Rõ ràng Tô Mẫn biết như vậy là không tốt.
Thế nhưng Lâm Tiêu Tiêu tựa như một liều cám dỗ độc hại, dù đã biết rõ sẽ nguy hiểm vẫn không nhịn được mà đến gần.
Nhìn thấy Tô Mẫn nghiêm túc giở tài liệu xem, thế nhưng nàng lại để lộ ra đôi tay run lên nhè nhẹ, Lâm Tiêu Tiêu cong môi cười trộm, cô ngồi đối diện với Tô Mẫn, đoạn bắt chéo chân, quan sát nàng, hỏi: "Em nóng lắm à?"
Tô Mẫn vô cùng bình tĩnh, đáp: "Vẫn ổn ạ."
Lâm Tiêu Tiêu tựa như vô tình đá vào chân Tô Mẫn, hỏi tiếp: "Vậy sao mặt em đỏ thế?"
Tô Mẫn đỏ mặt thật, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu đầy giận dữ, hơn cả cơn nóng giận, gợn sóng nơi đáy mắt ấy lại càng khiến tâm trí người ta phiêu dạt.
Đây là sự khác biệt giữa giao phó tình cảm và không giao phó tình cảm.
Trước đây, dù Lâm Tiêu Tiêu có quyến rũ, mê hoặc thế nào đi nữa, tuy rằng Tô Mẫn cũng đỏ mặt, thế nhưng cứ thất thường một tẹo là lại dựng lá canh ta phòng thủ dễ như bỡn.
Mà bây giờ, em ấy đối mặt với mình, chỉ có thể hoảng loạn và né tránh.
Lâm Tiêu Tiêu nói: "Chân em mịn màng thật đấy, làm ở cơ quan nhà nước mà cũng có thời gian chăm sóc cơ à? Chị còn nghĩ rằng em bề bộn nhiều việc lắm."
Phó giám đốc Lâm rất chi là thảnh thơi tán dóc với Tô Mẫn, hơn nữa nội dung tán dóc cũng hết sức bình thường, chỉ là mấy chuyện chăm sóc dưỡng da linh tinh giữa chị em phụ nữ với nhau, thế nhưng trong lòng Tô Mẫn đã hừng hực lửa giận, chân mịn màng gì cơ? Phó giám đốc Lâm đã trở nên như vậy rồi ư? Đã thế, phó giám đốc Lâm còn không biết chân nàng nhẵn hay không à?
Tất nhiên, ở hoàn cảnh hiện tại, Tô Mẫn khổ không nói nên lời, chỉ đành chửi thầm trong lòng.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, thế mà còn vươn tay sờ sờ chân nàng, tấm tắc bảo: "Trơn bóng thật luôn ấy, em chăm sóc thế nào vậy?"
Tô Mẫn:...
Đủ rồi đó phó giám đốc Lâm.
"Em hay ngại ngùng nhỉ." Vẻ mặt Phó giám đốc Lâm như cười mà không phải cười, rõ ràng là có ý chế nhạo và chọc ghẹo, không phải muốn vờ như không có quan hệ gì với cô à? Không phải muốn vờ như khi trước chưa hề có chuyện gì xảy ra ư? Vậy được, cô cũng tạm thời thuận theo nàng, coi như chưa từng có chuyện gì.
Tô Mẫn xem tài liệu ước chừng nửa tiếng, mới cất lời: "Em muốn đi sao chép một số thứ."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu nói: "Được, chị đưa em đi."
Tô Mẫn lắc đầu, đáp: "Không cần đâu, việc nhỏ như thế, sao cần phiền đến phó giám đốc Lâm chứ."
Lâm Tiêu Tiêu nở nụ cười rạng rỡ, ân cần bảo: "Cần chứ, dù sao cũng là phó giám đốc mà."
......
Đưa Tô Mẫn đến khu công cộng, Sue và một vài thư ký đang ngồi uống cà phê, thấy phó giám đốc Lâm đến thì ai nấy đều giật mình, suýt chút nữa bỏng cả miệng.
Tô Mẫn nhìn thấy nhiều người vậy thì cũng hơi an tâm, phó giám đốc Lâm khẽ khàng cười: "Mọi người đều vất vả rồi, đến giờ này, tan làm sớm về nghỉ ngơi thôi, Sue cô mang theo trà mà uống, chúng ta tổ chức team building tí đi."
Tô Mẫn:...
Sao hồi trước nàng chưa bao giờ thấy phó giám đốc Lâm tốt bụng vậy nhỉ?
Những người xung quanh vui vẻ giải tán, họ đều tìm đến Sue để tập trung, Sue liếc nhìn Tô Mẫn, cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Tình yêu đúng là đáng sợ thật.
Mong rằng sau này Mẫn Mẫn có thể thường xuyên đến kiểm tra công việc ở Nam Dương.
Nhất thời, văn phòng trống huơ trống hoác, cả khu này và khu nghỉ ngơi luyện tập, Tô Mẫn cúi đầu vội vàng sao chép.
Lâm Tiêu Tiêu vươn tay, vén tóc bên tai của nàng ra sau tai, thán: "Ôi, đúng là ngây thơ đến mức làm người ta không thể không chăm sóc mà."
Tô Mẫn:...
Phó giám đốc Lâm đúng là cao thủ trong chuyện nói mấy lời chọc ghẹo, Tô Mẫn cảm thấy mình thật sự ỷ vào việc Lâm Tiêu Tiêu yêu nàng, bằng không với thủ đoạn của phó giám đốc Lâm, e rằng muốn trêu ghẹo ai mà chẳng được.
xong, Lâm Tiêu Tiêu đề nghị: "Mình uống chút trà đi, đừng bận rộn quá vậy."
Thật ra nàng muốn rời đi.
Thế nhưng Tô Mẫn lại không nhịn được mà liếc cô một cái.
Quá nhớ nhung, ngay cả điểm mấu chốt đã từng rạch ròi cũng dần trở nên mơ hồ.
Tô Mẫn tự nhủ, chỉ là...!uống một tách trà chiều mà thôi, nghỉ ngơi một tí cũng phải, phó tổng người ta tiếp nàng lâu như vậy.

Hai người ngồi xuống, Tô Mẫn rót cho Lâm Tiêu Tiêu một ly sữa ấm như thường lệ, bảo: "Chị uống cái này đi."
Lâm Tiêu Tiêu thích uống cà phê vô cùng, dạ dày cô vốn không khỏe, thế nên sau khi Tô Mẫn đến luôn quản lý cô một cách nghiêm khắc, trong những ngày xa nhau, cô càng uống cà phê ngày đêm để nâng cao tinh thần, rất nhiều lần bị đau dạ dày.
Bây giờ, được uống cốc sữa ấm nóng, vành mắt Lâm Tiêu Tiêu hơi đỏ lên, cô quay đầu đi, nói: "Cảm ơn em nhé, ôi, lâu rồi không có ai quan tâm, chị sắp quên sữa bò có mùi vị thế nào rồi."
Những lời này làm Tô Mẫn đau lòng không thôi, nàng đứng dậy đi lấy một ít bánh quy và hoa quả sấy khô ăn kèm với trà chiều.
"Phó giám đốc rất quen thuộc với Nam Dương bọn chị, liệu có phải trước đây có người nhà hay người thương làm việc ở đây không?"
Phó giám đốc Lâm rặt một vẻ đang giải quyết việc chung, cô bắt chéo chân, rõ ràng lúc mới đến cúc áo sơ mi vẫn cài nguyên, nhưng bây giờ không biết đã để mở từ lúc nào.
Tô Mẫn nhìn mà lòng nóng rẫy, nàng quay đầu, thấy nghi nghi, nàng cứ có có cảm giác ngực Lâm Tiêu Tiêu to ra, mới mấy ngày không gặp...!Chị ấy...
"Em có bạn làm ở đây."
Tô Mẫn cúi đầu cắn một miếng sô cô la, đồ ngọt có thể làm tâm trạng người ta tốt lên, Lâm Tiêu Tiêu híp mắt nhìn nàng chằm chằm, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ? Em còn có bạn ở đây nữa à? Làm ở bộ phận nào thì bảo với chị, chị sẽ chăm nom một chút."
Hai chữ "chăm nom" được nhấn mạnh rõ ràng, Tô Mẫn im lặng, nàng không thể nói tên ra được, phó giám đốc Lâm rõ là muốn trả đũa.
Tô Mẫn thấy cũng đến giờ rồi, bảo: "Em phải đi đây."
Nán lại lâu hơn nữa thì đúng là làm người ta nghi ngờ.
Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy, nhanh hơn Tô Mẫn một bước, tay khẽ vuốt ve bên môi nàng, nhắc: "Em dính sô cô la này."
Tô Mẫn sửng sốt, cảm giác tê dại sượt qua môi, nàng không nhịn được mà run nhẹ một chút.

"Sao lau mãi không được nhỉ?"
Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, dường như rất nghi ngờ cái vấn đề khó này, Tô Mẫn đang định nói không sao, môi của Lâm Tiêu Tiêu bỗng ghé sát qua, rong ruổi bên môi nàng một vòng, chăm chú nhìn Tô Mẫn đang khiếp sợ và kinh ngạc, Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười đầy quyến rũ, cô nói: "Giờ thì ổn rồi."
Tô Mẫn:...
Trình chọc ghẹo của phó giám đốc Lâm tiến bộ trông thấy.
Hồi trước...!Hồi trước so với bây giờ thì phải gọi bằng cụ.
Lúc Tô Mẫn bước ra ngoài cảm giác một lời khó nói hết, nàng đến văn phòng tìm tài liệu một hồi mà chân bị sờ, miệng bị sờ, còn bị hôn nữa...!Ở lại nữa thì không biết có chuyện gì xảy ra.
Những bông tuyết bay bay giữa trời.
Lâm Tiêu Tiêu sợ lạnh co tay lại, Tô Mẫn nhìn cô, đoạn cởi áo khoác ra choàng lên người cô.
Lâm Tiêu Tiêu khẽ vuốt chiếc áo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tô Mẫn, bỗng thấy chua xót trong lòng, hỏi nàng: "Sếp đối xử với ai cũng tốt vậy hả?"
Tô Mẫn lặng thinh.
Nàng và Lâm Tiêu Tiêu cùng nhìn lên trời.
Đây là tuyết đầu mùa năm nay, tuyết không quá lớn, cứ thế rơi xuống, lại mang một nét lãng mạn.
Tuyết đầu mùa rơi, mùa lãng mạn đến.
Khi trước Lâm Tiêu Tiêu đã từng nằm trong ngực Tô Mẫn, hẹn nhau cùng ngắm tuyết đầu mùa, Tô Mẫn hôn cô, nói lời đồng ý.
Bây giờ, những lời năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, người trước mặt đã không thể ôm vào lòng được nữa.
Chua xót hòa với bất đắc dĩ, hai người lẳng lặng đi về phía sân sau, bộ trưởng Từ, cơ bản mọi người đã tản ra hết, cô dặn dò tài xế: "Tiểu Văn, đưa Cục trưởng Tống về an toàn nhé."
Cục trưởng Tống uống rượu đến mức lưỡi to cả ra, mặt đỏ bừng, anh nhìn Hồ Phỉ Phi, lúng búng nói: "Tổng giám đốc Hồ, chào nhé, hôm nay...!vui lắm, sau này có việc gì cứ nói."
Hồ Phỉ Phi nở nụ cười hồ ly tinh tiêu chuẩn, đáp lời: "Tất nhiên phải vậy rồi, ngài đi thong thả ạ, ngài đến đây lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh."
Tiễn Cục trưởng Tống đi, sau đó lo liệu mấy người cấp dưới.
Từ Linh nhìn Tô Mẫn đang bước lại phía đối diện, đường nhìn tập trung sượt qua môi nàng, khóe miệng khẽ cong lên.
Tô Mẫn cảm giác sư phụ trở nên tinh quái, không biết có phải được cùng hun đúc với tổng giám đốc Hồ không, nàng mở lời: "Sư phụ, em tìm tài xế đưa chị về nhé?"
Giờ này cũng không còn sớm.
Từ Linh lắc đầu, cô nhìn Tô Mẫn, đáp: "Tôi còn muốn gặp tổng giám đốc Hồ nói chuyện mà."
Tô Mẫn:...

Bây giờ sư phụ đều thẳng tanh ta vậy ư?
Hồ Phỉ Phi sáp lại đây, nói chen vào: "Ồ, đúng vậy, sư phụ cô còn phải nói chuyện với tôi nữa, không phải cô cũng vừa theo phó giám đốc Lâm nhà tôi nói chuyện xong à?"
Vẻ mặt Từ Linh có hơi kiêu ngạo, "Tôi nói chuyện khác với cô ấy, cần rất nhiều thời gian, đi thôi."
Cô nhìn Hồ Phỉ Phi, "Cứ từ từ mà nói."
Tổng giám đốc Hồ thấy thận đau đau, đến mức đó ư? Tại sao lại nhìn nàng như thế? Chẳng phải nàng muốn thừa cơ lợi dụng à?
Nhác thấy tổng giám đốc Hồ bị sư phụ lôi đi.
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nàng nói: "Phó giám đốc Lâm này, tôi cũng đi đây."
Lâm Tiêu Tiêu lặng nhìn nàng, cô không muốn để Tô Mẫn đi, thế nhưng dường như đã không còn cái cớ nào để nàng ở lại.
Tô Mẫn nhìn thấy nét mặt của cô thì thấy khó chịu trong lòng, nàng khẽ thở dài, lái xe đi.
Xe đã lên đường lâu lắm rồi, Lâm Tiêu Tiêu vẫn đứng đó ngơ ngác nhìn về hướng Tô Mẫn rời đi, bỗng có tiếng gọi điện thoại từ tổng giám đốc Hồ cắt ngang sự thất thần của cô, nàng nói: "Mình quan sát cậu cả ngày nay, Lâm Tiêu Tiêu, mình phải hỏi cậu cho bằng được, nếu không mình ngạt thở mất."
Tâm trạng Lâm Tiêu Tiêu sa sút, cô bảo: "Cậu hỏi đi."
Hồ Phỉ Phi tò mò hỏi: "Sao ngực cậu tự nhiên to vậy?"
Lúc trước tuy rằng dáng người phó giám đốc Lâm không tồi, thế nhưng chưa đến độ khiến người ta phun máu mũi thế này.
Mặt Lâm Tiêu Tiêu không chút thay đổi, đáp: "Mình nhét bông."
Hồ Phỉ Phi:...
Phó giám đốc Lâm đỉnh thật.
Cô cũng thật là hao tâm tổn trí vì Tô Mẫn.
Ngày hôm sau Tô Mẫn có hơi nhức đầu vì say rượu, nàng vốn định nghỉ thêm một lát, thế nhưng lại nhận được điện thoại của Từ Linh bảo có người muốn để nàng giới thiệu, nàng đành nghiến răng bật dậy.
Nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa đến thời gian hẹn với sư phụ, Tô Mẫn quyết định nấu canh cho Lâm Tiêu Tiêu, sau đó nhờ Sue mang qua, vẫn tiếp tục giả vờ là cô ấy đặt thức ăn ngoài.
Vừa chà xong cái nồi.
Tô Mẫn nhận được cuộc gọi từ Tô Bồi.
Nhìn thấy tên người gọi đến, lòng nàng như bị tảng đá đè lên, tế bào cả người đều khó chịu.
"A lo."
Nhận điện thoại, Tô Mẫn hít một hơi thật sâu.
Giọng Tô Bồi vẫn như thường ngày, hỏi nàng: "Đang ở đâu thế?"
Tô Mẫn trả lời: "Con đang ở nhà, lát nữa phải đến chỗ sư phụ."
Tô Bồi nói: "Tối nay, con trai nhà cục trưởng Đàm từ Thượng Hải đến đây công tác, hai đứa gặp nhau một lần đi."
Lửa giận trong lòng Tô Mẫn lập tức bùng lên, nàng hỏi: "Gặp anh ta làm gì? Con không gặp."
Tô Bồi bình tĩnh nói: "Con cũng lớn rồi, đã đến tuổi lập gia đình, họ với nhà ta môn đăng hộ đối, tại sao con không chịu gặp? Hay là con có ý kiến gì khác?"
Tô Mẫn ức chế: "Con có ý kiến gì, ba còn không biết ư?"

Tô Bồi lặng im giây lát, ông cảnh cáo: "Đừng để ba phải bức bách con lần nữa."
Tô Mẫn gần như dùng hết sức bình sinh để kiềm chế, nàng hỏi: "Gặp ở đâu?"
Tô Bồi nói tên nhà hàng, Tô Mẫn vừa nghe đã biết suy nghĩ của ông, cười mỉa, đáp: "Được thôi."
Nơi này rất gần với Nam Dương.
Có vẻ chuyện hôm qua vẫn kinh động đến Tô Bồi, buộc ông phải hành động.
Tâm trạng Tô Mẫn rất tệ, thậm chí nàng còn muốn bật khóc nức nở vì khổ sở đau đớn uất ức, giờ phút này, nàng nhớ Lâm Tiêu Tiêu da diết, nhớ đến nỗi tim như muốn rỉ máu.
Nàng sống thế này còn có ý nghĩa gì?
Thế nhưng...
Thứ trong tay Tô Bồi.
Nó sẽ không chỉ phá hoại gia đình hạnh phúc của Lâm Tiêu Tiêu, sư phụ, dì, họ đều sẽ bị liên lụy.
Đã đến giờ hẹn.
Tô Mẫn diện một chiếc váy trắng giản đơn, nàng không hề trang điểm, để mặt mộc ra khỏi nhà.
Nơi hẹn là một nhà hàng Tây mà hồi trước Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu tan làm thường ghé, Lâm Tiêu Tiêu thích mùi vị của bò bít tết ở nơi ấy, lần nào Tô Mẫn cũng cắt gọn rồi đặt trước mặt cho cô.
Đàm Quân đã ở đó từ lâu, hồi còn nhỏ anh ta đã từng gặp Tô Mẫn, khi ấy ấn tượng rất tốt, chỉ là đã bao năm không gặp, không biết dáng vẻ của nàng có thay đổi gì chăng.

Từ sâu trong xương, anh ta không ưa mấy cô gái dung tục trang điểm đậm trăm người như một, thế nhưng con gái trẻ bây giờ có mấy người không như vậy?
Thế nhưng giây phút ấy Tô Mẫn bước vào, Đàm Quân đứng bật dậy, anh ta mê mẩn nhìn Tô Mẫn, cảm thấy lúc nàng bước vào như mang theo một cơn gió, khiến mày nàng nhíu lại.
Tô Mẫn không có biểu cảm gì, vô cùng hờ hững, ngay cả khi chào hỏi cũng rặt một vẻ lạnh lùng.
Đàm Quân không những chẳng cảm thấy giá lạnh, mà trái lại anh ta còn càng thêm rung động, đây...!đây là cảm giác già rồi mới có mối tình đầu.
"Này?"
Đúng lúc ấy tổng giám đốc Hồ đang ngồi ở tiệm nail đối diện làm móng, nàng híp mắt nhìn đôi nam nữ lãng mạn dưới ánh nến phía đối diện, lửa giận trong lòng bỗng bùng lên.
Thợ làm móng hỏi: "Tổng giám đốc Hồ, cô có chắc là muốn cắt hết không ạ?"
Hồ Phỉ Phi đáp: "Cắt hết!"
Nàng vốn định để lại một bên tay, con gái ai mà chẳng yêu cái đẹp, thế nhưng hôm qua...!Nàng nhận ra mình bị Từ Linh vượt qua hết lần này đến lần khác, hai chữ thất bại tuyệt đối không thể xuất hiện trong từ điển của tổng giám đốc Hồ, hôm nay nàng cố tình đến làm móng, công cụ thuận tiện rồi thì tất cả mới thuận tiện được, ai ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng này.
Hồ Phỉ Phi do dự trong chốc lát, nàng cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh rồi gửi cho Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu đang ngồi trong văn phòng ăn canh do "đầu bếp ngoài hàng" làm, tươi cười hạnh phúc, nhìn thấy điện thoại có tin nanh ta, bèn ấn mở ra.
Sue đang nói với cô về sắp xếp tối nay, chưa nói được hai câu đã thấy phó giám đốc Lâm ném bát canh trên tay một cái "choang" xuống đất.
Nước canh nóng hổi đổ ra, làm Sue giật cả mình.
Lâm Tiêu Tiêu đứng bật dậy, Sue ngạc nhiên nhìn cô: "Phó giám đốc Lâm, cô sao vậy ạ?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương