Thời tiết trở lạnh dần nhưng Phương Kỳ Nhiên lại cảm thấy mình được ngọn lửa tình yêu sưởi ấm đến mức ngày nào cũng ứa mồ hôi, sắc mặt hồng hào. Lúc yêu đương vụng trộm với Du Vãng, chỉ cần chẳng may ánh mắt chạm nhau đã có thể khiến cậu muốn cởi phăng quần áo đến sân thể dục chạy trần.
“Theo tao thấy, dù cho lò sưởi trong phòng học không chạy thì hai người tụi mày ngày ngày nhiệt tình như lửa cũng có thể cung cấp hơi ấm rồi.” Bành Tráng kéo cao cổ áo đồng phục trường cản gió lạnh. Phương Kỳ Nhiên đạp cậu ta một phát, dừng lại trước cửa sổ tuyên truyền, thừa dịp nhéo ngón út của Du Vãng.
“Nếu trong tiết tự học buổi chiều giáo viên không đến thì em sẽ tới tìm anh.”
Du Vãng nhìn gương mặt cậu bị gió thổi đỏ cả lên, cười nhẹ nói, “Yên phận ở trong phòng học đi, phòng vẽ không có lò sưởi, lạnh lắm đấy.”
“Em không ở! Nếu lạnh thì anh cứ ôm em vẽ. Em sẽ mang cho anh khoai lang nướng, món mới ra lò trong quý này của căn tin đó.” Phương Kỳ Nhiên đi đến tòa nhà dạy học cùng với Bành Tráng, lưu luyến không rời, đi một bước lại ngoảnh đầu ba lần, sau đó ôm cổ Bành Tráng kéo đi.
Mắt Du Vãng tràn ngập ý cười, lùi lại hai bước đi về phía phòng vẽ. Điện thoại trong túi quần anh rung lên, đợi anh vào trong tòa nhà thì không thấy rung nữa, Du Vãng dứt khoát đi thẳng đến phòng vẽ mới lấy ra, sau đó gọi lại cho đối phương.
“Alo, ông nội ạ.” Du Vãng mở cửa sổ thông gió, giọng nói bên kia ống nghe vang dội, “Huyền Nhi!”
Du Vãng vừa sinh ra tóc đã đen dày nên lúc ấy, ông cụ liền lấy cho cháu trai cái tên “Huyền Thanh”.
“Sao tự nhiên ông lại gọi điện thoại cho cháu?”
Ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi nhưng nói chuyện vẫn có khí thế vô cùng, “Còn có thể làm sao hả? Nhớ cháu trai thôi.”
“Ông đừng có nói bừa, không có ai để mắng sao?” Du Vãng hiểu rõ tính tình của ông, một đời đại sư Quốc họa, già hơn một chút cũng không “trăng thanh gió mát, cổ đạo tiên phong”1 được. Tính cách ông cực kỳ nóng nảy, cả ngày tìm cơ hội chạy đến khu tập huấn, chẳng chịu làm gì mà chỉ tìm học sinh để mắng.
1: Ý chỉ nho nhã thanh cao, có cốt cách nghệ thuật.
“Mẹ con ngăn không cho ông đi qua đó, còn để ông đi nghe tọa đàm dưỡng sinh gì đó nữa. Vô vị!” Ông cụ uất ức cáo trạng, không đợi Du Vãng nói gì đã chuyển đề tài, “Đúng rồi, Lê Tư kia có phải là thằng nhóc mà con đã từng nhắc một lần với ông không?”
“Đúng ạ.” Du Vãng rút một chiếc bút chì ra xoay tròn giữa ngón tay, “Cậu ta làm sao thế ạ?”
Ông cụ ở đầu bên kia xì một tiếng, Du Vãng liền hiểu, “Chẳng ra làm sao cả, ông cũng không muốn nói luôn, lần trước nói nó hai câu liền vứt luôn mặt mũi, lòng dạ quá cao.”
Du Vãng yên lặng thở dài, trước khi Lê Tư đi anh cũng đã xem qua tranh của cậu ta rồi, kiến thức cơ bản rất chắc nhưng cũng chỉ có kỹ năng cơ bản là nhìn được. Phương Kỳ Nhiên nói điều kiện gia đình cậu ta không tốt lắm, nhưng vẫn luôn kiên trì đưa cậu ta đi học mỹ thuật. Du Vãng biết, khu huấn luyện bình thường ở trường học lúc đưa đến thì giáo viên đều sẽ có hoa hồng, Lê Tư đi đến đó cũng chỉ có thể chịu buồn bực, mệt mỏi, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tiền bạc, vậy nên mới giới thiệu cho Lê Tư đi đến khu huấn luyện mà ông nội anh đầu tư, ít nhất thì những thứ mà nơi đó dạy cũng đều là tài liệu thật.
Sau khi anh và Phương Kỳ Nhiên ở bên nhau, từ trong lời nói cũng biết được Phương Kỳ Nhiên rất quan tâm người bạn này, vậy nên anh liền nhắc ông nội một câu, xem xem liệu có thể chỉ điểm vài điều không, cũng tốt cho Lê Tư, ai mà biết cậu ta còn hơi kiêu ngạo. Từ trước đến nay ông cụ đều ăn ngay nói thật thôi. Du Vãng chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc nên chuyển chủ đề theo ông, hai ông cháu trò chuyện nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy, trước khi cúp ông cụ dặn anh, “Huyền Thanh, con có chí hướng là chuyện tốt, ông nội ủng hộ con. Nhưng cố chấp quá sẽ khiến con có nhiều gánh nặng hơn, nhấc tay đặt bút đều sẽ khó khăn, con hiểu ý của ông không?”
“Hiểu ạ, sau Tết là con về rồi, đến lúc đó ông có thể mắng một mình con cho đã nghiền.” Du Vãng cúp máy, chuẩn bị nhấc bút, nghĩ đến lời của ông cụ lại cảm thấy buồn cười. Bây giờ anh đã có Phương Kỳ Nhiên rồi, từ sáng đến tối cả người đều lâng lâng, nghĩ đến Phương Kỳ Nhiên thì ngay cả nét vẽ cũng không ổn định, vẽ đường thẳng cũng thành lượn sóng.
Du Vãng hít sâu vài lần, tạm thời giấu mất Phương Kỳ Nhiên trong đầu đi, yên lặng vẽ tranh.
Trong phòng vẽ không có lò sưởi đúng như anh nói, Du Vãng cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân từng chút từng chút lan lên trên. Anh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lưu luyến theo ngòi bút trên giấy vẽ, cũng không biết anh đã giữ tư thế này bao lâu rồi.
Đợi đến khi anh thu bút về thì cảm thấy cả người đã lạnh cóng rồi. Du Vãng thổi chút mảnh vụn trên giấy đi, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân khi xa khi gần.
“Thật sự đến đây.” Du Vãng cười một tiếng, để quả táo trước bức tranh vào trong kẹp giấy vẽ.
Phương Kỳ Nhiên đẩy cửa bước vào, ôm khoai lang nướng vẫn còn đang bốc hơi nóng trong lòng.
“Lạnh chết mất, em nói này, sao anh không xin quạt sưởi gì đó đi.” Phương Kỳ Nhiên tự giác ngồi lên chân anh, đôi tay bị khoai lang hun nóng dán vào trong cổ áo Du Vãng, “Sưởi ấm cho anh, đáng thương quá đi.”
Du Vãng nhìn thấy cậu liền tự động thay đổi kế hoạch, ôm cậu ngọt ngấy, “Không phải anh đã có mặt trời nhỏ là em rồi sao?”
“Cũng đúng.” Phương Kỳ Nhiên không hề xấu hổ mà lại gần hôn anh một cái, “Ôm chặt một chút.”
Hai người cụng trán chia nhau khoai lang nướng. Phương Kỳ Nhiên thấy đói, dùng gáy đẩy Du Vãng ra rồi cắn một miếng to, nóng đến duỗi chân, Du Vãng vân vê bụng cậu, cười nói, “Cả ngày ăn nhiều như thế cũng không thấy có thêm chút thịt nào.”
“Anh muốn sờ sướng hả? Vậy thì chỉ có thể đổi sang yêu Đại Tráng thôi, em cũng muốn biết tại sao em ăn nhiều như thế mà thức ăn lại biến đi đâu mất rồi.” Phương Kỳ Nhiên liếm liếm ruột khoai lang ngọt ngào bên miệng, chớp chớp mắt, “Mười phút nữa là tan học, cho anh hôn năm phút rồi em sẽ đi.”
“Theo tao thấy, dù cho lò sưởi trong phòng học không chạy thì hai người tụi mày ngày ngày nhiệt tình như lửa cũng có thể cung cấp hơi ấm rồi.” Bành Tráng kéo cao cổ áo đồng phục trường cản gió lạnh. Phương Kỳ Nhiên đạp cậu ta một phát, dừng lại trước cửa sổ tuyên truyền, thừa dịp nhéo ngón út của Du Vãng.
“Nếu trong tiết tự học buổi chiều giáo viên không đến thì em sẽ tới tìm anh.”
Du Vãng nhìn gương mặt cậu bị gió thổi đỏ cả lên, cười nhẹ nói, “Yên phận ở trong phòng học đi, phòng vẽ không có lò sưởi, lạnh lắm đấy.”
“Em không ở! Nếu lạnh thì anh cứ ôm em vẽ. Em sẽ mang cho anh khoai lang nướng, món mới ra lò trong quý này của căn tin đó.” Phương Kỳ Nhiên đi đến tòa nhà dạy học cùng với Bành Tráng, lưu luyến không rời, đi một bước lại ngoảnh đầu ba lần, sau đó ôm cổ Bành Tráng kéo đi.
Mắt Du Vãng tràn ngập ý cười, lùi lại hai bước đi về phía phòng vẽ. Điện thoại trong túi quần anh rung lên, đợi anh vào trong tòa nhà thì không thấy rung nữa, Du Vãng dứt khoát đi thẳng đến phòng vẽ mới lấy ra, sau đó gọi lại cho đối phương.
“Alo, ông nội ạ.” Du Vãng mở cửa sổ thông gió, giọng nói bên kia ống nghe vang dội, “Huyền Nhi!”
Du Vãng vừa sinh ra tóc đã đen dày nên lúc ấy, ông cụ liền lấy cho cháu trai cái tên “Huyền Thanh”.
“Sao tự nhiên ông lại gọi điện thoại cho cháu?”
Ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi nhưng nói chuyện vẫn có khí thế vô cùng, “Còn có thể làm sao hả? Nhớ cháu trai thôi.”
“Ông đừng có nói bừa, không có ai để mắng sao?” Du Vãng hiểu rõ tính tình của ông, một đời đại sư Quốc họa, già hơn một chút cũng không “trăng thanh gió mát, cổ đạo tiên phong”1 được. Tính cách ông cực kỳ nóng nảy, cả ngày tìm cơ hội chạy đến khu tập huấn, chẳng chịu làm gì mà chỉ tìm học sinh để mắng.
1: Ý chỉ nho nhã thanh cao, có cốt cách nghệ thuật.
“Mẹ con ngăn không cho ông đi qua đó, còn để ông đi nghe tọa đàm dưỡng sinh gì đó nữa. Vô vị!” Ông cụ uất ức cáo trạng, không đợi Du Vãng nói gì đã chuyển đề tài, “Đúng rồi, Lê Tư kia có phải là thằng nhóc mà con đã từng nhắc một lần với ông không?”
“Đúng ạ.” Du Vãng rút một chiếc bút chì ra xoay tròn giữa ngón tay, “Cậu ta làm sao thế ạ?”
Ông cụ ở đầu bên kia xì một tiếng, Du Vãng liền hiểu, “Chẳng ra làm sao cả, ông cũng không muốn nói luôn, lần trước nói nó hai câu liền vứt luôn mặt mũi, lòng dạ quá cao.”
Du Vãng yên lặng thở dài, trước khi Lê Tư đi anh cũng đã xem qua tranh của cậu ta rồi, kiến thức cơ bản rất chắc nhưng cũng chỉ có kỹ năng cơ bản là nhìn được. Phương Kỳ Nhiên nói điều kiện gia đình cậu ta không tốt lắm, nhưng vẫn luôn kiên trì đưa cậu ta đi học mỹ thuật. Du Vãng biết, khu huấn luyện bình thường ở trường học lúc đưa đến thì giáo viên đều sẽ có hoa hồng, Lê Tư đi đến đó cũng chỉ có thể chịu buồn bực, mệt mỏi, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tiền bạc, vậy nên mới giới thiệu cho Lê Tư đi đến khu huấn luyện mà ông nội anh đầu tư, ít nhất thì những thứ mà nơi đó dạy cũng đều là tài liệu thật.
Sau khi anh và Phương Kỳ Nhiên ở bên nhau, từ trong lời nói cũng biết được Phương Kỳ Nhiên rất quan tâm người bạn này, vậy nên anh liền nhắc ông nội một câu, xem xem liệu có thể chỉ điểm vài điều không, cũng tốt cho Lê Tư, ai mà biết cậu ta còn hơi kiêu ngạo. Từ trước đến nay ông cụ đều ăn ngay nói thật thôi. Du Vãng chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc nên chuyển chủ đề theo ông, hai ông cháu trò chuyện nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy, trước khi cúp ông cụ dặn anh, “Huyền Thanh, con có chí hướng là chuyện tốt, ông nội ủng hộ con. Nhưng cố chấp quá sẽ khiến con có nhiều gánh nặng hơn, nhấc tay đặt bút đều sẽ khó khăn, con hiểu ý của ông không?”
“Hiểu ạ, sau Tết là con về rồi, đến lúc đó ông có thể mắng một mình con cho đã nghiền.” Du Vãng cúp máy, chuẩn bị nhấc bút, nghĩ đến lời của ông cụ lại cảm thấy buồn cười. Bây giờ anh đã có Phương Kỳ Nhiên rồi, từ sáng đến tối cả người đều lâng lâng, nghĩ đến Phương Kỳ Nhiên thì ngay cả nét vẽ cũng không ổn định, vẽ đường thẳng cũng thành lượn sóng.
Du Vãng hít sâu vài lần, tạm thời giấu mất Phương Kỳ Nhiên trong đầu đi, yên lặng vẽ tranh.
Trong phòng vẽ không có lò sưởi đúng như anh nói, Du Vãng cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân từng chút từng chút lan lên trên. Anh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lưu luyến theo ngòi bút trên giấy vẽ, cũng không biết anh đã giữ tư thế này bao lâu rồi.
Đợi đến khi anh thu bút về thì cảm thấy cả người đã lạnh cóng rồi. Du Vãng thổi chút mảnh vụn trên giấy đi, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân khi xa khi gần.
“Thật sự đến đây.” Du Vãng cười một tiếng, để quả táo trước bức tranh vào trong kẹp giấy vẽ.
Phương Kỳ Nhiên đẩy cửa bước vào, ôm khoai lang nướng vẫn còn đang bốc hơi nóng trong lòng.
“Lạnh chết mất, em nói này, sao anh không xin quạt sưởi gì đó đi.” Phương Kỳ Nhiên tự giác ngồi lên chân anh, đôi tay bị khoai lang hun nóng dán vào trong cổ áo Du Vãng, “Sưởi ấm cho anh, đáng thương quá đi.”
Du Vãng nhìn thấy cậu liền tự động thay đổi kế hoạch, ôm cậu ngọt ngấy, “Không phải anh đã có mặt trời nhỏ là em rồi sao?”
“Cũng đúng.” Phương Kỳ Nhiên không hề xấu hổ mà lại gần hôn anh một cái, “Ôm chặt một chút.”
Hai người cụng trán chia nhau khoai lang nướng. Phương Kỳ Nhiên thấy đói, dùng gáy đẩy Du Vãng ra rồi cắn một miếng to, nóng đến duỗi chân, Du Vãng vân vê bụng cậu, cười nói, “Cả ngày ăn nhiều như thế cũng không thấy có thêm chút thịt nào.”
“Anh muốn sờ sướng hả? Vậy thì chỉ có thể đổi sang yêu Đại Tráng thôi, em cũng muốn biết tại sao em ăn nhiều như thế mà thức ăn lại biến đi đâu mất rồi.” Phương Kỳ Nhiên liếm liếm ruột khoai lang ngọt ngào bên miệng, chớp chớp mắt, “Mười phút nữa là tan học, cho anh hôn năm phút rồi em sẽ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook