Đông Hoang.

Bổ Thiên giáo.

Bên trên Tử Hà Phong, trong một gian nhà gỗ nhỏ cũ nát, Diệp Thu lẳng lặng ngồi ngẩn người trên giường.

“Hết rồi, tiệc BBQ kết thúc rồi…”

“Hình như ta… xuyên không rồi.”

Mở cửa sổ bên cạnh nhìn ra, bầu trời bên ngoài được bao phủ bởi một vầng hào quang màu tím, phía chân trời xa xa thỉnh thoảng lại có người bay qua bay lại.

Đây đúng là cảnh tượng phồn thịnh của một thánh địa tu tiên.

Sau nửa ngày, Diệp Thu cuối cùng cũng chấp nhận tình hình của mình hiện tại.

Hắn quả là xuyên không rồi, nhưng lại là xuyên đến một thế giới gọi là Đại Hoang.

Thân phận của hắn bây giờ chính là một trong bảy vị thủ toạ của Bổ Thiên giáo, thủ toạ đời thứ mười tám của Tử Hà phong.

“Thân phận có vẻ rất cao quý, đáng tiếc chỉ là một tên thủ toạ chỉ có cái danh bên ngoài.” Diệp Thu lắc đầu, lẩm bẩm một mình.

Sư phụ của hắn là Huyền Thiên chân nhân, cả đời chỉ điên cuồng tu luyện, một lòng theo đuổi Tiên đạo, hao hết tâm huyết một đời, cuối cùng cũng không thể thành tiên. Trước khi chết bởi vì không đành lòng nhìn Tử Hà phong không có người kế thừa, cho nên đã nhận Diệp Thu làm đồ đệ.

Kỳ thật trong lòng Diệp Thu cũng hiểu rõ, tư chất của hắn chỉ có thể coi là bình thường, sư phụ nhận hắn làm đồ đệ là bởi vì không có lựa chọn nào khác, không thể không nhận mà thôi.

Sau đó ngài ấy cũng không dạy Diệp Thu được mấy ngày thì liền đi về cõi tiên, chỉ để lại một đống truyền thừa của Tử Hà phong và một cái ghế thủ toạ.

Diệp Thu thành công kế nhiệm, mặc dù địa vị cao quý đứng hàng thủ toạ, nhưng đáng tiếc đây lại là một thế giới coi trọng thực lực.

Lúc sư phụ hắn còn tại thế thì tất cả mọi người đều nể mặt hắn, nhưng sư phụ đi rồi thì cũng không còn ai quan tâm đến hắn nữa.

“Ừm, không có sức mạnh đúng là thiệt thòi, sau này ta phải nghĩ biện pháp bù đắp mới được!”

Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng Diệp Thu liền run lên một cái.

[Đinh!]

[Vạn lần trả về hệ thống đang thiết lập.]

“Hả? Hệ thống…”

Hai mắt Diệp Thu toả sáng, ngay lập tức ổn định lại tâm trạng, cẩn thận nghiên cứu một chút.

[Vạn lần trả về hệ thống, nếu ký chủ truyền thụ hoặc tặng cho đệ tử linh đan diệu dược, công pháp bí tịch, hoặc là tu vi, thì sẽ nhận được tỷ lệ hoàn trả về gấp nhiều lần, tỷ lệ hoàn trả là ngẫu nhiên, cao nhất có thể lên tới một vạn lần.]

Nghe hệ thống giới thiệu xong, Diệp Thu đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

“Thật thú vị! Hoàn trả vạn lần, giống như là đánh bạc vậy…”

“Cái này có phải nghĩa là, ta đi nhận đồ đệ xong truyền cho hắn mấy chục năm tu vi thì liền có thể nhận lại được mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn năm tu vi không nhỉ?”

Nghĩ đến đây Diệp Thu liền cảm thấy thoải mái.

[Kiểm tra hệ thống]

[Ký chủ: Diệp Thu…]

[Tu vi: Huyền Chỉ nhị phẩm. Tu vi thấp, là một tu sĩ tầm thường, có ném vào đám đông cũng không tìm ra.]

[Thần kỹ: Không…]

[Tư chất: Tư chất ngu dốt, khó thành cao thủ.]

[Giá trị nhan sắc: 99 điểm, cái này vẫn có thể nhìn được.]

Diệp Thu: “…”

Đột nhiên hắn muốn xách cái hệ thống này ra đánh một trận.

[Chúc mừng ký chủ đã nhận được một phần quà tân thủ, có muốn mở ra hay không?]

“Mở ra đi.”

[Mở quà thành công, thu hoạch được một viên Tẩy Tuỷ Đan thượng phẩm, thu hoạch được 10 năm tu vi.]

Theo âm thanh lạnh lùng của hệ thống truyền đến, một luồng sức mạnh thần kỳ đột nhiên tràn vào cơ thể Diệp Thu.

“Thật tuyệt!”

Sau khi tiến vào cơ thể, luồng sức mạnh này rất nhanh đã dung nhập vào bên trong linh tuyền, tu vi của Diệp Thu cũng nhanh chóng tăng lên Huyền Chỉ tam phẩm.

“Mới tam phẩm sao? Hệ thống, ngươi có lầm hay không, mười năm tu vi mà mới đạt đến tam phẩm thôi à?”

[Trả về ký chủ, không có sai lầm.

Bất kể khi nào tu vi được hoàn lại theo số năm đều không được tính dựa trên tốc độ tu luyện của ngươi, mà nó được tính toán dựa trên tốc độ tu luyện của một người bình thường.]

Diệp Thu: “…”

Mười năm tu vi mới thăng một cấp, đây là vô dụng đến mức nào chứ?

Nhưng nghĩ kĩ lại thấy cũng đúng, tu vi càng cao thì mỗi lần tăng lên một cảnh giới càng cần tiêu tốn nhiều thời gian hơn.

Chuyện này cũng rất bình thường vì ở thế giới này không có gì nhiều bằng thời gian. Mỗi một lần bế quan, ngắn thì vài tháng, lâu thì vài năm, loại chuyện này đều hết sức bình thường.

[Mời ký chủ mau chóng thu một đồ đệ càng sớm càng tốt và hoàn thành nhiệm vụ để có thể nhận được tỷ lệ hoàn trả càng cao.]

Cầm viên Tẩy Tuỷ đan trong tay, Diệp Thu cũng không có ý định sử dụng. Trước tiên hắn cứ giữ lại đã, biết đâu sau này sẽ có ích.

Đúng lúc này…

Cộc cộc cộc…

“Diệp sư thúc, ngài đang ở bên trong hả?”

Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Diệp Thu sửng sốt một chút rồi nói: “Mời vào!”

Cánh cửa gỗ cũ nát bị người đẩy ra, sau đó một thanh niên có ngoại hình tuấn tú tiến vào.

Diệp Thu nhận ra người này, đây chính là đại đồ đệ của Ngọc Thanh điện, Liễu Thanh Phong, có tu vi Thiên Tướng tam phẩm, so với Diệp Thu còn cao hơn hẳn một đại cảnh giới, là một trong các đệ tử xuất sắc nhất của thế hệ này.

Tính cách của hắn cũng khá tốt, thân thiện dễ gần, không hề kiêu ngạo.

Có lẽ bởi vì hắn là người kế thừa chức vị chưởng môn trong tương lai, cho nên ngày thường quan hệ giữa hắn cùng với các vị trưởng bối, trưởng lão và các sư huynh đệ đều rất tốt.

Theo quan điểm của Diệp Thu thì Liễu Thanh Phong chính là một người thông minh, dù hắn còn chưa chính thức nắm quyền nhưng cũng đã tạo dựng tốt các mối quan hệ rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương