Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li
-
Chương 72
Tới gần thời gian phát sóng, Lương Âm Dạ nhìn thời gian, cũng mở tivi.
Bây giờ cô ở nhà thì rất ít khi lên mạng, giống như ngăn cách tuyệt đối với thế giới, không biết tình huống náo nhiệt trên mạng. Chỉ là mỗi tập của chương trình giải trí phát sóng, cô cũng sẽ xem thử.
Giống như tác phẩm của mình vậy, mỗi lần công chiếu, cô cũng sẽ muốn làm một khán giả mà đi xem thành quả.
Vết thương trên chân cô lành được kha khá rồi, hiện tại đã có thể xuống đất đi lại. Trong khoảng thời gian này, “Gặp Xuân” sẽ công khai, không lâu sau sẽ lập tức vào đoàn phim, gần đây anh cũng luôn bận những chuyện này.
Lương Âm Dạ xem qua kịch bản mấy lần, hiện tại rất mong đợi nó bắt đầu quay.
Đây là câu chuyện hoàn toàn khác với ba bộ phim mà cô vừa diễn.
Không chỉ là cô, trong nghề cũng đều đang trông ngóng tin tức liên quan.
Mặc dù cô không lên mạng, nhưng còn có Chu Nghê.
Chu Nghê gửi cho cô không ít tin nhắn…
[Hiện tại, thuyết âm mưu và suy đoán trên mạng về mối quan hệ giữa các cậu tùm lum hết.]
[Quá nhiều người ủng hộ các cậu, một chút manh mối giữa các cậu ở trong chương trình cũng đều bị lấy ra rồi phóng đại]
[A a a tớ sắp không chịu nổi nữa rồi, tớ như tên trộm ôm kho báu trong lòng vậy.]
[Ai có thể nghĩ tới hiện tại các cậu đã ở bên nhau đâu?]
[Dạ Dạ, các cậu có nghĩ tới khi nào công khai không?]
Công khai?
Lương Âm Dạ cụp mắt. Chưa bao giờ nghĩ cả. Nhất là lần này lại bị bệnh, thì càng không muốn nữa.
Cô từ chối: [Sau này rồi nói, bây giờ vô cùng tốt.]
Đúng lúc anh gọi điện thoại xong đi vào, ngồi ở bên cạnh cô, Lương Âm Dạ tiện thể tắt điện thoại di động.
Văn Yến nhìn giao diện màu đen: “Đang đọc gì?”
Dường như anh đã rất quen thuộc thân mật với cô, tiện đà ôm cô qua.
“Ồ, không có, trò chuyện với Chu Nghê.”
“Trò chuyện gì?”
Lương Âm Dạ nhắc nhở anh: “Đề tài giữa bạn thân, đàn ông không nên biết.”
Ban đầu Văn Yến cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe thấy như vậy, khẽ nhướng mày: “Vậy à?”
Anh vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại không kìm chế nổi mà nghĩ nhiều.
“Có nói chuyện về anh không?”
Lương Âm Dạ cảm thấy dựa vào sự nhạy bén và thông minh của anh, không được vài câu là có thể tìm được chân tướng từ trong miệng mình, cho nên cô bịt miệng lại: “Xem tivi, xem tivi.”
Anh rất dễ dàng lấy tay cô ra: “Cô Lương, bịt miệng cái gì, phải dùng cái gì để bịt miệng.”
Cô ngẩn ra trong một chốc.
Muốn bịt miệng thì phải dùng miệng để bịt...
Lương Âm Dạ lui ra khỏi lòng anh rồi ngồi vào một bên khác của ghế sô pha.
Bởi vì có anh, dì Vương đã về nhà, Hà Chiêu Vân cũng vừa đi, cho nên hiện tại trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Cô quét mắt qua, chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát hiện rất nhiều xó xỉnh trong nhà đều đã lặng lẽ có thêm đồ vật của anh, hơi thở của anh im lặng xâm lược cái nhà này.
Trước đó không chuẩn bị, tự nhiên giống như mưa thuận gió hòa, anh hòa vào chỗ này. Trong lúc vô tình, cô đã quen sự tồn tại của anh ở đây.
Cho đến hiện tại nhìn lại mới đột nhiên giật mình.
Bọn họ cũng ở chung rồi.
Hơn nữa còn ở chung được một khoảng thời gian.
Quả thật là hơi thân mật quá rồi.
Nhưng công chúng còn chưa biết gì cả.
Văn Yến không trêu chọc cô nữa, chỉ đưa tay qua bắt cô quay về. Anh bắt được tay cô rồi đùa nghịch, thong thả như đang nghịch một món đồ cổ quý hiếm. Không có một chỗ nào trên người cô là anh không thích.
Trong đầu cô đang nhảy nhót lời nói đó của anh: Coi như là vì anh.
Anh thích cô như vậy, một chút tổn thương cô dành cho bản thân cũng giống như đang tổn thương anh.
Lương Âm Dạ cụp mắt.
Một tập rồi một tập của chương trình được chiếu, đảo mắt cũng đã qua rất lâu.
Lần lập nhóm này cũng sẽ là một lần lập nhóm cuối cùng của mấy khách mời.
Từng khách mời đi từ trên lầu xuống, viết thư xong thì giao cho ê kíp chương trình.
Đến bây giờ Lương Âm Dạ còn nhớ lúc đó người này uy hiếp bản thân thế nào. Mà trên màn hình, cô quả nhiên là vẻ mặt không tình nguyện, mắt thường có thể nhìn thấy được xoắn xuýt do dự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giữa mày Văn Yến thoáng nhíu lại, hạ tầm mắt nhìn cô.
Cô ngoan ngoãn xem tivi.
Mặc dù lúc đó là bị uy hiếp, nhưng sau này cũng không hối hận.
Văn Yến thong thả nhìn chằm chằm mấy giây, vốn định bỏ qua cho cô. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ bóp cằm cô, nâng gương mặt cô lên cắn môi cô.
“Không vui vậy à?” Anh đang nói tới phần nộp thư đang chiếu trên ti vi, khẽ cười: “Là em chọn anh.”
Được lợi còn khoe mẽ.
Lương Âm Dạ không chịu để anh hôn, trốn sang bên cạnh, nhưng anh không thả người.
Vốn dĩ việc chăm sóc cô bị bệnh và bị thương, anh đã cấm dục nhiều ngày. Cô không biết, mỗi ngày chung chăn gối, trong lúc cô vô ý áp sát, cả người anh cứng ngắc. Không biết đã nhịn bao nhiêu đêm.
Hôm nay lại dám chủ động trêu chọc...
Cô biết anh không chịu nổi cô trêu chọc.
Anh nghiêng người qua, quỳ một đầu gối ở bên người cô, kẹp chặt bàn tay cô. Nụ hôn nhẹ nhàng chuyển nặng, từng chút rơi lên môi, bên cổ cô, xúc cảm dịu dàng ướt át rất rõ ràng, dần dần hỗn loạn, hơi thở đã sớm không ổn định.
Ánh mắt cô lấp lánh như sương mù giữa mây, bị hôn đến rối bời, nhìn thẳng vào mắt anh hai giây. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, trái cổ chuyển động, anh thật sự đang ép cô lui ra sau, nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Anh nhìn sang bên cạnh, tiện đà cầm lấy tấm thảm mỏng bên cạnh cô vừa đắp.
Lương Âm Dạ quay đầu nhìn màn hình, ê kíp chương trình đang tuyên bố kết quả lập nhóm.
Hứng thú của cô đột nhiên không ở trên đó nữa.
Ánh mắt rơi thẳng lên trên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau, anh sững sờ.
Mà một giây kế tiếp, cô quả nhiên tìm đến, đặt tay lên người anh đòi ôm.
Ngay cả thái dương của anh cũng nổi gân xanh, trân trọng lại nhẹ nhàng hôn cô một lát, muốn bảo cô đi sang bên cạnh ngồi.
Nhưng cô không chịu, dường như yêu quý muốn thân mật với anh.
Cũng có lẽ là đang trừng phạt vẻ uy hiếp của anh ngày viết thư đó?
Không biết nữa.
Văn Yến chỉ biết anh sắp bị cô dày vò điên mất rồi.
Một giây kế tiếp, tấm thảm bị lợi dụng không tới một phút, tùy ý bị hất xuống đất, anh giữ chặt cổ tay cô, trực tiếp hôn lên đó.
“Biết em đang làm gì không, Tứ Tứ.”
Âm thanh trong tivi làm nền, còn đang chiếu, giọng nói của mấy khách mời, bao gồm bản thân bọn họ nói chuyện ở ngay sau lưng.
Anh liếm vành tai cô, hôn lên loạn xạ.
Thoạt nhìn có ý định kiềm chế, nhưng không thấy có tác dụng gì.
Giờ phút này, kết quả lập nhóm đã ra, trên mạng đã sớm náo nhiệt điên mất rồi. Bọn họ giống như bị ngăn cách tuyệt đối với thế giới, ai có thể biết được, bọn họ ở bên này hôn môi bừa bãi, tận tình chìm đắm đâu?
Người hâm mộ của cặp đôi cuồng hoan, người hâm mộ cá nhân hết hồn, người qua đường xem náo nhiệt chưa xem đủ.
Kết quả vừa ra, trực tiếp bị đưa lên hot search.
Thành tựu trải qua trắc trở càng làm cho người ta phấn chấn. Trái lại, hướng đi như vậy còn xuyên tâm hơn việc cả quá trình bọn họ thuận lợi lập nhóm.
Super Topic Dạ Yến một lần nữa dấy lên sóng nhiệt, như đang ăn tết.
[Tôi nói bọn họ chắc chắn sẽ thành công lập nhóm! Một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Sao có thể khiến cho chúng ta tiếc nuối?]
[A a a trước kia tôi còn hơi không yên tâm, luôn cảm giác khả năng không lớn, không ngờ thật sự ngạc nhiên thế này! Tôi yêu đạo diễn Văn! Tôi yêu Dạ Dạ! Hai người là trời sinh một đôi!]
[Lập nhóm rồi lập nhóm rồi! A a a! Rốt cuộc cũng chờ được bọn họ quay về rồi! Tôi thật sự chờ trong đau khổ đấy!]
[Tôi không tiếc nuối nữa, cảm ơn chương trình này, cảm ơn bọn họ thành công lập nhóm! Cho dù sau đó bọn họ lại là người dưng, tôi cũng không tiếc nuối nữa hu hu hu hu.]
[Tôi thật sự không dám tin, tua lại xem ba lần… Được, yên tâm rồi!]
Người hâm mộ của cặp đôi khó bảo toàn lý trí, cư dân mạng bình tĩnh phân tích, xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Cả gương mặt của Âm Dạ đều viết tôi không tự nguyện ha ha ha ha.]
[Nghe tôi nói này! Nếu bị uy hiếp thì em chớp mắt mấy cái đi! Trời, cô ấy chớp mắt rồi!]
[Cười ẻ, tôi thật sự rất tò mò lúc không có ai, có phải Văn Yến làm cái gì rồi không, mới khiến lần lập nhóm này thành công?]
[Hợp lý nghi ngờ là có liên quan đến lá thư kia, thư mà hai người bọn họ viết cho đối phương nhất định có bí mật gì đó không thể nói cho người ta biết, mới thúc đẩy lần lập nhóm này thành công.]
[Mãnh liệt yêu cầu ê kíp chương trình công khai tất cả thư từ! Tôi đồng ý với lầu trên, thư mà hai người bọn họ viết nhất định không thể cho người ta đọc!]
Lần trước, tình huống phân tổ làm người hâm mộ của cặp đôi ngồi cũng ngồi không yên, mà lần phân tổ này trực tiếp càn quét hot search.
Ê kíp chương trình thấy thế là đủ rồi.
Trận thế này không khỏi quá mạnh mẽ rồi nhỉ?
Người hâm mộ của cặp đôi Dạ Yến hoàn toàn chế trụ tất cả CP còn lại.
Chia tổ xong, chương trình tiếp tục tiến hành… Cảnh quay lúc ấy bị cắt ngang, nhưng lúc biên tập thì lại liền mạch nhau.
Mà mặc dù nhìn qua hai người này giống như không có gì khác biệt, nhưng người xem luôn cảm giác được... Không giống như trước nữa?
Cụ thể là chỗ nào không giống thì không thể nói ra được, nhưng bầu không khí giữa bọn họ đã khác rồi.
Vẻ không tình nguyện của cô ít đi rất nhiều, hình như bọn họ hài hòa hơn rất nhiều nhỉ?
Một chút thay đổi vi diệu không trốn được hỏa nhãn kim tinh của người xem.
… Lương Âm Dạ vừa đẩy anh ra, chủ động ngồi ra xa, ôm gối xem chương trình.
Mặc dù trong chương trình ống kính chỉ chuyển một cái, nhưng thật ra thì lúc này bọn họ đã có một kỳ nghỉ, quay về làm việc, mà cũng là vào một lần kia, cô biết chân tướng tin nhắn ngắn năm đó, biết tất cả mọi chuyện của những năm qua. Cho nên cô cũng có thể cảm giác được mình trên màn hình khác biệt.
Lúc này, ngăn cách trong lòng cô đã biến mất, chỉ còn lại muôn vàn cảm động và nhớ nhung.
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Đuôi mắt anh đỏ ửng, môi bóng loáng, miễn cưỡng nhìn sang, nghiễm nhiên là nam yêu tinh suýt câu mất linh hồn người khác.
Cổ họng cô khô cằn, chật vật thu tầm mắt về.
Từ lúc tập này vừa bắt đầu công bố kết quả là đã bị lên hot search, mà nội dung kế tiếp cũng không khiến cho người ta thất vọng.
Trên xe buýt nghe nhạc đoán tên bài hát, ê kíp chương trình phát bài OST “Viên Mãn” gần đây đang hot, dưới sự hô hào dẫn đầu của Bối Y, người xem còn nghe được bản live hiện trường của Lương Âm Dạ.
Có người đột nhiên phát hiện góc độ của anh rất thích hợp, vừa nhấc tầm mắt là có thể rơi trên người cô. Mà lúc cô hát, trên gương mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng gợn sóng trong ánh mắt có chút mãnh liệt, không biết đang suy nghĩ gì.
Không nói chuyện khác, chỉ nói tư thế này thôi… nói không phải cố ý thì thật sự không ai tin.
Anh thật sự rất muốn nhìn cô, cho dù chỉ là ngồi xe, tầm mắt cũng không thể rời cô.
Mà tiếp theo, ê kíp chương trình lại không khách sáo, trực tiếp phát bài là bài hát chủ đề trong phim điện ảnh năm đó Văn Yến và Lương Âm Dạ hợp tác với nhau.
Đừng nói là người qua đường, ngay cả người hâm mộ Dạ Yến cũng sửng sốt một lúc.
Lúc nhân viên công tác chỉ đích danh, Văn Yến gật đầu ra hiệu, cô cũng vậy.
Mà cảnh tượng này đủ để làm tất cả mọi người chan chứa nước mắt.
[Xem biểu cảm của bọn họ đi, bọn họ đều còn nhớ! Tôi thật sự muốn nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, hóa thành hình xoắn ốc rồi cất cánh bay lên trời quá!]
[Anh ấy nhìn cô ấy rồi, anh ấy nhìn cô ấy từ khúc nhạc dạo rồi! Anh ấy nào chỉ không quên? Anh ấy nhớ rất sâu! Anh ấy yêu thích muốn chết! Mấy năm tháng đó ở trong lòng bọn họ mà cũng không bị lãng quên, không chỉ có chúng ta không đi ra được, mà còn có bọn họ!]
[Tôi thật sự muốn khóc chết mất thôi, đạo diễn Kỷ, đúng là có thể xây thái miếu cho ông luôn rồi á!!]
[Đây có phải là chương trình hẹn hò gì đâu? Rõ ràng là hồi ký tình xưa giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ!!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook