.
Tu sĩ thành niên dòng chính, dòng nhánh trước đây có thể nhét đầy đại trạch Từ gia, bây giờ có thể nói là gần như không còn ai. Những người còn lại, đa số đều là hậu bối còn rất trẻ, chỉ có tu vi luyện khí.
Vân Tiêu Thành bị vây công là chuyện xảy ra hơn hai tháng trước, sau khi người Từ gia đột phá vòng vây ra ngoài, đã trải qua hai tháng nhưng cũng không quá đắm chìm trong đau khổ.
Hiện tại những đứa trẻ trong tộc như trưởng thành chỉ trong một đêm, ngoại trừ mấy đứa trẻ không có căn cốt hoặc căn cốt không tốt, không có linh căn thì những người khác đều không ngừng tu luyện ngày đêm.
Tất cả mọi người biết, hiện tại đã đến thời khắc sinh tử của Huyền Vũ Vực. Cho dù là các thiếu niên chưa tu luyện thành công đều liều mạng tu luyện. Bọn họ biết, với tu vi của họ, trên chiến trường có thể còn không bằng pháo hôi, nhưng bọn họ lại chỉ có thể dùng cách thức này để trút hết đau thương cùng phẫn nộ trong lòng.
“Thiếu trưởng tộc!” Khi một thiếu niên nhìn thấy Từ Tử Nham thì không kiềm lòng hô lên.
Các thiếu niên còn lại cũng ngẩng đầu nhìn tu sĩ nguyên anh trẻ tuổi của Từ gia, kiêu ngạo của Từ gia!
“Mọi người vất vả rồi.” Từ Tử Nham nhìn những đôi mắt trong sáng, trong nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể phun ra một câu khô khan như vậy.
Phụ trách huấn luyện bọn họ là người huấn luyện trước kia của Từ Tử Nham – Từ Mặc. Chỉ là lúc này Từ Mặc đã mất một chân, chỉ có thể dựa vào gậy đứng giữa sân.
Khi Từ Mặc thấy Từ Tử Nham, đáy mắt lóe lên ý cười nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, ‘tàn bạo’ quát to: “Đám ranh con! Các ngươi cho rằng thiếu trưởng tộc tới là các ngươi không cần huấn luyện nữa hả? Các ngươi cho rằng thiếu trưởng tộc có thể giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ hả? Ta cho các ngươi biết —— KHÔNG THỂ NÀO! Cho dù là thiếu trưởng tộc, một kh lên chiến trường cũng sẽ chiến đấu với kẻ địch có thực lực tương đương. Các ngươi cho rằng với thực lực của thiếu trưởng tộc, lúc đánh nhau với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, ngài ấy còn có thời gian chú ý các ngươi có bị thương hay không, có chết hay không hả?!! Từng người, từng người các ngươi tỉnh táo lại đi! Chỉ chút chuyện như vậy mà đã phân tâm, nếu lên chiến trường, các ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Đối với cách giáo dục của Từ Mặc, Từ Tử Nham không có ý kiến gì. Dù sao nhiều năm như vậy, trong Từ gia ngoại trừ Từ Tử Dung thì không thấy bồi dưỡng ra người vô dụng hoặc nhân vật phản diện hắc hóa. Có thể những lời của Từ Mặc không dễ nghe, nhưng đó đều là sự thật. Ngay cả Từ Tử Nham cũng không nắm chắc lên chiến trường có thể sống sót trở về hay không, những thiếu niên pháo hôi này cũng chỉ có nỗ lực nâng cao tu vi mới có thể sống sót trong trận đại chiến Nhân Ma lần này.
“Mọi người tiếp tục tu luyện đi, đừng vì ta xuất hiện mà quấy rối mọi người.” Từ Tử Nham dịu dàng nói.
“Vâng! Thiếu trưởng tộc!” Các thiếu niên trả lời rõ to. Ánh mắt mỗi người đều rất sùng kính, nhìn Từ Tử Nham như đang nhìn một vị tiên nhân.
Lại nói tiếp, đây đều là công lao của Đồ Ma Quân. Sau khi trải qua trận chiến đột phá vòng vây, những hài tử này đều xem Đồ Ma Quân bảo vệ chúng đột phá vòng vây là thần tượng của mình.
Mà Đồ Ma Quân là do Từ Tử Nham dẫn dắt, quanh năm lăn lộn với Đồ Ma Quân, kết quả là Đồ (Fan) Ma (Não) Quân (Tàn) của Từ Tử Nham tiện thể tẩy não các thiếu niên chưa trưởng thành.
Hiện giờ, Từ Tử Nham đã thành công đạt vị trí thần tượng được sùng bái nhất ở Từ gia —— độc nhất vô nhị!
Về phần tại sao Từ Tử Dung không được đặt song hành với Từ Tử Nham… Ha ha, ai mà thích khối băng siêu to cả ngày mặt lạnh, cười cũng không thèm cười một cái!
Ngoại trừ Từ Tử Nham, Từ Tử Dung căn bản không định gặp bất kỳ người nào, không giết chết bọn họ đã là cực hạn, muốn y mỉm cười hả, đây là nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành!
Nhìn từng khuôn mặt ngây thơ trong sáng, Từ Tử Nham lặng lẽ mở Phương Cách, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh lấy ra linh thạch đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ!
Từ Mặc: Σ(°△°)︴
Chúng thiếu niên Từ gia: = 口 =
“Các ngươi cầm những thứ này đi tu luyện, đừng tiếc. Linh thạch là vật chết, các ngươi là vật sống, chỉ cần có thể sống sót, linh thạch vẫn có thể kiếm lại!”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc!” Các thiếu niên đỏ mặt (hưng phấn), đồng thanh hô lớn.
Từ Tử Nham bình tĩnh gật đầu, xoay người rời khỏi trạch viện Từ gia.
Đối với những thiếu niên này, anh không hy vọng bọn họ có phát huy cái gì khi chiến đấu. Hoặc nên nói, anh cho bọn họ linh thạch là hy vọng có thể trong thời gian ngắn nâng cao tu vi của họ.
Thông qua hấp thu linh thạch nâng cao tu vi, có thể không xem là quá vững chắc nhưng bây giờ đã không còn thời gian để bọn họ chậm rãi tu luyện. Thay vì củng cố căn cơ, sau đó vì tu vi thấp mà chết trên chiến trường thì thà rằng nâng cao tu vi của họ, ít nhất cũng có thêm cơ hội sống sót.
Nếu là người thường, nghe tiếng ho khan này cùng lắm chỉ lo lắng đối phương bị cảm, nhưng âm thanh này rơi vào tai Từ Tử Nham thì lại như sét đánh ngang tai, kinh hãi tột độ!
Lão tổ Hóa Thần vậy mà lại bị thương!!!
Phải biết rằng một khi linh khí nhập thể, tu sĩ hầu như bách bệnh bất xâm, ngoại trừ việc đánh nhau với người khác bị thương, nếu không thì sẽ không có khái niệm ‘bị bệnh’.
Tu vi càng cao, linh lực trong cơ thể cũng càng nhiều, bách bệnh bất xâm chỉ là chuyện nhỏ, tu sĩ Hóa Thần như Thanh Bình lão tổ, đừng nói bị bệnh, cho dù hạ độc cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với ông ấy.
Nhưng người mạnh như Thanh Bình lão tổ lại bị thương, đủ để chứng tỏ lúc Ma tộc vây công Lưu Quang Tông, tình hình chiến đấu có bao nhiêu khốc liệt!
Là kiếm tu Hóa Thần Kỳ mạnh nhất trong nội môn Lưu Quang Tông, Thanh Bình lão tổ phụ trách trông coi truyền tống trận, gánh vác nhiệm vụ vừa nhẹ nhàng lại quan trọng.
Nói nhẹ nhàng là vì hiện tại người dám sử dụng truyền tống trận, đa số đều là thành viên của liên minh tu sĩ, Thanh Bình lão tổ chỉ cần phụ trách xác nhận trên người đối phương có dấu vết bị khống chế hay không là được. Nói quan trọng là vì truyền tống trận nơi này thông với rất nhiều truyền tống trận bên ngoài, thậm chí còn có thể thông với một vài thành thị đã rơi vào tay Ma tộc nhưng chưa kịp phá hủy truyền tống trận, do đó Ma tộc có thể thông qua những truyền tống trận này đánh vào Lưu Quang Tông. Lúc này cần Thanh Bình lão tổ với thực lực cường đại trấn áp những kẻ địch kia, đây mới là nguyên nhân bọn họ mời Thanh Bình lão tổ trấn thủ ở nơi này, đương nhiên cũng tiện thể trị thương.
Tạm biệt Thanh Bình lão tổ, Từ Tử Nham quay về sơn môn mà lòng nặng trĩu, bầu không khí trong môn phái vô cùng nghiêm trọng, xung quanh ngọn núi có rất nhiều tu sĩ bay tới bay lui tuần tra.
Dọc đường đi lên Thiên La Phong, có ít nhất năm luồng thần thức cường đại đảo qua người Từ Tử Nham, trong đó cũng bao gồm thần thức của sư phụ anh – La Đại Cước.
Bọn họ còn chưa kịp lên núi đã nghe giọng La Đại Cước truyền đến: “Hai đứa nghịch đồ! Sao lâu vậy mới về hả! Sư phụ vì bảo vệ chút vốn liếng của hai đứa mà đã chửi mấy bận với người khác rồi này!”
Từ Tử Nham: … →. → Sư phụ vẫn cay nghiệt như xưa, thật tốt quá!
Trái lại là Từ Tử Dung, lúc nghe La Đại Cước nói thì sự chú ý đều tập trung lên câu ‘trọng điểm’ kia. Có người muốn cướp đồ của ca ca? Đúng là đáng chết!
Hai người men theo đường núi chậm rãi bước về phía trước, đi được một lúc thì đột nhiên chú ý đến mảnh đất bằng phẳng ở gần sườn núi. Không biết từ khi nào, nơi này đã xuất hiện một căn nhà khổng lồ, ngoài có một vài đứa trẻ đang chơi đùa.
“Thiếu trưởng tộc!” Một tiếng gọi trong trẻo vang lên khiến Từ Tử Nham ngẩn ra. Anh ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện những đứa trẻ chơi đùa ở đây lại là con cháu Từ gia.
Từ Tử Nham vui mừng: “Các ngươi đều tới? Mọi người có khỏe không?”
Đứng đầu là một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, ánh mắt buồn bã. Nó chạy tới kéo tay Từ Tử Nham, khóc thút thít: “Thiếu trưởng tộc, trong nhà chết rất nhiều người, người lớn ở mấy dòng nhánh đều chết hết, chỉ còn lại mấy đứa trẻ.”
Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài, đây cũng là chuyện trong dự liệu, ngay cả Đồ Ma Quân do chính tay anh bồi dưỡng còn bị diệt 2/3, người Từ gia dù nhìn trên tu vi hay kinh nghiệm đều kém Đồ Ma Quân rất xa, cho dù Đồ Ma Quân cố gắng che chở họ thì Từ gia tổn nhất nhân lực cũng là chuyện trong dự tính.
Anh ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu đứa trẻ: “Ngoan, đừng khóc. Tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, cho nên Thiên Đạo sẽ khảo nghiệm chúng ta. Những người đã chết cũng không phải chết vô ích, bọn họ dùng tính mạng tạo cơ hội sống sót cho các ngươi. Cho nên các ngươi phải sống thật tốt, phát triển Từ gia, nư vậy mới không phụ lòng những người hy sinh vì các ngươi, biết không?”
Tiểu hài tử lau nước mắt, gật đầu thật mạnh. Những tiểu hài tử xung quanh cũng đều siết chặt nắm tay, dường như lại nhớ đến cảnh tượng chiến đấu, những người lớn đã dũng cảm bảo vệ chúng. Những đứa trẻ âm thầm phát thệ, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, phát triển Từ gia! Những đứa trẻ đã sống sót vượt qua trận chiến lần này, chỉ cần có thể tiếp tục sống, chắc chắn sẽ trở thành lực lượng phát triển trung kiên của Từ gia!
Từ Tử Nham lấy một ít đồ chơi trong Phương Cách cho tụi nhỏ, còn gọi Tuyết Đoàn và Phấn Mao ra ngoài chơi với tụi nhỏ một lúc.
Là gia tộc tu chân, quy mô Từ gia không tính là lớn nhưng biểu hiện khi đột phá vòng vây lại khiến Từ Tử Nham rất chấn động.
Không phải gia tộc tu chân nào cũng có thể trong hoàn cảnh như vậy, vì bảo vệ dòng nhánh không bị tuyệt tự mà hiến dâng tính mạng.
Có rất nhiều thế gia tu chân khổng lồ, thậm chí không cần đến hoàn cảnh chiến đấu ác liệt, trong sinh hoạt bình thường sẽ vì một vài chuyện phân phối tài nguyên mà không ngừng chèn ép các dòng nhánh khác, thậm chí sử dụng mọi thủ đoạn diệt sạch dòng nhánh cũng có khả năng xảy ra.
Đây cũng là một hệ quả khi gia tộc quá lớn, nhưng nhìn tình huống hiện tại của Từ gia thì không có xuất hiện tình huống như vậy.
Có thể dòng nhánh và dòng chính tranh đoạt quyền lợi nhưng dính đến việc kéo dài hương hỏa, phát triển gia tộc, những người trưởng thành đều tự ý thức trách nhiệm bản thân.
Sau khi gửi một lá Truyền Tấn Phù cho sư phụ, nói rõ anh muốn xem Từ gia trước, Từ Tử Nham bước vào căn nhà được xây dựng tạm thời.
Trạch viện tọa lạc trên Thiên La Phong khác xa đại trạch lúc xưa của Từ gia, nhưng người Từ gia ở đây lại không cảm thấy nhỏ hẹp.
Tu sĩ thành niên dòng chính, dòng nhánh trước đây có thể nhét đầy đại trạch Từ gia, bây giờ có thể nói là gần như không còn ai. Những người còn lại, đa số đều là hậu bối còn rất trẻ, chỉ có tu vi luyện khí.
Vân Tiêu Thành bị vây công là chuyện xảy ra hơn hai tháng trước, sau khi người Từ gia đột phá vòng vây ra ngoài, đã trải qua hai tháng nhưng cũng không quá đắm chìm trong đau khổ.
Hiện tại những đứa trẻ trong tộc như trưởng thành chỉ trong một đêm, ngoại trừ mấy đứa trẻ không có căn cốt hoặc căn cốt không tốt, không có linh căn thì những người khác đều không ngừng tu luyện ngày đêm.
Tất cả mọi người biết, hiện tại đã đến thời khắc sinh tử của Huyền Vũ Vực. Cho dù là các thiếu niên chưa tu luyện thành công đều liều mạng tu luyện. Bọn họ biết, với tu vi của họ, trên chiến trường có thể còn không bằng pháo hôi, nhưng bọn họ lại chỉ có thể dùng cách thức này để trút hết đau thương cùng phẫn nộ trong lòng.
“Thiếu trưởng tộc!” Khi một thiếu niên nhìn thấy Từ Tử Nham thì không kiềm lòng hô lên.
Các thiếu niên còn lại cũng ngẩng đầu nhìn tu sĩ nguyên anh trẻ tuổi của Từ gia, kiêu ngạo của Từ gia!
“Mọi người vất vả rồi.” Từ Tử Nham nhìn những đôi mắt trong sáng, trong nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể phun ra một câu khô khan như vậy.
Phụ trách huấn luyện bọn họ là người huấn luyện trước kia của Từ Tử Nham – Từ Mặc. Chỉ là lúc này Từ Mặc đã mất một chân, chỉ có thể dựa vào gậy đứng giữa sân.
Khi Từ Mặc thấy Từ Tử Nham, đáy mắt lóe lên ý cười nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, ‘tàn bạo’ quát to: “Đám ranh con! Các ngươi cho rằng thiếu trưởng tộc tới là các ngươi không cần huấn luyện nữa hả? Các ngươi cho rằng thiếu trưởng tộc có thể giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ hả? Ta cho các ngươi biết —— KHÔNG THỂ NÀO! Cho dù là thiếu trưởng tộc, một kh lên chiến trường cũng sẽ chiến đấu với kẻ địch có thực lực tương đương. Các ngươi cho rằng với thực lực của thiếu trưởng tộc, lúc đánh nhau với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, ngài ấy còn có thời gian chú ý các ngươi có bị thương hay không, có chết hay không hả?!! Từng người, từng người các ngươi tỉnh táo lại đi! Chỉ chút chuyện như vậy mà đã phân tâm, nếu lên chiến trường, các ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Đối với cách giáo dục của Từ Mặc, Từ Tử Nham không có ý kiến gì. Dù sao nhiều năm như vậy, trong Từ gia ngoại trừ Từ Tử Dung thì không thấy bồi dưỡng ra người vô dụng hoặc nhân vật phản diện hắc hóa. Có thể những lời của Từ Mặc không dễ nghe, nhưng đó đều là sự thật. Ngay cả Từ Tử Nham cũng không nắm chắc lên chiến trường có thể sống sót trở về hay không, những thiếu niên pháo hôi này cũng chỉ có nỗ lực nâng cao tu vi mới có thể sống sót trong trận đại chiến Nhân Ma lần này.
“Mọi người tiếp tục tu luyện đi, đừng vì ta xuất hiện mà quấy rối mọi người.” Từ Tử Nham dịu dàng nói.
“Vâng! Thiếu trưởng tộc!” Các thiếu niên trả lời rõ to. Ánh mắt mỗi người đều rất sùng kính, nhìn Từ Tử Nham như đang nhìn một vị tiên nhân.
Lại nói tiếp, đây đều là công lao của Đồ Ma Quân. Sau khi trải qua trận chiến đột phá vòng vây, những hài tử này đều xem Đồ Ma Quân bảo vệ chúng đột phá vòng vây là thần tượng của mình.
Mà Đồ Ma Quân là do Từ Tử Nham dẫn dắt, quanh năm lăn lộn với Đồ Ma Quân, kết quả là Đồ (Fan) Ma (Não) Quân (Tàn) của Từ Tử Nham tiện thể tẩy não các thiếu niên chưa trưởng thành.
Hiện giờ, Từ Tử Nham đã thành công đạt vị trí thần tượng được sùng bái nhất ở Từ gia —— độc nhất vô nhị!
Về phần tại sao Từ Tử Dung không được đặt song hành với Từ Tử Nham… Ha ha, ai mà thích khối băng siêu to cả ngày mặt lạnh, cười cũng không thèm cười một cái!
Ngoại trừ Từ Tử Nham, Từ Tử Dung căn bản không định gặp bất kỳ người nào, không giết chết bọn họ đã là cực hạn, muốn y mỉm cười hả, đây là nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành!
Nhìn từng khuôn mặt ngây thơ trong sáng, Từ Tử Nham lặng lẽ mở Phương Cách, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh lấy ra linh thạch đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ!
Từ Mặc: Σ(°△°)︴
Chúng thiếu niên Từ gia: = 口 =
“Các ngươi cầm những thứ này đi tu luyện, đừng tiếc. Linh thạch là vật chết, các ngươi là vật sống, chỉ cần có thể sống sót, linh thạch vẫn có thể kiếm lại!”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc!” Các thiếu niên đỏ mặt (hưng phấn), đồng thanh hô lớn.
Từ Tử Nham bình tĩnh gật đầu, xoay người rời khỏi trạch viện Từ gia.
Đối với những thiếu niên này, anh không hy vọng bọn họ có phát huy cái gì khi chiến đấu. Hoặc nên nói, anh cho bọn họ linh thạch là hy vọng có thể trong thời gian ngắn nâng cao tu vi của họ.
Thông qua hấp thu linh thạch nâng cao tu vi, có thể không xem là quá vững chắc nhưng bây giờ đã không còn thời gian để bọn họ chậm rãi tu luyện. Thay vì củng cố căn cơ, sau đó vì tu vi thấp mà chết trên chiến trường thì thà rằng nâng cao tu vi của họ, ít nhất cũng có thêm cơ hội sống sót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook