Đầu Xuân
-
Chương 5
Trần Tịch ở trong thôn hay bị những người bạn cùng trang lứa bắt nạt, hiện tại tới trường mới, tất cả đều xa lạ, cậu càng thêm sợ hãi, đi học cũng không dám nói chuyện với bạn bè, chỉ lặng lẽ viết chữ đọc sách.
Ban đầu những bạn cùng lớp khác thấy Trần Tịch trắng nõn nà đáng yêu nên cố ý đến kết bạn, nhưng ai mà biết mới đến gần là cậu đã run run, cúi đầu không thèm nhìn, sau vài lần là không ai để ý đến cậu nữa.
Lại có mấy người nghe ba mẹ mình nói Trần Tịch không có ba, là một thằng con hoang bị vứt bỏ, thế là chỉ trỏ Trần Tịch cười nhạo cậu là con hoang.
Ác ý của trẻ con rất thuần túy, đám học sinh nghe nói cậu là con hoang, làm như thể con hoang là bệnh truyền nhiễm, cách Trần Tịch rất xa, còn cố ý dời bàn ra xa một chút, ai chạm phải cậu là sẽ bị bạn bè cười nhạo.
Trần Tịch chỉ mím chặt môi, dùng sự yên lặng để bảo vệ mình.
Đương nhiên Vu Mộng Chi không biết chuyện, Trần Tịch tan học về nhà không nói ở trường học bị bắt nạt, cô chỉ tưởng tất cả vẫn tốt.
Cô không biết mình bị mấy gã đàn ông liếc nhìn bằng ánh mắt dâm tà, còn bị vợ của những gã đó mắng là con đĩ hồ ly, con cô cũng bị bắt nạt.
Vu Mộng Chi ngày ngày chăm chỉ làm việc, muốn tích cóp thật nhiều tiền, cho Trần Tịch sống tốt hơn chút.
Vu Mộng Chi rửa bát bề bộn nhiều việc, tiền công cũng không cao, mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày, nhưng cô đã rất thỏa mãn, vừa lên thành phố đã tìm được việc, hai mẹ con không bị đói chết, đối với cô đã là rất tốt.
Nhân lúc ngày nghỉ, Vu Mộng Chi đưa Trần Tịch đến bệnh viện khám.
Trần Tịch đến trường, cuối cùng cũng ý thức được mình khác biệt, cũng biết vì sao trước kia bạn bè hay chửi mình là quái vật.
Từ nhỏ Vu Mộng Chi đã nói cho cậu biết nhất định không thể để cho người khác nhìn thấy thân thể của mình, đi học thì cứ dặn dò cậu mãi là đi vệ sinh nhất định phải vào phòng riêng.
Ban đầu Trần Tịch không rõ vì sao, cho đến lần đầu tiên đi vệ sinh, nhìn thấy bạn học nam đứng ở bồn cầu tiểu, đồng tử cậu co lại, nội tâm rung động, mặt tái nhợt.
Cậu nghĩ đến hạ thể của mình, hóa ra mình là quái vật thật.
Có ý nghĩ này, Trần Tịch lại càng xa cách các bạn học.
Từ khi được sinh ra Trần Tịch chưa bao giờ đi khám, Vu Mộng Chi vẫn rất lo lắng, hiện tại có cơ hội, cô đem theo tiền bồi thường đưa con vào bệnh viện.
Trần Tịch không hỏi gì, chỉ yên lặng nằm cho bác sĩ kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói cái gì mà "Dị dạng lưỡng tính" "Hai bộ phận sinh dục đầy đủ" "Hormone cân bằng".
Trần Tịch không hiểu, chỉ biết là bác sĩ nói "Có thể phẫu thuật, nhưng khá đắt", sau đó Vu Mộng Chi đỏ mắt gật đầu, lại hỏi thêm mấy câu, bác sĩ trả lời lần lượt từng câu.
Trước khi ra cửa, Trần Tịch do dự, không nhịn được, nhỏ giọng hỏi bác sĩ: "Bác ơi, cháu chỉ bị bệnh, cháu không phải quái vật, phải không ạ?" Vu Mộng Chi khiếp sợ nhìn con mình, lòng trống rỗng, ngồi xổm xuống ôm con mấy lần muốn mở miệng phản bác mà không thành, há miệng là không khống chế được khóc.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy thương xót nhìn Trần Tịch, từ ái sờ đầu cậu, kiên định lắc đầu: "Không phải quái vật, đương nhiên không phải quái vật, cháu chỉ bị bệnh thôi.
Nói cách khác chỉ là không giống người khác lắm.
Mỗi người chúng ta đều có đặc điểm riêng, có người cao, có người gầy, có người tay rất dài, có người một bàn tay có sáu ngón.
Chẳng sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, không ảnh hưởng đến cuộc sống chỉ vì những đặc điểm nhỏ này, thế thì bác cho rằng chỉ được xem như là đặc điểm của mỗi người mà thôi."
Trần Tịch cái hiểu cái không gật đầu, bác sĩ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rút một quyển sách thiếu nhi nói về sinh lý cho cậu, nói: "Bạn nhỏ Trần Tịch, cháu đang học lớp một đúng không? Bác tặng cháu quyển sách này về đọc, về phải nghiêm túc đọc hết nhé, được không?" Trần Tịch nhìn mẹ mình, Vu Mộng Chi liên tục nói cảm ơn, vì thế cậu mới mím môi nhận lấy quyển sách đó, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trên đường về nhà, Vu Mộng Chi nhớ đến câu hỏi của Trần Tịch, lòng chua xót không thôi, nghẹn ngào cổ vũ cậu: "Tịch Tịch à, từ nhỏ mẹ đã nói cho con biết là con không phải quái vật, bây giờ bác sĩ cũng nói con không phải quái vật, cho dù con không tin mẹ, cũng phải tin lời của bác sĩ, đúng không? Về sau không được nói mình như vậy nữa, được không con?"
Trần Tịch ngẩng đầu nhìn mẹ, gật đầu cái rụp: "Con biết rồi mẹ." Vu Mộng Chi lau nước mắt, đưa cậu vào chợ mua con cá, cậu thích ăn cá.
Trần Tịch về mở quyển sách kia ra, phát hiện mình chưa nhận được mặt chữ, tuy rằng trên chữ có ghép vần, nhưng cậu mới bắt đầu học ghép vần, vẫn còn rất nhiều chữ không biết.
Cho đến khi học xong ghép vần, cậu mới nghiêm túc đọc hết quyển sách đó, cũng có nhận thức mới với cơ thể mình, biết mình không phải quái vật.
Nhưng không giống người khác vẫn làm cho cậu cảm thấy mình không hợp với họ, vì thế cậu lại càng tự ti nhát gan.
Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, Vu Mộng Chi bỏ rửa bát chuyển sang dọn vệ sinh nhà cửa, cũng đã hiểu về cách sống ở thành thị lớn này.
Thành tích của Trần Tịch vẫn tốt, được giáo viên trong trường coi là bảo bối, dù sao trường học yếu kém có một học sinh học giỏi còn ngoan ngoãn có thể nói là mười năm mới có một lần, nhưng cuộc sống học đường của cậu không tốt lên bởi vì được giáo viên thích.
Từ cấp một lên cấp hai, tuy rằng đổi trường học, nhưng vẫn là bạn học cũ, tất cả trẻ con học ở đó đều ở khu Lam Loan, mấy lời mắng chửi thô tục từ tiểu học đến cấp hai vẫn không ngừng.
Thậm chí sau khi có ý thức về giới tính, Trần Tịch càng phải chịu bạo lực ngôn từ nặng nề hơn.
Khi học lớp 6, mấy thằng nhóc choai choai trưởng thành sớm đã đứng ở WC cởi quần đo chim, Trần Tịch chưa bao giờ đứng ở ngoài đi tiểu dù chỉ một lần, hơn nữa cậu vốn thanh tú, thậm chí còn khó phân biệt nam nữ, từ ngữ đám con trai chửi mắng cậu từ "con hoang" biến thành "đàn bà".
Lần đầu tiên cậu nghe thấy từ này là vào lớp sáu, một lần trong giờ học cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh riêng, Triệu Thạch Lỗi cùng lớp luôn cố ý bới móc bắt nạt cậu chặn ở cửa, nói: "Đi đái mà cũng phải vào nhà vệ sinh riêng, làm sao, mày là đàn bà à?" mấy thằng khác vỗ tay cười to.
Trần Tịch run rẩy, mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Triệu Thạch Lỗi, cúi đầu đi thẳng, bóng dáng vừa cô độc vừa đáng thương.
Lần đầu tiên đám Triệu Thạch Lỗi thấy Trần Tịch có phản ứng lớn như vậy, bình thường nói gì cậu cũng giống như đầu gỗ, nhiều nhất là mím môi ngẩng đầu giả làm đà điểu, hôm nay tùy tiện nói một câu lại có hiệu quả này, những bạn học khác thấy thế càng ồn ào hơn, nói: "Ha ha ha, quả nhiên là đàn bà! Xem nó sợ chưa kìa!" Triệu Thạch Lỗi lại bị cái liếc mắt đó làm cho bối rối, sững sờ.
Cậu ta vẫn biết thằng nhóc này đẹp, mà không ngờ đỏ mắt lườm người ta lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn hoa khôi lớp là sao? Nghe thấy đám bạn ồn ào, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy ghét, muốn bảo bọn họ đừng cười, lại nói không nên lời, người đầu têu giễu cợt là cậu ta, sao tự vả được.
Cứ như vậy, từ "đàn bà" này theo Trần Tịch đến cấp hai, cho đến khi cậu chậm rãi phát triển có một chút hầu kết, thoạt nhìn không còn yếu đuối nữa, "đàn bà" lại từ từ đổi thành "õng ẹo", "ẻo lả".
Mấy năm nay Vu Mộng Chi vẫn lo lắng cho cơ thể của Trần Tịch, năm nào cũng đưa cậu đi khám.
Khi Trần Tịch bắt đầu phát dục là phát triển theo hướng con trai, cô mới yên tâm hơn chút, nhưng bác sĩ nói Trần Tịch phát dục khá trễ, lúc đầu tuy rằng đặc tính nam giới phát triển nhanh, nhưng không có nghĩa là đặc tính nữ giới chưa phát dục, kiểm tra ra hai hệ thống sinh dục trong cơ thể cậu đồng loạt phát triển, còn đều phát triển tốt.
Vu Mộng Chi rất lo lắng, nhưng không thể làm gì hơn, chỉ có thể nỗ lực kiếm thêm chút tiền, hy vọng sớm ngày có đủ tiền phẫu thuật.
Nhưng cô cũng biết chút thu nhập ít ỏi này của mình nếu muốn cho Trần Tịch phẫu thuật thì không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa.
Mấy năm nay Trần Tịch càng ngày càng hiểu rõ về cơ thể mình, an ủi cô: "Con không sao đâu mẹ, con thấy bây giờ tốt lắm, không cần thiết phẫu thuật.
Mẹ phải nghỉ ngơi nhiều chút, giữ gìn sức khỏe, đừng làm mình mệt mỏi ngã bệnh."
Vu Mộng Chi nhìn đứa con trai hiểu chuyện, lòng chua xót gật đầu, có mấy lời nhưng không nói ra khỏi miệng.
Hiện tại tốt có thể không phẫu thuật, về sau thì sao? Gặp được người mình thích thì phải làm thế nào? Người đó có chấp nhận cơ thể như vậy không? Chẳng lẽ Tịch Tịch của mình phải cô độc suốt đời vì cơ thể này sao? Nghĩ đến đây, cô lại không thể nghỉ ngơi, phải cố gắng kiếm tiền mới được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook