Phương Kỳ Nhiên đứng ở một góc trong văn phòng, cánh tay bị bà Kỳ nắm chặt. Cậu chẳng dám giãy giụa mạnh, chỉ có thể khẽ cầu xin không ngừng, “Mẹ, mẹ buông con ra! Mẹ để con qua đó đi! Du Vãng! Ông nội, ông đừng đánh nữa! Mẹ buông tay ra!”
Du Vãng quỳ trên mặt đất cách đó mấy bước, sống lưng ưỡn thẳng. Cụ Du vung cây gậy ba-toong nện xuống thật mạnh, mỗi lần nện xuống đều đi kèm với một tiếng quát mắng.
“Cậy tài khinh người!”
“Hoang tưởng tự đại!”
“Làm trái luân lí!”
Du Vãng vẫn luôn cắn răng chịu đòn, cũng không cãi lại, mãi cho đến khi nghe thấy câu cuối cùng mới gian nan ngẩng đầu lên, mấy phát đánh kia của ông cụ đều dùng hết sức lực. Du Vãng có thể nếm được vị máu tươi trong miệng, “Chúng con không… làm trái luân lí.”
“Nói láo!” Ánh mắt cụ Du đã bốc hỏa lên rồi, nếu không phải trợ lý ngăn cản chắc ông đã đánh một gậy lên đầu Du Vãng, “Tôi hỏi anh, hai bức tranh này có phải một mình anh vẽ không?”
“Phải.”
“Du Huyền Thanh! Anh thật sự biết làm tăng thêm thể diện cho tôi!” Ông cụ quăng gậy đi, chiếc gậy loong coong kêu mấy tiếng. Ông cụ ngồi lại lên ghế, sắc mặt trắng bệch, trợ lý rót cho ông cốc nước cũng bị đẩy ra. Ông hít thật sâu mấy hơi liền sau đó mắng, “Lúc ban giám khảo gọi điện cho tôi tôi còn không tin! Chuyện lừa dối thay cho người khác đến mức độ này sao có thể là việc mà con cháu nhà họ Du tôi có thể làm ra chứ? Anh nói đi! Anh dựa vào gì mà cảm thấy anh có thể giấu giếm được?”
Phương Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn Du Vãng đang quỳ trên mặt đất, không sao tin tưởng nổi mà nhìn sang Lê Tư từ đầu đến cuối đều chẳng nói một lời. Cậu lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Sẽ không đâu… Lê Tư! Mày sẽ không…” Cậu muốn xông qua chất vấn Lê Tư, nhưng móng tay của bà Kỳ cũng đã sắp cách lớp quần áo mà đâm vào trong da thịt cậu rồi. Cậu ngoảnh lại nói với bà Kỳ, “Mẹ, mẹ bỏ con ra trước đã…”
“Chát!” Dường như cuối cùng thì bà Kỳ cũng không thể nhịn được nữa, giơ tay tát Phương Kỳ Nhiên một cái. Phương Kỳ Nhiên bị bà đánh đến mức đầu lệch về một bên, trong chốc lát không kịp phản ứng lại. Du Vãng đứng dậy bằng một chân, quỳ một gối trên đất lung lay mấy cái, cụ Du tựa như nhớ ra mà quát lớn, “Quỳ đàng hoàng!”
Bà Kỳ tựa vào bàn làm việc, gương mặt bình thường lạnh lùng đã giàn giụa nước mắt. Bên trong ánh mắt bà nhìn Phương Kỳ Nhiên mang theo sự khó hiểu, tức giận và tuyệt vọng. Môi bà run rẩy, giọng nói nhỏ đến độ không thể nghe thấy, “Con muốn chọc tức chết mẹ sao…”
“Nếu không phải… Nếu không phải Lê Tư gửi cho mẹ bức ảnh kia thì con định giấu giếm chúng ta đến bao lâu? Phương Kỳ Nhiên, con muốn làm cái gì hả?”
Đầu óc Phương Kỳ Nhiên hỗn loạn, cậu không biết ảnh gì cả, cũng không biết làm thế nào mà mẹ cậu lại đột nhiên biết được. Cậu nhìn Du Vãng đang quỳ trên mặt đất nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt Du Vãng hiện rõ những nỗi thương tâm. Lê Tư hơi di chuyển, ánh mắt Phương Kỳ Nhiên rơi trên cánh tay cầm điện thoại của cậu ta. Cậu đột nhiên hiểu rõ tất cả, há miệng thở dốc, không biết giải thích từ đâu.
Cậu và Du Vãng ở bên nhau là sự thật, Lê Tư để Du Vãng gian lận hộ cậu ta cũng là sự thật.
Gậy đầu tiên của cụ Du đánh lên trên bả vai của Du Vãng, dường như Phương Kỳ Nhiên có thể nhìn thấy da thịt bị thâm tím ở bên trong cổ áo, nửa bên mặt anh đều là mồ hôi. Cậu chỉ muốn bước lên phía trước ôm lấy Du Vãng, ngửi mùi quần áo hoặc là mùi hương của màu vẽ trên ngón tay anh. Nhưng dù cho bà Kỳ tát cậu một cái cũng chưa từng buông cậu ra, Phương Kỳ Nhiên cảm thấy tất cả trước mắt đều đã biến thành một màu xám xịt không còn chút hy vọng nào rồi.
“Du Huyền Thanh.” Cụ Du lạnh lùng nhìn Phương Kỳ Nhiên một cái, mở miệng nói.
Du Vãng xoay mặt lại, ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.”
“Cuộc thi lần này quan trọng đến thế nào đáng lẽ anh nên biết. Bây giờ đã xảy ra những chuyện này, anh có thể gánh vác nổi hậu quả sao?”
“Có thể ạ.” Du Vãng không chút nghĩ ngợi mà trả lời, cụ Du tức giận đập xuống tay ghế. Ông lại muốn đánh người rồi nhưng nghĩ đến gậy ba-toong cũng đã bị ném đi, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, “Có thể cái rắm! Hồ sơ lần này sẽ được ghi lại, nó sẽ đi theo anh suốt cả đời! Còn trường đại học nào dám nhận anh nữa?”
“Còn cậu nữa!” Ông cụ đứng dậy đối diện với Lê Tư, nếu Lê Tư không phải là cháu trai của ông thì phỏng chừng ông cũng phải đánh cho một trận, “Tôi vẫn cho rằng cậu tâm khí cao, nếu cứ kiên định thì ít nhất cũng sẽ không phạm phải sai lầm! Sao không để chút tâm tư nhỏ ấy lên trên người mình? Tính kế người khác thì có bản lĩnh gì hả?”
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, học sinh lục tục đi lại trên hành lang. Trong văn phòng không còn âm thanh gì khác ngoài tiếng cụ Du thở hổn hển, lúc này tiếng bước chân lộn xộn, nôn nóng truyền đến từ hành lang, còn có tiếng la hét mơ hồ. Lê Tư nắm chặt nắm tay, cố nhịn xúc động tông cửa chạy vọt ra ngoài xuống.
Không bao lâu sau, một người đàn ông béo lùn và một người phụ nữ nhỏ gầy xông vào. Người đàn ông còn không thèm chào hỏi gì, bước đến đạp đầu gối của Lê Tư một cái, “Cái thứ vô liêm sỉ! Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!” Người phụ nữ ôm tay ông ta gào to, “Trước tiên đừng đánh! Tiểu Tư, mau nhận lỗi với người ta đi! Dập đầu nhận lỗi hay là đền tiền, con nhận lỗi trước đã!”
Lê Tư ngồi xổm trên mặt đất, im lặng mặc kệ người đàn ông giẫm đạp trên người mình. Giây đầu tiên khi chuyện bị bại lộ thì lòng cậu ta đã như tro tàn rồi, xuất phát từ tâm lý trả thù, cậu ta còn gửi ảnh cho nhà Du Vãng và Phương Kỳ Nhiên. Trò cười trước mắt đều chính là do một tay cậu ta làm ra, cậu ta không thể vẽ tiếp được nữa, những tiết học văn hóa mà cậu ta bở lỡ cũng không thể lấy lại được nữa… Đường tắt duy nhất cũng bị chặt đứt rồi, ba cậu ta còn đang mắng chửi những từ ngữ rất khó nghe, cụ Du và bà Kỳ đều cau mày. Bên ngoài cửa sổ có học sinh dừng lại đứng nhìn, trợ lý dưới sự ra hiệu của cụ Du tiến lên kéo cửa sổ lại, mặc kệ Lê Tư đã mất đi lý trí bị ba cậu ta túm ra ngoài.
“Du Huyền Thanh, bây giờ anh về với tôi. Đừng cho rằng ba mẹ anh không quản anh thì tôi cũng không quản nữa.” Cụ Du trầm giọng nói, sau đó quay người về phía bà Kỳ, “Cô giáo, hơn nửa năm nay đứa trẻ này đã phiền cô hao tâm tổn trí chăm sóc rồi. Đợi hai ngày nữa sẽ có người đến làm thủ tục nghỉ học cho nó.”
Phương Kỳ Nhiên theo bản năng mà lắc đầu, cụ Du chú ý tới cậu, ho khan hai tiếng, giọng nói bỗng chốc thấp xuống, để lộ một chút tư thái của người già, “Đứa trẻ, con vẫn còn nhỏ. Con đường sau này còn rất dài, có những đạo lý bây giờ con không thể hiểu cũng không thể nghe vào. Nghe ông lão này một câu, tương lai còn dài, sau này sẽ gặp được nhiều người hơn nữa.”
Ông đứng dậy nhờ trợ lý dìu đi, nói với Du Vãng, “Đứng dậy.”
Du Vãng đứng không vững, khập khiễng đi hai bước rồi quay đầu lại khàn giọng gọi Phương Kỳ Nhiên một tiếng, “Nhiên Nhiên.”
Phương Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt Du Vãng đều là mồ hôi chảy ra vì đau, trái tim của cậu cũng đau đớn theo. Du Vãng mỉm cười, giống như nụ cười trước đây Du Vãng lộ ra lúc Phương Kỳ Nhiên đùa nghịch, anh nói, “Phải ngoan ngoãn, biết chưa?”
Phương Kỳ Nhiên biết anh sợ cậu làm ầm ĩ với gia đình, nước mắt cậu chảy ra, cuối cùng vẫn gật đầu, “Biết ạ.”
Bà Kỳ nhận ra được điều gì đó từ trong mấy câu đối thoại này. Bà buông lỏng tay ra, nhưng Phương Kỳ Nhiên lại không hề nhúc nhích, bởi vì Du Vãng đã đi rồi.
Cậu nhìn Lê Tư một cái, trong mắt không hề có bất cứ cảm xúc nào. Phương Kỳ Nhiên đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc Bành Tráng quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, “Tụi mày bị gì vậy? Sao nghệ thuật gia lại đi rồi? Sao mày lại khóc?”
Phương Kỳ Nhiên lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bành Tráng luống cuống tay chân lấy tay áo lau mặt cho cậu, chất liệu của đồng phục trường không tốt, lau đến mức mặt Phương Kỳ Nhiên đỏ bừng.
Cậu đi về chỗ ngồi, lấy sữa bò từ trong hộc bàn ra, cắm ống hút vào uống, vừa uống vừa lẩm nhẩm, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, gần như là một hơi không ngừng mà hút dẹp luôn hộp sữa bò. Cậu khẽ ợ một cái, mở tài liệu ôn tập đang xem trước khi ngủ ra.
Cậu đã hứa với Du Vãng rồi, cậu phải ngoan.
Du Vãng quỳ trên mặt đất cách đó mấy bước, sống lưng ưỡn thẳng. Cụ Du vung cây gậy ba-toong nện xuống thật mạnh, mỗi lần nện xuống đều đi kèm với một tiếng quát mắng.
“Cậy tài khinh người!”
“Hoang tưởng tự đại!”
“Làm trái luân lí!”
Du Vãng vẫn luôn cắn răng chịu đòn, cũng không cãi lại, mãi cho đến khi nghe thấy câu cuối cùng mới gian nan ngẩng đầu lên, mấy phát đánh kia của ông cụ đều dùng hết sức lực. Du Vãng có thể nếm được vị máu tươi trong miệng, “Chúng con không… làm trái luân lí.”
“Nói láo!” Ánh mắt cụ Du đã bốc hỏa lên rồi, nếu không phải trợ lý ngăn cản chắc ông đã đánh một gậy lên đầu Du Vãng, “Tôi hỏi anh, hai bức tranh này có phải một mình anh vẽ không?”
“Phải.”
“Du Huyền Thanh! Anh thật sự biết làm tăng thêm thể diện cho tôi!” Ông cụ quăng gậy đi, chiếc gậy loong coong kêu mấy tiếng. Ông cụ ngồi lại lên ghế, sắc mặt trắng bệch, trợ lý rót cho ông cốc nước cũng bị đẩy ra. Ông hít thật sâu mấy hơi liền sau đó mắng, “Lúc ban giám khảo gọi điện cho tôi tôi còn không tin! Chuyện lừa dối thay cho người khác đến mức độ này sao có thể là việc mà con cháu nhà họ Du tôi có thể làm ra chứ? Anh nói đi! Anh dựa vào gì mà cảm thấy anh có thể giấu giếm được?”
Phương Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn Du Vãng đang quỳ trên mặt đất, không sao tin tưởng nổi mà nhìn sang Lê Tư từ đầu đến cuối đều chẳng nói một lời. Cậu lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Sẽ không đâu… Lê Tư! Mày sẽ không…” Cậu muốn xông qua chất vấn Lê Tư, nhưng móng tay của bà Kỳ cũng đã sắp cách lớp quần áo mà đâm vào trong da thịt cậu rồi. Cậu ngoảnh lại nói với bà Kỳ, “Mẹ, mẹ bỏ con ra trước đã…”
“Chát!” Dường như cuối cùng thì bà Kỳ cũng không thể nhịn được nữa, giơ tay tát Phương Kỳ Nhiên một cái. Phương Kỳ Nhiên bị bà đánh đến mức đầu lệch về một bên, trong chốc lát không kịp phản ứng lại. Du Vãng đứng dậy bằng một chân, quỳ một gối trên đất lung lay mấy cái, cụ Du tựa như nhớ ra mà quát lớn, “Quỳ đàng hoàng!”
Bà Kỳ tựa vào bàn làm việc, gương mặt bình thường lạnh lùng đã giàn giụa nước mắt. Bên trong ánh mắt bà nhìn Phương Kỳ Nhiên mang theo sự khó hiểu, tức giận và tuyệt vọng. Môi bà run rẩy, giọng nói nhỏ đến độ không thể nghe thấy, “Con muốn chọc tức chết mẹ sao…”
“Nếu không phải… Nếu không phải Lê Tư gửi cho mẹ bức ảnh kia thì con định giấu giếm chúng ta đến bao lâu? Phương Kỳ Nhiên, con muốn làm cái gì hả?”
Đầu óc Phương Kỳ Nhiên hỗn loạn, cậu không biết ảnh gì cả, cũng không biết làm thế nào mà mẹ cậu lại đột nhiên biết được. Cậu nhìn Du Vãng đang quỳ trên mặt đất nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt Du Vãng hiện rõ những nỗi thương tâm. Lê Tư hơi di chuyển, ánh mắt Phương Kỳ Nhiên rơi trên cánh tay cầm điện thoại của cậu ta. Cậu đột nhiên hiểu rõ tất cả, há miệng thở dốc, không biết giải thích từ đâu.
Cậu và Du Vãng ở bên nhau là sự thật, Lê Tư để Du Vãng gian lận hộ cậu ta cũng là sự thật.
Gậy đầu tiên của cụ Du đánh lên trên bả vai của Du Vãng, dường như Phương Kỳ Nhiên có thể nhìn thấy da thịt bị thâm tím ở bên trong cổ áo, nửa bên mặt anh đều là mồ hôi. Cậu chỉ muốn bước lên phía trước ôm lấy Du Vãng, ngửi mùi quần áo hoặc là mùi hương của màu vẽ trên ngón tay anh. Nhưng dù cho bà Kỳ tát cậu một cái cũng chưa từng buông cậu ra, Phương Kỳ Nhiên cảm thấy tất cả trước mắt đều đã biến thành một màu xám xịt không còn chút hy vọng nào rồi.
“Du Huyền Thanh.” Cụ Du lạnh lùng nhìn Phương Kỳ Nhiên một cái, mở miệng nói.
Du Vãng xoay mặt lại, ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.”
“Cuộc thi lần này quan trọng đến thế nào đáng lẽ anh nên biết. Bây giờ đã xảy ra những chuyện này, anh có thể gánh vác nổi hậu quả sao?”
“Có thể ạ.” Du Vãng không chút nghĩ ngợi mà trả lời, cụ Du tức giận đập xuống tay ghế. Ông lại muốn đánh người rồi nhưng nghĩ đến gậy ba-toong cũng đã bị ném đi, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, “Có thể cái rắm! Hồ sơ lần này sẽ được ghi lại, nó sẽ đi theo anh suốt cả đời! Còn trường đại học nào dám nhận anh nữa?”
“Còn cậu nữa!” Ông cụ đứng dậy đối diện với Lê Tư, nếu Lê Tư không phải là cháu trai của ông thì phỏng chừng ông cũng phải đánh cho một trận, “Tôi vẫn cho rằng cậu tâm khí cao, nếu cứ kiên định thì ít nhất cũng sẽ không phạm phải sai lầm! Sao không để chút tâm tư nhỏ ấy lên trên người mình? Tính kế người khác thì có bản lĩnh gì hả?”
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, học sinh lục tục đi lại trên hành lang. Trong văn phòng không còn âm thanh gì khác ngoài tiếng cụ Du thở hổn hển, lúc này tiếng bước chân lộn xộn, nôn nóng truyền đến từ hành lang, còn có tiếng la hét mơ hồ. Lê Tư nắm chặt nắm tay, cố nhịn xúc động tông cửa chạy vọt ra ngoài xuống.
Không bao lâu sau, một người đàn ông béo lùn và một người phụ nữ nhỏ gầy xông vào. Người đàn ông còn không thèm chào hỏi gì, bước đến đạp đầu gối của Lê Tư một cái, “Cái thứ vô liêm sỉ! Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!” Người phụ nữ ôm tay ông ta gào to, “Trước tiên đừng đánh! Tiểu Tư, mau nhận lỗi với người ta đi! Dập đầu nhận lỗi hay là đền tiền, con nhận lỗi trước đã!”
Lê Tư ngồi xổm trên mặt đất, im lặng mặc kệ người đàn ông giẫm đạp trên người mình. Giây đầu tiên khi chuyện bị bại lộ thì lòng cậu ta đã như tro tàn rồi, xuất phát từ tâm lý trả thù, cậu ta còn gửi ảnh cho nhà Du Vãng và Phương Kỳ Nhiên. Trò cười trước mắt đều chính là do một tay cậu ta làm ra, cậu ta không thể vẽ tiếp được nữa, những tiết học văn hóa mà cậu ta bở lỡ cũng không thể lấy lại được nữa… Đường tắt duy nhất cũng bị chặt đứt rồi, ba cậu ta còn đang mắng chửi những từ ngữ rất khó nghe, cụ Du và bà Kỳ đều cau mày. Bên ngoài cửa sổ có học sinh dừng lại đứng nhìn, trợ lý dưới sự ra hiệu của cụ Du tiến lên kéo cửa sổ lại, mặc kệ Lê Tư đã mất đi lý trí bị ba cậu ta túm ra ngoài.
“Du Huyền Thanh, bây giờ anh về với tôi. Đừng cho rằng ba mẹ anh không quản anh thì tôi cũng không quản nữa.” Cụ Du trầm giọng nói, sau đó quay người về phía bà Kỳ, “Cô giáo, hơn nửa năm nay đứa trẻ này đã phiền cô hao tâm tổn trí chăm sóc rồi. Đợi hai ngày nữa sẽ có người đến làm thủ tục nghỉ học cho nó.”
Phương Kỳ Nhiên theo bản năng mà lắc đầu, cụ Du chú ý tới cậu, ho khan hai tiếng, giọng nói bỗng chốc thấp xuống, để lộ một chút tư thái của người già, “Đứa trẻ, con vẫn còn nhỏ. Con đường sau này còn rất dài, có những đạo lý bây giờ con không thể hiểu cũng không thể nghe vào. Nghe ông lão này một câu, tương lai còn dài, sau này sẽ gặp được nhiều người hơn nữa.”
Ông đứng dậy nhờ trợ lý dìu đi, nói với Du Vãng, “Đứng dậy.”
Du Vãng đứng không vững, khập khiễng đi hai bước rồi quay đầu lại khàn giọng gọi Phương Kỳ Nhiên một tiếng, “Nhiên Nhiên.”
Phương Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt Du Vãng đều là mồ hôi chảy ra vì đau, trái tim của cậu cũng đau đớn theo. Du Vãng mỉm cười, giống như nụ cười trước đây Du Vãng lộ ra lúc Phương Kỳ Nhiên đùa nghịch, anh nói, “Phải ngoan ngoãn, biết chưa?”
Phương Kỳ Nhiên biết anh sợ cậu làm ầm ĩ với gia đình, nước mắt cậu chảy ra, cuối cùng vẫn gật đầu, “Biết ạ.”
Bà Kỳ nhận ra được điều gì đó từ trong mấy câu đối thoại này. Bà buông lỏng tay ra, nhưng Phương Kỳ Nhiên lại không hề nhúc nhích, bởi vì Du Vãng đã đi rồi.
Cậu nhìn Lê Tư một cái, trong mắt không hề có bất cứ cảm xúc nào. Phương Kỳ Nhiên đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc Bành Tráng quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, “Tụi mày bị gì vậy? Sao nghệ thuật gia lại đi rồi? Sao mày lại khóc?”
Phương Kỳ Nhiên lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bành Tráng luống cuống tay chân lấy tay áo lau mặt cho cậu, chất liệu của đồng phục trường không tốt, lau đến mức mặt Phương Kỳ Nhiên đỏ bừng.
Cậu đi về chỗ ngồi, lấy sữa bò từ trong hộc bàn ra, cắm ống hút vào uống, vừa uống vừa lẩm nhẩm, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, gần như là một hơi không ngừng mà hút dẹp luôn hộp sữa bò. Cậu khẽ ợ một cái, mở tài liệu ôn tập đang xem trước khi ngủ ra.
Cậu đã hứa với Du Vãng rồi, cậu phải ngoan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook