Đầu Xuân
-
Chương 8
Trường cấp ba cách Lam Loan rất xa, Trần Tịch chỉ có thể ở trọ trong trường, Vu Mộng Chi không yên lòng, vốn cơ thể cậu đã đặc biệt, hiện tại lại có kinh nguyệt, quả thực bà không biết con ở trường học đến tháng phải làm thế nào.
Nhưng nhà gần trường thì bà không thuê được, bà sầu lo chuyện này đến độ mất ngủ vài đêm.
Vu Mộng Chi lo lắng cái gì, không phải Trần Tịch không biết, cậu cũng rất sợ, sau đó cậu nhớ đến số điện thoại trên thư thông báo nhập học, cậu đến nhà Tần Yến mượn điện thoại gọi hỏi chỗ ở thế nào.
Ký túc xá của trường rất tốt, có thể tự do lựa chọn, có phòng tám người, bốn người và hai người, có điều ký túc xá không đồng giá, nhưng so sánh với phòng thuê bên ngoài thì rẻ hơn nhiều.
Trần Tịch cúp máy về bàn bạc với Vu Mộng Chi, quyết định ở phòng hai người.
Ít người thì khả năng bị bại lộ thấp đi, tuy rằng đắt chút, nhưng cắn răng vẫn chịu được.
Quyết định như vậy, đến ngày khai giảng báo danh, bởi vì lớp mười phải huấn luyện quân sự một tuần cho nên học sinh phải đến báo danh sớm hơn các khối khác.
Vu Mộng Chi muốn cùng cậu đi nhập học, Trần Tịch không cho, nói mình phải học cách sống độc lập, tuy rằng bà không nỡ, nhưng gần đây công ty nhiều việc, giám đốc không cho bà xin nghỉ, bà cũng chỉ đành thôi, không yên tâm dặn dò cậu cả một buổi tối, thấy cậu nghe lọt tai mới yên tâm hơn chút.
Sáng sớm Trần Tịch đã xách hành lý đi mấy chuyến xe giao thông công cộng đến trường cấp ba tỉnh, đến bảng thông báo tìm được lớp học của mình, lại đến chỗ giáo viên lớp mình ký tên.
Giáo viên nói trọ ở trường thì đến ký túc xá để đồ trước, hai giờ chiều đi họp lớp.
Trần Tịch gật đầu, lại đến chỗ giáo viên quản lý ký túc xá hỏi phòng.
"Hết phòng hai người rồi ạ?" Trần Tịch nói muốn ở phòng hai người, quản lý lại nói cho cậu biết đã không còn phòng hai người nữa, cậu hơi sốt ruột, không biết nên làm gì cho phải.
Thầy quản lý ký túc xá đang bận, không nhiều lời, chỉ nói: "Không có phòng hai người, còn mấy phòng bốn người thôi, còn lại là phòng tám người, em chọn xong thì nói cho thầy biết." Nói xong đi ghi chép thông tin của các học sinh khác.
Trần Tịch luống cuống đứng một lát, mím môi cúi đầu định xem phòng ngủ bốn người, lại có một bàn tay đưa qua đè lại.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu, thấy là Hạ Lệnh Tân.
Cậu mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Hạ, Hạ Lệnh Tân?"
Hạ Lệnh Tân khẽ gật đầu: "Là tôi, ký túc xá của tôi là phòng hai người, có một giường trống, cậu ở chỗ tôi đi." Trần Tịch ngơ ngác gật đầu nói ừ, Hạ Lệnh Tân cầm thẻ học sinh trên tay cậu đưa cho thầy quản lý ký túc xá, nói: "Thầy Phương ơi, phiền thầy đăng ký cho bạn học này ở cùng phòng với em."
Thầy Phương nhận thẻ học sinh lấy làm lạ nhìn anh một cái, vừa đăng ký vừa đùa: "Aiz, đứa nhỏ này, em nói muốn sống một mình mà? Sao lại muốn ở với người khác thế? Mà thôi, kệ em, em đừng nói với ba mình là ngay cả phòng ngủ của mình cũng không giữ nổi là được."
Hạ Lệnh Tân biết thầy Phương chỉ trêu đùa, không để ý cũng không giải thích, chỉ chờ thầy đăng ký xong nhận chìa khóa, sau đó cảm ơn: "Cảm ơn thầy." Thầy Phương khoát tay, anh xoay người một tay cầm hành lý của Trần Tịch, ý bảo cậu đi với mình.
Trần Tịch vẫn đang đờ đẫn, thấy anh cầm hành lý của mình đi, nhanh chóng đi theo đỏ mặt muốn lấy lại hành lý tự xách, anh dễ dàng tránh thoát, chỉ đưa chìa khóa cho cậu, nói: "401."
Trần Tịch không giành được hành lý, chỉ có thể luống cuống nhận chìa khóa, đỏ mặt cúi đầu đi theo Hạ Lệnh Tân, liếc mắt nhìn nam sinh cao lớn mặc quần áo trông rất đắt, lại cầm hành lý cũ nát của mình không hợp chút nào, chỉ sợ có không ít người cười trộm sau lưng.
Nghĩ như thế, cậu càng cảm thấy ngượng, mình thì thôi còn liên lụy anh mất mặt.
Nhanh chóng lên tầng bốn, Hạ Lệnh Tân cầm hành lý không tính là nhẹ, lại mặt không đỏ không thở dốc, ý bảo Trần Tịch mở cửa.
Cậu lén hâm mộ thể lực của anh, dùng chìa khóa mở cửa.
Phòng ký túc xá rộng rãi, sạch sẽ sáng sủa, tốt hơn nhà Trần Tịch nhiều.
Trong phòng có hai cái giường, không phải giường tầng như trong trường học khác mà là giường đơn trong nhà, chẳng qua không nhỏ, sát giường là hai cái bàn học và tủ quần áo, bên ngoài có ban công có WC, điều hòa nước nóng máy giặt đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có một cái tủ lạnh nhỏ.
Trần Tịch kinh ngạc đứng ở cửa, cậu biết ký túc xá hai người không quá kém, nhưng không ngờ lại tốt như này.
Giọng Hạ Lệnh Tân vang lên ở đằng sau: "Vào thôi." Trần Tịch hồi thần, nhanh chân vào phòng ngủ, nhường đường cho Hạ Lệnh Tân.
Anh đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại, thả hành lý của cậu xuống, chỉ vào ghế nói: "Cậu ngồi xuống nghỉ một lát, tôi thu dọn giường cậu." Trần Tịch vội vàng nói "Không cần, tự tôi làm", rồi đi đến giường chỗ Hạ Lệnh Tân nói để thu dọn, đến gần nhìn, trên giường có bóng rổ, găng tay đấm bốc vân vân, còn có một cái vali hành lý, giờ mới hiểu được ý của anh, lại ngượng ngùng thu hồi chân, qua một bên đứng lúng túng.
Hạ Lệnh Tân nhanh tay thu dọn giường, vừa dọn vừa giải thích: "Phòng này tôi ở từ trước, cho nên đồ của tôi để lung tung, cậu đừng để ý."
Trần Tịch vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không ngại."
Hạ Lệnh Tân dọn giường, lại nhường một ngăn tủ cho Trần Tịch, cậu thấy anh bận rộn, vẫn cảm thấy mình như là đang nằm mơ.
Anh thấy cậu lúng túng, ánh mắt mềm đi, ngừng tay, đến tủ lạnh cầm một chai nước lạnh đưa cho cậu: "Cậu ngồi nghỉ một lát, uống nước đi...!Hai ngày nay uống được không?" lúc đưa nước lạnh Hạ Lệnh đột nhiên nhớ ra gì đó, thấp giọng xác nhận lại.
Mặt Trần Tịch đỏ chót, cậu dùng hai tay nhận nước lạnh lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn, tôi, tôi hai ngày nay không sao..." anh gật đầu, thấy cậu ngồi xuống uống nước mới quay người lại tiếp tục thu dọn.
"Tôi ở đây từ cấp hai, ký túc xá này là ba tôi sửa, cho nên trường học cho tôi đặc quyền ở một mình." Hạ Lệnh Tân đột nhiên nói.
Trần Tịch mờ mịt gật đầu, đột nhiên phản ứng lại là anh đang giải thích lời của thầy Phương, lòng ấm áp, qua một lát lại chần chừ hỏi: "Cậu luôn ở một người, vậy tôi, tôi..."
Hạ Lệnh Tân như là biết cậu đang nghĩ gì, đáp: "Không sao, ý nghĩa của việc ở ký túc xá là học cách chung sống với người khác, một mình tôi ở ba năm cũng chán, cậu sẽ không quấy rầy tôi." Dừng một chút, anh lại giải thích thêm, "Hơn nữa cơ thể cậu cũng không thích hợp ở chung với các bạn học khác."
Trần Tịch quẫn bách gật đầu, nói: "Cảm ơn." Giọng nói không lớn lại trong suốt dễ nghe, Hạ Lệnh Tân cảm thấy tai ngứa ngáy.
Chờ anh thu dọn xong, cậu mới bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, trừ chăn và ga giường thì là mấy bộ quần áo hai đôi giày, còn lại các đồ đạc lặt vặt bàn chải đánh răng cốc nước xà phòng, chốc lát đã thu dọn xong.
Hạ Lệnh Tân lễ phép không xem, chỉ ngồi ở trước bàn đọc sách của mình yên lặng đọc sách, thấy cậu thu dọn xong mới đứng lên nói: "Trưa rồi, đi ăn cơm đi."
Trần Tịch gật đầu, đeo cặp, trong cặp có tiền, chìa khóa và thẻ cơm cậu mới nhận, buổi sáng cậu chỉ vào ở, vẫn chưa nộp học phí và tiền phòng, muốn ăn cơm còn phải nạp tiền vào thẻ.
Hạ Lệnh Tân đưa cậu đi nạp tiền vào thẻ, lại đi nộp tiền, đưa cậu đến căn tin.
Khi Trần Tịch làm xong xuôi thủ tục đến căn tin thì đã không còn thức ăn gì, Hạ Lệnh Tân tùy tiện chọn hai món, cùng Trần Tịch tìm chỗ ngồi đối mặt nhau, cũng chậm rãi ăn, không hề lộ ra một tia bất mãn và không kiên nhẫn.
Trần Tịch xấu hổ, bởi vì chuyện của mình khiến Hạ Lệnh Tân chịu đói, cậu ấp a ấp úng muốn mở miệng nói lời xin lỗi, Hạ Lệnh Tân như là biết cậu muốn nói gì, chỉ khẽ nói: "Ăn đi, thức ăn nguội mất." Cậu không nói thêm, đàng hoàng ăn cơm.
Mới ăn được một nửa, có người gọi Hạ Lệnh Tân: "Lệnh Tân? Là ông hả? Sao hôm nay lại đến căn tin thế?" Ngữ điệu có đôi phần kinh ngạc.
Trần Tịch ngẩng đầu nhìn nam sinh nói chuyện, phát hiện cậu ta cũng tò mò đánh giá mình, không tự chủ được co rúm lại, rồi vùi đầu ăn cơm không ngẩng đầu nữa.
Hạ Lệnh Tân nhìn Trần Tịch như con thỏ sợ hãi, nhíu mày nhìn Lý Tử Khâm một cái, ngữ khí bình thản: "Căn tin để cho học sinh ăn cơm còn gì?"
Lý Tử Khâm vô tội bị móc mỉa, không biết mình trêu chọc vị thiếu gia này ở chỗ nào.
Cậu ta tò mò muốn nhìn người ngồi đối diện Hạ Lệnh Tân mà mình chưa từng gặp, vừa rồi thoáng nhìn đã thấy kinh ngạc rồi, nếu không hoa mắt thì đó là đại mỹ nhân nhỉ? Cậu ta lại thấy Hạ Lệnh Tân nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn làm cho cậu ta lạnh cả người, chạy nhanh: "Tôi đi trước đây, ông ăn từ từ!" Sau đó chuồn vội.
Một lát sau xác định người kia đã đi xa Trần Tịch mới ngẩng đầu lên, Hạ Lệnh Tân không tỏ vẻ gì, thấy cậu ngẩng đầu chỉ giải thích: "Bạn tôi, tên là Lý Tử Khâm, người không xấu."
Trần Tịch nghĩ vừa rồi mình quá kích động, có lẽ lại khiến Hạ Lệnh Tân mất mặt rồi.
Cậu ảo não giải thích: "Xin lỗi, tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là..."
Hạ Lệnh Tân an ủi cậu: "Tôi biết, cậu không cần xin lỗi, cậu không làm sai chuyện gì, không cần xin lỗi."
Trừ Vu Mộng Chi, Trần Tịch chưa từng được ai đối xử dịu dàng như vậy, cậu gật đầu, lặng lẽ đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Giọng Hạ Lệnh Tân vang lên, dễ nghe lại dịu dàng: "Không cần cảm ơn.
Cậu cũng không cần cứ nói cảm ơn tôi mãi." Trần Tịch gật đầu lia lịa, lại muốn nói cảm ơn, nhịn xuống, nhịn nước mắt sắp rơi xuống về, cố gắng không để cho mình lộ ra một tia khác thường.
Hai người trầm mặc ăn xong bữa trưa, Hạ Lệnh Tân lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần hai giờ, anh hỏi Trần Tịch: "Gần hai giờ rồi, cậu quay về ký túc xá hay là đến lớp?"
Trần Tịch không có điện thoại, chỉ có một cái đồng hồ đeo tay mấy tệ, mấy ngày hôm trước còn bị hỏng, không biết thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Cậu nói: "Tôi đến lớp, tôi ở lớp 10A10, cậu ở lớp mấy?"
Lúc giúp Trần Tịch đăng ký phòng kí túc xá Hạ Lệnh Tân đã biết cậu ở lớp 10A10, đáp: "Tôi ở lớp 10A1.
Tôi cũng đến lớp, đi thôi." Hai người cùng nhau đến lớp, 10A10 ở tầng ba, 10A1 ở tầng một, hai người tạm biệt nhau tách ra ở cửa tòa nhà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook