Dạy Hôn
-
Chương 3: Mộng xuân mang tới phản ứng hóa học
💋💋💋
Cho đến tận buổi tối lúc nằm trên giường, bên tai Tống Thiển Thiển vẫn vướng vít âm thanh trầm ấm của Triệu Thuần.
"Nghe lời, được chứ?"
Một câu "Được chứ" anh nói ra, chọc cho lòng cô tê dại, cảm xúc không khống chế nổi, đến giờ nhớ lại cũng mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch. Lại nghĩ tới mình ngây ngô mà quyến rũ không nổi anh, không biết trong mắt thầy sẽ bị nghĩ như thế nào nữa.
Tống Thiển Thiển cầu nguyện cho thầy giáo đẹp trai mà lạnh lùng Triệu Thuần không nghĩ mình là biến thái. Nhưng mặt khác, thích một người thật sự khiến cho bản thân có thật nhiều can đảm, Tống Thiển Thiển lại bắt đầu chờ mong ngày mai tới.
Nhẹ nhàng sờ vành tai được bôi thuốc của mình, đã tốt lắm rồi. Ngón tay của anh dường như chứa một loại ma lực thần kỳ, có thể trêu chọc lòng cô, dường như còn làm lành vết thương vậy.
Tống Thiển Thiển ôm ngực ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, nói sao thì nói, hôm nay hết thảy đều đáng giá, chỉ là không biết làm thế nào để nói cho thầy biết tâm ý của mình mà không để cho mọi người khác phát hiện được...
...Vẫn phòng học quen thuộc, trong giờ giải lao giữa tiết không khí vẫn thật náo nhiệt, tiếng trò chuyện ầm ĩ. Tống Thiển Thiển nhìn thời khóa biểu trên bảng viết tiết tiếp theo là giờ toán.
Chuông vào lớp vang lên, không biết lấy đâu can đảm, Tống Thiển Thiển thừa dịp các bạn học về chỗ ngồi liền lén lút chui xuống dưới bàn giáo viên.
Tiếng giày da quen thuộc khoan thai ngày càng gần, chiếc quần tây màu đen dừng trước mặt Tống Thiển Thiển, cô hồi hộp tới mức muốn ngừng thở.
Lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy chào, "Đứng nghiêm, chào thầy."
Tống Thiển Thiển trên đầu vọng xuống giọng nói quen thuộc, "Chào cả lớp."
Lớp trưởng lại hô: "Ngồi xuống."
Trên đầu tiếp tục truyền đến thanh âm bình thản, "Giờ sách đến trang 79, chương 4, xem trước nội dung trong vòng 5 phút."
Phía dưới lớp truyền đến tiếng giở sách sột xoạt.
Tống Thiển Thiển ngửi thấy một mùi nước hoa thật dịu nhẹ trên người Triệu Thuần tỏa ra, mùi cam thảo ngọt dịu. Tống Thiển Thiển không kìm được càng ghé sát vào ống quần của Triệu Thuần hít hà thêm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng lôi kéo ông quần của Triệu Thuần.
Người đàn ông phía trên kinh ngạc cúi đầu.
Cô gái nhỏ ngồi chồm hỗm dưới bàn giáo viên, một tay lôi kéo quần anh, đôi môi đỏ tươi cách vị trí nhạy cảm của anh rất gần, cánh môi hé mở lộ đầu lưỡi hồng hồng, đôi mắt to nhìn chằm chằm anb bằng cái nhìn mờ mịt ướt át. Phát hiện anh đã chú ý tới mình, cô gái nhỏ vui vẻ liếc mắt đưa tình, tay dùng sức kéo ống quần Triệu Thuần, sau đó làm một động tác mà Triệu Thuần không tưởng nổi.
Tống Thiển Thiển đỏ mặt, nhẹ nhàng đem đôi môi mềm mại chưa từng bị ai chạm qua của người con gái ghé dán vào giữa hai chân anh. Miệng nhỏ mở ra, một nụ hôn thẹn thùng mà phóng đãng hạ xuống. Ánh mắt ngượng ngùng ướt át chưa từng rời khỏi Triệu Thuần liền thay cụp xuống, hàm cả tình yêu tiếp tục hôn vị trí giữa hai chân anh.
Ánh mắt Triệu Thuần tối sầm lại, thân trên tiếp tục bất động, đùi phải nhẹ nhàng mà kiên quyết chặn lại thân thể Thuần Thuần, ngăn cản động tác của cô gái nhỏ. Anh dùng âm thanh trầm thấp đối với cả lớp nói: "Thêm 5 phút nữa tìm hiểu bài."
Sau đó giả bộ đem bút máy làm rơi, rồi chậm rãi quỳ gối cúi xuống đối mặt với Tống Thiển Thiển đang bối rối ngượng ngùng cực độ.
Tống Thiển Thiển cũng không biết phải làm gì, cố gắng dẹp sự thẹn thùng sang một bên, trong lòng tràn ngập cảm xúc tình yêu mãnh liệt, đối với Triệu Thuần nở nụ cười sáng lạn, hành vi phóng đãng chỉ là cái cớ thôi.
Triệu Thuần nói thật nhẹ: "Em thật..."
Trong giọng nói có chút nuông chiều cùng bất đắc dĩ, còn có một chút không kiềm nén được dục vọng.
Nói chưa hết, anh liền cúi sát người, hơi hơi hé miệng, ngậm lấy đôi môi đang run của Tống Thiển Thiển, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm môi dưới của cô, rồi hơi dùng sức mở hàm răng của cô, dịu dàng mà bá đạo khám phá khoang miệng của cô, đầu lưỡi ướt át cuốn lấy chiếc lưỡi không chút kinh nghiệm của cô gái nhỏ. Giữa lúc môi lưỡi đang cuốn lấy nhau, cô gái nhỏ nhịn không nổi "ô" lên một tiếng yếu ớt, anh mút lấy lưỡi cô, liếm qua hàm răng cô, lúc cô còn đang lưu luyến môi anh thì anh đã nhẹ nhàng rời khỏi.
Trên khuôn mặt Triệu Thuần thoáng một chút ứng đỏ khó nhận ra, sau cặp mắt kính đôi mắt sắc bén mang theo ánh nhìn ấm áp mà nghiêm túc chăm chú nhìn Tống Thiển Thiển, lời nói thân thiết lại có cảm xúc "Đang là giờ học, không được quyến rũ thầy giáo, được chứ?"
..................
"A!!!! Đến muộn rồi!" Tống Thiển Thiển vừa khóc không ra nước mắt vừa nhanh chóng lấy đồ, đúng là vì hưng phấn không ngủ được mà thành ngủ mơ thấy mình và thầy giáo hôn môi, đều là do xem mà ra!!!!! Thầy giáo ở Nhật và thầy giáo ở Trung Quốc quả nhiên là không giống nhau, hiện tại khổ chưa, sắp đến trường muộn rồi.
Tống Thiển Thiển cuống cuồng thay đồ, xếp sách vở, chạy như điên đến trường.
Thật vất vả đến kịp giờ, khi tiếng chuông cuối cùng báo hiệu giờ học vang lên, Tống Thiển Thiển cũng ý thức được, từ hôm nay trở đi, cô có lẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào đôi môi của Triệu Thuần khi anh giảng bài trên lớp nữa.
Tống Thiển Thiển chống cằm, trong đầu hiện lên cảnh trong mộng hôm qua, nghĩ tới khăn mặt màu xám của anh còn gấp lại để bên giường quên mang tới trả. Cô hoàn toàn du lịch vào ảo tưởng, không chú ý tới dáng vẻ không chú tâm của mình đã bị Triệu Thuần nhìn chằm chằm thật lâu.
Triệu Thuần cau mày, cô nhóc kia thật là...
Triệu Thuần bình thường trên lớp thường không nhắc tên phê bình học sinh, thứ nhất là ảnh hưởng đến tiết tấu bài giảng của anh, thứ hai là sẽ khiến học sinh mất mặt mà không tập trung. Triệu Thuần cũng không để bụng đánh giá của người khác về mình như máu lạnh, nghiêm khắc gì đó anh đều không quan tâm, tiếp tục làm theo phương pháp dạy học của chính mình.
Anh có thể dễ dàng tha thứ cho học trò trong lớp ngủ gật, như vậy chứng tỏ bài giảng của mình không tốt, không trách được học trò. Nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho học trò trong giờ của mình lơ đãng, không chú ý nghe giảng, như vậy lãng phí công sức giảng bài của mình.
Giờ học đã qua 20 phút, anh phát hiện Tống Thiển Thiển đã thất thần bốn năm lần, cũng không chăm chú nghe giảng giống mọi lần. Triệu Thuần vừa giảng bài vừa xuống bục giáo viên, dùng giọng nói ấm áp chậm rãi nói "... Do đó, tại tọa độ X và Y giao nhau ta có góc vuông..." đi đến bên cạnh bàn của Tống Thiển Thiển, anh dùng ngón tay thon dài gõ gõ ngón tay xuống bàn cảnh cáo.
Tống Thiển Thiển bị phát lơ đãng bèn bừng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập áy náy xin lỗi nhìn Triệu Thuần, cầm lên bút máy đen biểu hiện chính mình sẽ chăm chú nghe giảng.
Triệu Thuần vừa lòng vuốt cằm, cũng không hiểu vì sao mình lại để ý đến cô nhóc này như vậy, xoay người trở lại bục giảng viết bài giảng lên bảng.
Tống Thiển Thiển vì bị Triệu Thuần để ý suy nghĩ bèn linh hoạt hơn.
Cô bình tĩnh buông bút máy trên tay, mở ra sách bài tập, cũng không viết bài, hai tay để trên bàn, nhẹ nhàng đem ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên môi mình, ánh mắt vụng trộm nhìn Triệu Thuần, sau đó thở phào một cái, chờ Triệu Thuần đi đến dãy bàn đầu tiên bên cạnh.
Triệu Thuần ngày hôm qua ngủ không ngon, dạy hai lớp buổi dáng liên tục 4 tiết làm anh có chút mệt mỏi. Giảng đề lại không thể không cần thận "... Điểm C và điểm P gắn kết bởi đường thẳng..." Gương mặt thản nhiên đảo qua lớp, lại nhìn đến động tác của Tống Thiển Thiển.
Tay phải của Tống Thiển Thiển đặt bên môi, tay trái che một bên ngăn cản bạn học cùng lớp nhìn thấy động tác của mình, nhưng Triệu Thuần từ trên cao nhìn xuống, động tác nhỏ cũng xem được hết.
Cô gái nhỏ hơi mở hàm răng, cắn ngón tay của mình, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm ngón tay, đôi môi đỏ tươi đóng mở mút lấy ngón tay, chậm rãi nuốt vào nhả ra, mặt khẩn trương cùng sợ hãi, ngón tay cũng dính đầy nước. Như là nghịch đủ, cô chậm chạp liếm liếm làm ngón tay dính đầy nước bọt, dùng ánh mặt ngượng ngùng mà nóng bỏng nhìn chằm chằm anh.
Thật sư làm cho người ta chịu không được.
Trong đầu Triệu Thuần hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, cô gái nhỏ xinh đẹp cả người ướt nhẹp đứng trước mặt mình. Ngày hôm qua còn cảm thấy là vô tình xảy ra, hôm nay vừa nhìn thấy hành động này, không hề nghi ngờ, cô nhóc này cố tình làm vậy.
Triệu Thuần không ngừng lại bài giảng, ánh mặt chậm rãi trở nên sắc bén, hướng về phía Tống Thiển Thiển lắc lắc đầu, ý bảo không cần làm như vậy.
Tống Thiển Thiển chu chu cái miệng nhỏ, cô thấy rõ anh đã nhìn thấy động tác của mình. Chỉ là thầy vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào, thậm chí đối xử với mình như với một đứa nhóc phản nghịch, anh tỏ ra lịch sư kiềm chế. Đây không phải phản ứng mà Tống Thiển Thiển muốn. Cô hơi dỗi, tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Thuần, ngậm lấy ngón tay sâu hơn, vì chọc vào thật sâu cẩn thận chọc đến họng, vội rút ngón tay ra che miệng ho khan mấy tiếng.
"... Cho nên với loại đề này có hai cách giải..." Triệu Thuần chậm rãi dừng lại, không tiếp tục giảng.
Thật sư là... rất không ngoan, phải trừng phạt.
Bởi Triệu Thuần không giảng tiếp, học trò trong lớp đều ngẩng đầu lên, có chút ngỡ ngàng chờ thầy tiếp tục nói.
"Tống Thiển Thiển." Triệu Thuần đột nhiên gọi cô gái nhỏ dậy.
Tống Thiển Thiển cuống quýt giấu tay sau lưng, đứng dậy đáp, "Dạ."
"Em phát biểu xem hai cách giải của đề này là gì." Triệu Thuần không nhanh không chậm nói.
"A?" Tông Thiển Thiển vừa rồi hoàn toàn không nghe giảng, cả đầu đều nghĩ đến đôi môi của anh. Trong lòng thầm than tiêu đời rồi "...Em, em... biết..."
"Không biết?" Giọng Triệu Thuần càng lúc càng nghiêm, "Vừa rồi tôi giảng cả nửa tiết, còn không biết? Giờ chỉ cần em nói lại một lần, em lại bảo không biết?"
Tống Thiển Thiển hoàn toàn không dám trả lời, trong mắt kéo phủ một tầng sương mù ướt át, tủi thân nhìn anh cầu xin.
Triệu Thuần mặt lạnh không đổi sắc, "Vậy vừa rồi em làm gì?"
Làm cái gì?!
Tống Thiển Thiển hai mắt mở to, không tin được nhìn anh. Cô vừa rồi làm gì anh không biết sao? Không thể trước mặt cả lớp trả lời là em vừa rồi mút ngón tay quyến rũ thầy chứ? Tống Thiển Thiển không dám trả lời.
Triệu Thuần nhấn mạnh từng chữ một, "Đi ra ngoài, đứng phạt ở hành lang cho đến khi tan học."
Đôi mắt cô gái nhỏ ngập nước, nắm chặt góc váy không nói một lời liền chạy ra ngoài. Ra đến cửa lớp, cô dùng tay nắm chặt khung cửa, khung gỗ cứng rắn hằn sâu vào lòng bàn tay non mềm mà cô chẳng hề có cảm giác gì.
Triệu Thuần nhìn Tống Thiển Thiển chạy ra khỏi lớp, khẽ thở dài, rồi lập tức tiếp tục bài giảng, gọi một học sinh đứng dậy, "Trương Thành, em lên giải bài này."
Học sinh trong lớp không thường thấy Triệu Thuần nổi giận, thường thì họ thấy thầy giáo toán học luôn lạnh lùng, thản nhiên. Cho nên việc Tống Thiển Thiển không tập trung nghe giảng khiến thầy giáo tức giận, thật sư rất đáng sợ nên tập trung tinh thần gấp đôi để nghe giảng vì sợ bản thân cũng bị phạt ra ngoài đứng, lớp học im lặng như tờ.
Ngoài hành lang cũng thực sự im ắng, không một bóng người, gió thổi qua làm lay động cành lá, cơn gió nóng mùa hè thổi qua gương mặt thiếu nữ.
Tống Thiển Thiển mắt đỏ hồng quay lưng về phía lớp học, đứng ở tận góc trong của hành lang, cô đưa hai tay ôm mặt, vừa uất ức vừa xấu hổ, nước mắt cứ trào ra ngừng.
Rốt cuộc co cũng biết được thầy không thích mình. Tự tay bôi thuốc, cho cô mượn khăn mặt, đều là việc thầy giáo quan tâm đến học sinh của mình nên làm mà thôi. Chính mình ảo tưởng mà không chịu hiểu, khiến thầy cứ phải bao dung nhiều lần. Hành động hôm nay của mình trở nên thái quá không giữ chừng mực, nên khiến thầy tức giận. Nhất định là vì thầy cảm thấy mình xứng với sự nhường nhịn và bao dung của thầy.
Đúng vậy.
Trong cảm nhận trước kia của Tống Thiển Thiển, Triệu thuần là người nghiêm khắc, lạnh lùng. Gần đây cô biết được, ngoài vẻ lạnh lùng, anh còn có một tấm lòng ấm áp, săn sóc. Đối xử tốt với người khác thì khó mà giấu giếm được. Tựa như bề ngoài vững vàng cứng rắn nhưng bên trong thì nhiệt huyết nóng bỏng.
Nhưng mà mọi việc đều có giới hạn.
Tống Thiển Thiển không muốn tuyệt vọng. Lòng dũng cảm của thiếu nữ cũng chỉ có giới hạn, chuyện vừa xảy ra đã muốn tiêu diệt hết dũng khí của cô, khiến cô hổ thẹn cũng khiến cô mất dần cảm xúc.
Tâm tình thiếu nữ bị phá hủy rồi, cũng như việc không được chấp nhận. Chưa tuyên án mà đã chết từ trong trứng nước.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc mang chút dịu dàng vang lên trước mặt cô.
"Giờ còn khóc sao?"
Cô gái nhỏ mờ mịt buông tay che mặt, ánh mắt hồng giống con thỏ nhỏ, trên gương mặt đẫm nước mắt chưa kịp khô.
Triệu Thuần đứng trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu, dáng người cao lớn chắn ánh sáng mặt trời, ngón tay còn dính chút phấn viết bảng. Rõ ràng đã bỏ mặc lớp học mà lo lắng chạy đến nhìn co.
Tống Thiển Thiển nhìn Triệu Thuần, rốt cuộc nhịn được mà òa lên nức nở, "Huhuh... Thầy bắt nạt người ta..."
Gương mặt anh tuấn của Triệu Thuần hiện lên biểu cảm bất đắc dĩ không biết phải làm gì, môi mím lại một chút. Nhìn cô gái nhỏ khóc lóc om xòm, tức giận trong lòng thành xót xa đau lòng. Gương mặt anh tuấn có chút uể oải, giọng nói lại bất đắc dĩ tươi cười, "Trẻ con quá..." Lập tức nhớ ra, "Đưa tay ra đây nào, có phải bị xước rồi khồn?"
Tống Thiển Thiển tuy không thích bị anh đối xử như đối với trẻ con, nhưng vẫn nghìn lần vui vẻ vì được anh chú ý. Tuy môi vẫn bĩu ra uất ức không phục, nhưng khóe miệng cô muốn toét ra cười rồi.
Lúc tông cửa xông ra không thấy đau, hiện giờ bị anh hỏi đến lại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau thêm nhiều.
"Đau, thực sự rất đau mà." Tống Thiển Thiển bi thảm giơ tay lên cho anh xem. Lòng bàn tay trắng nõn giờ có mấy vết đỏ sậm, nhìn thấy mà thương.
"Đưa thầy xem nào." Triệu Thuần nắm cổ tay mảnh khảnh của Tống Thiển Thiển, không do dự cúi đầu xuống thổi nhẹ vào lòng bàn tay cô, một luồng khí nhẹ phả vào tay, anh ngẩng lên nhìn cô gái nhỏ: "Giờ đỡ đau hơn chưa?"
Tống Thiển Thiển không khỏi bị hành động của anh làm cho run rẩy. Mặt đỏ lên, giọng nói trở nên vừa giống chống cự lại vừa giống rên rỉ, "Thầy à, đừng..."
Triệu Thuần lại nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay cô, "Đây là thầy bồi thường."
Tống Thiển Thiển tim đã muốn ngừng đập, đây mà là bồi thường, đây rõ ràng là quyến rũ mà. Đến khi Triệu Thuần xác định lòng bàn tay của cô gái nhỏ không việc gì, mới nhẹ nhàng buông cổ tay cô, lúc này chuông báo tan học thật đúng lúc mà vang lên.
Triệu Thuần nhẹ nhàng nở nụ cười, lùi lại phía sau vài bước, không đứng sát gần cô gái trước mặt nữa, "Tốt rồi, thầy trừng phạt em cũng đã xong, lần sau đừng làm loạn nữa, ngoan nhé."
Nói rồi liền xoa đầu cô gái nhỏ.
Hết giờ, học sinh lục tục ra khỏi lớp, anh nói xong cũng rời đi.
Tống Thiển Thiển ngu ngơ đứng tại chỗ nhìn anh càng lúc càng xa, một lát sau mới chậm chạp phản ứng lại --"Aaaaaaaa--! Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy!!!!"
Chẳng lẽ giấc mộng xuân đã mang lại phản ứng hóa học ngoài ý muốn này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook