Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 33
Edit: Qiezi
“Này! Tiểu đệ đệ, ngươi dùng thái độ này nói chuyện không tốt lắm đâu.” Thiếu nữ cười hì hì: “Ừm, làm quen một chút, ta là Hạ Hầu Liên, ngươi có thể gọi Liên tỷ tỷ.”
Từ Tử Dung cười nhạt nhìn nàng, ánh mắt băng lãnh. Liên tỷ tỷ? Thật là, khi nào con mèo con chó cũng có thể làm tỷ tỷ của mình vậy?
“Chậc chậc, tiểu hài tử hung dữ như vậy cũng không tốt đâu.” Hạ Hầu Liên không bị ánh mắt sắc như đao của Từ Tử Dung hù dọa, trái lại nghiêm túc nói.
Từ Tử Nham nhìn Hạ Hầu Liên liền đen mặt, tiểu cô nương này từ đâu tới? Ngữ khí như quen thân từ trước là sao?
Từ Tử Dung hoàn toàn không định để ý tới Hạ Hầu Liên, y kéo góc áo Từ Tử Nham: “Ca ca, chúng ta đi ăn gì đi.”
“Ặc…” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đi thôi.”
“Này này! Đừng mà, một người sống đang đứng sờ sờ ở chỗ này như ta đây, sao ngươi có thể không nhìn vậy.” Hạ Hầu Liên vội vã gọi.
Vẻ mặt Từ Tử Nham bất đắc dĩ: “Vị cô nương này, hình như ta không quen biết ngươi.”
Hạ Hầu Liên cười ha ha: “Không phải là ta vừa mới giới thiệu sao, ta là Hạ Hầu Liên. Còn ngươi?”
Từ Tử Nham quả thật hết chỗ nói, anh tùy tiện chắp tay: “Ta là Từ Tử Nham.”
“À, chúng ta không quen biết.” Hạ Hầu Liên khoanh tay.
Từ Tử Nham:… Yên lặng đỡ trán, người có tính nết điên điên như thế, luôn cảm thấy sẽ mang cho anh phiền toái rất lớn…
Từ Tử Dung trầm mặc như nước, y ghét nữ nhân này. Tuy rằng không biết vì sao chán ghét, nhưng chính là chán ghét theo bản năng. Trong lòng bốc lên sát ý hung bạo làm y cả kinh, không ngừng vận chuyển công pháp hệ mộc mạnh mẽ đè cỗ hung bạo này xuống, trấn an máu trong cơ thể mình.
Y đạt đến luyện khí đại viên mãn còn sớm hơn Từ Tử Nham, nhưng y lại không thể tiến lên trúc cơ trước Từ Tử Nham được.
Thời điểm Lưu Quang Tông chiêu thu đồ đệ, luyện khí kỳ và trúc cơ kỳ sẽ bị phân ra hai khu độc lập, y không muốn xa Từ Tử Nham, thành ra chỉ có thể mạnh mẽ áp chế tu vi của mình.
Lúc này y như nồi nước đang đun, rõ ràng nước đã sôi trào, nhưng cố tình muốn đậy vung lại. Tuy trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nếu thời gian dài, khó tránh sẽ tạo thành nội thương.
Hơn nữa, bởi vì máu trong cơ thể y bị một loại trạng thái sục sôi vây lại, mà cỗ hung bạo cũng bạo phát ngày càng nhiều. Thời điểm lần trước y phát tiết ra ngoài đã là ba ngày trước, không ngờ ba ngày ngắn ngủi đã làm y sinh ra cảm giác này.
“Ui, tiểu đệ đệ, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hạ Hầu Liên đột nhiên cảm giác được sợ hãi trong lòng, nàng nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mắt, cảm giác vừa nãy – là từ đứa bé này mà ra sao?
Từ Tử Dung cúi đầu không nói, chỉ là kéo góc áo Từ Tử Nham không buông.
Từ Tử Nham cười ha hả: “Không có gì, đệ đệ ta ngượng ngùng thôi.”
Hạ Hầu Liên giật giật môi, tiểu hài tử này xấu hổ? Không phải vừa rồi nó còn vứt ánh mắt sắc bén cho ta rất lưu loát sao…
“Ca ca, ta đói bụng.” Từ Tử Dung ngẩng đầu, ánh mắt đen láy ngập nước nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham sờ sờ đầu y một cách yêu thương, quay lại nói với Hạ Hầu Liên: “Hạ Hầu Liên tiểu thư, đệ đệ ta đói bụng, chúng ta đi trước.” Nói xong xoay người rời đi.
Từ Tử Dung cất bước theo phía sau, trước khi đi liếc mắt nhìn Hạ Hầu Liên, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hạ Hầu Liên lóe sáng, khoanh tay nhìn hai huynh đệ đi xa, khẽ nhếch môi. Nàng cúi đầu, dùng chất giọng trầm thấp khó lòng nghe được mà lẩm bẩm: “Đám người này thú vị ghê.”
Chia tay Hạ Hầu Liên, Từ Tử Nham nhanh chóng đem cử chỉ quái dị của thiếu nữ này vứt ra sau gáy. Anh dẫn Từ Tử Dung, xắn tay áo lên đi ăn vặt từ đầu đường đến cuối đường, ăn không hết, anh còn gói lại bỏ vào trong túi càn khôn.
Vuốt vuốt cái bụng tròn vo, vẻ mặt Từ Tử Nham đầy thỏa mãn. Tuy đồ ăn vặt ở nơi này không có nhiều gia vị như ở hiện đại, nhưng cũng có hương liệu, mùi vị đặc biệt hài hòa. Rất nhiều nguyên liệu kỳ lạ phối hợp với nhau, lại có thể chế biến ra mỹ thực cực kỳ mê người.
Anh vô cùng may mắn khi phương diện chế biến thức ăn ở thế giới này không thiếu hụt, bằng không tuy anh nấu ăn ngon, nhưng tìm kiếm gia vị không phải là sở trường của anh.
So với sự thỏa mãn của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung biểu hiện rất bình thường. Tuy rằng đồ ăn vặt ở đây rất đặc sắc, nhưng Huyết Ma đại nhân đâu thể tùy tiện bị lừa gạt bởi một số đồ ăn vặt bên đường vậy được.
Trên thực tế tất cả mỹ thực ở trước mặt ‘Từ Tử Nham tự mình nấu nướng’ đều sẽ buồn bã u sầu. Từ Tử Dung dám cam đoan, lúc đến trúc cơ tiến vào tích cốc, trừ phi là Từ Tử Nham tự mình làm cơm cho y, nếu không y nhất định không ăn bất cứ cái gì.
Về phần Từ Tử Nham có làm cho y ăn hay không? Điều này y không lo lắng chút nào. Từ Tử Nham thường ngày rất có nguyên tắc, nhưng tất cả nguyên tắc trước mặt y đều là lời nói suông, trừ phi chạm đến giới hạn của anh, bằng không lúc đối mặt với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham gần như là ‘ta cần ta cứ lấy’.
Trong thời gian ba năm nay, Từ Tử Dung cũng bi kịch phải chịu vài lần bị đánh đòn, nhưng mà thông qua sự quan sát kiên trì của y, y cũng đã tìm được toàn bộ giới hạn của Từ Tử Nham.
Tuy đối phương là người chính trực, nhưng không phải ngoan cố không thay đổi. Ở thời điểm đối địch, lúc cần thiết cũng ra tay tàn nhẫn.
Chẳng qua lần đầu tiên giết người của anh, anh đã từng tự giam mình trong phòng suốt hai canh giờ. Ngay lúc đó Từ Tử Dung có chút không đồng ý, chỉ là giết người thôi mà, tại Tu Chân Giới, nếu không giết người thì cũng bị người giết. Trên con đường tu chân này, từ trước đến nay luôn chồng chất xương cốt người chết.
Nhưng Từ Tử Nham lại có phản ứng như vậy với việc giết người, Từ Tử Dung cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng đợi đến khi anh đi ra, nhìn thấy hai mắt đỏ bừng cùng sắc mặt trắng bệch lại làm y đau xót, thương tâm không chịu được.
Từ Tử Nham mặt mày tái nhợt nhưng vẫn không quên an ủi Từ Tử Dung. Anh ôn nhu sờ đầu Từ Tử Dung, cố gắng mỉm cười: “Ca ca không sao, đã để đệ lo lắng.”
Từ Tử Dung không thể nói rõ lúc đó mình có tâm tình gì, chỉ là ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham, qua khoảng nửa ngày, cho đến khi Từ Tử Nham mang y về phòng, để y ngồi xuống mới lấy lại tinh thần.
Tâm tình của y rất phức tạp, vừa vui mừng vừa lo sợ không yên, người này rõ ràng vì lần đầu giết người mà khổ sở, tại sao vẫn nhớ đi an ủi mình?
Cảm giác được người khác xem trọng thực sự rất tốt, thậm chí đã tốt đến tình trạng không thể tin nổi. Đời trước, thời điểm ở Huyết Ma Cung, thuộc hạ của y cũng rất xem trọng y, nhưng cái loại xem trọng này cùng loại xem trọng của Từ Tử Nham hoàn toàn không giống nhau. Bởi vì những người đó hiểu rõ, chỉ khi Huyết Ma tồn tại, bọn họ mới có thể tiếp tục những ngày tháng hô phong hoán vũ, nhưng nếu không có Huyết Ma, số phận của bọn họ sẽ cực kỳ thảm hại.
Nhưng Từ Tử Nham thì không giống như vậy, rốt cuộc là không giống như thế nào thì Từ Tử Dung cũng không rõ lắm, nhưng y có thể cảm giác được là không giống.
Y sờ lồng ngực của mình, phát hiện tim đập rất nhanh, trong máu cũng sinh ra ảo giác sôi trào. Y biết loại cảm giác này là điềm báo cỗ hung bạo sắp xuất hiện, chỉ là y không nghĩ tới hôm nay tâm tình y không ổn định cũng sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Từ ngày đó trở đi, đối với Tử Nham, dục vọng độc chiếm của y càng ngày càng mạnh mẽ.
Lúc ở Từ gia, những đệ tử khác ở Từ gia cũng có thể trở thành đệ đệ của Từ Tử Nham, tuy rằng thân cận nhất chỉ có mình y, thế nhưng y lại hoàn toàn độc chiếm tất cả sự chú ý của ca ca.
Không ai có thể chia sẻ sự chú trọng của ca ca đối với y, bất luận là kẻ nào cũng không được!
Từ Tử Nham là ca ca của Từ Tử Dung, vĩnh viễn, duy nhất, ai muốn cướp ca ca của y, y nhất định khiến cho người đó chết không có chỗ chôn!
“Phù, ăn no rồi, chúng ta về đi, phỏng chừng Mặc sư phụ cũng chờ đến sốt ruột rồi.” Từ Tử Nham ợ một cái, tâm tình sung sướng nói.
Lúc trước ở chỗ ghi danh, anh đã bảo tên tu sĩ ngưng mạch kỳ phụ trách bảo hộ anh đi báo tin cho Từ Mặc. Dù sao ở Pháp An Thành không ai dám ra tay, trừ phi chán sống hoặc có đủ tự tin, nắm chắc sẽ trốn thoát khỏi sự truy sát của Lưu Quang Tông, bằng không sẽ không có người làm ra chuyện ngu ngốc này.
Có lẽ nam nhân ít nói kia cũng biết trong Pháp An Thành không có gì nguy hiểm, bởi vậy cũng không nói gì lập tức đi về, nhưng hai người bọn họ ăn từ đầu đường đến cuối đường cũng hao tốn không ít thời gian, sắc trời dần tối, cũng là thời gian cần phải trở về.
Lúc quay trở về nhà trọ, như dự tính bị Từ Mặc mắng cho một trận. Từ Tử Nham lơ đễnh, có thể trong mắt những người khác, khảo hạch của Lưu Quang Tông rất quan trọng, hơn nữa độ khó rất lớn, dù cho thiên phú vô cùng tốt cũng không nên sao nhãng, bằng không có thể không được lựa chọn.
Nhưng Từ Tử Nham đã sớm biết nội dung khảo hạch ngày mai, thậm chí anh còn có thể chắc chắn đứng đầu bảng khảo hạch đệ tử nội môn lần này của Lưu Quang tông.
Nếu như anh nhớ không lầm, nếu đứng đầu bảng đệ tử nội môn nhập môn, có thể tự lựa chọn một vị sư phụ. Anh biết rõ nội dung tiểu thuyết và quỹ tích nhân sinh của Từ Tử Nham nên đã sớm chọn một vị sư phụ tầm thường nhưng cực kỳ lợi hại.
Sư phụ nguyên thân cũng là một vị tu sĩ lôi linh căn, đối với nguyên thân cũng không tồi, thế nhưng tính cách tên tu sĩ kia làm anh cực kỳ không thích. Ở trước mặt tu sĩ, người phàm có địa vị rất thấp, nhưng Từ Tử Nham vẫn không thể nào chấp nhận, rõ ràng thời điểm hai bên ngầm đấu đá, chỉ cần có một bên dẫn dụ là có thể rời xa thôn trấn của người phàm, nhưng tên tu sĩ lôi linh căn này căn bản không để tâm đến sống chết của thôn dân bình thường, xuất ra đại chiêu, có ít nhất hơn trăm thôn dân chết trên tay hắn.
Đợi cho tới lúc kết thúc tranh đấu giữa hắn và tên ma tu kia, thôn trấn phía dưới đã thành mảnh đất khô cằn, mấy trăm người vô tội chết thảm, mà tên tu sĩ kia chỉ mang theo thi thể ma tu, lạnh lùng rời đi.
Tình huống này là Từ Tử Nham thấy được ở trong ký ức của nguyên thân, lúc đó nguyên thân chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, không có biện pháp xen vào cuộc đấu đá đó, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, hắn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không có bất kỳ sự thương hại nào.
Từ Tử Nham tự nhận mình không phải là thánh mẫu, nhưng chuyện như vậy rõ ràng đã vượt qua ranh giới cuối cùng của anh, có thể sư phụ của nguyên thân cũng không cố ý nhằm vào những thôn dân bên dưới kia, nhưng những thôn dân này vì hắn mà chết cũng là sự thật.
Nguyên thân thờ ơ lạnh nhạt cũng làm lòng anh khó chịu, dù cho hiện tại anh đã là một tu sĩ, thế nhưng trước khi xuyên qua, anh cũng chỉ là người phàm bình thường mà thôi.
Nói dăm ba câu đuổi Từ Mặc đi, thật sự là hai năm qua, đại hán mặt vàng ngày càng có xu hướng hóa thân thành bác gái tổ trưởng dân phố. Anh không ngại đối phương đối xử với anh lãnh đạm hoặc nghiêm khắc, thế nhưng thể loại dong dài vô nghĩa này làm anh không thể nào nhẫn nhịn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Tử Nham: Đổi sư phụ đi, sư phụ kia không tốt.
Từ Tử Dung: Đều nghe ca ca…
Từ Tử Nham: Ừm, đệ đệ ta thật ngoan, còn ngoan hơn thằng nhóc Tử Du kia.
Từ Tử Dung (mặt âm trầm): Tử Du là ai?
Từ Tử Nham: A ha ha ha… Hôm nay thật đẹp trời…
Từ Tử Dung: Ca ca, có phải chúng ta nên tính nợ sổ sách một chút không?
Từ Tử Nham: 囧… Đừng mà… *Tay Nhĩ Khang*
Từ Tử Dung kéo Từ Tử Nham vào phòng…
╮(╯▽╰)╭ Trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn.
“Này! Tiểu đệ đệ, ngươi dùng thái độ này nói chuyện không tốt lắm đâu.” Thiếu nữ cười hì hì: “Ừm, làm quen một chút, ta là Hạ Hầu Liên, ngươi có thể gọi Liên tỷ tỷ.”
Từ Tử Dung cười nhạt nhìn nàng, ánh mắt băng lãnh. Liên tỷ tỷ? Thật là, khi nào con mèo con chó cũng có thể làm tỷ tỷ của mình vậy?
“Chậc chậc, tiểu hài tử hung dữ như vậy cũng không tốt đâu.” Hạ Hầu Liên không bị ánh mắt sắc như đao của Từ Tử Dung hù dọa, trái lại nghiêm túc nói.
Từ Tử Nham nhìn Hạ Hầu Liên liền đen mặt, tiểu cô nương này từ đâu tới? Ngữ khí như quen thân từ trước là sao?
Từ Tử Dung hoàn toàn không định để ý tới Hạ Hầu Liên, y kéo góc áo Từ Tử Nham: “Ca ca, chúng ta đi ăn gì đi.”
“Ặc…” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đi thôi.”
“Này này! Đừng mà, một người sống đang đứng sờ sờ ở chỗ này như ta đây, sao ngươi có thể không nhìn vậy.” Hạ Hầu Liên vội vã gọi.
Vẻ mặt Từ Tử Nham bất đắc dĩ: “Vị cô nương này, hình như ta không quen biết ngươi.”
Hạ Hầu Liên cười ha ha: “Không phải là ta vừa mới giới thiệu sao, ta là Hạ Hầu Liên. Còn ngươi?”
Từ Tử Nham quả thật hết chỗ nói, anh tùy tiện chắp tay: “Ta là Từ Tử Nham.”
“À, chúng ta không quen biết.” Hạ Hầu Liên khoanh tay.
Từ Tử Nham:… Yên lặng đỡ trán, người có tính nết điên điên như thế, luôn cảm thấy sẽ mang cho anh phiền toái rất lớn…
Từ Tử Dung trầm mặc như nước, y ghét nữ nhân này. Tuy rằng không biết vì sao chán ghét, nhưng chính là chán ghét theo bản năng. Trong lòng bốc lên sát ý hung bạo làm y cả kinh, không ngừng vận chuyển công pháp hệ mộc mạnh mẽ đè cỗ hung bạo này xuống, trấn an máu trong cơ thể mình.
Y đạt đến luyện khí đại viên mãn còn sớm hơn Từ Tử Nham, nhưng y lại không thể tiến lên trúc cơ trước Từ Tử Nham được.
Thời điểm Lưu Quang Tông chiêu thu đồ đệ, luyện khí kỳ và trúc cơ kỳ sẽ bị phân ra hai khu độc lập, y không muốn xa Từ Tử Nham, thành ra chỉ có thể mạnh mẽ áp chế tu vi của mình.
Lúc này y như nồi nước đang đun, rõ ràng nước đã sôi trào, nhưng cố tình muốn đậy vung lại. Tuy trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nếu thời gian dài, khó tránh sẽ tạo thành nội thương.
Hơn nữa, bởi vì máu trong cơ thể y bị một loại trạng thái sục sôi vây lại, mà cỗ hung bạo cũng bạo phát ngày càng nhiều. Thời điểm lần trước y phát tiết ra ngoài đã là ba ngày trước, không ngờ ba ngày ngắn ngủi đã làm y sinh ra cảm giác này.
“Ui, tiểu đệ đệ, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hạ Hầu Liên đột nhiên cảm giác được sợ hãi trong lòng, nàng nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mắt, cảm giác vừa nãy – là từ đứa bé này mà ra sao?
Từ Tử Dung cúi đầu không nói, chỉ là kéo góc áo Từ Tử Nham không buông.
Từ Tử Nham cười ha hả: “Không có gì, đệ đệ ta ngượng ngùng thôi.”
Hạ Hầu Liên giật giật môi, tiểu hài tử này xấu hổ? Không phải vừa rồi nó còn vứt ánh mắt sắc bén cho ta rất lưu loát sao…
“Ca ca, ta đói bụng.” Từ Tử Dung ngẩng đầu, ánh mắt đen láy ngập nước nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham sờ sờ đầu y một cách yêu thương, quay lại nói với Hạ Hầu Liên: “Hạ Hầu Liên tiểu thư, đệ đệ ta đói bụng, chúng ta đi trước.” Nói xong xoay người rời đi.
Từ Tử Dung cất bước theo phía sau, trước khi đi liếc mắt nhìn Hạ Hầu Liên, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hạ Hầu Liên lóe sáng, khoanh tay nhìn hai huynh đệ đi xa, khẽ nhếch môi. Nàng cúi đầu, dùng chất giọng trầm thấp khó lòng nghe được mà lẩm bẩm: “Đám người này thú vị ghê.”
Chia tay Hạ Hầu Liên, Từ Tử Nham nhanh chóng đem cử chỉ quái dị của thiếu nữ này vứt ra sau gáy. Anh dẫn Từ Tử Dung, xắn tay áo lên đi ăn vặt từ đầu đường đến cuối đường, ăn không hết, anh còn gói lại bỏ vào trong túi càn khôn.
Vuốt vuốt cái bụng tròn vo, vẻ mặt Từ Tử Nham đầy thỏa mãn. Tuy đồ ăn vặt ở nơi này không có nhiều gia vị như ở hiện đại, nhưng cũng có hương liệu, mùi vị đặc biệt hài hòa. Rất nhiều nguyên liệu kỳ lạ phối hợp với nhau, lại có thể chế biến ra mỹ thực cực kỳ mê người.
Anh vô cùng may mắn khi phương diện chế biến thức ăn ở thế giới này không thiếu hụt, bằng không tuy anh nấu ăn ngon, nhưng tìm kiếm gia vị không phải là sở trường của anh.
So với sự thỏa mãn của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung biểu hiện rất bình thường. Tuy rằng đồ ăn vặt ở đây rất đặc sắc, nhưng Huyết Ma đại nhân đâu thể tùy tiện bị lừa gạt bởi một số đồ ăn vặt bên đường vậy được.
Trên thực tế tất cả mỹ thực ở trước mặt ‘Từ Tử Nham tự mình nấu nướng’ đều sẽ buồn bã u sầu. Từ Tử Dung dám cam đoan, lúc đến trúc cơ tiến vào tích cốc, trừ phi là Từ Tử Nham tự mình làm cơm cho y, nếu không y nhất định không ăn bất cứ cái gì.
Về phần Từ Tử Nham có làm cho y ăn hay không? Điều này y không lo lắng chút nào. Từ Tử Nham thường ngày rất có nguyên tắc, nhưng tất cả nguyên tắc trước mặt y đều là lời nói suông, trừ phi chạm đến giới hạn của anh, bằng không lúc đối mặt với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham gần như là ‘ta cần ta cứ lấy’.
Trong thời gian ba năm nay, Từ Tử Dung cũng bi kịch phải chịu vài lần bị đánh đòn, nhưng mà thông qua sự quan sát kiên trì của y, y cũng đã tìm được toàn bộ giới hạn của Từ Tử Nham.
Tuy đối phương là người chính trực, nhưng không phải ngoan cố không thay đổi. Ở thời điểm đối địch, lúc cần thiết cũng ra tay tàn nhẫn.
Chẳng qua lần đầu tiên giết người của anh, anh đã từng tự giam mình trong phòng suốt hai canh giờ. Ngay lúc đó Từ Tử Dung có chút không đồng ý, chỉ là giết người thôi mà, tại Tu Chân Giới, nếu không giết người thì cũng bị người giết. Trên con đường tu chân này, từ trước đến nay luôn chồng chất xương cốt người chết.
Nhưng Từ Tử Nham lại có phản ứng như vậy với việc giết người, Từ Tử Dung cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng đợi đến khi anh đi ra, nhìn thấy hai mắt đỏ bừng cùng sắc mặt trắng bệch lại làm y đau xót, thương tâm không chịu được.
Từ Tử Nham mặt mày tái nhợt nhưng vẫn không quên an ủi Từ Tử Dung. Anh ôn nhu sờ đầu Từ Tử Dung, cố gắng mỉm cười: “Ca ca không sao, đã để đệ lo lắng.”
Từ Tử Dung không thể nói rõ lúc đó mình có tâm tình gì, chỉ là ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham, qua khoảng nửa ngày, cho đến khi Từ Tử Nham mang y về phòng, để y ngồi xuống mới lấy lại tinh thần.
Tâm tình của y rất phức tạp, vừa vui mừng vừa lo sợ không yên, người này rõ ràng vì lần đầu giết người mà khổ sở, tại sao vẫn nhớ đi an ủi mình?
Cảm giác được người khác xem trọng thực sự rất tốt, thậm chí đã tốt đến tình trạng không thể tin nổi. Đời trước, thời điểm ở Huyết Ma Cung, thuộc hạ của y cũng rất xem trọng y, nhưng cái loại xem trọng này cùng loại xem trọng của Từ Tử Nham hoàn toàn không giống nhau. Bởi vì những người đó hiểu rõ, chỉ khi Huyết Ma tồn tại, bọn họ mới có thể tiếp tục những ngày tháng hô phong hoán vũ, nhưng nếu không có Huyết Ma, số phận của bọn họ sẽ cực kỳ thảm hại.
Nhưng Từ Tử Nham thì không giống như vậy, rốt cuộc là không giống như thế nào thì Từ Tử Dung cũng không rõ lắm, nhưng y có thể cảm giác được là không giống.
Y sờ lồng ngực của mình, phát hiện tim đập rất nhanh, trong máu cũng sinh ra ảo giác sôi trào. Y biết loại cảm giác này là điềm báo cỗ hung bạo sắp xuất hiện, chỉ là y không nghĩ tới hôm nay tâm tình y không ổn định cũng sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Từ ngày đó trở đi, đối với Tử Nham, dục vọng độc chiếm của y càng ngày càng mạnh mẽ.
Lúc ở Từ gia, những đệ tử khác ở Từ gia cũng có thể trở thành đệ đệ của Từ Tử Nham, tuy rằng thân cận nhất chỉ có mình y, thế nhưng y lại hoàn toàn độc chiếm tất cả sự chú ý của ca ca.
Không ai có thể chia sẻ sự chú trọng của ca ca đối với y, bất luận là kẻ nào cũng không được!
Từ Tử Nham là ca ca của Từ Tử Dung, vĩnh viễn, duy nhất, ai muốn cướp ca ca của y, y nhất định khiến cho người đó chết không có chỗ chôn!
“Phù, ăn no rồi, chúng ta về đi, phỏng chừng Mặc sư phụ cũng chờ đến sốt ruột rồi.” Từ Tử Nham ợ một cái, tâm tình sung sướng nói.
Lúc trước ở chỗ ghi danh, anh đã bảo tên tu sĩ ngưng mạch kỳ phụ trách bảo hộ anh đi báo tin cho Từ Mặc. Dù sao ở Pháp An Thành không ai dám ra tay, trừ phi chán sống hoặc có đủ tự tin, nắm chắc sẽ trốn thoát khỏi sự truy sát của Lưu Quang Tông, bằng không sẽ không có người làm ra chuyện ngu ngốc này.
Có lẽ nam nhân ít nói kia cũng biết trong Pháp An Thành không có gì nguy hiểm, bởi vậy cũng không nói gì lập tức đi về, nhưng hai người bọn họ ăn từ đầu đường đến cuối đường cũng hao tốn không ít thời gian, sắc trời dần tối, cũng là thời gian cần phải trở về.
Lúc quay trở về nhà trọ, như dự tính bị Từ Mặc mắng cho một trận. Từ Tử Nham lơ đễnh, có thể trong mắt những người khác, khảo hạch của Lưu Quang Tông rất quan trọng, hơn nữa độ khó rất lớn, dù cho thiên phú vô cùng tốt cũng không nên sao nhãng, bằng không có thể không được lựa chọn.
Nhưng Từ Tử Nham đã sớm biết nội dung khảo hạch ngày mai, thậm chí anh còn có thể chắc chắn đứng đầu bảng khảo hạch đệ tử nội môn lần này của Lưu Quang tông.
Nếu như anh nhớ không lầm, nếu đứng đầu bảng đệ tử nội môn nhập môn, có thể tự lựa chọn một vị sư phụ. Anh biết rõ nội dung tiểu thuyết và quỹ tích nhân sinh của Từ Tử Nham nên đã sớm chọn một vị sư phụ tầm thường nhưng cực kỳ lợi hại.
Sư phụ nguyên thân cũng là một vị tu sĩ lôi linh căn, đối với nguyên thân cũng không tồi, thế nhưng tính cách tên tu sĩ kia làm anh cực kỳ không thích. Ở trước mặt tu sĩ, người phàm có địa vị rất thấp, nhưng Từ Tử Nham vẫn không thể nào chấp nhận, rõ ràng thời điểm hai bên ngầm đấu đá, chỉ cần có một bên dẫn dụ là có thể rời xa thôn trấn của người phàm, nhưng tên tu sĩ lôi linh căn này căn bản không để tâm đến sống chết của thôn dân bình thường, xuất ra đại chiêu, có ít nhất hơn trăm thôn dân chết trên tay hắn.
Đợi cho tới lúc kết thúc tranh đấu giữa hắn và tên ma tu kia, thôn trấn phía dưới đã thành mảnh đất khô cằn, mấy trăm người vô tội chết thảm, mà tên tu sĩ kia chỉ mang theo thi thể ma tu, lạnh lùng rời đi.
Tình huống này là Từ Tử Nham thấy được ở trong ký ức của nguyên thân, lúc đó nguyên thân chỉ là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, không có biện pháp xen vào cuộc đấu đá đó, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, hắn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không có bất kỳ sự thương hại nào.
Từ Tử Nham tự nhận mình không phải là thánh mẫu, nhưng chuyện như vậy rõ ràng đã vượt qua ranh giới cuối cùng của anh, có thể sư phụ của nguyên thân cũng không cố ý nhằm vào những thôn dân bên dưới kia, nhưng những thôn dân này vì hắn mà chết cũng là sự thật.
Nguyên thân thờ ơ lạnh nhạt cũng làm lòng anh khó chịu, dù cho hiện tại anh đã là một tu sĩ, thế nhưng trước khi xuyên qua, anh cũng chỉ là người phàm bình thường mà thôi.
Nói dăm ba câu đuổi Từ Mặc đi, thật sự là hai năm qua, đại hán mặt vàng ngày càng có xu hướng hóa thân thành bác gái tổ trưởng dân phố. Anh không ngại đối phương đối xử với anh lãnh đạm hoặc nghiêm khắc, thế nhưng thể loại dong dài vô nghĩa này làm anh không thể nào nhẫn nhịn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Tử Nham: Đổi sư phụ đi, sư phụ kia không tốt.
Từ Tử Dung: Đều nghe ca ca…
Từ Tử Nham: Ừm, đệ đệ ta thật ngoan, còn ngoan hơn thằng nhóc Tử Du kia.
Từ Tử Dung (mặt âm trầm): Tử Du là ai?
Từ Tử Nham: A ha ha ha… Hôm nay thật đẹp trời…
Từ Tử Dung: Ca ca, có phải chúng ta nên tính nợ sổ sách một chút không?
Từ Tử Nham: 囧… Đừng mà… *Tay Nhĩ Khang*
Từ Tử Dung kéo Từ Tử Nham vào phòng…
╮(╯▽╰)╭ Trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook