Dạy Bảo Bã Xã Siêu Sao
-
Chương 1: Bắt Nàng Về Nhà
Hoắc Lãnh Thần - CEO tài ba, lạnh lùng, tàn bạo.
Nhan Ảnh Tịch - Nữ Thần ngành giải trí, không có thiện cảm với những nam nhân đã từng tiếp xúc ngoài Hoắc Lãnh Thần.
__
1
Tiết trời vẫn như mấy ngày đầu tháng hè, vẫn oi bức nóng nực đến khó chịu.
Hơn hai tháng trôi qua sau cái ngày địa ngục của Nhan Ảnh Tịch, nàng không dám vác mặt đi đâu những lịch diễn đều bị hoãn. Hai tháng của nữ đại mĩ nhân ngành giải trí không đến một hoạt động.
Từ lần ân ái với Hoắc Lãnh Thần, nàng trở nên sống khép kín chỉ vì một bản hợp đồng làm người mẫu cho tập đoàn Hoắc Gia. Lần đó khi đến tập đoàn để kí hợp đồng, vừa vào đến cửa một lực kéo mạnh khiến nàng xà vào lòng Hoắc Lãnh Thần, người hắn nồng nàn mùi rượu lí trí hắn có vẻ cũng bị mất đi do men rượu.
Sức lực yếu đuối của Nhan Ảnh Tịch không thể chống phá một con sói hung tợn, đang thèm khát con mồi. Nàng cự tuyệt, nàng cắn môi chịu đựng, hắn luôn lạm dụng sự chịu đựng đó để thỏa mãn. Những âm thanh ái muội, gợi tình khiến người nghe không chính mắt thấy cũng phải đỏ ran người, kích thích không nhẹ. Ngày đó, cả da thịt hắn, hơi thở hắn nàng đều cảm nhận rất rõ.. Rõ đến mức trở nên sợ hãi làm thay..
--
Hôm nay, Nhan Ảnh Tịch vẫn thu gọn mình trong căn phòng nhỏ riêng tư với 4 bức tường. Nàng thỏa sức sau những ngày trầm cảm, sợ hãi.
Căn phòng với những dụng cụ tô điểm cho những bức tranh còn dở, nàng nhìn một hồi rồi bỏ qua tất cả những bức tranh ấy đi đến một góc tường trống.
Nàng nhớ hình dáng nam nhân ân ái với mình, nàng sợ hắn nhưng lại không nguôi nhớ đến bóng dáng buổi đó của hắn..
Nàng vẽ những hình dáng lần đó, những cảnh tưởng bị hành hạ..
" Cốc.. cốc " Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, vọng lại trong căn phòng nhỏ, một nơi duy nhất nàng biết.
Nhan Ảnh Tịch thu gọn những đồ nghề lại một nơi, bước ra khỏi căn phòng.
Nữ hầu khom người chờ nàng bước ra, rồi nghiêm thẳng đứng dậy. " Tiểu Thư, có người muốn gặp cô."
" Là ai? " Nhan Ảnh Tịch lạnh nhạt hỏi, cả 2 tháng ở ẩn tại căn biệt thự ở vùng ngoại ô này, cô vốn chẳng ra ngoài nửa bước, cửa khóa cả ngày trừ ban đêm có người giao thực phầm cho ngày hôm sau..
" Nam nhân xưng danh Hoắc Lãnh Thần.." Nữ hầu thật thà trả lời.
Nhan Ảnh Tịch thoáng lo lắng nhưng vẫn duy trì sự lạnh lùng, khẽ gật đầu rồi bước đi.
Nam nhân mặt mày tuấn tú, như tác tượng giống như một kiệt tác mỗi khi cô hình dung đến một nam nhân tuyệt mĩ, hắn thì vượt trên cả chuẩn mực đó. Thân thể đều rất chuẩn, phù hợp với danh hiệu " Ông Chồng Quốc Dân " mà những nữ nhân đặt cho.
Bước chân Nhan Ảnh Tịch dừng lại, chầm chầm nhấc những bước nặng nề xuống cầu thang. Cô nhận ra ngoài vẻ đẹp trời ban cho hắn, thì uy lực luôn lan tỏa xung quanh hắn. Một người có quyền, một người chỉ cần một tiếng nữ nhân xếp hàng. Tại sao hắn lại đến đây? Cô không cần hắn chịu trách nghiệm, cha mẹ cô sẽ biết chuyện cô làm mất giá của gia tộc Nhan Gia..
" Anh đến đây có việc gì? " Nhan Ảnh Tịch vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, khẽ mấp máy môi lên tiếng dù hơi nhỏ nhưng nam nhân kia cũng có thể nghe thấy nội dung của câu nói..
Hơn cả cái lạnh lùng chuẩn bị của Nhan Ảnh Tịch với Hoắc Lãnh Thần thì hắn lại lạnh từ trong máu, đến cả một lời nói cũng không có chỉ đưa mắt nhìn chiếc ghế đối diện, đủ cho cô hiểu hành động mình nên làm tiếp theo.
" Anh muốn gì?" Nhan Ảnh Tịch ngồi xuống theo chỉ bảo của hắn, cũng không làm mất sự quyền quý trong mình. Cô vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế giọng nói cũng không thiếu độ lạnh với hắn.
Bỗng dưng Hoắc Lãnh Thần cong khóe môi lên, nở nụ cười khiến nữ nhân đối diện cũng có chút say lòng, một nụ cười cũng hết sức tinh tế và thể hiện chỗ đứng.
" Hai tháng trước, do rượu nên lỡ bị em cướp mất lần đầu. Mong em hoàn trả nó. " Câu nói trái ngược với sự lạnh lùng, uy quyền của hắn. Đó chỉ là mặt nội dung, còn giọng nói vẫn luôn ở tầm lạnh nhạt với người đối diện.
Nhan Ảnh Tịch hơi ngạc nhiên, cô khẽ cười rồi rời khỏi ghế quay người bỏ đi.
" Về đi, đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa." Nàng vô cùng lạnh lùng, từ lời nói, cử chỉ, đến ánh nhìn rồi rời bỏ lên lầu.
Hoắc Lãnh Thần đứng dậy bước theo đến cầu thang, nàng đứng ở giữa, hắn đứng ở bậc đầu tiên..
Nhan Ảnh Tịch đứng lại quay người lại nhìn, rồi lạnh lùng bước tiếp.
" Người đâu, đưa hắn ra khỏi đây." Nàng lạnh lùng, gọi người canh gác nhưng bóng dáng không một ai xuất hiện.
Hoắc Lãnh Thần đứng lại ở bậc thang đầu tiên, hắn vẫn chăm chú nhìn nữ nhân của ngành giải trí trong chiếc váy trắng mỏng manh, dường như đang chạy trốn khỏi mình.
" Người đâu, đưa phu nhân về nhà." Hắn lạnh giọng ra lạnh, khẽ búng tay người canh gác trong biệt thự cô bỗng xuất hiện rồi bước lên phía cầu thang,
Hoắc Lãnh Thần vô cùng lạnh nhạt, bước ra khỏi căn biệt thự việc bắt " Dâu " cũng hoàn thành.
Căn biệt thự của nàng, người làm của nàng phản bội nàng. Nàng bị bọn họ hạ thuốc mê, căn biệt thự cũng vô thức bị chiếc điều khiển xa tự đồng đóng lại..
Nên tiếp không các cậu?
Nhan Ảnh Tịch - Nữ Thần ngành giải trí, không có thiện cảm với những nam nhân đã từng tiếp xúc ngoài Hoắc Lãnh Thần.
__
1
Tiết trời vẫn như mấy ngày đầu tháng hè, vẫn oi bức nóng nực đến khó chịu.
Hơn hai tháng trôi qua sau cái ngày địa ngục của Nhan Ảnh Tịch, nàng không dám vác mặt đi đâu những lịch diễn đều bị hoãn. Hai tháng của nữ đại mĩ nhân ngành giải trí không đến một hoạt động.
Từ lần ân ái với Hoắc Lãnh Thần, nàng trở nên sống khép kín chỉ vì một bản hợp đồng làm người mẫu cho tập đoàn Hoắc Gia. Lần đó khi đến tập đoàn để kí hợp đồng, vừa vào đến cửa một lực kéo mạnh khiến nàng xà vào lòng Hoắc Lãnh Thần, người hắn nồng nàn mùi rượu lí trí hắn có vẻ cũng bị mất đi do men rượu.
Sức lực yếu đuối của Nhan Ảnh Tịch không thể chống phá một con sói hung tợn, đang thèm khát con mồi. Nàng cự tuyệt, nàng cắn môi chịu đựng, hắn luôn lạm dụng sự chịu đựng đó để thỏa mãn. Những âm thanh ái muội, gợi tình khiến người nghe không chính mắt thấy cũng phải đỏ ran người, kích thích không nhẹ. Ngày đó, cả da thịt hắn, hơi thở hắn nàng đều cảm nhận rất rõ.. Rõ đến mức trở nên sợ hãi làm thay..
--
Hôm nay, Nhan Ảnh Tịch vẫn thu gọn mình trong căn phòng nhỏ riêng tư với 4 bức tường. Nàng thỏa sức sau những ngày trầm cảm, sợ hãi.
Căn phòng với những dụng cụ tô điểm cho những bức tranh còn dở, nàng nhìn một hồi rồi bỏ qua tất cả những bức tranh ấy đi đến một góc tường trống.
Nàng nhớ hình dáng nam nhân ân ái với mình, nàng sợ hắn nhưng lại không nguôi nhớ đến bóng dáng buổi đó của hắn..
Nàng vẽ những hình dáng lần đó, những cảnh tưởng bị hành hạ..
" Cốc.. cốc " Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, vọng lại trong căn phòng nhỏ, một nơi duy nhất nàng biết.
Nhan Ảnh Tịch thu gọn những đồ nghề lại một nơi, bước ra khỏi căn phòng.
Nữ hầu khom người chờ nàng bước ra, rồi nghiêm thẳng đứng dậy. " Tiểu Thư, có người muốn gặp cô."
" Là ai? " Nhan Ảnh Tịch lạnh nhạt hỏi, cả 2 tháng ở ẩn tại căn biệt thự ở vùng ngoại ô này, cô vốn chẳng ra ngoài nửa bước, cửa khóa cả ngày trừ ban đêm có người giao thực phầm cho ngày hôm sau..
" Nam nhân xưng danh Hoắc Lãnh Thần.." Nữ hầu thật thà trả lời.
Nhan Ảnh Tịch thoáng lo lắng nhưng vẫn duy trì sự lạnh lùng, khẽ gật đầu rồi bước đi.
Nam nhân mặt mày tuấn tú, như tác tượng giống như một kiệt tác mỗi khi cô hình dung đến một nam nhân tuyệt mĩ, hắn thì vượt trên cả chuẩn mực đó. Thân thể đều rất chuẩn, phù hợp với danh hiệu " Ông Chồng Quốc Dân " mà những nữ nhân đặt cho.
Bước chân Nhan Ảnh Tịch dừng lại, chầm chầm nhấc những bước nặng nề xuống cầu thang. Cô nhận ra ngoài vẻ đẹp trời ban cho hắn, thì uy lực luôn lan tỏa xung quanh hắn. Một người có quyền, một người chỉ cần một tiếng nữ nhân xếp hàng. Tại sao hắn lại đến đây? Cô không cần hắn chịu trách nghiệm, cha mẹ cô sẽ biết chuyện cô làm mất giá của gia tộc Nhan Gia..
" Anh đến đây có việc gì? " Nhan Ảnh Tịch vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, khẽ mấp máy môi lên tiếng dù hơi nhỏ nhưng nam nhân kia cũng có thể nghe thấy nội dung của câu nói..
Hơn cả cái lạnh lùng chuẩn bị của Nhan Ảnh Tịch với Hoắc Lãnh Thần thì hắn lại lạnh từ trong máu, đến cả một lời nói cũng không có chỉ đưa mắt nhìn chiếc ghế đối diện, đủ cho cô hiểu hành động mình nên làm tiếp theo.
" Anh muốn gì?" Nhan Ảnh Tịch ngồi xuống theo chỉ bảo của hắn, cũng không làm mất sự quyền quý trong mình. Cô vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế giọng nói cũng không thiếu độ lạnh với hắn.
Bỗng dưng Hoắc Lãnh Thần cong khóe môi lên, nở nụ cười khiến nữ nhân đối diện cũng có chút say lòng, một nụ cười cũng hết sức tinh tế và thể hiện chỗ đứng.
" Hai tháng trước, do rượu nên lỡ bị em cướp mất lần đầu. Mong em hoàn trả nó. " Câu nói trái ngược với sự lạnh lùng, uy quyền của hắn. Đó chỉ là mặt nội dung, còn giọng nói vẫn luôn ở tầm lạnh nhạt với người đối diện.
Nhan Ảnh Tịch hơi ngạc nhiên, cô khẽ cười rồi rời khỏi ghế quay người bỏ đi.
" Về đi, đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa." Nàng vô cùng lạnh lùng, từ lời nói, cử chỉ, đến ánh nhìn rồi rời bỏ lên lầu.
Hoắc Lãnh Thần đứng dậy bước theo đến cầu thang, nàng đứng ở giữa, hắn đứng ở bậc đầu tiên..
Nhan Ảnh Tịch đứng lại quay người lại nhìn, rồi lạnh lùng bước tiếp.
" Người đâu, đưa hắn ra khỏi đây." Nàng lạnh lùng, gọi người canh gác nhưng bóng dáng không một ai xuất hiện.
Hoắc Lãnh Thần đứng lại ở bậc thang đầu tiên, hắn vẫn chăm chú nhìn nữ nhân của ngành giải trí trong chiếc váy trắng mỏng manh, dường như đang chạy trốn khỏi mình.
" Người đâu, đưa phu nhân về nhà." Hắn lạnh giọng ra lạnh, khẽ búng tay người canh gác trong biệt thự cô bỗng xuất hiện rồi bước lên phía cầu thang,
Hoắc Lãnh Thần vô cùng lạnh nhạt, bước ra khỏi căn biệt thự việc bắt " Dâu " cũng hoàn thành.
Căn biệt thự của nàng, người làm của nàng phản bội nàng. Nàng bị bọn họ hạ thuốc mê, căn biệt thự cũng vô thức bị chiếc điều khiển xa tự đồng đóng lại..
Nên tiếp không các cậu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook