Lương Âm Dạ tùy ý xem điện thoại di động, mới phát hiện phía dưới bài Weibo vừa đăng đầy ắp người.

Còn náo nhiệt hơn mấy bài Weibo trước kia đăng rất nhiều.

Bấm vào xem mới biết nguyên nhân, rõ ràng là một bài Weibo không liên quan đến Văn Yến, nhưng khu bình luận không vắng bóng anh.

Trong số mấy bình luận đó, có mấy bình luận nổi bật, [Năm năm qua Weibo của cô chưa từng có dấu vết của anh.], lúc những chữ này đập vào mắt, lồng ngực cô bỗng nhiên khó chịu.

Cô quả thật cố ý lẩn tránh, vả lại đã lẩn tránh rất lâu. Nhưng bị nhắc tới như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thương cảm.

Bọn họ không hủy theo dõi đối phương, nhưng đã năm năm không xuất hiện dấu vết trên Weibo của đối phương.

Lương Âm Dạ nắm chặt điện thoại di động, cắm đầu tiếp tục đi, con đường trước mặt chợt bị ngăn cản, cô không dừng kịp nên suýt đụng vào, ngẩng đầu mới phát hiện chẳng biết tại sao anh lại dừng bước.

Kết hợp chuyện vừa rồi đang suy nghĩ, vừa nâng tầm mắt thì anh đã ở trước mặt… Loại tâm trạng đó có chút phức tạp.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh đi.

Không phải dưới lầu còn chưa có khách mời, là không có một khách mời nào.

Nhưng không phải là không có người, có rất nhiều nhân viên công tác.

Anh hỏi: “Đang xem gì?”

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ thu chặt, cô lắc đầu: “Không có gì.”

Thấy anh không đi, cô đi lướt qua anh.

Lúc đi ngang qua anh, giọng nói của anh cũng rơi bên tai.

“Nếu một lần nữa chọn lại người cộng tác...”

Trong lòng cô kinh sợ.

Nhưng không biết là giọng nói của anh quá nhẹ nhàng hay cô đi quá nhanh, cô không hề nghe thấy lời nói phía sau.

Nhưng cho dù không nghe thấy, có lẽ trong lòng cô cũng hiểu rõ.

Mấy khách mời lục tục đi xuống, mọi người vừa trò chuyện vừa đợi những người khác.

Điện thoại di động Văn Yến reo vang, anh thấy còn mấy người chưa đến, nên đi ra ngoài nghe máy trước.

Nhưng anh chân trước vừa đi, chân sau người ta đã đến đủ.

Lương Âm Dạ ngồi ở phía ngoài cùng, gần với bên ngoài, đi ra ngoài cũng thuận tiện nhất, cô đứng dậy đi xem thử.

Trong sân, anh đang đứng dưới tàng cây, đưa lưng về phía trong phòng. Thân hình cao lớn, bóng lưng cũng rất thẳng. Không biết đang nói điện thoại với ai, chỉ nghe thấy anh thỉnh thoảng đáp một tiếng “Ừ”.

Lương Âm Dạ đứng ngay tại chỗ một hồi, mới nhỏ giọng mở miệng gọi anh: “Văn Yến...”

Anh quay người lại, ánh mắt rơi trên người cô.

Cô chỉ vào bên trong, nhắc nhở anh: “Mọi người đến cả rồi.”

Hình như Phó Dục nghe thấy anh bên kia có tiếng nói của người khác: “Con đang bận à?”

“Vâng.” Anh dừng lại, lại nói: “Là Âm Dạ.”

Lương Âm Dạ không biết sao anh lại gọi mình, vẻ mặt khó hiểu.

Anh che ống nghe, nói với cô: “Mẹ anh, có muốn nói chuyện với bà ấy không?”

Cô thoáng ngẩn ra.

Đầu ngón tay không tự chủ nắm chặt, trong chốc lát, khẽ lắc đầu: “Thôi.”

Cô đã nhắc nhở anh xong, xoay người vội vã đi vào nhà.

Anh thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt.

Đầu kia, Phó Dục còn đang nói gì đó, ánh mắt Văn Yến tối tăm, vẫn nhìn bóng lưng của cô, chỉ nói: “Con biết rồi, sau này rồi nói.”

“Được, con đi làm việc đi.”

Cuộc gọi kết thúc, anh không lập tức đi vào. Đầu ngón tay gõ nhẹ phần lưng điện thoại di động, trong đầu đang chải chuốt chuyện gì đó, luôn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề.

...

Muốn chơi thì chơi cho thật.

Tất cả kinh phí trên tay mọi người đặt chung với nhau ở trước mắt, chia đều thành bốn phần, mỗi nhóm một phần. Chờ một lát thắng thua thì tự chịu trách nhiệm, mà đây cũng là phí sinh hoạt còn lại trong mấy ngày tới của bọn họ, nếu thua quá thảm, vậy thì đồng nghĩa với việc mấy ngày còn lại phải chi tiêu dè sẻn.

Mọi người tràn trề hứng thú, gọi một tiếng, ngồi vây quanh ở cạnh bàn bắt đầu đánh bài, mỗi bốn người chơi với nhau.

Ban đầu còn không nhìn ra cái gì, về sau một chút, cục diện mới chậm rãi chênh lệch.

Văn Yến thong thả ngồi ở đó, yên tĩnh kiệm lời, nhưng dường như tất cả các lá bài đều được trải ở trong lòng anh, anh dễ dàng thắng được một ván rồi lại một ván.

Bối Y thua mà có chút ngơ ngác, nhìn thử bài của mình, nhìn thử bài của anh, che mặt trốn tránh: “Cứu mạng, bây giờ tôi chạy còn kịp không?” Cô ấy nhìn Biên Húc đang ngồi chơi ở chỗ khác kêu gào: “Làm thế nào đây, hình như tôi thua hết kinh phí của chúng ta thật rồi.”

Biên Húc quay đầu lại, trên gương mặt cũng dán mấy tấm giấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói được gì một lúc lâu.

Bối Y nghiêng đầu giãy đành đạch nhìn Văn Yến: “Đạo diễn Văn, xin nhẹ tay!!”

Mấy ván kết thúc, hai bên la hét ồn ào, đổi người với nhau.

Lương Âm Dạ bị đẩy tới bên phía Văn Yến.. Cô thậm chí cũng không biết sao bản thân qua đây nữa, nhìn ra một cái, mà bọn họ đã kiên quyết không nhìn cô, cũng không đổi vị trí với cô.

... Được rồi.

Lúc chia bài, cô cũng giãy đành đạch với anh: “Anh không thể vô tình như vậy được.”

Một tiếng cười tràn ra từ mũi anh, khá dễ thương lượng gật đầu: “Ừm.”

“Anh.” Cô tìm lời nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cũng chỉ nhìn anh: “Ừ, biết chưa?”

Mi mắt anh đè nén vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải bất đắc dĩ không tình nguyện, vẫn gật đầu.

Lỗ tai Bối Y dựng đứng về phía sau, rõ ràng nghe thấy rồi, nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.

… Không phải chứ, bọn họ đang ở đây thì thầm chuyện gì vậy? Chơi trò bí hiểm gì đấy?

Bên bàn Lương Âm Dạ còn có Biên Húc và Tô Mộ Diên. Bọn họ nhìn qua cũng là dáng vẻ rất lợi hại, cô suy nghĩ một chút, bọn họ cảm thấy cô đánh bài rất giỏi, sau đó đẩy cô qua để đánh với đám người này?

Cô thở dài, chờ một lát cô cũng thua sạch thì phải sao đây.

Cô xoay đầu dặn dò Ô Tề đang ở bên kia: “Anh phải cố gắng lên, chắc phải nhờ anh rồi.”

Ô Tề khẽ cười, gật đầu: “Được.”

Ở phương diện nào đó, Lương Âm Dạ cảm thấy Ô Tề và Văn Yến rất giống nhau.

Lời nói cũng ít, tính tình cũng lạnh nhạt, nhưng đều rất tốt.

Văn Yến nhàn nhạt nhìn.

Giữa mày nhăn lại, đột nhiên có mấy phần bực bội.

Anh nghĩ sau này anh nhất định không chịu được cô và người khác ở chung với nhau. Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi giả thiết, cô bắt cặp với người khác, cô hợp tác với người ngoài, thương lượng, ỷ lại, anh đã không cách nào nhịn được.

Anh cụp mắt, mi mắt ở dưới mí mắt hạ xuống, tạo ra bóng râm nhỏ.

Một ván mới đã bắt đầu…

Chẳng qua là một lúc thôi, anh vứt hai lá bài ra.

… Thắng.

Ba người cùng tổ: “...”

Tinh thần chơi trò chơi của Lương Âm Dạ còn được, chỉ là không chịu nổi bị nghiền ép như vậy.

Nói là sẽ không vô tình ở chỗ nào?

Cô nghi ngờ hôm nay tâm trạng anh không tốt, mới có thể ở bên này không chút lưu tình giết bọn họ không chừa mảnh giáp nào.

Liên tiếp mấy ván, những người khác cộng lại thì khó khăn lắm chỉ thắng được một nửa, một mình anh một nửa.

Lại bắt đầu một ván khác, Lương Âm Dạ ôm gối, nghiêm túc suy nghĩ mặt bài. Nhưng đánh được một nửa, vẫn lòng như tro tàn mà hạ thấp vai.

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên, ở dưới bàn đá đá Văn Yến: “Vô cùng.”

Cô nhắc nhở anh, ngày đó cô trả giá bằng một bữa cơm, người này đã đồng ý với cô là phải “vô cùng” nhường cô. Buổi tối đó, cái giá cô trả thậm chí còn không chỉ là một bữa cơm…!

Không phải cơ hội này đã tới rồi sao? Hiện tại còn không nhường, anh chuẩn bị khi nào nhường?

Cô sử dụng ánh mắt nhắc nhở anh, có chút hung dữ, đạo diễn Văn không thể làm một người không giữ lời.

Biên Húc tò mò hỏi: “Cái gì?”

Hai người này nháy mắt với nhau, đang nói gì đấy?

Lương Âm Dạ sợ anh không nghe rõ, nghiêng người sang bên anh: “Đã nói là “vô cùng”.”

Cô đang tích cực tranh thủ cơ hội.

Văn Yến sờ sờ giữa mày, từ chối cho ý kiến.

Nhưng khí thế tàn sát của anh quả thật hạ xuống.

Nửa trận sau, những người khác rốt cuộc không thua thê thảm như vậy nữa, Lương Âm Dạ cũng may mắn thoát thân nhờ anh lưu tình.

Khương Miên đã buồn ngủ đến mức chóng mặt, ngã trên ghế sô pha chợp mắt, Đô Oánh cũng ngáp liên tục, Bối Y nhìn sang bên này, đến lúc nghe ngóng chiến tích. Khi nghe cô nói cô còn thắng Văn Yến, đầu tiên là khiếp sợ, rồi không biết nghĩ đến cái gì, biến thành ý vị thâm trường, chưa bao giờ hiểu rõ đến khi dần dần hiểu rõ… Dĩ nhiên chỉ có Lương Âm Dạ mới có thể thắng Văn Yến rồi!

Anh ấy cũng chỉ thua bởi chị thôi.

Bối Y hu hu nghẹn ngào, bọn họ thật sự không biết rốt cuộc thuyền của bọn họ dễ chèo cỡ nào đâu. Cô ấy đúng là chốc thì ở trong cái hố Lưỡng Tình Tương Duyệt, chốc thì ở trong cái hố Dạ Yến, đung đưa bất định ở giữa hai cái hố.

Người ta là ba phần thật bảy phần giả, bọn họ là bảy phần thật ba phần giả.

Nhưng việc thật giả lẫn lộn này mới là dễ chèo nhất.

Lương Âm Dạ cũng buồn ngủ, không gia nhập ván kế tiếp, chỉ để mặc ba chàng trai bọn họ chơi, cô miễn cưỡng tựa vào bên cạnh, đúng lúc nhìn hướng Văn Yến, bèn ở bên cạnh xem tình hình ván bài của Văn Yến.

Lúc Bối Y tình cờ đảo mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lại yên lặng… Sao giống vợ chồng son quá vậy, còn ở chung chỗ với người khác đánh bài hả?

Lương Âm Dạ thật sự quá buồn ngủ rồi, một ván còn chưa xem xong, đầu đã gật gù. Đặc biệt là cô còn tự động đặt mình vào Văn Yến, định suy tính xem anh đang nghĩ gì, vì sao đánh như vậy, vừa làm như vậy thì chẳng phải càng buồn ngủ sao.

Biên Húc càng đánh càng hăng hái, càng đánh càng tinh thần, còn đang suy nghĩ xem bản thân nên đánh lá nào, người đang yên tĩnh chờ ở đối diện bỗng nhiên có động tác… Văn Yến lấy một cái gối ôm, trước khi Lương Âm Dạ ngã trên ghế sô pha, vào một giây sau đỡ lấy cô, cô thì thoả đáng nằm trên gối ôm mềm mại.

Động tác của Biên Húc cứ như vậy mà dừng ở đó, trố mắt nhìn.

Anh ấy chỉ còn thiếu một chút nữa là há to mồm, rớt cả cằm.

Người trong cuộc không cảm thấy có gì, còn đang quan sát, gần như đang xem cô có nằm ổn hay không, cũng hoặc là đơn thuần muốn xem cô thôi.

Qua mấy giây mới lại nhìn anh ấy, giống như đang thắc mắc tại sao anh ấy còn chưa ra bài.

Biên Húc: “...”

Không phải chứ, tôi nói này, có phải động tác này của anh thành thạo quá rồi không? Vả lại luôn cảm thấy không đúng lắm là sao?

Nếu hành động này bị phát sóng, bất cứ lúc nào trên mạng cũng không thể bình tĩnh được nữa, phải không?

Động tác của Biên Húc có mấy phần cứng ngắc mà ra một lá bài.

Bọn họ đánh bài gần nửa tiếng, mắt thấy quả thật không còn sớm, mọi người mới dọn dẹp chuẩn bị kết thúc. Ê kíp chương trình đã nghỉ ngơi, mặc cho bọn họ ở đây chơi.

Bối Y đánh thức Khương Miên, chuẩn bị tiếp tục gọi Lương Âm Dạ, bèn thấy người nào đó đứng ở trước người cô.

Bối Y hơi ngẩn ra. Chỉ nhìn thấy Lương Âm Dạ nằm trên ghế sô pha ngủ rất ngon, trong lòng còn ôm cái gối, chỉ là không biết mơ thấy gì, cho dù là trong giấc mơ cũng nhíu mày. Mà người đàn ông cúi người, khẽ khàng vuốt giữa mày của cô từng chút một, cho đến khi cô không cau mày nữa mới thả tay ra.


Bối Y chỉ sửng sốt một lát, mắt thấy Văn Yến còn chuẩn bị ôm cô lên lầu ngủ, cô ấy vội vàng tiến lên ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Hay là đánh thức chị ấy?”

Những người khác đã cực kỳ buồn ngủ, đã đi được bốn người.

Ê kíp chương trình cũng đã kết thúc ghi hình, người ở đây chỉ còn bọn họ và Đô Oánh.

Anh sử dụng giọng gió mà nói: “Không cần.”

Anh ôm cô lên để đưa cô về phòng.

Bối Y gãi đầu.

Cô ấy xoay đầu nhìn Đô Oánh, nhưng nhìn thấy Đô Oánh không thấy lạ, đặt tay lên vai cô ấy nói: “Về ngủ thôi, buồn ngủ quá.”

Bối Y: “... Chúng ta có cần giả vờ bất ngờ một chút không?”

Đô Oánh khẽ cười: “Nếu vừa rồi anh ấy hôn trộm, tôi mới có thể giả vờ bất ngờ… bất ngờ vì anh ấy đã không xem hai chúng ta là người ngoài.”

Bối Y im lặng.

Rất có lý.

Cô ấy lại không nhịn được hỏi: “Vừa rồi anh ấy như vậy, chị có thấy không? Dịu dàng quá...”

Là vẻ dịu dàng bình thường không để lộ ra ngoài.

Đó là sự cẩn thận giống như tay chân nặng một chút cũng sẽ quấy rầy cô.

Văn Yến đắp kín mền cho cô xong, chỉ dừng ngay tại chỗ một lúc, bèn chuẩn bị rời đi. Nhưng trong lúc xoay người, thoáng nhìn thấy mấy chai thuốc trên tủ đầu giường, anh do dự, mấy giây sau, vẫn cầm lấy một chai trong số đó xem.

Trước khi xem, anh suy đoán đó chắc hẳn là thực phẩm chức năng hoặc là Melatonin, thuốc ngủ gì đó, cũng không phải là khó hiểu, dù sao thì diễn viên áp lực lớn, mất ngủ cũng là bình thường.

Chỉ là xem xong mấy chai, anh phát hiện trong số đó quả thật có thuốc ngủ, lại không có thực phẩm chức năng gì. Anh cầm lên xác nhận theo thứ tự, chắc chắn tất cả những thứ này đều là thuốc.

Môi mỏng của người đàn ông dần dần mím chặt, động tác cũng đang thu chặt. Anh cầm lọ thuốc trong lòng bàn tay, nhìn cô đang ngủ say, ánh mắt sâu nặng.

Giống như có một chút bí mật gì đó, như một tia sáng bị kéo từ ở trong bóng tối ra, bị anh thoáng nhìn thấy.

… Sao có nhiều thuốc như vậy được?

Anh biết anh không nên nhìn nhiều, nhưng trong đầu thật giống như có một âm thanh, đang đuổi anh đi về phía trước, khiến anh không cách nào đặt xuống được.

Lúc Văn Yến đi ra khỏi phòng cô, sau đó đi tìm Bối Y và Đô Oánh.

/

Lần ghi hình này hơi lâu, quay liên tiếp để đủ hình ảnh thực tế cho mấy tập, nhưng vừa cảm giác thời gian trôi qua nhanh như bay, chớp mắt một cái đã kết thúc.

Khoảng thời gian này, mấy khách mời đã cảm nhận thành phố này rất trọn vẹn. Lúc sắp kết thúc, tất cả mọi người đều không nỡ đi.

Phong tình của chỗ này rất tốt, cho bọn họ một loại cảm giác thật sự hẹn hò ở chỗ này, lãng mạn, chìm đắm tới vô cùng. Mà kết thúc cũng thì đồng nghĩa với việc sắp tỉnh giấc mơ này.

Vào lúc chót của buổi ghi hình, theo thông lệ, phải chia nhóm lần nữa. Lần này, ê kíp chương trình vẫn cho mấy khách mời quyền tự do và chủ động rất lớn…

Mỗi người đều cần viết một lá thư niêm phong cho bốn vị khách mời khác phái, ấn tượng ban đầu, ấn tượng sau cùng, ấn tượng sâu nhất, chủ yếu là một vài lời nói trong lòng muốn nói với đối phương trong khoảng thời gian ở cạnh nhau, thẳng thừng bộc lộ cảm giác dành cho đối phương.

Cùng lúc đó, mỗi người đều sẽ nhận được bốn lá thư.

Lại do bọn họ căn cứ nội dung của lá thư nhận được để lựa chọn khách mời cộng tác. Cơ hội lần một không tạo nhóm được, sẽ có lần thứ hai và lần thứ ba.

Lần sau ghi hình sẽ lấy kết quả này để chia nhóm, sẽ không sửa đổi nữa.

Mà đây cũng sẽ là lần chia nhóm cuối cùng của bọn họ.

Chờ lần sau ghi hình xong, cũng sẽ đi vào hồi cuối của chương trình này.

Nhân viên công tác giới thiệu: “Về lá thư viết cho đối phương để khách mời thành công chia nhóm, chỉ có hai khách mời đương sự biết, mà khách mời nhận được lá thư khác, đến lúc đó có thể sẽ công khai.”

Ban đầu, mấy khách mời còn không để bụng, chờ nói đến chỗ này, bọn họ mới chú trọng, nói nhỏ với nhau bắt đầu thương lượng.

Lương Âm Dạ vốn đã có quyết định trong lòng, nhưng quy tắc này đánh cho cô có chút bất ngờ. Cô thu chặt ngón tay cầm lá thư, đầu ngón tay hơi trắng.

Sau một lát, lại không ngừng dao động, không nắm được chủ ý.

… Nhân viên công tác nói quy tắc xong, mấy khách mời có thể về phòng viết thư.

Nhưng nhìn ra được người nào người nấy đều xoắn xuýt, cũng đang suy nghĩ nên viết cái gì.

Cần phải nắm giữ một thang đo chừng mực, không chỉ là chừng mực với nhau, còn phải là chừng mực có thể cho người xem đọc được.

Sẽ công khai thì đáng để băn khoăn hơn một chút.

Nhưng lại có một lá thư bị niêm phong không được công khai.

Như vậy thì về lá thư niêm phong không bị công khai, nếu có thể xác định là lá thư nào, có phải sẽ có thể viết một vài lời nói riêng tư bí ẩn không muốn người ta biết không?

Chiều nay, bọn họ có đủ thời gian để chuẩn bị lá thư niêm phong này.

Lương Âm Dạ viết xong một lá cho Biên Húc, bắt đầu viết cho Tô Mộ Diên. Cô rất may mắn, lần này gặp phải khách mời đều có tính cách rất tốt, ở cạnh nhau rất hòa hợp, một chút lo lắng liên quan đến việc ở cạnh nhau mà cô đã nghĩ trước khi đến ghi hình đều không xuất hiện.

Hai lá thư này dễ viết, khó viết là hai lá còn lại… Đến hiện tại, cô vẫn chưa nghĩ ra là muốn chọn ai.

Vốn là một lần chia nhóm, cô muốn duy trì hiện trạng, nhưng đột nhiên có chút do dự, luôn cảm thấy không yên tâm lắm.

… Nếu cô không chung nhóm với Văn Yến, vậy lá thư Văn Yến viết cho cô sẽ bị công khai.

Mà cô cũng không biết anh sẽ viết những gì.

Nếu như là nội dung bình thường thì còn tốt, nhưng nếu như là... nội dung không thể bị người ta nhìn thấy thì làm sao đây?

Lỡ như anh chắc chắn cô sẽ chọn anh, chắc chắn lá thư của bọn họ sẽ không bị công khai, sau đó viết một chút nội dung tương đối riêng tư hoặc là anh không chắc chắn, nhưng không cẩn thận lộ ra một vài manh mối thì sao...?

Bất cứ một khả năng nào thì cũng không được.

Bây giờ cô không xác định được thái độ của anh, cũng trở thành mối lo ngại lớn nhất của cô.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tin nhắn WeChat của anh đúng lúc tới: [Viết sao rồi?]

Lương Âm Dạ như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức hỏi: [Anh viết gì?]

Y: [Tứ Tứ.]

Y: [Anh cũng không biết.]

Trái tim của Lương Âm Dạ cũng bị nắm chặt.

… Người này có ý gì?

Sẽ viết “Tứ Tứ” hay là “anh cũng không biết”?

Tiếng Tứ Tứ ấy trông có vẻ như chỉ là một tiếng gọi, nhưng đã thành một câu hỏi trắc nghiệm bí ẩn.

Cô có chút tức giận, vừa hỏi xong, còn không bằng không hỏi. Cô nhớ ngày đó đi lướt qua vai nhau ở trên cầu thang, mơ hồ nghe được lời nói đó: “Nếu được lựa chọn người cộng tác một lần nữa...”

Lúc ấy, cô mặc dù không nghe lời nói phía sau, nhưng... cũng có thể nhìn thấy được anh muốn chung nhóm với cô một lần nữa.

Mà anh đưa ra câu trả lời này…

Anh nhất định là biết bây giờ cô đang do dự cái gì, nên cho thêm một lớp nặng nề lên trên sự do dự của cô.

… Cũng có thể đây chính là nhắc nhở của anh: “Câu trả lời” anh dành cho cô.

Lương Âm Dạ cảm thấy đầu óc ong ong.

Hai chữ này chính là thuộc về thang đo không thể xuất hiện trước mặt người xem.

Cô hình như có thể xuyên qua màn hình, mắt thấy anh phóng túng tản mạn nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Tứ Tứ, anh cũng không biết.”

Vành tai cô ửng đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương