Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
-
Chương 16
Edit: Qiezi
Nói xong câu cuối cùng, Từ Tử Nham hơi lúng túng, vốn anh chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi. Trước giờ anh đều nghĩ huynh đệ bình thường phải cười đùa nhiều mới tốt, đặc biệt như Từ Tử Dung về sau này phát triển thành tiểu hài tử tính cách thâm trầm, thỉnh thoảng đùa giỡn để tính cách y sáng sủa một chút, coi như là ở mức độ nào đó tránh cho y bước lên con đường tà đạo.
Đương nhiên, tuy tưởng tượng rất tốt, nhưng kết quả hơi ngoài dự định của anh. Tuy rằng Từ Tử Dung cũng đi lên, nhưng khi anh ôm thân thể gầy yếu bị mồ hôi thấm ướt, Từ Tử Nham vẫn đau lòng, cực kỳ khó chịu.
= 皿 =
Đệ đệ của ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao tên Từ Mặc kia có thể nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy! Lẽ nào hắn không biết châm chước chút sao!!
Từ Tử Dung nghe vậy mỉm cười: “Ca ca không cần nói xin lỗi, không phải là ta đã tới rồi sao.”
“Ừ, quả nhiên Tử Dung lợi hại. Người khác phải mười tuổi mới có thể đi vào Luyện Võ Đường, Tử Dung của chúng ta mới tám tuổi đã vào được!” Từ Tử Nham tán thưởng sờ sờ đầu Tử Tử Dung, không chút tiếc rẻ khen ngợi của mình.
Một hài tử tám tuổi, có thể gánh chịu áp lực của hài tử mười tuổi, đồng thời leo lên Luyện Võ Đường thành công. Dù cho Từ Tử Dung có thiên phú bình thường, nhưng với tâm tính của y, tương lai phát triển tuyệt đối là không thể đong đếm được.
Đương nhiên, căn cứ vào ký ức đã trải qua cùng với nội dung quyển tiểu thuyết, anh biết tương lai Từ Tử Dung nhất định không phải là vật trong ao. Nhưng anh tin tưởng, thoát khỏi Huyết Hải Tâm Kinh kỳ quái kia, đệ đệ bảo bối của anh cũng sẽ trở nên nổi bật.
Hơn nữa không tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, máu của Từ Tử Dung cũng sẽ không có tác dụng hấp dẫn Hấp Huyết Trùng. Dù cho tương lai có phát sinh tai ương Hấp Huyết Trùng cũng không có liên quan đến Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham tự nhận không phải chúa cứu thế, mặc dù hơi có lỗi, nhưng sự tình dùng máu để hấp dẫn mẫu trùng vẫn nên giao cho cái loại người có tình cảm vĩ đại sâu đậm bao la đi – kiểu như là Bạch hoa nào đó.
Anh tuyệt đối sẽ không cùng người như thế – khụ… đồ đê tiện – có bất kỳ quan hệ gì.
Tuy rằng nói Bạch Hoa hơi khó nghe, nhưng đây đích thực là suy nghĩ của Từ Tử Nham. Người khác nghĩ như thế nào anh không biết, nhưng anh không muốn cùng người kia có bất kỳ tiếp xúc nào.
Bị Từ Tử Nham khen ngợi một trận, Từ Tử Dung hơi đỏ mặt, y ngượng ngùng gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nhưng trong lòng y đang cân nhắc, dường như bí mật ở Từ gia không như y biết ở đời trước, y phải ở lại chỗ này một thời gian.
Ngoại trừ khám phá bí mật ra, y cũng nổi lên vài phần hiếu kỳ với Từ Tử Nham trước mắt này.
Y rất muốn biết, Từ Tử Nham này luôn cưng chiều với y, có phải vẫn có thể tiếp tục như vậy hay không.
Dặn dò đại phu chăm sóc thật tốt cho Từ Tử Dung xong, Từ Tử Nham vội rời đi.
Bởi vì hôm nay là ngày Từ Tử Dung lên đỉnh núi, cho nên không cần tham gia huấn luyện.
Nhưng Từ Tử Nham lại đi, tuy rằng trước đây nguyên thân có thể dùng đủ loại lý do để trốn tránh huấn luyện, nhưng Từ Tử Nham thì không dám. Hiện tại anh chỉ kế thừa ký ức của nguyên thân, có thể thi triển một số pháp thuật hù dọa người khác, nhưng cùng người đánh nhau thì anh chỉ có thể làm bên bị đánh.
Thực lực của nguyên thân, ở trong đám con cháu Từ gia ngang ngang tuổi nhau là mạnh nhất. Nếu anh không muốn thực lực trở nên yếu đi, tuyệt đối không thể ngừng huấn luyện mỗi ngày.
Có rất nhiều thứ, thoạt nhìn là như vậy, nhưng thời điểm chân chính lại không thể dùng hai chữ ‘như vậy’ để hình dung.
Không biết có phải là Từ Tử Nham trước kia đắc tội rất nặng đại hán mặt vàng hay không, cả ngày hôm nay thao luyện, dường như tên kia toàn nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, nhìn đến độ làm anh chột dạ, anh còn cho rằng mình bị bại lộ.
Trên thực tế chỉ là Từ Mặc cảm thấy rất kì quái, Tử Nham thiếu gia cực kỳ khinh thường loại huấn luyện cơ sở này của Luyện Võ Đường, làm thế nào lại huấn luyện chung với bọn họ.
Bởi vì thiên phú, Từ gia luôn ôm hy vọng cực kỳ cao về Từ Tử Nham. Do nguyên thân cực kỳ chán ghét loại huấn luyện khô khan nhàm chán này nên về cơ bản, Từ Tử Nham không thể nào xuất hiện. Từ Kiêu phát hiện Từ Tử Nham không thích loại huấn luyện này, sau khi tu vi thăng cấp đã không quản hắn nữa..
Từ Mặc tò mò nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, hắn rất muốn biết, vị thiếu gia này tâm huyết dâng trào có thể kiên trì đến lúc nào. Nhưng nhìn đối phương luyện tập từng chiêu thức cơ bản, hắn thật sự phải thay đổi cái nhìn với Tử Nham thiếu gia.
Mỗi một chiêu mỗi một thức đều cực kỳ chính xác, tư thế chuẩn mực không hề dùng mánh lới gian lận. Nhìn tư thế của Từ Tử Nham, quả thực giống như là lần đầu tiên tiếp xúc với loại huấn luyện này.
Nhìn hơn nửa ngày, Từ Mặc dời mắt, trong Luyện Võ Đường vang lên giọng nói oang oang không chút nể tình của hắn.
“Từ Tử Hưng, ngươi vểnh mông cao như vậy làm gì? Muốn ăn đạp sao?” Một thiếu niên hơn mười tuổi vội vã thu mông.
“Từ Tử Lam, bảo ngươi ưỡn ngực hóp bụng, bụng ngươi sắp rớt xuống đất rồi kìa.” Một tên thiếu niên mập mạp hít sâu một hơi, thu lại bụng dưới.
“Từ Tử Nhược, nếu như cái trâm cài trên đầu ngươi còn rớt xuống nữa, ta sẽ cạo sạch tóc của ngươi.” Một thiếu nữ thanh tú cắn môi, lấy xuống tất cả trâm cài trên đầu.
Cứ như vậy, toàn bộ sân chỉ nghe tiếng hô của Từ Mặc, cùng với rất nhiều thiếu niên vì mệt nhọc mà thở gấp.
Tuy rằng Từ Tử Nham không bị Từ Mặc ngược đãi, nhưng tư thế của anh lại rất chuẩn mực không có bất kỳ sai lầm nào. Từ Mặc không thích Từ Tử Nham nhưng sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngược, vì vậy vẫn luôn duy trì thái độ không nhìn đến.
Trong đỉnh núi ở Luyện Võ Đường, gần trăm thiếu niên đầu đầy mồ hôi, huấn luyện cơ sở là việc cực khổ nhất, mà trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh Luyện Võ Đường, một thiếu niên dung mạo tinh xảo nhìn những người đó, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt.
Thật là nhiều… Người quen …
Khóe miệng Từ Tử Dung cong lên một độ cong khó thấy được, trong Luyện Võ Đường có rất nhiều người đều tồn tại trong trí nhớ của y, chỉ tiếc ký ức này không tốt dù chỉ một chút, điều này khiến y khi nhìn đến những người quen này, trong lòng chỉ dâng lên sát tâm!
“Đừng nóng nảy, chờ đến ngày mai, ngươi cũng có thể gia nhập. Đừng nhìn Từ Mặc hét oang oang, kỳ thực hắn cũng chỉ vì các ngươi thôi.” Một âm thanh nhu hòa dễ nghe từ phía sau Từ Tử Dung vang lên.
Y cười lạnh, thu lại biểu tình trên mặt mình, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào: “Đa tạ Lưu đại phu.”
Lưu đại phu là một đại phu tướng mạo nho nhã, tuy rằng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng tài năng xuất chúng, bằng không cũng sẽ không bị Từ gia nhìn trúng mời về, chỉ chuyên chữa trị cho con em trong Luyện Võ Đường.
Trên thực tế, đối với người tu tiên mà nói, phương pháp trị liệu tốt nhất đương nhiên là dùng đan dược trị liệu. Nhưng từ trước đến nay đan dược đều rất quý giá, dùng để trị liệu một số vết thương đau nhức nhỏ này thật sự quá lãng phí. Bởi vậy, Lưu đại phu đặc biệt ở đây, trị liệu một ít ngoại thương cho lớp con cháu nhỏ tuổi của Từ gia.
Hắn cũng không biết Từ Tử Dung là ai, chẳng qua thấy một hài tử khả ái, dáng dấp tinh xảo đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cho rằng y ước ao như những người đó, không nhịn được nói nhiều hai câu.
Từ Tử Dung thật sự không có ác ý với vị Lưu đại phu này, vị Lưu đại phu này là người tốt, đời trước đã từng giúp y trị thương. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người tu tiên, người nhỏ, lời nhẹ, hắn đi khuyên bảo chẳng những không có tác dụng, ngược lại làm Từ Tử Nham giận chó đánh mèo với hắn, đuổi hắn đi.
Lưu đại phu nhìn Từ Tử Dung ngoan ngoãn như vậy, không khỏi mỉm cười, cũng không biết hắn tìm được mấy viên kẹo ở đâu ra, nhét vào tay Từ Tử Dung.
Nhìn lòng bàn tay xuất hiện thêm vài cục kẹo thấp kém, trong mắt Từ Tử Dung toát ra vài phần ôn nhu hiếm thấy. Mặc dù những cục kẹo này rất tệ, sản xuất cũng vô cùng thô, nhưng Từ Tử Dung không ghét bỏ, lẳng lặng kẹp một viên bỏ vào miệng.
Trong miệng tràn ngập vị ngọt, Từ Tử Dung vô thức nhíu mày.. Lúc trở thành Huyết Ma, chất lượng cuộc sống vô cùng hoàn mỹ, một cục kẹo thấp kém đối với y mà nói, đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Lặng lẽ nuốt cục kẹo, Từ Tử Dung đột nhiên buồn bã, nhớ mang máng khi còn bé có một cục kẹo như vậy sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay ngậm đồ vật như xưa trong miệng, đã không còn hương vị như thuở ban đầu.
Y cười tự giễu, quả nhiên bất luận kẻ nào cũng đều tham lam. Lúc thưởng thức qua cái tốt hơn, đồ vật trước kia đã không thể thỏa mãn nữa.
Mặc dù như vậy, Từ Tử Dung vẫn cất kỹ mấy viên kẹo còn thừa. Không liên quan đến mùi vị ngon hay dở, thuần túy chỉ là hoài niệm quá khứ của y.
Thấy Từ Tử Dung không thích nói chuyện, Lưu đại phu bèn tìm một quyển y thư đưa cho y. Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn hơi xấu hổ. Ban đầu hắn chỉ muốn đưa ít đồ để Từ Tử Dung giết thời gian, lại quên mất một đứa bé tám tuổi làm sao có thể thích loại y thư khô khan này.
Vừa muốn thu hồi lại cuốn y thư này, lại không ngờ Từ Tử Dung sẽ chủ động đi đến nhận lấy, mỉm cười: “Đa tạ Lưu đại phu, đúng lúc ta đang rảnh rỗi.”
Ngay lập tức, Lưu đại phu cảm thấy hài tử này vô cùng nhu thuận, yêu thương sờ sờ đầu y, xoay người đi nghiên cứu dược tính các loại thảo dược.
Mắt thấy Lưu đại phu rời đi, Từ Tử Dung lại khôi phục hình dạng vô cảm, y thư Lưu đại phu sở hữu đương nhiên chỉ là mặt hàng thông thường, với tu vi của Từ Tử Dung, nội dung bên trong y thư đối với y cũng không có tác dụng gì. Tiếp nhận y thư cũng chỉ vì không muốn Lưu đại phu xấu hổ mà thôi, muốn để y tốn thời gian đi xem nó, trăm triệu lần không thể.
Rảnh như vậy thì y thà rằng đi tu luyện, cách thời điểm đột phá luyện khí tầng một cũng đã rất gần.
Huấn luyện buổi sáng trôi qua rất mau, lúc huấn luyện vừa kết thúc, Từ Tử Nham vội vàng chạy đến gian nhà gỗ, chỗ ở của Từ Tử Dung.
“Ca ca.” Thiếu niên trắng nõn, chăm chú xem một quyển y thư trong tay, lúc nhìn thấy Từ Tử Nham tiến đến, y bèn mỉm cười ngọt ngào.
Nói xong câu cuối cùng, Từ Tử Nham hơi lúng túng, vốn anh chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi. Trước giờ anh đều nghĩ huynh đệ bình thường phải cười đùa nhiều mới tốt, đặc biệt như Từ Tử Dung về sau này phát triển thành tiểu hài tử tính cách thâm trầm, thỉnh thoảng đùa giỡn để tính cách y sáng sủa một chút, coi như là ở mức độ nào đó tránh cho y bước lên con đường tà đạo.
Đương nhiên, tuy tưởng tượng rất tốt, nhưng kết quả hơi ngoài dự định của anh. Tuy rằng Từ Tử Dung cũng đi lên, nhưng khi anh ôm thân thể gầy yếu bị mồ hôi thấm ướt, Từ Tử Nham vẫn đau lòng, cực kỳ khó chịu.
= 皿 =
Đệ đệ của ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao tên Từ Mặc kia có thể nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy! Lẽ nào hắn không biết châm chước chút sao!!
Từ Tử Dung nghe vậy mỉm cười: “Ca ca không cần nói xin lỗi, không phải là ta đã tới rồi sao.”
“Ừ, quả nhiên Tử Dung lợi hại. Người khác phải mười tuổi mới có thể đi vào Luyện Võ Đường, Tử Dung của chúng ta mới tám tuổi đã vào được!” Từ Tử Nham tán thưởng sờ sờ đầu Tử Tử Dung, không chút tiếc rẻ khen ngợi của mình.
Một hài tử tám tuổi, có thể gánh chịu áp lực của hài tử mười tuổi, đồng thời leo lên Luyện Võ Đường thành công. Dù cho Từ Tử Dung có thiên phú bình thường, nhưng với tâm tính của y, tương lai phát triển tuyệt đối là không thể đong đếm được.
Đương nhiên, căn cứ vào ký ức đã trải qua cùng với nội dung quyển tiểu thuyết, anh biết tương lai Từ Tử Dung nhất định không phải là vật trong ao. Nhưng anh tin tưởng, thoát khỏi Huyết Hải Tâm Kinh kỳ quái kia, đệ đệ bảo bối của anh cũng sẽ trở nên nổi bật.
Hơn nữa không tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, máu của Từ Tử Dung cũng sẽ không có tác dụng hấp dẫn Hấp Huyết Trùng. Dù cho tương lai có phát sinh tai ương Hấp Huyết Trùng cũng không có liên quan đến Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham tự nhận không phải chúa cứu thế, mặc dù hơi có lỗi, nhưng sự tình dùng máu để hấp dẫn mẫu trùng vẫn nên giao cho cái loại người có tình cảm vĩ đại sâu đậm bao la đi – kiểu như là Bạch hoa nào đó.
Anh tuyệt đối sẽ không cùng người như thế – khụ… đồ đê tiện – có bất kỳ quan hệ gì.
Tuy rằng nói Bạch Hoa hơi khó nghe, nhưng đây đích thực là suy nghĩ của Từ Tử Nham. Người khác nghĩ như thế nào anh không biết, nhưng anh không muốn cùng người kia có bất kỳ tiếp xúc nào.
Bị Từ Tử Nham khen ngợi một trận, Từ Tử Dung hơi đỏ mặt, y ngượng ngùng gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nhưng trong lòng y đang cân nhắc, dường như bí mật ở Từ gia không như y biết ở đời trước, y phải ở lại chỗ này một thời gian.
Ngoại trừ khám phá bí mật ra, y cũng nổi lên vài phần hiếu kỳ với Từ Tử Nham trước mắt này.
Y rất muốn biết, Từ Tử Nham này luôn cưng chiều với y, có phải vẫn có thể tiếp tục như vậy hay không.
Dặn dò đại phu chăm sóc thật tốt cho Từ Tử Dung xong, Từ Tử Nham vội rời đi.
Bởi vì hôm nay là ngày Từ Tử Dung lên đỉnh núi, cho nên không cần tham gia huấn luyện.
Nhưng Từ Tử Nham lại đi, tuy rằng trước đây nguyên thân có thể dùng đủ loại lý do để trốn tránh huấn luyện, nhưng Từ Tử Nham thì không dám. Hiện tại anh chỉ kế thừa ký ức của nguyên thân, có thể thi triển một số pháp thuật hù dọa người khác, nhưng cùng người đánh nhau thì anh chỉ có thể làm bên bị đánh.
Thực lực của nguyên thân, ở trong đám con cháu Từ gia ngang ngang tuổi nhau là mạnh nhất. Nếu anh không muốn thực lực trở nên yếu đi, tuyệt đối không thể ngừng huấn luyện mỗi ngày.
Có rất nhiều thứ, thoạt nhìn là như vậy, nhưng thời điểm chân chính lại không thể dùng hai chữ ‘như vậy’ để hình dung.
Không biết có phải là Từ Tử Nham trước kia đắc tội rất nặng đại hán mặt vàng hay không, cả ngày hôm nay thao luyện, dường như tên kia toàn nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, nhìn đến độ làm anh chột dạ, anh còn cho rằng mình bị bại lộ.
Trên thực tế chỉ là Từ Mặc cảm thấy rất kì quái, Tử Nham thiếu gia cực kỳ khinh thường loại huấn luyện cơ sở này của Luyện Võ Đường, làm thế nào lại huấn luyện chung với bọn họ.
Bởi vì thiên phú, Từ gia luôn ôm hy vọng cực kỳ cao về Từ Tử Nham. Do nguyên thân cực kỳ chán ghét loại huấn luyện khô khan nhàm chán này nên về cơ bản, Từ Tử Nham không thể nào xuất hiện. Từ Kiêu phát hiện Từ Tử Nham không thích loại huấn luyện này, sau khi tu vi thăng cấp đã không quản hắn nữa..
Từ Mặc tò mò nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, hắn rất muốn biết, vị thiếu gia này tâm huyết dâng trào có thể kiên trì đến lúc nào. Nhưng nhìn đối phương luyện tập từng chiêu thức cơ bản, hắn thật sự phải thay đổi cái nhìn với Tử Nham thiếu gia.
Mỗi một chiêu mỗi một thức đều cực kỳ chính xác, tư thế chuẩn mực không hề dùng mánh lới gian lận. Nhìn tư thế của Từ Tử Nham, quả thực giống như là lần đầu tiên tiếp xúc với loại huấn luyện này.
Nhìn hơn nửa ngày, Từ Mặc dời mắt, trong Luyện Võ Đường vang lên giọng nói oang oang không chút nể tình của hắn.
“Từ Tử Hưng, ngươi vểnh mông cao như vậy làm gì? Muốn ăn đạp sao?” Một thiếu niên hơn mười tuổi vội vã thu mông.
“Từ Tử Lam, bảo ngươi ưỡn ngực hóp bụng, bụng ngươi sắp rớt xuống đất rồi kìa.” Một tên thiếu niên mập mạp hít sâu một hơi, thu lại bụng dưới.
“Từ Tử Nhược, nếu như cái trâm cài trên đầu ngươi còn rớt xuống nữa, ta sẽ cạo sạch tóc của ngươi.” Một thiếu nữ thanh tú cắn môi, lấy xuống tất cả trâm cài trên đầu.
Cứ như vậy, toàn bộ sân chỉ nghe tiếng hô của Từ Mặc, cùng với rất nhiều thiếu niên vì mệt nhọc mà thở gấp.
Tuy rằng Từ Tử Nham không bị Từ Mặc ngược đãi, nhưng tư thế của anh lại rất chuẩn mực không có bất kỳ sai lầm nào. Từ Mặc không thích Từ Tử Nham nhưng sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngược, vì vậy vẫn luôn duy trì thái độ không nhìn đến.
Trong đỉnh núi ở Luyện Võ Đường, gần trăm thiếu niên đầu đầy mồ hôi, huấn luyện cơ sở là việc cực khổ nhất, mà trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh Luyện Võ Đường, một thiếu niên dung mạo tinh xảo nhìn những người đó, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt.
Thật là nhiều… Người quen …
Khóe miệng Từ Tử Dung cong lên một độ cong khó thấy được, trong Luyện Võ Đường có rất nhiều người đều tồn tại trong trí nhớ của y, chỉ tiếc ký ức này không tốt dù chỉ một chút, điều này khiến y khi nhìn đến những người quen này, trong lòng chỉ dâng lên sát tâm!
“Đừng nóng nảy, chờ đến ngày mai, ngươi cũng có thể gia nhập. Đừng nhìn Từ Mặc hét oang oang, kỳ thực hắn cũng chỉ vì các ngươi thôi.” Một âm thanh nhu hòa dễ nghe từ phía sau Từ Tử Dung vang lên.
Y cười lạnh, thu lại biểu tình trên mặt mình, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào: “Đa tạ Lưu đại phu.”
Lưu đại phu là một đại phu tướng mạo nho nhã, tuy rằng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng tài năng xuất chúng, bằng không cũng sẽ không bị Từ gia nhìn trúng mời về, chỉ chuyên chữa trị cho con em trong Luyện Võ Đường.
Trên thực tế, đối với người tu tiên mà nói, phương pháp trị liệu tốt nhất đương nhiên là dùng đan dược trị liệu. Nhưng từ trước đến nay đan dược đều rất quý giá, dùng để trị liệu một số vết thương đau nhức nhỏ này thật sự quá lãng phí. Bởi vậy, Lưu đại phu đặc biệt ở đây, trị liệu một ít ngoại thương cho lớp con cháu nhỏ tuổi của Từ gia.
Hắn cũng không biết Từ Tử Dung là ai, chẳng qua thấy một hài tử khả ái, dáng dấp tinh xảo đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cho rằng y ước ao như những người đó, không nhịn được nói nhiều hai câu.
Từ Tử Dung thật sự không có ác ý với vị Lưu đại phu này, vị Lưu đại phu này là người tốt, đời trước đã từng giúp y trị thương. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người tu tiên, người nhỏ, lời nhẹ, hắn đi khuyên bảo chẳng những không có tác dụng, ngược lại làm Từ Tử Nham giận chó đánh mèo với hắn, đuổi hắn đi.
Lưu đại phu nhìn Từ Tử Dung ngoan ngoãn như vậy, không khỏi mỉm cười, cũng không biết hắn tìm được mấy viên kẹo ở đâu ra, nhét vào tay Từ Tử Dung.
Nhìn lòng bàn tay xuất hiện thêm vài cục kẹo thấp kém, trong mắt Từ Tử Dung toát ra vài phần ôn nhu hiếm thấy. Mặc dù những cục kẹo này rất tệ, sản xuất cũng vô cùng thô, nhưng Từ Tử Dung không ghét bỏ, lẳng lặng kẹp một viên bỏ vào miệng.
Trong miệng tràn ngập vị ngọt, Từ Tử Dung vô thức nhíu mày.. Lúc trở thành Huyết Ma, chất lượng cuộc sống vô cùng hoàn mỹ, một cục kẹo thấp kém đối với y mà nói, đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Lặng lẽ nuốt cục kẹo, Từ Tử Dung đột nhiên buồn bã, nhớ mang máng khi còn bé có một cục kẹo như vậy sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay ngậm đồ vật như xưa trong miệng, đã không còn hương vị như thuở ban đầu.
Y cười tự giễu, quả nhiên bất luận kẻ nào cũng đều tham lam. Lúc thưởng thức qua cái tốt hơn, đồ vật trước kia đã không thể thỏa mãn nữa.
Mặc dù như vậy, Từ Tử Dung vẫn cất kỹ mấy viên kẹo còn thừa. Không liên quan đến mùi vị ngon hay dở, thuần túy chỉ là hoài niệm quá khứ của y.
Thấy Từ Tử Dung không thích nói chuyện, Lưu đại phu bèn tìm một quyển y thư đưa cho y. Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn hơi xấu hổ. Ban đầu hắn chỉ muốn đưa ít đồ để Từ Tử Dung giết thời gian, lại quên mất một đứa bé tám tuổi làm sao có thể thích loại y thư khô khan này.
Vừa muốn thu hồi lại cuốn y thư này, lại không ngờ Từ Tử Dung sẽ chủ động đi đến nhận lấy, mỉm cười: “Đa tạ Lưu đại phu, đúng lúc ta đang rảnh rỗi.”
Ngay lập tức, Lưu đại phu cảm thấy hài tử này vô cùng nhu thuận, yêu thương sờ sờ đầu y, xoay người đi nghiên cứu dược tính các loại thảo dược.
Mắt thấy Lưu đại phu rời đi, Từ Tử Dung lại khôi phục hình dạng vô cảm, y thư Lưu đại phu sở hữu đương nhiên chỉ là mặt hàng thông thường, với tu vi của Từ Tử Dung, nội dung bên trong y thư đối với y cũng không có tác dụng gì. Tiếp nhận y thư cũng chỉ vì không muốn Lưu đại phu xấu hổ mà thôi, muốn để y tốn thời gian đi xem nó, trăm triệu lần không thể.
Rảnh như vậy thì y thà rằng đi tu luyện, cách thời điểm đột phá luyện khí tầng một cũng đã rất gần.
Huấn luyện buổi sáng trôi qua rất mau, lúc huấn luyện vừa kết thúc, Từ Tử Nham vội vàng chạy đến gian nhà gỗ, chỗ ở của Từ Tử Dung.
“Ca ca.” Thiếu niên trắng nõn, chăm chú xem một quyển y thư trong tay, lúc nhìn thấy Từ Tử Nham tiến đến, y bèn mỉm cười ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook