Đấu Y
Chương 20: U linh nam tử

"Vì sao phản đối?" Đại trưởng lão như không rõ lý do nhìn Lâm Khiếu Đường, vẫn chưa từng có người dám phản đối ý kiến của trưởng lão tại nơi đông người, sắc mặt Đại trưởng lão từ từ trở lên nghiêm khắc.

"Ta ngay cả Tiền dược đường còn chưa bước vào,nhân thức về cơ bản dược phẩm còn không biết, như thế nào bắt ta trông nom phế dược phòng?" Lâm Khiếu Đường vẻ mặt chính khí nói, nhưng trong lòng lại gào thét mắng mỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net

Mấy lão bất tử các ngươi,không ngờ lại an bài lão tử đến cái loại địa phương này, đây không phải chơi ta sao! Lâm Khiếu Đường quyết tâm đánh chết cũng không đi.

Trước tuy là đáp ứng Lâm Uyển Nhi lưu lại, nhưng Lâm Khiếu Đường cũng có giới hạn, hiện tại Lâm gia bức người như vậy, Lâm Khiếu Đường không thể không tự cân nhắc lại hứa hẹn của mình, nếu không phải Uyển nhi trong lòng Lâm Khiếu Đường phân lượng đủ nặng, sợ là đã sớm chơi trò mất tích.

Nhưng Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không nghĩ tới Lâm gia cư nhiên sớm an bài chức vụ, hiện tại Lâm Khiếu Đường căn bản không có cách nào thoát ly Lâm gia, nếu như hiện tại thoát ly Lâm gia cùng bội phản gia tộc cũng không khác nhau.

Hơn nữa sau lễ trưởng thành nếu bỏ đi, hắn còn được một khoản tiền tài, đó là di sản của cha mẹ hắn, phần lớn trở thành tài sản gia tộc, nhưng vẫn có một ít thuộc về hắn, nếu như bây giờ rời đi thì khoản tiền ấy sẽ không được nhận.

Đại trưởng lão lãnh đạm trả lời,Người trông nom trước chưa rời đi, chỉ là chân tay không tiện, hắn sẽ dạy ngươi nhận thức đan dược, ngươi chỉ cần dùng tay chân xắp xếp gọn ghẽ dược phẩm, phản đối không có hiệu quả."

Lí do duy nhất bị vô tình bác bỏ, Lâm Khiếu Đường phẫn nộ cắn chặt răng, cả giận nói,"Sao ngươi không cho cháu ngươi làm người trông coi phế dược phòng"

Đại trưởng lão sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử vô tri". Phất tay áo bỏ đi.

Nhị trưởng lão đưa ra chiếc chìa khoá. Sắc mặt ôn hòa cười nhẹ nhìn Lâm Khiếu Đường nói."Tiểu tử. Đây là cái chìa khóa, cầm lấy đi. Tuổi còn trẻ không nên tức giận như vậy. Nộ hoả hại thân. Quyết định của trưởng lão viện sẽ không sửa đổi.Làm việc cho tốt,cho dù là ở phế dược phòng cũng học được cái này cái nọ".

Nhị trưởng lão có tiếng là tốt bụng. Lâm Khiếu Đường rõ ràng có thể từ cặp mắt đục ngàu kia nhìn ra tia đồng tình thương xót.

"Đáng đời!" Lâm Vũ Nhàn nhẹ giọng nói. Chỉ là trong lòng nàng cũng không có cảm giác sung sướng, ngược lại có cảm giác đánh mất cái gì đó. Tuy nói thường xuyên lấy việc chơi khăm phế tài này làm sự vui thú. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn hại hắn , chỉ là muốn nhấm nháp sự thú vị của việc ngược đãi hắn mà thôi. Bây giờ phế vật này tới phế dược phòng, sợ là sau này rất khó gặp "món đồ chơi" ấy. Phế dược phòng bình thường không có người tới. Nơi đó không chỉ có mùi vị khó ngửi. Mà nghe nói ngửi qua còn có khả năng bị trúng độc, chân lực dần dần càng suy yếu.

"Thật không có gì vui!" Lâm Vũ Nhàn nhàm chán lầm bầm một câu. Tròng mắt vừa chuyển tựa hồ nghĩ ra cái gì đó. Như một trận gió chạy ra khỏi khảo thí đường.

Đám người giải tán. Lâm Khiếu Đường đi một mình ra khỏi phòng kiểm tra. Nhìn trong chiếc chìa khóa trong tay. Hắn thật sự nổi giận. Cảm giác tức giận cùng nhục nhã. Đều bởi vì hắn không có chút căn nguyên chi lực.

"Ngươi con mẹ nó đến cùng muốn làm gì?" Đứng tại vách núi hậu sơn. Lâm Khiếu Đường nhìn trời rống giận.

Mười lăm năm, suốt mười lăm năm nhận thức cuộc sống, Lâm Khiếu Đường một mực chống lại vận mệnh, sau khi thành lập Nhất Đao Môn, Lâm Khiếu Đường tưởng rằng mình đã có thể thoát khỏi sự chớ trêu của vận mệnh, đem tương lai nắm giữ trong tay chính mình, chỉ chờ khi mười bảy tuổi có thể tiêu dao sung sướng.

Nhưng đêm đó thiếu chút nữa bị Nam Cung Bác "bắt cóc", Lâm Khiếu Đường phát hiện ra mình cơ bản chưa thoát khỏi bàn tay vận mệnh, hắn tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh trong biển rộng, tùy lúc có thể gặp nguy hiểm, hắn thực tình đáp ứng yêu cầu của Lâm Uyển Nhi, nhưng một tháng sau Lâm Khiếu Đường phát hiện muốn thực hiện hứa hẹn thật sự quá khó khăn, mỗi ngày chỉ cần chứng kiến một đôi mắt khinh bỉ cũng khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn đã dao động .

Chỉ là không đợi hắn quyết định cuối cùng là làm như thế nào, Lâm gia đã sớm giúp hắn quyết định,vẫn cái nguyên nhân cũ, bởi vì hắn không có căn nguyên chi lực, không có vũ lực chính là phế vật, nơi này mỗi người đều thờ phụng chân lý cường giả vi tôn.

Ban đêm gió thổi phần phật, hậu sơn Lâm gia bị một tầng nguyệt quang nhàn nhạt bao phủ, bên vách núi có một người không ngừng lặp đi lặp lại một bộ động tác.

"Hô xích, hô xích!" Lâm Khiếu Đường thở hồng hộc, nhưng vẫn cực kì kiên trì.

"Đông! Đông!". Rốt cuộc cũng không duy trì được, đặt mông ngồi xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên trán, Lâm Khiếu Đường khổ sở lấy ra trong lòng quyển Hỏa hệ tứ giai vũ kĩ đã xem tới rách nát ------ Hỏa Hồn chưởng.

Đây là bí kíp ba năm trước đây Uyên nhi đưa cho hắn, trong ba năm Lâm Khiếu Đường vẫn siêng năng luyện tập, chưa từng lười biếng, vô luận Lâm Khiếu Đường bình thường tuỳ tiện như thế nào, trong tâm hắn cho tới bây giờ cũng không buông tha, da mặt dày là tính cách, nhưng cái này cũng không đại biểu hắn không có quyết tâm phấn đấu.

Ngày mai phải đi phế dược phòng,phải buông bỏ ý nguyện của mình, Lâm Khiếu Đường không cam lòng, từ buổi chiều đến giờ hắn đem tất cả cục tức phát tiết trong luyện công, ba canh giờ chưa hề dừng lại.

Ngồi dưới đất cầm quyển bí tịch Hỏa hồn chưởng rách nát, Lâm Khiếu Đường thở dài than: "Vẫn không được a, một điểm hiệu quả cũng không có."

"Tiểu tử, không nên cấp bách, từ từ sẽ đến, sẽ có một ngày có hiệu quả". Đột ngột vang lên một thanh âm hùng hậu kiên định, lại như hư vô mờ ảo.

"Ai?" Nhìn quanh bốn phía, toàn thân Lâm Khiếu Đường đột ngột nổi da gà.

"Ta là ai ? Ta cũng không biết nữa! Chỉ nhớ rõ một cái tên, Phí Nhĩ La-Tây Bỉ Kỳ Áo!"

Lâm Khiếu Đường cảm giác thanh âm ngay bên tai, mờ mờ hư ảo, nhưng là rõ ràng quanh người cái gì cũng không có, rất quỷ dị, quát lên lần nữa,"Có can đảm đi ra nói chuyện!"

"Tiểu tử, phiền ngươi không nên lớn tiếng lớn tiếng như vậy có được hay không, ta có thể nghe thấy! Thật sự muốn gặp ta sao?"

"Đừng dài dòng, mau ra đây!" Lâm Khiếu Đường nổi lên dự cảm bất hảo không tên.

Hô một tiếng, hắn cảm thấy bên người có một trận gió thổi qua, một đạo ánh sáng tụ thành hình người, một hình tượng nam tử phương tây điển hình......

U linh......

Một hạt mồ hôi từ gáy Lâm Khiếu Đường rất nhanh chảy xuống, do nghề nghiệp trước kia, lá gan của hắn cũng không nhỏ, nhưng vùng núi hoang vắng chỉ có ánh trăng sáng làm hắn có chút sợ hãi.

"Ngươi là ai? Từ nơi nào chui ra?" Lâm Khiếu Đường lấy thêm can đảm hỏi.

U linh nam tử nói: " Tiểu tử, nói như vậy với nhân gia là không lễ phép nga, ta không phải đồ vật này nọ, ta là một người, ân, chuẩn xác mà nói, ta là một người mất đi thân thể, đương nhiên cũng không phải chui ra, ta mấy ngày nay vẫn ngủ trong cơ thể ngươi"

Một trận kinh hoàng dựng tóc gáy, Lâm Khiếu Đường nghi ngờ nhìn thân thể của chính mình nói,"Ngủ trong cơ thể của ta?"

"A......!" U linh nam tử duỗi cái lưng,"Đúng vậy, ngủ vô cùng thoải mái a! Cám ơn ngươi cung cấp cho ta địa phương tốt như vậy!"

Lâm Khiếu Đường mắt trợn tròn nhìn u linh nam tử, không biết nói cái gì.

U linh nam tử không nhanh không chậm nói,"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, lần đầu tiên là trong một căn phòng rất kì quái, lúc ấy ta còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, được rồi, còn có một người phụ nữ, nàng đánh ta, ta đụng nàng hôn mê, bởi vì vây, ta vào thân thể của ngươi tiếp tục ngủ."

Kinh bạo! Lâm Khiếu Đường tỉnh ngộ,không nghĩ tới người đàn bà kia lại sinh ra u linh, việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều,"Cái kia, cái kia.... là mẫu thân của ngươi, ngươi như thế nào lại đánh mẫu thân của ngươi!"

"Thúi lắm, mẫu thân của ta sớm đã chết, người đàn bà kia chỉ là môi giới mà thôi, quên đi, không nói cái này, có nói tiểu tử ngươi cũng không hiểu, hay là nói chuyện thù lao đi!"

Mắt u linh nam tử sáng ngời nói.

"Thù lao? Thù lao gì?!" Lâm Khiếu Đường cổ quái nhìn u linh nam tử đang trôi nổi trên không.

"Tiểu tử thúi, còn muốn giả chết a, ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy, trên đời này cũng không có chuyện tiện nghi như vậy đâu". U linh nam tử vẻ mặt nghiêm túc.

Muốn trả ơn lão tử, Lâm Khiếu Đường hiểu ra vô cùng nhanh, Tử u linh ngươi tìm lầm đối tượng, "Đúng đúng, trên đời cũng không có chuyện tiện nghi như vậy, ngươi ngủ mấy ngày trong cơ thể của ta, cái này tính như thế nào đây? Tiền thuê thân thể của ta rất đắt nha!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương