Dấu Yêu
-
Chương 32
Chuyển ngữ – Linhyang
Beta – Diên Vĩ, Emi
Thật ra Trì Yên không phải có thiên phú, chỉ là hồi học đại học bị Bạch Lộ dạy xấu, nghe nhiều âm thanh kiểu này rồi, nếu học không giống thì cô còn làm diễn viên gì nữa.
Cô nhìn điện thoại Khương Dịch đã tắt màn hình, sau đó ngẩng lên nhìn anh: “Có phải em làm hơi quá rồi không?”
Trì Yên cũng không nghĩ tới Khương Du Sở lại trong sáng tới mức này.
Rõ ràng là tuổi tác cũng xấp xỉ với cô, vậy mà so ra cô lại là người có đầu óc đen tối.
Trì Yên đưa tay sờ mũi.
Đây là động tác cô hay làm mỗI khi phiền muộn không biết phải làm gì.
“Em thử nói xem?”
Khương Dịch tiện tay ném điện thoại sang một bên giường, sau đó liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt sâu hun hút, thấp thoáng những gợn sóng cuồn cuộn.
Dựa vào hiểu biết của Trì Yên với anh, trong nháy mắt liền biết bản thân đã đùa với lửa.
Cô lập tức chống tay dịch sang một bên giường, đánh đòn phủ đầu nói: “Nghe nói trong thời kỳ đầu mang thai không thể làm loại chuyện đó…”
Nói cứ như mình mang thai thật vậy.
Khương Dịch như là nghe phải chuyện cười, cúi người đè xuống, giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch, dù là sức khỏe hay thể trạng, anh vừa xích lại gần liền xuất hiện một cái bóng lớn ập tới.
Vẻ ngoài của Khương Dịch thực sự rất đẹp, chỉ cần dùng khuôn mặt, không cần lên tiếng cũng không cần làm cái gì, đã có thể câu mất hồn người khác.
Trì Yên không khó lý giải vì sao Thẩm Ninh bị anh cự tuyệt nhiều lần nhưng vẫn thích anh nhiều năm như vậy.
Hồn của cô giống như bị câu đi một nửa, nhưng dù sao cũng cho cô giữ lại một nửa, “Được thôi, nếu hôm nay anh muốn thì em phải chuẩn bị một chút…”
Trước khi bị anh đè xuống giường, Trì Yên đã trở mình bò lên phía trước, nhưng chưa bò được mười mấy centimet đã bị anh nắm được mắt cá chân.
Cô không tiếp tục di chuyển lên phía trước, mà kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy áo mưa mua mấy ngày trước, sau đó liền bóc ra mấy cái.
Khương Dịch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trì Yên bóc ra một gói sau đó tỉ mỉ quan sát.
“Trì Yên, em làm gì vậy?”
“Em xem xem có vết kim đâm hay không.”
Khương Dịch nhỏ giọng mắng một tiếng, bàn tay đang nắm mắt cá chân của cô dùng lực kéo về phía mình.
Trì Yên vẫn duy trì tư thế nằm sấp, vừa xác nhận trên bao không có lỗ kim liền bị anh đè lên người, âm thanh của anh rất thấp, từng đợt hơi vừa nặng nề vừa nóng phả vào lỗ tai cô: “Xem xong chưa?”
“…”
Giữa hai chân Trì Yên có vật gì đó chống đỡ, cô bị dọa tới không dám lên tiếng.
“Không nói gì thì anh coi như em đã xem xong.”
Khương Dịch không cho cô có cơ hội nói chuyện, nụ hôn đã rơi xuống cổ cô, đôi tay vòng qua vai cô, với hai ba động tác đã cởi áo ngủ của cô ra.
Cả người Trì Yên run lên, nhỏ giọng rên khẽ một tiếng.
Nụ hôn và đôi tay của anh dần đi xuống phía dưới, từng nụ hôn rơi xuống tinh tế dày đặc lại có chút vội vàng.
Trì Yên bị hôn tới mức khó chịu, có chút không chịu nổi, định xoay người qua chỗ khác, lại bị anh giữ eo chặt tới không thể động đâỵ.
Nụ hôn của Khương Dịch vẫn tiếp tục đi lần xuống dưới.
Hơi thở lẫn giọng nói của Trì Yên đều run rẩy, không thở nổi: “Khương Dịch, anh nhanh nhanh một chút…”
Người đàn ông phía trên cô cười nhẹ một cái: “Anh không muốn em…”
Sức khoẻ của Trì Yên không tốt.
Không mang thai thì tốt, lỡ như mang thai thật, anh quả thực không dám làm loạn.
Lúc chưa có kết quả chính xác, Khương Dịch cũng chỉ có thể xem như cô đang mang thai mà cẩn thận, không dám làm bừa.
Lúc anh nói chuyện, hơi nóng đều phả vào đùi cô, hai tay Trì Yên nắm chặt ga giường, tức giận tới mức muốn khóc.
Người này đúng là không biết xấu hổ, trêu ghẹo được người ta xong liền nói một câu không muốn làm.
Trì Yên hít mũi, “Vậy còn anh.”
Khương Dịch không để ý tới cô, cúi đầu, dán môi lên làn da trắng mịn trên đùi cô, sau đó đi lên, lại lên trên.
Trì Yên “A” một tiếng, càng quyến rũ lúc nãy lại, cả người mềm nhũn, eo càng cong hơn.
Khương Dịch không dám làm thật với cô, Trì Yên bị anh giày vò hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng tay giúp anh giải quyết.
Trì Yên vừa không có kinh nghiệm lại không có nhiều sức lực, sau khi xong việc mệt đến không muốn cử động, lòng bàn tay nóng bỏng, tay cũng mỏi vô cùng.
Cô nhắm mắt nằm lì trên giường, một lúc sau vẫn chưa ngủ, không biết qua bao lâu liền nghe thấy Khương Dịch gọi điện thoại.
Anh gọi cho Lục Cận Thanh, Trì Yên vẫn còn tỉnh táo.
Có lẽ Khương Dịch cho là cô đã ngủ, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, “Cô người mới họ Đỗ kia, các cậu cố gắng kí hợp đồng ít năm.”
Có lẽ anh không nhớ rõ tên của Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên với Đỗ Vũ Nhu đều kí hợp đồng thời hạn ba năm, cô đặc biệt chú ý vấn đề này lúc kí hợp đồng.
Ngắn hơn…. Hình như chỉ còn hợp đồng một năm.
Có điều vấn đề là đã kí hợp đồng, nếu đổi lại ít hơn chính là vi phạm hợp đồng, Trì Yên mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Chỉ trong vài phút, hình như Khương Dịch đã thương lượng với Lục Cận Thanh xong.
Nửa đoạn sau Trì Yên đã ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy có đôi tay ôm cô, có lẽ sợ đánh thức cô nên chỉ nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Khương Dịch nhìn cô.
Rặng mây đỏ hồng còn chưa biến mất trên mặt cô gái, lan sang khiến vành tai cũng phiếm hồng, dịu dàng trong sáng.
Tán gẫu với Lúc Cận Thanh thêm một lúc, kêu cậu ta để ý tới Đỗ Vũ Nhu chút, lúc này Khương Dịch mớt tắt máy, tắt luôn đèn ngủ, đưa tay dịch chăn cho Trì Yên.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, người nào đó rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
~ ~
Sau đó Trì Yên xếp việc đi xác nhận mang thai vào lịch trình của mình
Cô bận rận mấy ngày, suýt nữa thì quên mất chuyện này, nhưng mà kì kinh nguyệt vẫn chưa tới, lại thêm mấy hôm nay cô hơi lười ăn, buổi chiều quay xong liền gọi điện cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ chưa tan tầm, Trì Yên liền đỗ xe dưới lầu tòa soạn của cô ấy.
Trên đường tới đây, cô có mua hai cốc nước chanh lạnh giúp thanh nhiệt kích thích vị giác. Lúc Trì Yên uống hết một ly nước chanh đã thấy Bạch Lộ bước ra từ toà soạn.
Bạch Lộ sợ cô chờ sốt ruột, vẫy tay chào chú Đường rồi chạy sang như vịt, lúc mở cửa xe ngồi xuống vẫn còn thở hồng hộc.
Trì Yên đợi cô ổn định hơi thở mới đưa ra ly nước chanh còn lại.
“Hôm nay không đi săn tin sao?”
“Cái này còn phải hỏi, nếu đi săn tin thì mày có thể thấy tao ở chỗ này à?”
Bạch Lộ cắn ống hút uống một ngụm nước chanh “ Yên nhi, sao hôm nay mày cẩn thận thế, còn mua nước cho tao uống nữa?”
Trì Yên: “…”
“Một cốc nước chanh liền là bao tao à?”
Trì Yên: “Nhìn tao giống loại người ấy không?”
Được đấy… Cô ấy quả thật là nghĩ như vậy.
Bạch Lộ không ghẹo cô nữa, sau khi được giải khát liền hỏi cô: “Nói đi, muốn tao giúp cái gì?”
Trì Yên khởi động xe, “Đi rồi sẽ biết.”
Xe nhanh chóng dừng lại ven đường.
Bạch Lộ ngước mắt nhìn tiệm thuốc bên ngoài, “Mày bị bệnh à?”
“Giúp tao mua mấy que thử thai được không, chị Lộ Lộ?”
Bạch Lộ nghe thấy mấy chữ buồn nôn của cô liền lườm cô một cái, sai đó mới chú ý tới nửa câu trước của cô.
Cô nàng trợn tròn mắt, “Cậu với Khương tổng…”
Trì Yên khẽ gật đầu, “Mặc dù tớ chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng vẫn không thể công khai đi mua mấy thứ này.”
Dừng một chút cô lại nói “Đi bệnh viện hình như cũng không thích hợp.”
Trì Yên cũng đã nghĩ tới việc đi tìm Thẩm Văn Hinh.
Nhưng nếu để Thẩm Văn Hinh biết chuyện này, mà lỡ là có thật, lúc ấy cô cũng không muốn Khương Dịch phải khó xử.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thể nghĩ ra biện pháp này thử trước xem sao.
Bạch Lộ liên tục hít sâu mấy lần, sau đó đeo khẩu trang với kính râm, quay người xuống xe.
Trì Yên đưa tay níu cô lại, “Cậu che kín như thế làm gì”
Trông như muốn đi cướp ngân hàng, càng khiến người ta nghi ngờ.
Bạch Lộ trừng cô một cái, cuối cùng không tình nguyện tháo kính râm ra, hung hăng đi vào hiệu thuốc.
Mười phút sau, Bạch Lộ buồn bực nhét túi đồ vào tay Trì Yên.
Lúc nãy cô đang mua que thử thai, con bé này lại nói dùng một que sẽ có khả năng xảy ra sai sót, làm cô phải vào mua của tất cả các nhãn hiệu.
Lúc tính tiền, ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn cô cũng thay đổi.
Trì Yên hơi buồn cười, nhưng lại sợ Bạch Lộ đánh cô, đành phải liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Lộ rộng lượng, không thèm chấp nhặt với cô.
Nửa tiếng sau, lúc Trì Yên chở cô tới cửa nhà, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu, cứ tám chuyện không ngừng như bình thường.
Tám đến đoạn mấy ngày trước có hot search của Đỗ Vũ Nhu với Lục Cận Thanh, trên mạng đều lan truyền Lục Cận Thanh phải lòng Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên lại cho rằng Đỗ Vũ Nhu khó lòng được lọt vào mắt xanh của Lục Cận Thanh
Trì Yên nghe Bạch Lộ tám chuyện, không ngắt lời cô, chờ cô nàng nói đến khát nước mới đưa cho cô một bình nước khoáng: “Hết nước chanh rồi, uống tạm đi.”
“Lộ Lộ.”
“Làm sao?”
“Mày để ý Đỗ Vũ Nhu một chút giúp tao.”
Dù sao Bạch Lộ cũng làm việc theo nhóm, muốn làm gì cũng tiện hơn cô nhiều.
Từ trước tới giờ Trì Yên chưa từng đề cập với cô về chuyện của Đỗ Vũ Nhu.
Bạch Lộ hơi kinh ngạc nhìn cô: “Mày quen cô ta?”
Trì Yên gật đầu: “Lúc trước quan hệ cũng không tệ lắm.”
Bạch Lộ hiểu rõ, “Cô ta cướp bạn trai của mày”
“…”
Có lẽ là kinh nghiệm của paparazi, suy luận cũng khác xa với người thường, Trì Yên thuận miệng trêu ghẹo một câu: “Nghiêm trọng hơn chuyện đó nữa.”
Trì Yên suy nghĩ mấy giây, liền kể vắn tắt cho Bạch Lộ nghe những chuyện trước đây.
Trì Yên cố gắng kể qua loa, tránh nặng tìm nhẹ.
Bạch Lộ nghe tới nước mắt rưng rưng, cô quen biết nhiều, liền hỏi thăm một số người tình huống đại khái của Đỗ Vũ, “Nghe nói được bao nuôi.”
Bạch Lộ “À” một tiếng, “Đúng rồi, người đại diện bây giờ của cô ta…”
Là đối thủ một mất một còn của Khương Vận.
Trì Yên nghĩ rằng cô nàng muốn nói ra việc này, vậy mà không ngờ Bạch Lộ dừng một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, mới mở miêng nói một câu: “Chính là có liên quan đến tình địch của cậu… Cô ta chính là chị dâu của Thẩm Ninh.”
Beta – Diên Vĩ, Emi
Thật ra Trì Yên không phải có thiên phú, chỉ là hồi học đại học bị Bạch Lộ dạy xấu, nghe nhiều âm thanh kiểu này rồi, nếu học không giống thì cô còn làm diễn viên gì nữa.
Cô nhìn điện thoại Khương Dịch đã tắt màn hình, sau đó ngẩng lên nhìn anh: “Có phải em làm hơi quá rồi không?”
Trì Yên cũng không nghĩ tới Khương Du Sở lại trong sáng tới mức này.
Rõ ràng là tuổi tác cũng xấp xỉ với cô, vậy mà so ra cô lại là người có đầu óc đen tối.
Trì Yên đưa tay sờ mũi.
Đây là động tác cô hay làm mỗI khi phiền muộn không biết phải làm gì.
“Em thử nói xem?”
Khương Dịch tiện tay ném điện thoại sang một bên giường, sau đó liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt sâu hun hút, thấp thoáng những gợn sóng cuồn cuộn.
Dựa vào hiểu biết của Trì Yên với anh, trong nháy mắt liền biết bản thân đã đùa với lửa.
Cô lập tức chống tay dịch sang một bên giường, đánh đòn phủ đầu nói: “Nghe nói trong thời kỳ đầu mang thai không thể làm loại chuyện đó…”
Nói cứ như mình mang thai thật vậy.
Khương Dịch như là nghe phải chuyện cười, cúi người đè xuống, giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch, dù là sức khỏe hay thể trạng, anh vừa xích lại gần liền xuất hiện một cái bóng lớn ập tới.
Vẻ ngoài của Khương Dịch thực sự rất đẹp, chỉ cần dùng khuôn mặt, không cần lên tiếng cũng không cần làm cái gì, đã có thể câu mất hồn người khác.
Trì Yên không khó lý giải vì sao Thẩm Ninh bị anh cự tuyệt nhiều lần nhưng vẫn thích anh nhiều năm như vậy.
Hồn của cô giống như bị câu đi một nửa, nhưng dù sao cũng cho cô giữ lại một nửa, “Được thôi, nếu hôm nay anh muốn thì em phải chuẩn bị một chút…”
Trước khi bị anh đè xuống giường, Trì Yên đã trở mình bò lên phía trước, nhưng chưa bò được mười mấy centimet đã bị anh nắm được mắt cá chân.
Cô không tiếp tục di chuyển lên phía trước, mà kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy áo mưa mua mấy ngày trước, sau đó liền bóc ra mấy cái.
Khương Dịch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trì Yên bóc ra một gói sau đó tỉ mỉ quan sát.
“Trì Yên, em làm gì vậy?”
“Em xem xem có vết kim đâm hay không.”
Khương Dịch nhỏ giọng mắng một tiếng, bàn tay đang nắm mắt cá chân của cô dùng lực kéo về phía mình.
Trì Yên vẫn duy trì tư thế nằm sấp, vừa xác nhận trên bao không có lỗ kim liền bị anh đè lên người, âm thanh của anh rất thấp, từng đợt hơi vừa nặng nề vừa nóng phả vào lỗ tai cô: “Xem xong chưa?”
“…”
Giữa hai chân Trì Yên có vật gì đó chống đỡ, cô bị dọa tới không dám lên tiếng.
“Không nói gì thì anh coi như em đã xem xong.”
Khương Dịch không cho cô có cơ hội nói chuyện, nụ hôn đã rơi xuống cổ cô, đôi tay vòng qua vai cô, với hai ba động tác đã cởi áo ngủ của cô ra.
Cả người Trì Yên run lên, nhỏ giọng rên khẽ một tiếng.
Nụ hôn và đôi tay của anh dần đi xuống phía dưới, từng nụ hôn rơi xuống tinh tế dày đặc lại có chút vội vàng.
Trì Yên bị hôn tới mức khó chịu, có chút không chịu nổi, định xoay người qua chỗ khác, lại bị anh giữ eo chặt tới không thể động đâỵ.
Nụ hôn của Khương Dịch vẫn tiếp tục đi lần xuống dưới.
Hơi thở lẫn giọng nói của Trì Yên đều run rẩy, không thở nổi: “Khương Dịch, anh nhanh nhanh một chút…”
Người đàn ông phía trên cô cười nhẹ một cái: “Anh không muốn em…”
Sức khoẻ của Trì Yên không tốt.
Không mang thai thì tốt, lỡ như mang thai thật, anh quả thực không dám làm loạn.
Lúc chưa có kết quả chính xác, Khương Dịch cũng chỉ có thể xem như cô đang mang thai mà cẩn thận, không dám làm bừa.
Lúc anh nói chuyện, hơi nóng đều phả vào đùi cô, hai tay Trì Yên nắm chặt ga giường, tức giận tới mức muốn khóc.
Người này đúng là không biết xấu hổ, trêu ghẹo được người ta xong liền nói một câu không muốn làm.
Trì Yên hít mũi, “Vậy còn anh.”
Khương Dịch không để ý tới cô, cúi đầu, dán môi lên làn da trắng mịn trên đùi cô, sau đó đi lên, lại lên trên.
Trì Yên “A” một tiếng, càng quyến rũ lúc nãy lại, cả người mềm nhũn, eo càng cong hơn.
Khương Dịch không dám làm thật với cô, Trì Yên bị anh giày vò hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng tay giúp anh giải quyết.
Trì Yên vừa không có kinh nghiệm lại không có nhiều sức lực, sau khi xong việc mệt đến không muốn cử động, lòng bàn tay nóng bỏng, tay cũng mỏi vô cùng.
Cô nhắm mắt nằm lì trên giường, một lúc sau vẫn chưa ngủ, không biết qua bao lâu liền nghe thấy Khương Dịch gọi điện thoại.
Anh gọi cho Lục Cận Thanh, Trì Yên vẫn còn tỉnh táo.
Có lẽ Khương Dịch cho là cô đã ngủ, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, “Cô người mới họ Đỗ kia, các cậu cố gắng kí hợp đồng ít năm.”
Có lẽ anh không nhớ rõ tên của Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên với Đỗ Vũ Nhu đều kí hợp đồng thời hạn ba năm, cô đặc biệt chú ý vấn đề này lúc kí hợp đồng.
Ngắn hơn…. Hình như chỉ còn hợp đồng một năm.
Có điều vấn đề là đã kí hợp đồng, nếu đổi lại ít hơn chính là vi phạm hợp đồng, Trì Yên mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Chỉ trong vài phút, hình như Khương Dịch đã thương lượng với Lục Cận Thanh xong.
Nửa đoạn sau Trì Yên đã ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy có đôi tay ôm cô, có lẽ sợ đánh thức cô nên chỉ nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Khương Dịch nhìn cô.
Rặng mây đỏ hồng còn chưa biến mất trên mặt cô gái, lan sang khiến vành tai cũng phiếm hồng, dịu dàng trong sáng.
Tán gẫu với Lúc Cận Thanh thêm một lúc, kêu cậu ta để ý tới Đỗ Vũ Nhu chút, lúc này Khương Dịch mớt tắt máy, tắt luôn đèn ngủ, đưa tay dịch chăn cho Trì Yên.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, người nào đó rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
~ ~
Sau đó Trì Yên xếp việc đi xác nhận mang thai vào lịch trình của mình
Cô bận rận mấy ngày, suýt nữa thì quên mất chuyện này, nhưng mà kì kinh nguyệt vẫn chưa tới, lại thêm mấy hôm nay cô hơi lười ăn, buổi chiều quay xong liền gọi điện cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ chưa tan tầm, Trì Yên liền đỗ xe dưới lầu tòa soạn của cô ấy.
Trên đường tới đây, cô có mua hai cốc nước chanh lạnh giúp thanh nhiệt kích thích vị giác. Lúc Trì Yên uống hết một ly nước chanh đã thấy Bạch Lộ bước ra từ toà soạn.
Bạch Lộ sợ cô chờ sốt ruột, vẫy tay chào chú Đường rồi chạy sang như vịt, lúc mở cửa xe ngồi xuống vẫn còn thở hồng hộc.
Trì Yên đợi cô ổn định hơi thở mới đưa ra ly nước chanh còn lại.
“Hôm nay không đi săn tin sao?”
“Cái này còn phải hỏi, nếu đi săn tin thì mày có thể thấy tao ở chỗ này à?”
Bạch Lộ cắn ống hút uống một ngụm nước chanh “ Yên nhi, sao hôm nay mày cẩn thận thế, còn mua nước cho tao uống nữa?”
Trì Yên: “…”
“Một cốc nước chanh liền là bao tao à?”
Trì Yên: “Nhìn tao giống loại người ấy không?”
Được đấy… Cô ấy quả thật là nghĩ như vậy.
Bạch Lộ không ghẹo cô nữa, sau khi được giải khát liền hỏi cô: “Nói đi, muốn tao giúp cái gì?”
Trì Yên khởi động xe, “Đi rồi sẽ biết.”
Xe nhanh chóng dừng lại ven đường.
Bạch Lộ ngước mắt nhìn tiệm thuốc bên ngoài, “Mày bị bệnh à?”
“Giúp tao mua mấy que thử thai được không, chị Lộ Lộ?”
Bạch Lộ nghe thấy mấy chữ buồn nôn của cô liền lườm cô một cái, sai đó mới chú ý tới nửa câu trước của cô.
Cô nàng trợn tròn mắt, “Cậu với Khương tổng…”
Trì Yên khẽ gật đầu, “Mặc dù tớ chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng vẫn không thể công khai đi mua mấy thứ này.”
Dừng một chút cô lại nói “Đi bệnh viện hình như cũng không thích hợp.”
Trì Yên cũng đã nghĩ tới việc đi tìm Thẩm Văn Hinh.
Nhưng nếu để Thẩm Văn Hinh biết chuyện này, mà lỡ là có thật, lúc ấy cô cũng không muốn Khương Dịch phải khó xử.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thể nghĩ ra biện pháp này thử trước xem sao.
Bạch Lộ liên tục hít sâu mấy lần, sau đó đeo khẩu trang với kính râm, quay người xuống xe.
Trì Yên đưa tay níu cô lại, “Cậu che kín như thế làm gì”
Trông như muốn đi cướp ngân hàng, càng khiến người ta nghi ngờ.
Bạch Lộ trừng cô một cái, cuối cùng không tình nguyện tháo kính râm ra, hung hăng đi vào hiệu thuốc.
Mười phút sau, Bạch Lộ buồn bực nhét túi đồ vào tay Trì Yên.
Lúc nãy cô đang mua que thử thai, con bé này lại nói dùng một que sẽ có khả năng xảy ra sai sót, làm cô phải vào mua của tất cả các nhãn hiệu.
Lúc tính tiền, ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn cô cũng thay đổi.
Trì Yên hơi buồn cười, nhưng lại sợ Bạch Lộ đánh cô, đành phải liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Lộ rộng lượng, không thèm chấp nhặt với cô.
Nửa tiếng sau, lúc Trì Yên chở cô tới cửa nhà, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu, cứ tám chuyện không ngừng như bình thường.
Tám đến đoạn mấy ngày trước có hot search của Đỗ Vũ Nhu với Lục Cận Thanh, trên mạng đều lan truyền Lục Cận Thanh phải lòng Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên lại cho rằng Đỗ Vũ Nhu khó lòng được lọt vào mắt xanh của Lục Cận Thanh
Trì Yên nghe Bạch Lộ tám chuyện, không ngắt lời cô, chờ cô nàng nói đến khát nước mới đưa cho cô một bình nước khoáng: “Hết nước chanh rồi, uống tạm đi.”
“Lộ Lộ.”
“Làm sao?”
“Mày để ý Đỗ Vũ Nhu một chút giúp tao.”
Dù sao Bạch Lộ cũng làm việc theo nhóm, muốn làm gì cũng tiện hơn cô nhiều.
Từ trước tới giờ Trì Yên chưa từng đề cập với cô về chuyện của Đỗ Vũ Nhu.
Bạch Lộ hơi kinh ngạc nhìn cô: “Mày quen cô ta?”
Trì Yên gật đầu: “Lúc trước quan hệ cũng không tệ lắm.”
Bạch Lộ hiểu rõ, “Cô ta cướp bạn trai của mày”
“…”
Có lẽ là kinh nghiệm của paparazi, suy luận cũng khác xa với người thường, Trì Yên thuận miệng trêu ghẹo một câu: “Nghiêm trọng hơn chuyện đó nữa.”
Trì Yên suy nghĩ mấy giây, liền kể vắn tắt cho Bạch Lộ nghe những chuyện trước đây.
Trì Yên cố gắng kể qua loa, tránh nặng tìm nhẹ.
Bạch Lộ nghe tới nước mắt rưng rưng, cô quen biết nhiều, liền hỏi thăm một số người tình huống đại khái của Đỗ Vũ, “Nghe nói được bao nuôi.”
Bạch Lộ “À” một tiếng, “Đúng rồi, người đại diện bây giờ của cô ta…”
Là đối thủ một mất một còn của Khương Vận.
Trì Yên nghĩ rằng cô nàng muốn nói ra việc này, vậy mà không ngờ Bạch Lộ dừng một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, mới mở miêng nói một câu: “Chính là có liên quan đến tình địch của cậu… Cô ta chính là chị dâu của Thẩm Ninh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook