Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 22
Edit: Qiezi
“Từ Tử Hưng? Sao ngươi lại ở đây?” Từ Tử Tĩnh kinh ngạc hỏi. Hóa ra người từ trong bụi rậm chui ra chính là một tên đệ tử Từ gia.
Từ Tử Hưng chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ tư, nhưng hắn cũng là người gan dạ, trong đám người kia hắn là người dùng Toàn Long Tác trượt xuống sớm nhất.
Với năng lực của hắn, chạy tới trước mặt bọn họ cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Chẳng qua là mọi người không hiểu, tại sao bộ dáng hắn lại chật vật như vậy.
Từ Tử Hưng buồn bực nói: “Ta cũng thật xui xẻo, vừa mới vào trong rừng đã gặp một đám Ong Mắt Đỏ, kết quả là bị đuổi tới nơi này. Nếu không phải là ta phát hiện một bụi Cực Hóa Thảo, chắc không thể thoát thân được.”
Ong Mắt Đỏ là một loại yêu thú cấp thấp, lực công kích của từng cá thể không mạnh, nhưng mỗi lần xuất hiện đều hợp thành quần thể kết đội, đối với bọn hắn – tu sĩ tu vi không cao không thấp mà nói ghét nhất loại yêu thú này. Mà Cực Hóa Thảo là cỏ có hương vị đặc thù, đối với Ong Mắt Đỏ, thứ mùi này rất khó chịu, vì vậy Từ Tử Hưng mới tránh được một kiếp.
Còn chưa ra tay đã bị đuổi theo chạy trốn vất vả, tâm tình của Từ Tử Hưng rõ ràng tệ đến cực điểm, hắn tức giận cáo biệt Từ Tử Tĩnh, hắn phải đi tìm đội hữu của mình.
“Có ý kiến gì?” Từ Tử Tĩnh quay đầu lại nhìn Từ Tử Nham, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút hứng thú.
Từ Tử Nham nhíu mày: “Cực Hóa Thảo là thứ Nham Miêu yêu thích nhất, ta nhớ hình như ngươi vừa mới lấy ra bản đồ, mặt trên bản đồ còn viết rõ vùng phụ cận gần đây có Nham Miêu thường hay lui tới, có muốn đi xem thử một chút không?”
Từ Tử Tĩnh nghe vậy mỉm cười, đã từng có lúc nàng cảm thấy Từ Tử Nham chỉ là một đại thiếu gia được sủng ái yêu thương, căn bản không hiểu những khó khăn của những gia đình bình thường. Ngày thường nàng và đối phương tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nghe qua rất nhiều đồn đãi về anh, cái gì mà ngang ngược, cao ngạo không kiềm chế được, nhưng hôm nay bọn họ tiếp xúc qua dường như cũng không giống như lời đồn.
Đều là đệ tử ưu tú của Luyện Võ Đường, kỳ thật Từ Tử Tĩnh không thiếu lòng háo thắng, nàng hơi câu môi, lộ ra vài phần khiêu khích: “Sợ?”
Từ Tử Nham cũng câu môi, không trả lời, nhưng kéo Từ Tử Dung đi về phương hướng Từ Tử Hưng vừa đến.
Từ Tử Tĩnh quay đầu lại, ý bảo hai người đệ đệ theo sau, còn mình thì không quên lưu lại ký hiệu ở trên một cây đại thụ.
Từ Tử Hưng nói địa phương đó cách bọn họ không xa, không tới hai trăm thước, Từ Tử Nham đã thấy được một bụi Cực Hóa Thảo khá lớn, xanh mượt như hoa lay-ơn. Cực Hóa Thảo phát triển rất tươi tốt, tới gần một chút là ngửi được mùi thơm ngát lan tỏa trong không khí. Quan sát xung quanh một lượt, Từ Tử Nham nhanh chóng phát hiện bên cạnh bụi Cực Hóa Thảo có vết chân hình hoa mai cực nông, không ngoài suy đoán, chính là dấu vết lưu lại của Nham Miêu.
Nham Miêu thích ăn các loại nham thạch, nhưng trong Cực Hóa Thảo lại có vật chất đặc thù mà Nham Miêu cần. Hầu như mỗi ngày, mỗi con Nham Miêu đều phải ăn một số lượng Cực Hóa Thảo nhất định. Chiếu theo đó, chỉ cần địa phương có Cực Hóa Thảo sinh trưởng, sẽ luôn luôn không thiếu vắng bóng dáng của Nham Miêu.
Bụi Cực Hóa Thảo rất rậm rạp, phạm vi rất lớn, nhất là xung quanh còn có các loại cây cối và bụi cây che chắn. Nếu chỉ phòng thủ một bên, sẽ rất dễ để cho Nham Miêu chạy thoát.
Nham Miêu là yêu thú luyện khí tầng bốn, nhưng nó là yêu thú có tốc độ nhanh nhất trong nhóm yêu thú luyện khí tầng thứ tư.
Trong năm người bọn họ, Từ Tử Học và Từ Tử Lạc đều là tu vi luyện khí tầng bốn, chỉ cần có thể bắt hai con Nham Miêu trở lên, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành phân nửa.
Hơn nữa da lông của Nham Miêu vô cùng đẹp, cho dù không nộp lên thì cũng có thể bán được giá.
Năm người phân chia phòng thủ bốn người bốn góc, bao vây Cực Hóa Thảo. Trừ phi Nham Miêu tới nơi này có thể mọc cánh bay đi, bằng không tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.
Lần đầu đi săn, Từ Tử Nham không khỏi có chút khẩn trương. Đây cũng coi như là lần đương đầu đầu tiên của anh, nếu có cái gì ngoài ý muốn… =.=
Không! Sẽ không đâu!
Nhìn Từ Tử Dung ở bên cạnh nhìn mình với vẻ sùng bái, Từ Tử Nham lặng lẽ nắm chặt tay. Trước mặt đệ đệ, làm ca ca tuyệt đối phải có tinh thần bất khuất, thay y chống đỡ một mảnh trời!!
Cảm thấy Từ Tử Nham hừng hực chiến ý, Từ Tử Dung vô cùng khó hiểu. Chỉ là mấy con Nham Miêu nho nhỏ, với thực lực của Từ Tử Nham căn bản không phải là vấn đề, anh đột nhiên hừng hực ý chí chiến đấu là sao?
“Một lát nếu có yêu thú xuất hiện, đệ tuyệt đối đừng lên tiếng, biết không? Ngày hôm nay đệ chỉ cần nhìn là được rồi. Sở dĩ cho đệ tới chỉ vì muốn tôi luyện cho đệ một chút can đảm.” Từ Tử Nham nghiêm nghị nói.
Từ Tử Dung dùng sức gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Nhưng trong lòng vô cùng câm nín: Huyết Ma đại nhân lại cần giết yêu thú luyện khí kỳ để tôi luyện sự can đảm sao? Đây nhất định là vũ nhục y!
(yên lặng ghi thêm một khoản nợ vào sổ…)
Từ Tử Nham nhẹ nhàng quỳ rạp trên đất, phóng cảm quan tới cực đại. Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa có khả năng phóng thần thức ra ngoài, nhưng anh sử dụng phương thức như vậy có thể để bản thân từ từ tập làm quen sử dụng thần thức.
Anh siết chặt tay rồi buông lỏng, sau đó nhìn như lơ đãng xoa xoa hai bên quần, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi khiến anh không thoải mái cho lắm. Thế nhưng nếu ở trước mặt đệ đệ biểu hiện quá khẩn trương, anh lại cảm thấy mình thật mất mặt.
Thật ra nhất cử nhất động của Từ Tử Nham đều rơi vào trong mắt Từ Tử Dung. Đối với y mà nói, trình độ săn bắn này quả thực giống như chơi đùa với trẻ con, thay vì quan tâm khi nào con mồi mới chết, còn không bằng đem tinh lực đặt ở trên người Từ Tử Nham ‘kỳ quái’ này.
“Tới.” Từ Tử Nham khẽ kêu, lại không biết trong lòng Từ Tử Dung cũng nói một câu như thế.
Rất nhanh, cách đó không xa bọn họ thấy một nhánh cây trên một cái cây nho nhỏ hơi run lên, sau đó một con Nham Miêu màu lam sẫm từ trên nhánh cây xông ra.
Nham Miêu rất cẩn thận, không trực tiếp nhảy xuống, ngược lại đứng ở trên nhánh cây quan sát hồi lâu.
Từ Tử Nham ngay cả hô hấp đều thả nhẹ, rất sợ làm kinh động con Nham Miêu kia. Hai mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm mục tiêu của mình, biểu tình kỳ dị lại sắc bén.
Từ Tử Dung hơi kinh ngạc, từ lúc đầu y gặp Từ Tử Nham này, người này đều cho y cảm giác ấm áp quỷ dị, đây là lần đầu tiên y thấy đối phương để lộ vẻ mặt như vậy, khó tránh khỏi hơi giật mình.
Nham Miêu quan sát một hồi, không có phát hiện xung quanh có kẻ thù thường lui tới. Nó thử thăm dò hướng xuống dưới tính đứng dậy, giống như là muốn nhảy xuống, nhưng trên thực tế là nó không có nhảy xuống.
Từ Tử Nham nín thở, trong lòng thầm mắng, thật là một con thú giảo hoạt. Nếu không phải lúc nãy anh không nắm chắc nên án binh bất động, không chừng sẽ bị con thú này lừa gạt động thủ.
Dường như đã xác nhận không có ai mai phục ở đây, Nham Miêu nhìn bụi Cực Hóa Thảo xanh mượt, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm miệng.
Nó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, ngửi xung quanh một cái, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vì sự khát khao Cực Hóa Thảo, nó bỏ qua nghi ngờ trong lòng, chậm rãi đi về hướng bụi Cực Hóa Thảo.
Nham Miêu đi từng bước tới gần chỗ Từ Tử Nham đang ẩn núp, nhưng bước chân tiến tới của nó càng ngày càng chậm, nó cố gắng ngửi mùi vị trong không khí, nhưng ở đây mùi của bụi Cực Hóa Thảo thực sự quá nồng, che dấu tất cả mùi vị khác.
Đứng tại chỗ do dự nửa ngày, con Nham Miêu này lại thử thăm dò đi về phía trước vài bước.
Đúng lúc này, từ xa xa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, con Nham Miêu này đột nhiên xù lông lên, xoay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc lúc này đã không còn kịp rồi.
Từ Tử Nham ném ra một đạo lôi quang, lập tức làm con Nham miêu kia nổ tung từ trong ra ngoài, cháy đen thành một đống…
Từ Tử Dung:…
“Làm sao vậy?” Phát giác Từ Tử Dung đang dùng một loại ánh mắt rất quái dị nhìn mình, Từ Tử Nham mờ mịt hỏi.
“Ca ca… Thứ đáng giá nhất của Nham Miêu chính là bộ lông…”
“Ta biết.” Từ Tử Nham gật đầu. Sau đó ý thức được chuyện gì đó, anh cứng đờ xoay người, nhìn cái khối cháy đen như than ở không xa: …
Từ Tử Dung lặng lẽ xoay mặt đi, vai run run. Y xin thề, thật ra việc này không có chỗ nào đáng cười, nhưng không biết vì sao, nhìn bộ dạng đần đần của đại ca, y lại không kiềm chế được bật cười.
Phải biết rằng, từ khi y trở thành Huyết Ma, đã bao nhiêu năm y không cười, chỉ có người này là làm y cười vui vẻ đến như vậy, nói không chừng y sẽ lưu lại cho anh một mạng cũng nên.
“Khụ… Hơi lỡ tay.” Từ Tử Nham xấu hổ, nội tâm buồn bực không thôi, hình tượng cao to đẹp trai uy vũ của anh… Sụp đổ hết rồi…
“Không sao đâu, đệ biết ca ca rất lợi hại.” Từ Tử Dung ôn nhu an ủi.
Ngay lập tức Từ Tử Nham vui vẻ, có một đệ đệ nhu thuận là chuyện hạnh phúc đến nhường nào! Nhóc con này còn tri kỷ hơn Từ Tử Du năm đó!
Ba người kia nghe được động tĩnh bên Từ Tử Nham nên cũng đi tới. Nhìn cái xác cháy đen thui như than cốc kia, tất cả mọi người trầm mặc quỷ dị, chớp chớp chớp mắt.
Từ Tử Tĩnh ý vị thâm trường nhìn Từ Tử Nham: “Nếu huynh thấy phân chia không công bằng thì có thể nói ra.”
Quả thực Từ Tử Nham xấu hổ vô cùng, anh sờ sờ gò má sắp đỏ lên, cực kỳ thành khẩn nói: “Ta thật sự không cố ý.”
Từ Tử Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Tùy huynh, tổn thất con mồi này trừ trong phần của huynh.”
Từ Tử Nham gật đầu ngay tắp lự, việc này vốn là lỗi của anh, đương nhiên anh sẽ không phản bác.
“Được rồi, ra đi.” Từ Tử Tĩnh xử lý xong chuyện của Từ Tử Nham, quay đầu nhìn xa xa phía dưới một cây đại thụ, chậm rãi nói.
Rất nhanh, dưới tán cây lớn có vài người đi ra, dẫn đầu là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên kia thần thái cao ngạo, ánh mắt của bọn họ nhìn đám người Từ Tử Tĩnh thể hiện sự khinh bỉ trắng trợn.
Trên gương mặt cùng Từ Tử Nham có ba phần giống nhau quả thực viết rất rõ ràng: Các ngươi một đám phàm phu ngu xuẩn!
Từ Tử Nham sờ cằm, anh cảm thấy mình bị Từ Tử Du ảnh hưởng rồi. Nhóc con này suốt ngày xem một mớ sách linh tinh trên mạng, rảnh rỗi lại lải nhải bên tai anh, kết quả là anh cũng bắt đầu dùng loại phương thức không đáng tin này để hình dung.
Nhưng mà… Thực sự nói ra cũng rất thú vị. →. →
“Từ Tử Hưng? Sao ngươi lại ở đây?” Từ Tử Tĩnh kinh ngạc hỏi. Hóa ra người từ trong bụi rậm chui ra chính là một tên đệ tử Từ gia.
Từ Tử Hưng chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ tư, nhưng hắn cũng là người gan dạ, trong đám người kia hắn là người dùng Toàn Long Tác trượt xuống sớm nhất.
Với năng lực của hắn, chạy tới trước mặt bọn họ cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Chẳng qua là mọi người không hiểu, tại sao bộ dáng hắn lại chật vật như vậy.
Từ Tử Hưng buồn bực nói: “Ta cũng thật xui xẻo, vừa mới vào trong rừng đã gặp một đám Ong Mắt Đỏ, kết quả là bị đuổi tới nơi này. Nếu không phải là ta phát hiện một bụi Cực Hóa Thảo, chắc không thể thoát thân được.”
Ong Mắt Đỏ là một loại yêu thú cấp thấp, lực công kích của từng cá thể không mạnh, nhưng mỗi lần xuất hiện đều hợp thành quần thể kết đội, đối với bọn hắn – tu sĩ tu vi không cao không thấp mà nói ghét nhất loại yêu thú này. Mà Cực Hóa Thảo là cỏ có hương vị đặc thù, đối với Ong Mắt Đỏ, thứ mùi này rất khó chịu, vì vậy Từ Tử Hưng mới tránh được một kiếp.
Còn chưa ra tay đã bị đuổi theo chạy trốn vất vả, tâm tình của Từ Tử Hưng rõ ràng tệ đến cực điểm, hắn tức giận cáo biệt Từ Tử Tĩnh, hắn phải đi tìm đội hữu của mình.
“Có ý kiến gì?” Từ Tử Tĩnh quay đầu lại nhìn Từ Tử Nham, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút hứng thú.
Từ Tử Nham nhíu mày: “Cực Hóa Thảo là thứ Nham Miêu yêu thích nhất, ta nhớ hình như ngươi vừa mới lấy ra bản đồ, mặt trên bản đồ còn viết rõ vùng phụ cận gần đây có Nham Miêu thường hay lui tới, có muốn đi xem thử một chút không?”
Từ Tử Tĩnh nghe vậy mỉm cười, đã từng có lúc nàng cảm thấy Từ Tử Nham chỉ là một đại thiếu gia được sủng ái yêu thương, căn bản không hiểu những khó khăn của những gia đình bình thường. Ngày thường nàng và đối phương tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nghe qua rất nhiều đồn đãi về anh, cái gì mà ngang ngược, cao ngạo không kiềm chế được, nhưng hôm nay bọn họ tiếp xúc qua dường như cũng không giống như lời đồn.
Đều là đệ tử ưu tú của Luyện Võ Đường, kỳ thật Từ Tử Tĩnh không thiếu lòng háo thắng, nàng hơi câu môi, lộ ra vài phần khiêu khích: “Sợ?”
Từ Tử Nham cũng câu môi, không trả lời, nhưng kéo Từ Tử Dung đi về phương hướng Từ Tử Hưng vừa đến.
Từ Tử Tĩnh quay đầu lại, ý bảo hai người đệ đệ theo sau, còn mình thì không quên lưu lại ký hiệu ở trên một cây đại thụ.
Từ Tử Hưng nói địa phương đó cách bọn họ không xa, không tới hai trăm thước, Từ Tử Nham đã thấy được một bụi Cực Hóa Thảo khá lớn, xanh mượt như hoa lay-ơn. Cực Hóa Thảo phát triển rất tươi tốt, tới gần một chút là ngửi được mùi thơm ngát lan tỏa trong không khí. Quan sát xung quanh một lượt, Từ Tử Nham nhanh chóng phát hiện bên cạnh bụi Cực Hóa Thảo có vết chân hình hoa mai cực nông, không ngoài suy đoán, chính là dấu vết lưu lại của Nham Miêu.
Nham Miêu thích ăn các loại nham thạch, nhưng trong Cực Hóa Thảo lại có vật chất đặc thù mà Nham Miêu cần. Hầu như mỗi ngày, mỗi con Nham Miêu đều phải ăn một số lượng Cực Hóa Thảo nhất định. Chiếu theo đó, chỉ cần địa phương có Cực Hóa Thảo sinh trưởng, sẽ luôn luôn không thiếu vắng bóng dáng của Nham Miêu.
Bụi Cực Hóa Thảo rất rậm rạp, phạm vi rất lớn, nhất là xung quanh còn có các loại cây cối và bụi cây che chắn. Nếu chỉ phòng thủ một bên, sẽ rất dễ để cho Nham Miêu chạy thoát.
Nham Miêu là yêu thú luyện khí tầng bốn, nhưng nó là yêu thú có tốc độ nhanh nhất trong nhóm yêu thú luyện khí tầng thứ tư.
Trong năm người bọn họ, Từ Tử Học và Từ Tử Lạc đều là tu vi luyện khí tầng bốn, chỉ cần có thể bắt hai con Nham Miêu trở lên, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành phân nửa.
Hơn nữa da lông của Nham Miêu vô cùng đẹp, cho dù không nộp lên thì cũng có thể bán được giá.
Năm người phân chia phòng thủ bốn người bốn góc, bao vây Cực Hóa Thảo. Trừ phi Nham Miêu tới nơi này có thể mọc cánh bay đi, bằng không tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.
Lần đầu đi săn, Từ Tử Nham không khỏi có chút khẩn trương. Đây cũng coi như là lần đương đầu đầu tiên của anh, nếu có cái gì ngoài ý muốn… =.=
Không! Sẽ không đâu!
Nhìn Từ Tử Dung ở bên cạnh nhìn mình với vẻ sùng bái, Từ Tử Nham lặng lẽ nắm chặt tay. Trước mặt đệ đệ, làm ca ca tuyệt đối phải có tinh thần bất khuất, thay y chống đỡ một mảnh trời!!
Cảm thấy Từ Tử Nham hừng hực chiến ý, Từ Tử Dung vô cùng khó hiểu. Chỉ là mấy con Nham Miêu nho nhỏ, với thực lực của Từ Tử Nham căn bản không phải là vấn đề, anh đột nhiên hừng hực ý chí chiến đấu là sao?
“Một lát nếu có yêu thú xuất hiện, đệ tuyệt đối đừng lên tiếng, biết không? Ngày hôm nay đệ chỉ cần nhìn là được rồi. Sở dĩ cho đệ tới chỉ vì muốn tôi luyện cho đệ một chút can đảm.” Từ Tử Nham nghiêm nghị nói.
Từ Tử Dung dùng sức gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Nhưng trong lòng vô cùng câm nín: Huyết Ma đại nhân lại cần giết yêu thú luyện khí kỳ để tôi luyện sự can đảm sao? Đây nhất định là vũ nhục y!
(yên lặng ghi thêm một khoản nợ vào sổ…)
Từ Tử Nham nhẹ nhàng quỳ rạp trên đất, phóng cảm quan tới cực đại. Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa có khả năng phóng thần thức ra ngoài, nhưng anh sử dụng phương thức như vậy có thể để bản thân từ từ tập làm quen sử dụng thần thức.
Anh siết chặt tay rồi buông lỏng, sau đó nhìn như lơ đãng xoa xoa hai bên quần, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi khiến anh không thoải mái cho lắm. Thế nhưng nếu ở trước mặt đệ đệ biểu hiện quá khẩn trương, anh lại cảm thấy mình thật mất mặt.
Thật ra nhất cử nhất động của Từ Tử Nham đều rơi vào trong mắt Từ Tử Dung. Đối với y mà nói, trình độ săn bắn này quả thực giống như chơi đùa với trẻ con, thay vì quan tâm khi nào con mồi mới chết, còn không bằng đem tinh lực đặt ở trên người Từ Tử Nham ‘kỳ quái’ này.
“Tới.” Từ Tử Nham khẽ kêu, lại không biết trong lòng Từ Tử Dung cũng nói một câu như thế.
Rất nhanh, cách đó không xa bọn họ thấy một nhánh cây trên một cái cây nho nhỏ hơi run lên, sau đó một con Nham Miêu màu lam sẫm từ trên nhánh cây xông ra.
Nham Miêu rất cẩn thận, không trực tiếp nhảy xuống, ngược lại đứng ở trên nhánh cây quan sát hồi lâu.
Từ Tử Nham ngay cả hô hấp đều thả nhẹ, rất sợ làm kinh động con Nham Miêu kia. Hai mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm mục tiêu của mình, biểu tình kỳ dị lại sắc bén.
Từ Tử Dung hơi kinh ngạc, từ lúc đầu y gặp Từ Tử Nham này, người này đều cho y cảm giác ấm áp quỷ dị, đây là lần đầu tiên y thấy đối phương để lộ vẻ mặt như vậy, khó tránh khỏi hơi giật mình.
Nham Miêu quan sát một hồi, không có phát hiện xung quanh có kẻ thù thường lui tới. Nó thử thăm dò hướng xuống dưới tính đứng dậy, giống như là muốn nhảy xuống, nhưng trên thực tế là nó không có nhảy xuống.
Từ Tử Nham nín thở, trong lòng thầm mắng, thật là một con thú giảo hoạt. Nếu không phải lúc nãy anh không nắm chắc nên án binh bất động, không chừng sẽ bị con thú này lừa gạt động thủ.
Dường như đã xác nhận không có ai mai phục ở đây, Nham Miêu nhìn bụi Cực Hóa Thảo xanh mượt, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm miệng.
Nó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, ngửi xung quanh một cái, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vì sự khát khao Cực Hóa Thảo, nó bỏ qua nghi ngờ trong lòng, chậm rãi đi về hướng bụi Cực Hóa Thảo.
Nham Miêu đi từng bước tới gần chỗ Từ Tử Nham đang ẩn núp, nhưng bước chân tiến tới của nó càng ngày càng chậm, nó cố gắng ngửi mùi vị trong không khí, nhưng ở đây mùi của bụi Cực Hóa Thảo thực sự quá nồng, che dấu tất cả mùi vị khác.
Đứng tại chỗ do dự nửa ngày, con Nham Miêu này lại thử thăm dò đi về phía trước vài bước.
Đúng lúc này, từ xa xa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, con Nham Miêu này đột nhiên xù lông lên, xoay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc lúc này đã không còn kịp rồi.
Từ Tử Nham ném ra một đạo lôi quang, lập tức làm con Nham miêu kia nổ tung từ trong ra ngoài, cháy đen thành một đống…
Từ Tử Dung:…
“Làm sao vậy?” Phát giác Từ Tử Dung đang dùng một loại ánh mắt rất quái dị nhìn mình, Từ Tử Nham mờ mịt hỏi.
“Ca ca… Thứ đáng giá nhất của Nham Miêu chính là bộ lông…”
“Ta biết.” Từ Tử Nham gật đầu. Sau đó ý thức được chuyện gì đó, anh cứng đờ xoay người, nhìn cái khối cháy đen như than ở không xa: …
Từ Tử Dung lặng lẽ xoay mặt đi, vai run run. Y xin thề, thật ra việc này không có chỗ nào đáng cười, nhưng không biết vì sao, nhìn bộ dạng đần đần của đại ca, y lại không kiềm chế được bật cười.
Phải biết rằng, từ khi y trở thành Huyết Ma, đã bao nhiêu năm y không cười, chỉ có người này là làm y cười vui vẻ đến như vậy, nói không chừng y sẽ lưu lại cho anh một mạng cũng nên.
“Khụ… Hơi lỡ tay.” Từ Tử Nham xấu hổ, nội tâm buồn bực không thôi, hình tượng cao to đẹp trai uy vũ của anh… Sụp đổ hết rồi…
“Không sao đâu, đệ biết ca ca rất lợi hại.” Từ Tử Dung ôn nhu an ủi.
Ngay lập tức Từ Tử Nham vui vẻ, có một đệ đệ nhu thuận là chuyện hạnh phúc đến nhường nào! Nhóc con này còn tri kỷ hơn Từ Tử Du năm đó!
Ba người kia nghe được động tĩnh bên Từ Tử Nham nên cũng đi tới. Nhìn cái xác cháy đen thui như than cốc kia, tất cả mọi người trầm mặc quỷ dị, chớp chớp chớp mắt.
Từ Tử Tĩnh ý vị thâm trường nhìn Từ Tử Nham: “Nếu huynh thấy phân chia không công bằng thì có thể nói ra.”
Quả thực Từ Tử Nham xấu hổ vô cùng, anh sờ sờ gò má sắp đỏ lên, cực kỳ thành khẩn nói: “Ta thật sự không cố ý.”
Từ Tử Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Tùy huynh, tổn thất con mồi này trừ trong phần của huynh.”
Từ Tử Nham gật đầu ngay tắp lự, việc này vốn là lỗi của anh, đương nhiên anh sẽ không phản bác.
“Được rồi, ra đi.” Từ Tử Tĩnh xử lý xong chuyện của Từ Tử Nham, quay đầu nhìn xa xa phía dưới một cây đại thụ, chậm rãi nói.
Rất nhanh, dưới tán cây lớn có vài người đi ra, dẫn đầu là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên kia thần thái cao ngạo, ánh mắt của bọn họ nhìn đám người Từ Tử Tĩnh thể hiện sự khinh bỉ trắng trợn.
Trên gương mặt cùng Từ Tử Nham có ba phần giống nhau quả thực viết rất rõ ràng: Các ngươi một đám phàm phu ngu xuẩn!
Từ Tử Nham sờ cằm, anh cảm thấy mình bị Từ Tử Du ảnh hưởng rồi. Nhóc con này suốt ngày xem một mớ sách linh tinh trên mạng, rảnh rỗi lại lải nhải bên tai anh, kết quả là anh cũng bắt đầu dùng loại phương thức không đáng tin này để hình dung.
Nhưng mà… Thực sự nói ra cũng rất thú vị. →. →
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook