Đây Chốn Bình Yên
-
12: Đau Không
Quan sát một lượt, mẹ Hàn Anh nở một nụ cười chân tình, hiếu khách:
- Chào các cháu.
Đừng đứng ngoài đó nói chuyện, các cháu mau vào nhà đi.
- Xin phép làm phiền ạ!
- Không cần khách sáo, cứ tự nhiên nhé!
Rồi mẹ Hàn Anh đưa hai bạn học của con gái vào nhà.
Trên mặt bà là nét vui mừng, niềm nở, ánh mắt nhìn bọn Tử Minh, Lý Chương rất hiền hòa, ấm áp.
Bà ân cần hỏi han:
- Các cháu tên gì? Vì sao bị thương? Để bác đi lấy hộp thuốc.
- Mẹ, con đi lấy cho.
Lục Hàn Anh từ lúc nào đứng sau sô pha chỗ mẹ cô ngồi.
Bà mỉm cười, gật đầu.
Khi Hàn Anh đã khuất bóng sau bức tường, Ngôn Tử Minh nhanh chóng gọn lẹ khai báo, trình bày:
- Cháu tên Ngôn Tử Minh, còn bạn cháu là Lý Chương.
Chúng cháu gặp phải côn đồ, tự vệ nên có chút thương tích.
Bạn học Lục đi qua giúp đỡ rồi đưa bọn cháu về nhà để xử lí vết thương.
Chưa đầy ba phút, mọi nghi vấn của mẹ Hàn Anh đã có câu trả lời.
Chúng được giản lược đến khó lòng khai thác nguyên nhân.
Bà cũng không tìm hiểu thêm nữa, chỉ nhắc nhở:
- Như vậy nguy hiểm quá! Lần sau các cháu nhớ cẩn thận hơn, nhẫn nhịn một chút để bảo vệ bản thân.
- Tại sao phải nhẫn nhịn? - Lý Chương nổi nóng.
- Bọn chúng là kẻ sai trước, đụng ngã người già còn không xin lỗi, thậm chí muốn trấn lột tiền.
Nếu lần sau còn gặp lại, cháu nhất định đánh bọn chúng nhập viện!...!Ơ, bác...
Mẹ Hàn Anh ra sức xoa xoa mái tóc vàng kim nổi bật của Lý Chương.
Cậu ta không lường trước được tay chân liền luống cuống.
Còn mẹ của bạn học chỉ nhẹ nhàng tiếp lời:
- Không được nóng nảy khi phán đoán vấn đề! Cháu có thể đánh ngang tay với đồng học của mình nhưng không có nghĩa cháu nắm chắc phần thắng nếu gặp phải côn đồ.
Lý Chương không cãi lại mà trên mặt thì viết rành rành mấy chữ không cam! Ngôn Tử Minh sau khi quan sát một lượt thì mở lời thắc mắc:
- Bác trai không có nhà sao ạ?
- Đúng rồi cháu! Chồng bác đi làm xa, bác thì thường xuyên về muộn.
Vậy nên Hàn Anh nhà bác hay ở nhà một mình.
Hai bác không dành nhiều thời gian quan tâm cho con bé được, có lẽ vì thế tính cách của nó khó hòa đồng.
Bác không thấy con bé bạn bè gì nhiều, đây là lần đầu tiên Hàn Anh dẫn bạn học về nhà đấy.
Các cháu là bạn cùng lớp vậy kể cho bác nghe về Hàn Anh ở trường được không?
Ánh mắt ôn nhu và nụ cười hiền từ của mẹ Hàn Anh khiến Ngôn Tử Minh phải tự động cân nhắc lời nói.
Đến Lý Chương bồng bột, có gì nói đó cũng thấy không thể nói bừa.
Ngay lúc đó, Lục Hàn Anh xuất hiện trả lời thay bọn họ:
- Mẹ đừng hỏi nữa.
Hai cậu này là học sinh mới chuyển đến trường con hôm nay.
Gặp nhau đã được bao lâu đâu ạ!
Cô chậm rãi đáp đồng thời đặt hộp thuốc lên bàn.
Mẹ cô nghe vậy cười cười:
- Bác hỏi khó hai cháu rồi! Nào Lý Chương, cháu bị thương nặng hơn thì để bác xử lí trước.
Còn Tử Minh chờ bác nhé.
Ngôn Tử Minh khẽ cười, đáp:
- Vết thương cháu không nghiêm trọng, cháu lo được.
Mẹ Hàn Anh đã phần nào hiểu được cơ bản tính cách của Lý Chương với Ngôn Tử Minh.
Bà biết Tử Minh hoàn toàn có khả năng này nên không nhiều lời:
- Vậy có khó khăn gì thì bảo Hàn Anh giúp đỡ.
- Vâng!
Một tiếng đồng thanh này không hẹn, Hàn Anh và Tử Minh liếc nhìn nhau.
Lý Chương nghe lời rất yên phận để mẹ Lục Hàn Anh xử lí vết thương.
Động tác của bà lưu loát, thành thạo, vừa làm vừa nói cũng không vấn đề:
- Thương tích của cháu không nhẹ đâu.
Nhất định mấy ngày này không được đánh nhau, nghe chưa? Phải biết yêu quý bản thân mình.
Phía Ngôn Tử Minh, cậu đang tự cạo thịt thối trên miệng vết thương ở cánh tay, gương mặt lại không hề nhăn nhó, một tiếng kêu đau cũng chưa thốt ra.
Lục Hàn Anh đứng xem một bên cũng thật nể cậu ta.
Nhìn mày kiếm nhíu lại, cô biết cậu cũng thấy đau chứ chẳng dễ chịu gì.
Lại quay sang chỗ mẹ mình, Hàn Anh chỉ có thể tròn mắt ngờ vực.
Cô biết mẹ rất vui nhưng không ngờ bà vui đến mức ấy, từ lúc cô về nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi.
Một Lý Chương sáng nay gặp tính khí nóng nảy, ăn nói không lọt tai giờ lại biết lúng túng, cố gắng lễ phép như một đứa trẻ.
Một Ngôn Tử Minh lạnh lùng đến vô cảm, đôi mắt thanh lãnh kia vậy mà hiện tại ánh lên tia ấm áp cùng nụ cười họa thật khéo trên môi.
Sự biến hóa nhanh đến chóng mặt, Lục Hàn Anh không khỏi cảm giác bầu không khí hòa hợp lúc này có phần thiếu chân thực.
Khi chuyển lên vết xước ở khóe miệng Lý Chương, mẹ Lục Hàn Anh cau mày thấy xót:
- Đứa trẻ này, thật là...!Gương mặt đẹp như vậy lại để xuất hiện vết thương.
Bị phá tướng có phải rất đáng tiếc không?
Lý Chương thấy bà nhẹ nhàng bôi thuốc cho thì cười ha ha, nói:
- Bác thật chu đáo! Bố mẹ cháu lại chẳng quan tâm tới.
Một tháng, thậm chí vài tháng, có khi nửa năm cháu còn chẳng biết gặp họ được mấy lần.
Chỉ là mấy vết xước cỏn con, có đáng gì!
Nghe câu này, Lục Hàn Anh để ý thấy ánh mắt Ngôn Tử Minh trầm xuống.
Trên mặt Lý Chương, nụ cười vẫn cứ tự nhiên không tạp chất.
Hàn Anh mới ngộ ra vài điều.
Mẹ cô dịu dàng xoa đầu Lý Chương:
- Nói như vậy là cháu không coi trọng nhu cầu yêu thương của bản thân rồi! Bố mẹ cháu bận rộn thì cháu càng phải tự giác quan tâm chính mình.
Được rồi, lát nữa các cháu ở lại nhà bác dùng cơm tối nhé?
Hai mắt Lý Chương liền sáng rực:
- Được hả bác? Cháu không khách sáo đâu đấy!
- Đương nhiên rồi!
Mọi người đều cười.
Lục Hàn Anh khẽ rũ hàng mi.
Ngôn Tử Minh đang có một vết bầm lớn ở sau bả vai.
Cậu mặc áo lót bên trong nên cởi áo ra nhưng vẫn không thấy được.
Loay hoay một lúc, Hàn Anh bất ngờ hỏi:
- Cần tôi giúp không?
Tử Minh ngẩng đầu lên liền gặp phải đôi mắt nghiêm túc của đối phương.
Cậu gật đầu.
Lục Hàn Anh tỉ mỉ bôi thuốc, chợt nghe thấy cậu bạn này nói chuyện:
- Mẹ cậu là y tá?
- Ừ! - Cô đáp, mắt vẫn không rời vết bầm, tiếp lời - Hôm nay mẹ tôi không tăng ca nên khi thấy các cậu bị thương tôi mới đưa về nhà.
Vẻ mặt Ngôn Tử Minh hơi nghĩ ngợi song vẫn quyết định hỏi:
- Sao lại giúp?
- Giúp? Bạn học là nói chuyện trên đường về?
Một cái gật đầu, Hàn Anh trả lời:
- Buổi sáng bạn học giúp tôi, tôi nói sẽ trả thì nhất định làm.
Nghe nói, Tử Minh hồi tưởng lại chuyện buổi sáng, chính cậu cũng sắp lãng quên.
Lục Hàn Anh nghĩ ngợi, có lúc lại cười vẩn vơ, một thoáng bâng quơ.
Cô nghĩ đến gia đình mình, nhớ đến người cha đi làm xa hiếm khi gọi điện về nhà, nghĩ đến mẹ ngày nào cũng tất bật sớm tối, lại nhớ tới hồ sơ của học sinh mới mình xem sáng nay, rồi lẳng lặng chìm vào đôi mắt thanh lãnh màu xanh lam.
Đột nhiên, bả vai lẫn cơ bắp Tử Minh cứng lại.
Hàn Anh mới giật mình phát hiện mình vừa quên khống chế lực, ấn mạnh tay vào sâu vết bầm.
- A! Xin lỗi! Xin lỗi!...!- Cô vội vàng rụt tay lại.
- Không sao!
Ngôn Tử Minh đáp, giọng vẫn vậy.
Lục Hàn Anh quan sát vết thương thấy da bầm tím còn hơi sưng đỏ, cứ như bị một cây gậy bóng chày phang mạnh vào vai.
Cô vừa lấy băng trắng vừa hỏi:
- Đau không?
Vài giây im lặng.
Tử Minh ngẩn người chốc lát.
Lâu rồi cậu không nghe ai đó hỏi mình liệu có thấy đau không.
Lâu đến mức cậu quên luôn rồi...
- Một chút.
Vì nó không phải câu trả lời qua loa nữa nên Hàn Anh thấy yên tâm hơn, bắt đầu quấn băng.
Trong bữa ăn, bầu không khí rất sôi nổi và ấm cúng.
Chỉ là vài món bình dân nhưng khiến mọi người thấy hợp khẩu vị hơn mọi ngày.
Lý Chương thậm chí còn ăn rất nhiều.
Ngôn Tử Minh tuy không nói gì nhưng ai cũng có thể thấy cậu mỉm cười.
Mẹ Hàn Anh hôm nay rất vui.
Không còn thấy sự mệt mỏi, áp lực công việc quấn lấy mẹ mình, Lục Hàn Anh cũng nhẹ lòng, ánh mắt nhu hòa, nụ cười dễ mến.
Xong bữa, cô và mẹ đứng lên dọn bàn.
Lý Chương vừa ăn no sẽ không quên ơn nhanh chóng vánh, tự tin đề nghị:
- Bác ơi để cháu làm cho! Chuyện này cháu làm được.
Lục Hàn Anh vừa khuyên mẹ nên ra ngoài phòng khách, nghe câu này của Lý Chương cô liền phản đối:
- Đứng yên!
Cái chân mới nhấc lên của cậu ta miễn cưỡng thu về.
Hàn Anh không hề tin kẻ chuyên đi đánh đấm làm niềm vui như Lý Chương xuống bếp rửa bát thì cái bát còn nguyên vẹn.
Cô cố ý nhắc nhở:
- Bạn học, thành thật một chút! Vỡ bát đĩa tôi bắt cậu đền đấy!
Nhắc đến tiền bạc, Lý Chương liền quay đầu nhìn Ngôn Tử Minh dựa lưng vào tường.
Chưa kịp nói gì, bạn tốt của cậu đã xoay người bước đi, bỏ lại một câu:
- Tôi không có tiền.
Mẹ Hàn Anh bật cười.
Tử Minh, Lý Chương ngồi chơi một lúc rồi xin phép ra về.
Ở ngoài sân, nhân lúc mẹ Hàn Anh nhắc nhở vài chuyện với Lý Chương, Ngôn Tử Minh đứng bên Lục Hàn Anh nói một câu:
- Lúc đó tôi đã thấy cậu.
Hàn Anh nhíu mày khó hiểu, đến khi ngộ ra thì hỏi đoán:
- Ý cậu là đám côn đồ thấy mặt tôi rồi?
Ngôn Tử Minh gật đầu.
Cả hai nhìn nhau trong im lặng.
Rất nhanh có tiếng Lý Chương gọi bạn mau đi về.
~*~*~*~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook