Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 4
Edit: Qiezi
Y vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra năm y tám tuổi. Bắt đầu từ năm đó, y bị Từ Tử Nham của Từ gia tìm đủ mọi cách lăng nhục, hành hạ, cuối cùng còn bị tên kia đẩy vào hang rắn, thiếu chút nữa là mất mạng. Nếu không phải lúc đó y may mắn, đánh bậy đánh bạ đi vào nơi ẩn mình của Huyết Ma đã vong mạng, nhặt được truyền thừa Huyết Ma thì y đã sớm chết rồi.
Không rõ tại sao lại sống lại, y chỉ yên lặng theo Từ Kiêu trở về Từ gia lần thứ hai. Hiện tại, y chẳng qua là một hài tử mới tám tuổi, căn bản không thể phản kháng quyết định của Từ Kiêu.
Nhưng.. Nếu bọn họ tưởng rằng y chỉ là Từ Tử Dung mặc người bắt nạt thì bọn họ đã lầm rồi, chỉ cần cho y thêm thời gian một năm, chờ tới ngày mà y luyện thành vài tầng của Huyết Hải Tâm Kinh, cho dù không thể giết hết người Từ gia, y cũng đủ khả năng đối phó với Từ Kiêu.
Từ Tử Dung cố ý xây dựng dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, y gần như đã quên dáng vẻ bản thân lúc lên tám.
Theo Từ Kiêu trở lại Từ gia, khả năng xảy ra chuyện kế tiếp làm y có phần bất an.
Rõ ràng sáng sớm ngày mai mới có thể gặp mặt Từ Tử Nham, đột nhiên Từ Tử Nham xuất hiện trong sảnh, chẳng những không nhục mạ y, trái lại còn trưng ra vẻ mặt dịu dàng để y gọi Từ Tử Nham là ca ca.
Ca ca?
Đời trước Từ Tử Nham không bao giờ để y gọi hắn là ca ca, người kia luôn gọi y là dã chủng, sao hắn có thể để một dã chủng gọi hắn là ca ca?
Nếu nói Từ Tử Nham để y gọi ca ca đã làm y giật mình, thì anh hôn một cái lên trán y quả thực làm y kinh hoảng luôn rồi.
Tính cả hai đời, cho tới bây giờ chưa có ai thân thiết với y như vậy. Nếu không phải Từ gia trong trí nhớ và hiện thực giống nhau như đúc, y sẽ hoài nghi mình đã bị đưa đến Từ gia ở một địa phương khác.
Sắc mặt Từ Tử Dung biến hóa khó lường, nếu như lúc này Từ Tử Nham quay đầu lại, tuyệt đối sẽ không nghĩ y là đứa nhỏ đáng yeu hồn nhiên nữa.
Đáng tiếc, lúc này Từ Tử Nham đang rơi vào mộng đẹp ‘có thể nuôi một người đệ đệ tốt thêm một lần nữa’, căn bản không hề chú ý tới người sau lưng mặt mày u ám.
Tuy rằng đời này Từ Tử Dung không biết vì sao Từ Tử Nham lại xảy ra biến hóa như thế, nhưng y vẫn rất cảnh giác.
Làm lại cuộc đời, y sẽ không tin tưởng bất kì ai. Dù cho hôm nay Từ Tử Nham biểu hiện thiện ý với y, y cũng sẽ không tin tưởng hắn.
Từ Tử Nham là hạng người gì, y thật sự hiểu rất rõ! Đời trước trước khi chết, nếu không phải sau khi Từ Tử Nham giết chết y còn muốn giày vò thần hồn của y, y cũng sẽ không đến nỗi hồn phi phách tán!
Từ Tử Nham…
Cánh môi lặp đi lặp lại cái tên bản thân căm hận, thậm chí Từ Tử Dung có thể ngửi được mùi máu tươi trong miệng mình.
Nhìn bóng dáng phía trước, hai mắt Từ Tử Dung toát ra sát khí lạnh lẽo.
Tuy rằng bây giờ thực lực của y không đủ nhưng nếu đánh lén, chưa chắc là không thể giết chết Từ Tử Nham.
Từ Tử Dung khẽ lật cổ tay, một thanh đoản kiếm sắc bén được y cầm trong tay. Chỉ cần y khẽ vung lên, chắc chắn có thể nắm chắc chỉ trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của Từ Tử Nham.
“Tử Dung, đệ thích phong cách phòng ở như thế nào?” Từ Tử Nham đột nhiên xoay người lại hỏi.
Từ Tử Dung siết chặt bàn tay, sau đó buông lỏng, thanh đoản kiếm kia bị y thả vào trong ống tay áo.
Y lộ ra dáng vẻ ngây thơ, ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham, yếu ớt mở miệng: “Ca ca, phong cách là cái gì?”
Từ Tử Nham tự gõ đầu, sau đó anh xoa đầu Tử Dung, ngồi xổm người xuống, cười tít mắt nhìn Từ Tử Dung: “Đều tại ca ca không tốt, ca ca đã quên đệ mới tám tuổi. Thôi thì đệ nói ca ca biết đệ thích căn phòng màu gì?”
Trong nháy mắt Từ Tử Dung ngây ngẩn cả người, năm đó làm Huyết Ma, đã lâu lắm rồi y không có xuất hiện trạng thái ngây ngô như thế này.
Nhưng tình huống hôm nay khiến y không thể không kinh ngạc, y thậm chí hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không, cái tên luôn ghét mình, ước gì có thể giết chết mình – Từ Tử Nham làm sao có thể hỏi sở thích mình một cách dịu dàng như vậy được??
Chẳng lẽ, hắn cố ý để mình thả lỏng cảnh giác, sau đó sẽ hành hạ mình?
Chiếm được rồi mất đi, so với vĩnh viễn không chiếm được càng thêm tàn khốc!
Đời trước, lúc y trở thành Huyết Ma cũng chơi trò đùa giỡn nhân tâm. Nếu như là Từ Tử Nham có cái chủ ý này, vậy thì hắn sai rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Tử Dung đã nghĩ thông suốt tất cả (không phải đâu!), y nhớ Từ Tử Nham từng nói muốn ở cùng nhau, nếu đã như vậy…
Gương mặt trẻ thơ trắng trắng mềm mềm hơi đỏ ửng, thoạt nhìn rất ngượng ngùng. Từ Tử Nham vỗ vai y khích lệ: “Yên tâm, thích gì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ca ca, ca ca nhất định sẽ thỏa mãn đệ.”
Từ Tử Dung hơi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia đắc ý. Nếu như y nhớ không lầm, Từ Tử Nham tự xưng là có thẩm mỹ rất cao, nhất là lúc ở cùng Bạch Hoa, há miệng ngậm miệng đều ưu nhã, thanh tao. Nếu yêu cầu của mình và sở thích của hắn trái ngược nhau, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Bây giờ Từ Tử Nham chỉ là một hài tử hơn mười tuổi, tuy rằng không biết ai dạy hắn làm như thế, nhưng kiên trì của một đứa trẻ có hạn, y rất muốn xem hắn lộ ra biểu tình chân thật như thế nào.
Từ Tử Dung âm thầm cười nhạt, ngoài miệng lại ngọt ngào nói rằng: “Ca ca, ta thích màu hồng nhạt.”
Nhất thời Từ Tử Nham như bị sét đánh, hồng nhạt??!!
Má ơi! Ta phắc! Một đứa nhóc thích màu hồng! Đứa nhỏ này mới tám tuổi, chắc sẽ không bắt đầu có khuynh hướng gay chứ!
Sắc mặc của Từ Tử Nham xấu xí dị thường, tất nhiên không để ý tới Từ Tử Dung, anh thầm nghĩ: “Quả nhiên đứa nhỏ này đã bắt đầu bộc lộ bản tính rồi!”
“Tử Dung, đệ xác định thích màu hồng nhạt?” Từ Tử Nham rầu rĩ, ngay cả lông mày đều nhíu lại.
Từ Tử Dung thầm cười nhạo hắn dối trá, trên mặt lại giả vờ biểu hiện tủi thân, thì thào nói: “Ca ca… Đệ không thể thích màu hồng sao…”
Từ Tử Nham bị dáng vẻ này của Từ Tử Dung đánh bại ngay lập tức. Anh suy nghĩ một lúc, chẳng phải chỉ là con trai thích màu hồng thôi sao, chuyện này cũng không có gì lớn, cũng không thể bởi vì y thích màu sắc nữ tính nên kết luận tương lai sẽ trở thành gay.
Từ Tử Nham trìu mến xoa đầu Từ Tử Dung: “Không sao đâu, Tử Dung thích hồng nhạt, ca ca biết rồi. Lát nữa ca ca phái người đổi toàn bộ đồ trang trí trong phòng đệ thành màu hồng.”
Lần thứ hai Từ Tử Dung dại ra…
Khoan, khoan đã. Sao lại không giống với tưởng tượng của y vậy?
Y muốn trang trí phòng thành màu hồng khi nào? Cho y ở phòng lòe loẹt như vậy, so với chết còn đáng sợ hơn!
Không đợi Từ Tử Dung mở miệng, hai người đã đi tới Lưu Thương Viện của Từ Tử Nham.
Là thế hệ sau có thiên phú cao nhất ở Từ gia, chỗ ở của Từ Tử Nham tất nhiên là cực tốt, ở giữa là đại sảnh, hai bên là sương phòng, phòng ngủ ở phía sau đại sảnh, toàn bộ hậu viện được sửa thành một sân luyện công cực lớn.
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Từ Tử Nham tới nơi này, nhưng kết hợp với ký ức của Từ Tử Nham (cũ), đối với địa phương này anh cũng không có gì xa lạ. Từ Tử Nham hăng hái bừng bừng dẫn Từ Tử Dung đi dạo một vòng, sau đó đưa Từ Tử Nham vào phòng ngủ.
Anh mỉm cười với Từ Tử Dung: “Trước giờ phụ thân không chăm sóc người khác, đệ còn nhỏ như vậy đã phải theo ông ấy ngự kiếm phi hành, nhất định đã mệt muốn chết rồi. Đệ cứ nghỉ ngơi chút đi, ta gọi người chuẩn bị nước nóng, đệ tắm rửa sau đó ngủ một giấc, chờ tới lúc ăn cơm ta sẽ gọi đệ.”
Trong lòng Từ Tử Dung khẽ động, đến rồi!
Thì ra là chờ y ở chỗ này!
Gia quy Từ gia quá nghiêm khắc, hàng ngày nhất định phải dùng cơm chung, nếu không có lý do đặc biệt thì không thể vắng mặt. Từ Tử Dung hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu mình nói là do ngủ quên, nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo.
Từ Tử Dung âm thầm cười nhạt, y không thể ngu xuẩn như đời trước, đừng nói y căn bản không quan tâm đến ấn tượng của mọi người trong Từ gia, dù cho tất cả mọi người coi thường y thì như thế nào?
Đời trước, lúc ban đầu y rất cực khổ, bị đệ tử chi thứ ức hiếp người đầy thương tích. Mà khi y trở thành Huyết Ma quay lại đây, những người ban đầu ỷ tu vi cao hơn y, luôn bắt nạt y, cả đám quỳ trên mặt đất, khẩn cầu y tha cho bọn họ.
Tình thân là gì, bằng hữu là gì, tất cả đều là giả!
Chỉ có thực lực mới là thứ y thật sự có thể nắm trong tay.
Bây giờ suy nghĩ lại, đời trước Bạch Hoa thấy Từ Tử Dung thực lực cường đại nên mới nỗ lực câu dẫn. Nhưng y không thèm, cái loại mặt hàng bị nhiều người đâm cho hư thúi, y làm sao có thể để ý.
Huyết Hải Tâm Kinh không giống như những công pháp tầm thường khác, một khi hóa thành huyết hải, huyết hạch được giấu kín bên trong, huyết hạch không bị hủy, huyết thân bất diệt.
Nhưng có một điều duy nhất, đó chính là khi y cùng người khác quan hệ, huyết hạch sẽ sinh ra ràng buộc với đối phương. Thời điểm y hóa thân huyết hải, chỉ có người xảy ra quan hệ với y mới tìm được vị trí của huyết hạch.
Chuyện ngu xuẩn như giao nhược điểm của mình vào tay người khác, Từ Tử Dung sao có thể làm được.
Trên thực tế, đời trước vận khí của y không tốt, vả lại bị ba người này hợp sức bày binh bố trận vây giết, ngay cả một giọt máu cũng không thoát được, bằng không y làm sao có thể rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Nhớ tới tình cảnh lúc bị vây giết, ánh mắt Từ Tử Dung thoáng chốc nhiễm một tầng huyết sắc, nhìn thị nữ đang cùng Từ Tử Nham nói gì đó, sát ý trong lòng bắt đầu khởi động.
“Hử?” Từ Tử Nham đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện được gì.
Từ Tử Dung đang ngồi trên giường chơi đùa đầu ngón tay của mình, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, sống ở nơi xa lạ, theo thói quen tìm vài ‘món đồ chơi’ quen thuộc.
Từ Tử Nham hiểu ý mỉm cười, phân phó xong công việc cho thị nữ rồi đi tới bên cạnh Từ Tử Dung: “Rất buồn chán?”
Từ Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, hơi khẩn trương nhìn Từ Tử Nham.
Y khinh thường hắn, với năng lực hiện tại, đánh lén có lẽ có thể giết chết Từ Tử Nham, nhưng tu vi chân chính thì không bằng anh.
Y vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra năm y tám tuổi. Bắt đầu từ năm đó, y bị Từ Tử Nham của Từ gia tìm đủ mọi cách lăng nhục, hành hạ, cuối cùng còn bị tên kia đẩy vào hang rắn, thiếu chút nữa là mất mạng. Nếu không phải lúc đó y may mắn, đánh bậy đánh bạ đi vào nơi ẩn mình của Huyết Ma đã vong mạng, nhặt được truyền thừa Huyết Ma thì y đã sớm chết rồi.
Không rõ tại sao lại sống lại, y chỉ yên lặng theo Từ Kiêu trở về Từ gia lần thứ hai. Hiện tại, y chẳng qua là một hài tử mới tám tuổi, căn bản không thể phản kháng quyết định của Từ Kiêu.
Nhưng.. Nếu bọn họ tưởng rằng y chỉ là Từ Tử Dung mặc người bắt nạt thì bọn họ đã lầm rồi, chỉ cần cho y thêm thời gian một năm, chờ tới ngày mà y luyện thành vài tầng của Huyết Hải Tâm Kinh, cho dù không thể giết hết người Từ gia, y cũng đủ khả năng đối phó với Từ Kiêu.
Từ Tử Dung cố ý xây dựng dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, y gần như đã quên dáng vẻ bản thân lúc lên tám.
Theo Từ Kiêu trở lại Từ gia, khả năng xảy ra chuyện kế tiếp làm y có phần bất an.
Rõ ràng sáng sớm ngày mai mới có thể gặp mặt Từ Tử Nham, đột nhiên Từ Tử Nham xuất hiện trong sảnh, chẳng những không nhục mạ y, trái lại còn trưng ra vẻ mặt dịu dàng để y gọi Từ Tử Nham là ca ca.
Ca ca?
Đời trước Từ Tử Nham không bao giờ để y gọi hắn là ca ca, người kia luôn gọi y là dã chủng, sao hắn có thể để một dã chủng gọi hắn là ca ca?
Nếu nói Từ Tử Nham để y gọi ca ca đã làm y giật mình, thì anh hôn một cái lên trán y quả thực làm y kinh hoảng luôn rồi.
Tính cả hai đời, cho tới bây giờ chưa có ai thân thiết với y như vậy. Nếu không phải Từ gia trong trí nhớ và hiện thực giống nhau như đúc, y sẽ hoài nghi mình đã bị đưa đến Từ gia ở một địa phương khác.
Sắc mặt Từ Tử Dung biến hóa khó lường, nếu như lúc này Từ Tử Nham quay đầu lại, tuyệt đối sẽ không nghĩ y là đứa nhỏ đáng yeu hồn nhiên nữa.
Đáng tiếc, lúc này Từ Tử Nham đang rơi vào mộng đẹp ‘có thể nuôi một người đệ đệ tốt thêm một lần nữa’, căn bản không hề chú ý tới người sau lưng mặt mày u ám.
Tuy rằng đời này Từ Tử Dung không biết vì sao Từ Tử Nham lại xảy ra biến hóa như thế, nhưng y vẫn rất cảnh giác.
Làm lại cuộc đời, y sẽ không tin tưởng bất kì ai. Dù cho hôm nay Từ Tử Nham biểu hiện thiện ý với y, y cũng sẽ không tin tưởng hắn.
Từ Tử Nham là hạng người gì, y thật sự hiểu rất rõ! Đời trước trước khi chết, nếu không phải sau khi Từ Tử Nham giết chết y còn muốn giày vò thần hồn của y, y cũng sẽ không đến nỗi hồn phi phách tán!
Từ Tử Nham…
Cánh môi lặp đi lặp lại cái tên bản thân căm hận, thậm chí Từ Tử Dung có thể ngửi được mùi máu tươi trong miệng mình.
Nhìn bóng dáng phía trước, hai mắt Từ Tử Dung toát ra sát khí lạnh lẽo.
Tuy rằng bây giờ thực lực của y không đủ nhưng nếu đánh lén, chưa chắc là không thể giết chết Từ Tử Nham.
Từ Tử Dung khẽ lật cổ tay, một thanh đoản kiếm sắc bén được y cầm trong tay. Chỉ cần y khẽ vung lên, chắc chắn có thể nắm chắc chỉ trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của Từ Tử Nham.
“Tử Dung, đệ thích phong cách phòng ở như thế nào?” Từ Tử Nham đột nhiên xoay người lại hỏi.
Từ Tử Dung siết chặt bàn tay, sau đó buông lỏng, thanh đoản kiếm kia bị y thả vào trong ống tay áo.
Y lộ ra dáng vẻ ngây thơ, ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham, yếu ớt mở miệng: “Ca ca, phong cách là cái gì?”
Từ Tử Nham tự gõ đầu, sau đó anh xoa đầu Tử Dung, ngồi xổm người xuống, cười tít mắt nhìn Từ Tử Dung: “Đều tại ca ca không tốt, ca ca đã quên đệ mới tám tuổi. Thôi thì đệ nói ca ca biết đệ thích căn phòng màu gì?”
Trong nháy mắt Từ Tử Dung ngây ngẩn cả người, năm đó làm Huyết Ma, đã lâu lắm rồi y không có xuất hiện trạng thái ngây ngô như thế này.
Nhưng tình huống hôm nay khiến y không thể không kinh ngạc, y thậm chí hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không, cái tên luôn ghét mình, ước gì có thể giết chết mình – Từ Tử Nham làm sao có thể hỏi sở thích mình một cách dịu dàng như vậy được??
Chẳng lẽ, hắn cố ý để mình thả lỏng cảnh giác, sau đó sẽ hành hạ mình?
Chiếm được rồi mất đi, so với vĩnh viễn không chiếm được càng thêm tàn khốc!
Đời trước, lúc y trở thành Huyết Ma cũng chơi trò đùa giỡn nhân tâm. Nếu như là Từ Tử Nham có cái chủ ý này, vậy thì hắn sai rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Tử Dung đã nghĩ thông suốt tất cả (không phải đâu!), y nhớ Từ Tử Nham từng nói muốn ở cùng nhau, nếu đã như vậy…
Gương mặt trẻ thơ trắng trắng mềm mềm hơi đỏ ửng, thoạt nhìn rất ngượng ngùng. Từ Tử Nham vỗ vai y khích lệ: “Yên tâm, thích gì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ca ca, ca ca nhất định sẽ thỏa mãn đệ.”
Từ Tử Dung hơi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia đắc ý. Nếu như y nhớ không lầm, Từ Tử Nham tự xưng là có thẩm mỹ rất cao, nhất là lúc ở cùng Bạch Hoa, há miệng ngậm miệng đều ưu nhã, thanh tao. Nếu yêu cầu của mình và sở thích của hắn trái ngược nhau, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Bây giờ Từ Tử Nham chỉ là một hài tử hơn mười tuổi, tuy rằng không biết ai dạy hắn làm như thế, nhưng kiên trì của một đứa trẻ có hạn, y rất muốn xem hắn lộ ra biểu tình chân thật như thế nào.
Từ Tử Dung âm thầm cười nhạt, ngoài miệng lại ngọt ngào nói rằng: “Ca ca, ta thích màu hồng nhạt.”
Nhất thời Từ Tử Nham như bị sét đánh, hồng nhạt??!!
Má ơi! Ta phắc! Một đứa nhóc thích màu hồng! Đứa nhỏ này mới tám tuổi, chắc sẽ không bắt đầu có khuynh hướng gay chứ!
Sắc mặc của Từ Tử Nham xấu xí dị thường, tất nhiên không để ý tới Từ Tử Dung, anh thầm nghĩ: “Quả nhiên đứa nhỏ này đã bắt đầu bộc lộ bản tính rồi!”
“Tử Dung, đệ xác định thích màu hồng nhạt?” Từ Tử Nham rầu rĩ, ngay cả lông mày đều nhíu lại.
Từ Tử Dung thầm cười nhạo hắn dối trá, trên mặt lại giả vờ biểu hiện tủi thân, thì thào nói: “Ca ca… Đệ không thể thích màu hồng sao…”
Từ Tử Nham bị dáng vẻ này của Từ Tử Dung đánh bại ngay lập tức. Anh suy nghĩ một lúc, chẳng phải chỉ là con trai thích màu hồng thôi sao, chuyện này cũng không có gì lớn, cũng không thể bởi vì y thích màu sắc nữ tính nên kết luận tương lai sẽ trở thành gay.
Từ Tử Nham trìu mến xoa đầu Từ Tử Dung: “Không sao đâu, Tử Dung thích hồng nhạt, ca ca biết rồi. Lát nữa ca ca phái người đổi toàn bộ đồ trang trí trong phòng đệ thành màu hồng.”
Lần thứ hai Từ Tử Dung dại ra…
Khoan, khoan đã. Sao lại không giống với tưởng tượng của y vậy?
Y muốn trang trí phòng thành màu hồng khi nào? Cho y ở phòng lòe loẹt như vậy, so với chết còn đáng sợ hơn!
Không đợi Từ Tử Dung mở miệng, hai người đã đi tới Lưu Thương Viện của Từ Tử Nham.
Là thế hệ sau có thiên phú cao nhất ở Từ gia, chỗ ở của Từ Tử Nham tất nhiên là cực tốt, ở giữa là đại sảnh, hai bên là sương phòng, phòng ngủ ở phía sau đại sảnh, toàn bộ hậu viện được sửa thành một sân luyện công cực lớn.
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Từ Tử Nham tới nơi này, nhưng kết hợp với ký ức của Từ Tử Nham (cũ), đối với địa phương này anh cũng không có gì xa lạ. Từ Tử Nham hăng hái bừng bừng dẫn Từ Tử Dung đi dạo một vòng, sau đó đưa Từ Tử Nham vào phòng ngủ.
Anh mỉm cười với Từ Tử Dung: “Trước giờ phụ thân không chăm sóc người khác, đệ còn nhỏ như vậy đã phải theo ông ấy ngự kiếm phi hành, nhất định đã mệt muốn chết rồi. Đệ cứ nghỉ ngơi chút đi, ta gọi người chuẩn bị nước nóng, đệ tắm rửa sau đó ngủ một giấc, chờ tới lúc ăn cơm ta sẽ gọi đệ.”
Trong lòng Từ Tử Dung khẽ động, đến rồi!
Thì ra là chờ y ở chỗ này!
Gia quy Từ gia quá nghiêm khắc, hàng ngày nhất định phải dùng cơm chung, nếu không có lý do đặc biệt thì không thể vắng mặt. Từ Tử Dung hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu mình nói là do ngủ quên, nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo.
Từ Tử Dung âm thầm cười nhạt, y không thể ngu xuẩn như đời trước, đừng nói y căn bản không quan tâm đến ấn tượng của mọi người trong Từ gia, dù cho tất cả mọi người coi thường y thì như thế nào?
Đời trước, lúc ban đầu y rất cực khổ, bị đệ tử chi thứ ức hiếp người đầy thương tích. Mà khi y trở thành Huyết Ma quay lại đây, những người ban đầu ỷ tu vi cao hơn y, luôn bắt nạt y, cả đám quỳ trên mặt đất, khẩn cầu y tha cho bọn họ.
Tình thân là gì, bằng hữu là gì, tất cả đều là giả!
Chỉ có thực lực mới là thứ y thật sự có thể nắm trong tay.
Bây giờ suy nghĩ lại, đời trước Bạch Hoa thấy Từ Tử Dung thực lực cường đại nên mới nỗ lực câu dẫn. Nhưng y không thèm, cái loại mặt hàng bị nhiều người đâm cho hư thúi, y làm sao có thể để ý.
Huyết Hải Tâm Kinh không giống như những công pháp tầm thường khác, một khi hóa thành huyết hải, huyết hạch được giấu kín bên trong, huyết hạch không bị hủy, huyết thân bất diệt.
Nhưng có một điều duy nhất, đó chính là khi y cùng người khác quan hệ, huyết hạch sẽ sinh ra ràng buộc với đối phương. Thời điểm y hóa thân huyết hải, chỉ có người xảy ra quan hệ với y mới tìm được vị trí của huyết hạch.
Chuyện ngu xuẩn như giao nhược điểm của mình vào tay người khác, Từ Tử Dung sao có thể làm được.
Trên thực tế, đời trước vận khí của y không tốt, vả lại bị ba người này hợp sức bày binh bố trận vây giết, ngay cả một giọt máu cũng không thoát được, bằng không y làm sao có thể rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Nhớ tới tình cảnh lúc bị vây giết, ánh mắt Từ Tử Dung thoáng chốc nhiễm một tầng huyết sắc, nhìn thị nữ đang cùng Từ Tử Nham nói gì đó, sát ý trong lòng bắt đầu khởi động.
“Hử?” Từ Tử Nham đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện được gì.
Từ Tử Dung đang ngồi trên giường chơi đùa đầu ngón tay của mình, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, sống ở nơi xa lạ, theo thói quen tìm vài ‘món đồ chơi’ quen thuộc.
Từ Tử Nham hiểu ý mỉm cười, phân phó xong công việc cho thị nữ rồi đi tới bên cạnh Từ Tử Dung: “Rất buồn chán?”
Từ Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, hơi khẩn trương nhìn Từ Tử Nham.
Y khinh thường hắn, với năng lực hiện tại, đánh lén có lẽ có thể giết chết Từ Tử Nham, nhưng tu vi chân chính thì không bằng anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook