Đầu Xuân Tươi Sáng
-
Chương 6
Ngày làm việc đầu tiên gần như mọi thứ đều suôn sẻ, ngoại trừ chuyện Loan Niệm khuyên cô đổi công việc khác. Nhưng Thượng Chi Đào là ai? Là một người từ nhỏ đã luyện được một tâm thái tốt, tâm trạng bức bối nhanh chóng tan biến, có điều cô đã âm thầm gán cho Loan Niệm cái mác “Không dễ dây vào”, “Người kỳ quặc”, “Hơi đáng ghét”. Cô thầm nghĩ, hừ, tôi cứ không từ chức đấy.
Thượng Chi Đào về đến nhà thì đã gần đến nửa đêm, khu dân cư đầy tĩnh mịch. Đằng sau có tiếng bánh xe của vali cọ sát với mặt đường, âm thanh đó cứ bám theo cô mãi, có vẻ giống cảnh trong phim kinh dị.
Cô co giò bỏ chạy, chạy vào hành lang tối om, chạy một mạch lên tầng, lao vào phòng mình rồi khóa trái cửa. Vừa mới cởi chiếc váy liền thay sang đồ ngủ, cô đã nghe thấy cửa nhà kêu lạch cạch một tiếng, cô sợ điếng người. Sau đó là bánh xe vali phát ra tiếng động nho nhỏ ở trong nhà, rồi không còn động tĩnh nào khác.
Đó là một trong hai người bạn trọ cùng nhà mà cô chưa từng gặp mặt.
Thượng Chi Đào đợi thêm một lúc, sau khi chắc chắn anh ta sẽ không ra ngoài tắm giặt, cô mới mặc sang chiếc áo phông rộng đến nhà tắm, tốc độ tắm rửa của cô khiến chính cô phải kinh ngạc. Đến khi nằm lên trên giường, cửa của căn phòng kia mới được mở ra, cô nghe thấy có người đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau cô dậy sớm, cầm chậu con mở cửa ra, nhìn thấy cánh cửa phòng chếch đối diện cũng mở ra. Một chàng trai dong dỏng cao, Thượng Chi Đào không đeo kính áp tròng nên không nhìn rõ tướng mạo của anh ta, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười với anh ta.
“Cô vào phòng vệ sinh đi, tôi đến phòng bếp.” Chàng trai nhẹ nhàng nói, xoay người sang phòng bếp, nhường phòng vệ sinh cho Thượng Chi Đào, cũng không đợi cô nói cảm ơn.
Đợi đến khi Thượng Chi Đào sửa soạn xong xuôi đeo balo ra khỏi cửa, cô lại bắt gặp anh ấy. Rốt cuộc lần này cô đã nhìn thấy rõ, đó là một thanh niên có vẻ ngoài đầy tri thức, trông hòa nhã hơn Luke nhiều.
Luke? Thượng Chi Đào bị chính mình dọa hết hồn, mới sáng ngày ra đã nghĩ đến tên ôn thần đó?
“Đi làm hả?” Người thanh niên mỉm cười với cô, chủ động trò chuyện với cô.
“Vâng. Anh cũng đi làm sớm vậy sao?”
“Ừ. Muốn đến công ty chạy bộ một lúc.” Thượng Chi Đào nhìn chiếc balo của người thanh niên, bên trên in logo công ty của anh ấy, ôi, đó thật sự là một công ty xịn xò. Người thanh niên nhận ra ánh mắt của cô, cười bẽn lẽn: “Công ty bọn tôi cũng không tốt lắm đâu, thường xuyên phải tăng ca, đi công tác, vất vả lắm. Còn cô thì sao? Đang làm việc ở công ty nào rồi?”
“Lăng Mỹ ạ.”
“Lăng Mỹ... rất nhiều quảng cáo của công ty tôi đều là ý tưởng sáng tạo của Lăng Mỹ đấy.”
Thượng Chi Đào cũng thấy hơi ngại ngùng, “Nhưng đó đều không phải dự án tôi làm.” Đó là dự án mà tên ôn thần Luke làm.
Trông cô vừa chân thành vừa thật thà, người thanh niên lại trộm nhìn cô thêm lần nữa. Bầu không khí yên tĩnh đến rất đột ngột, hai người đi một mạch đến bến xe bus, đứng chờ xe bus trong cơn mưa phùn sáng sớm.
“Tôi là Tôn Viễn Chứ, còn cô?”
“Có phải Viễn Chứ trong ‘Mãnh trí dật tứ hải, khiên cách tư viễn chứ’* không ạ?” Thượng Chi Đào cười hỏi anh ta.
*Dịch thơ: Chí khí mãnh liệt vượt bốn biển, đôi cánh tung bay lên tận trời (Mười hai bài tạp thơ - Đào Uyên Minh)
“Thế mà cô lại biết?”
“Bố tôi từng dạy tôi học thuộc. Tôi là Thượng Chi Đào.”
Nói xong, Thượng Chi Đào nhảy lên xe bus, ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, vẫy tay tạm biệt Tôn Viễn Chứ.
Hồi Thượng Chi Đào vẫn còn nhỏ, Lão Thượng cũng tốn chút tâm tư, theo đuổi mục tiêu bồi dưỡng con gái của mình thành chuyên gia văn học, ngày nào cũng dạy cô học thuộc thơ, mua sách vở cho cô. Thượng Chi Đào học thuộc thơ, đọc sách, dần dần lại trở thành một “Tiểu A Đẩu”* không có tiền đồ. Không có năng khiếu ấy mà... Lão Thượng lén nói với bà Đại Trạch.
*A Đẩu là tên tự của hoàng đế Lưu Thiện - con trai của Lưu Bị trong thời Tam Quốc.
Cô lại mở sách ra đọc trên chiếc xe bus tròng trành lắc lư. Người trẻ tràn đầy sức sống, dù chỉ được ngủ năm tiếng, trông vẫn khoan khoái vào lúc sáng sớm. Cô cầm một cuốn sách tiếng Anh thương mại mỏng để đọc. Lúc ký hợp đồng vào hôm qua, cô nghe được cuộc đối thoại có lẫn tiếng Anh của những người khác, có một số từ cô phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra có nghĩa là gì. Đột nhiên cảm thấy mình kém xa người khác, thế là cô về nhà tìm sách tham khảo ngay.
Có những chuyện thật sự rất kỳ lạ,
Hồi còn đi học cũng là một môi trường như vậy, bản thân cô là một học sinh trong tốp trung bình khá, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được nguy cơ. Giờ đây mới đi làm có một ngày, cảm giác nguy cơ đã tìm đến cửa. Thượng Chi Đào không thể nói rõ vì sao, có lẽ là vì tác động của cái câu “Tôi khuyên cô đổi công việc khác” của Loan Niệm dành cho cô quá lớn.
Đọc sách trên xe bus có hiệu suất cực kỳ cao, cô ôn lại hơn ba mươi từ đơn, đọc thêm một lượt thơ tiếng Anh, học xong thì xe bus cũng vừa vặn đến bến. Thời gian trên chuyến xe bus dài lê thê không hề tẻ nhạt, thậm chí còn có thu hoạch.
Cô nhét sách vào balo, nhảy xuống khỏi xe bus. Chiếc váy liền áo màu mơ trên người phiêu bồng theo động tác của cô, toát lên thần thái năng động trẻ trung. Cô bước thoăn thoắt về phía công ty, vừa kịp lách người vào thang máy khi cửa thang máy sắp đóng lại.
Ngước mắt lên nhìn thấy Loan Niệm, dường như anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô. Con chim vụng về cần phải học bay, nếu đã ngu ngốc mà còn không chịu cố gắng, thế thì thật sự không thể vượt qua thời gian thử việc. Loan Niệm nở nụ cười giả lả, trêu cô: “Nhân viên nhân sự còn chưa đi làm đâu.”
“Dạ?” Câu nói của anh đã chặn đứng lời chào buổi sáng của Thượng Chi Đào, trong mắt toàn là những dấu chấm hỏi lớn nhỏ.
“Nộp báo cáo thôi việc cũng không cần đến sớm như vậy đâu.” Loan Niệm nghĩ cô không hiểu, lại bồi thêm một câu, cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, đôi chân dài đi vòng qua người Thượng Chi Đào, bước về phía phòng làm việc. Nụ cười giương trên khóe môi anh, không biết là đang cười đùa hay đang cười giễu, nhưng thần thái đó cũng mang lại cảm giác áp bức cho người khác.
Khỉ gió.
Thượng Chi Đào bắt chước câu chửi thề trong phim Đài Loan, thầm mắng một câu. “Ống máu gà” mà cô tiêm cho mình khi thức dậy đã bị hai câu nói của Loan Niệm hút cạn, tự dưng cô thấy hơi chán nản. Lẳng lặng đi phía sau Loan Niệm, rồi lại lẳng lặng rẽ sang chỗ làm việc của mình. Nhân viên thực tập khác có bị sếp lớn khuyên thôi việc trong hai ngày liên tiếp không nhỉ?
Phóng mắt nhìn xung quanh, khu làm việc đầy yên tĩnh. Chưa đến tám giờ cô đã có mặt ở đây, vào giờ này hầu hết mọi người ở công ty vẫn còn đang trong mộng đẹp. Cô mở nhiệm vụ ngày làm việc thứ hai ra xem, đó là quyển sổ tay kiến thức chuyên ngành mở rộng, giới thiệu một số thuật ngữ chuyên ngành.
Những thuật ngữ phức tạp khó hiểu, Thượng Chi Đào phải vừa tra cứu tài liệu vừa tìm hiểu mới có thể hiểu được sơ sơ. Đợi đến khi cô đọc được một nửa quyển sổ tay, rốt cuộc đồng nghiệp cũng lục tục đến. Đồng nghiệp cùng đợt với cô là Kitty nhìn thấy Thượng Chi Đào thì hơi ngạc nhiên: “Cô đến sớm thế!”
“Tài liệu ngày hôm nay tôi xem không hiểu lắm, nên mới đến sớm.” Thượng Chi Đào chỉ vào tài liệu trong tay mình.
“Kiến thức chuyên ngành mở rộng của hôm nay hả?” Kitty hỏi cô.
“Đúng vậy.”
Thượng Chi Đào nói xong câu này, nhìn thấy ánh mắt của Kitty, cô chợt nhận ra những thuật ngữ này hẳn là kiến thức cũ đối với họ. Thế nhưng cô rất thẳng thắn, thừa nhận mình không hiểu không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng mặt cô lại hơi hơi đỏ lên.
Kitty càng có cảm giác ưu việt hơn. Chốn công sở không hề đơn giản, có rất nhiều người đã tìm hiểu kỹ càng các mối quan hệ trong công ty ngay trong ngày làm việc đầu tiên, dĩ nhiên cũng biết nhân viên thực tập ở phòng kế hoạch sau này sẽ có tương lai hơn. Mặc dù phòng tiếp thị phụ trách ngân sách, nhưng đó cũng chỉ là số ít người. Đa số mọi người vẫn phải chạy đến nơi tổ chức sự kiện, thực hiện nhiệm vụ được giao. Dùng lời của người hướng dẫn Kitty nói: Cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Thượng Chi Đào không hề hay biết Kitty thầm khinh thường mình, cô dồn hết tâm chí vào quyển sổ tay, muốn đọc hiểu những kiến thức này nhanh nhất có thể. Thậm chí, ngay cả khi Lumi đến cô cũng chẳng nhận ra.
Lumi đặt một cốc cà phê lên bàn cô, nói một câu đầy thoải mái: “Mời cô uống cà phê.”
Thượng Chi Đào giật mình, vội vàng đứng lên, lại bị Lumi ấn ngồi xuống ghế, “Đi làm ngày thứ hai đã được uống cà phê của người hướng dẫn, cô là người đầu tiên đó!” Cô nàng người Bắc Kinh có chất giọng lớn, lại nói đùa một câu vô cùng hài hước, khiến mọi người bật cười đứng dậy nhìn hai người họ.
Lumi chẳng bận tâm, nói với Thượng Chi Đào rằng: “Thế nhé, tiếp tục duy trì. Thay đổi phong cách của công ty chúng ta xíu, tuy chị cũng muốn uống thử cà phê của cô học trò nhỏ của chị, nhưng vừa nghĩ đến chúng ta không sống theo lẽ thường, chị cũng rất vui.” Lumi đang trêu cô. Cô ấy không chú trọng quá nhiều, người hướng dẫn khác uống cà phê của học trò, sau lưng lại chê bai học trò ngu ngốc, cô ấy không làm chuyện như thế bao giờ. Cô ấy rất thích cô học trò ngốc nghếch vụng dại này của mình, tuy ngốc nhưng khiến người ta nhìn thấy là vui vẻ.
Thượng Chi Đào cười hì hì, “Cảm ơn Lumi.” Tuy vậy vẫn âm thầm ghi nhớ chuyện này, văn hóa công ty mà, nhất định phải tôn trọng người hướng dẫn. Tương tự thủ tục bái sư ngày xưa, cũng chú trọng dâng hương, dâng trà, khấu đầu, một ngày là thầy cả đời vẫn là thầy, có lẽ chính là đạo lý này.
Thượng Chi Đào về đến nhà thì đã gần đến nửa đêm, khu dân cư đầy tĩnh mịch. Đằng sau có tiếng bánh xe của vali cọ sát với mặt đường, âm thanh đó cứ bám theo cô mãi, có vẻ giống cảnh trong phim kinh dị.
Cô co giò bỏ chạy, chạy vào hành lang tối om, chạy một mạch lên tầng, lao vào phòng mình rồi khóa trái cửa. Vừa mới cởi chiếc váy liền thay sang đồ ngủ, cô đã nghe thấy cửa nhà kêu lạch cạch một tiếng, cô sợ điếng người. Sau đó là bánh xe vali phát ra tiếng động nho nhỏ ở trong nhà, rồi không còn động tĩnh nào khác.
Đó là một trong hai người bạn trọ cùng nhà mà cô chưa từng gặp mặt.
Thượng Chi Đào đợi thêm một lúc, sau khi chắc chắn anh ta sẽ không ra ngoài tắm giặt, cô mới mặc sang chiếc áo phông rộng đến nhà tắm, tốc độ tắm rửa của cô khiến chính cô phải kinh ngạc. Đến khi nằm lên trên giường, cửa của căn phòng kia mới được mở ra, cô nghe thấy có người đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau cô dậy sớm, cầm chậu con mở cửa ra, nhìn thấy cánh cửa phòng chếch đối diện cũng mở ra. Một chàng trai dong dỏng cao, Thượng Chi Đào không đeo kính áp tròng nên không nhìn rõ tướng mạo của anh ta, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười với anh ta.
“Cô vào phòng vệ sinh đi, tôi đến phòng bếp.” Chàng trai nhẹ nhàng nói, xoay người sang phòng bếp, nhường phòng vệ sinh cho Thượng Chi Đào, cũng không đợi cô nói cảm ơn.
Đợi đến khi Thượng Chi Đào sửa soạn xong xuôi đeo balo ra khỏi cửa, cô lại bắt gặp anh ấy. Rốt cuộc lần này cô đã nhìn thấy rõ, đó là một thanh niên có vẻ ngoài đầy tri thức, trông hòa nhã hơn Luke nhiều.
Luke? Thượng Chi Đào bị chính mình dọa hết hồn, mới sáng ngày ra đã nghĩ đến tên ôn thần đó?
“Đi làm hả?” Người thanh niên mỉm cười với cô, chủ động trò chuyện với cô.
“Vâng. Anh cũng đi làm sớm vậy sao?”
“Ừ. Muốn đến công ty chạy bộ một lúc.” Thượng Chi Đào nhìn chiếc balo của người thanh niên, bên trên in logo công ty của anh ấy, ôi, đó thật sự là một công ty xịn xò. Người thanh niên nhận ra ánh mắt của cô, cười bẽn lẽn: “Công ty bọn tôi cũng không tốt lắm đâu, thường xuyên phải tăng ca, đi công tác, vất vả lắm. Còn cô thì sao? Đang làm việc ở công ty nào rồi?”
“Lăng Mỹ ạ.”
“Lăng Mỹ... rất nhiều quảng cáo của công ty tôi đều là ý tưởng sáng tạo của Lăng Mỹ đấy.”
Thượng Chi Đào cũng thấy hơi ngại ngùng, “Nhưng đó đều không phải dự án tôi làm.” Đó là dự án mà tên ôn thần Luke làm.
Trông cô vừa chân thành vừa thật thà, người thanh niên lại trộm nhìn cô thêm lần nữa. Bầu không khí yên tĩnh đến rất đột ngột, hai người đi một mạch đến bến xe bus, đứng chờ xe bus trong cơn mưa phùn sáng sớm.
“Tôi là Tôn Viễn Chứ, còn cô?”
“Có phải Viễn Chứ trong ‘Mãnh trí dật tứ hải, khiên cách tư viễn chứ’* không ạ?” Thượng Chi Đào cười hỏi anh ta.
*Dịch thơ: Chí khí mãnh liệt vượt bốn biển, đôi cánh tung bay lên tận trời (Mười hai bài tạp thơ - Đào Uyên Minh)
“Thế mà cô lại biết?”
“Bố tôi từng dạy tôi học thuộc. Tôi là Thượng Chi Đào.”
Nói xong, Thượng Chi Đào nhảy lên xe bus, ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, vẫy tay tạm biệt Tôn Viễn Chứ.
Hồi Thượng Chi Đào vẫn còn nhỏ, Lão Thượng cũng tốn chút tâm tư, theo đuổi mục tiêu bồi dưỡng con gái của mình thành chuyên gia văn học, ngày nào cũng dạy cô học thuộc thơ, mua sách vở cho cô. Thượng Chi Đào học thuộc thơ, đọc sách, dần dần lại trở thành một “Tiểu A Đẩu”* không có tiền đồ. Không có năng khiếu ấy mà... Lão Thượng lén nói với bà Đại Trạch.
*A Đẩu là tên tự của hoàng đế Lưu Thiện - con trai của Lưu Bị trong thời Tam Quốc.
Cô lại mở sách ra đọc trên chiếc xe bus tròng trành lắc lư. Người trẻ tràn đầy sức sống, dù chỉ được ngủ năm tiếng, trông vẫn khoan khoái vào lúc sáng sớm. Cô cầm một cuốn sách tiếng Anh thương mại mỏng để đọc. Lúc ký hợp đồng vào hôm qua, cô nghe được cuộc đối thoại có lẫn tiếng Anh của những người khác, có một số từ cô phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra có nghĩa là gì. Đột nhiên cảm thấy mình kém xa người khác, thế là cô về nhà tìm sách tham khảo ngay.
Có những chuyện thật sự rất kỳ lạ,
Hồi còn đi học cũng là một môi trường như vậy, bản thân cô là một học sinh trong tốp trung bình khá, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được nguy cơ. Giờ đây mới đi làm có một ngày, cảm giác nguy cơ đã tìm đến cửa. Thượng Chi Đào không thể nói rõ vì sao, có lẽ là vì tác động của cái câu “Tôi khuyên cô đổi công việc khác” của Loan Niệm dành cho cô quá lớn.
Đọc sách trên xe bus có hiệu suất cực kỳ cao, cô ôn lại hơn ba mươi từ đơn, đọc thêm một lượt thơ tiếng Anh, học xong thì xe bus cũng vừa vặn đến bến. Thời gian trên chuyến xe bus dài lê thê không hề tẻ nhạt, thậm chí còn có thu hoạch.
Cô nhét sách vào balo, nhảy xuống khỏi xe bus. Chiếc váy liền áo màu mơ trên người phiêu bồng theo động tác của cô, toát lên thần thái năng động trẻ trung. Cô bước thoăn thoắt về phía công ty, vừa kịp lách người vào thang máy khi cửa thang máy sắp đóng lại.
Ngước mắt lên nhìn thấy Loan Niệm, dường như anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô. Con chim vụng về cần phải học bay, nếu đã ngu ngốc mà còn không chịu cố gắng, thế thì thật sự không thể vượt qua thời gian thử việc. Loan Niệm nở nụ cười giả lả, trêu cô: “Nhân viên nhân sự còn chưa đi làm đâu.”
“Dạ?” Câu nói của anh đã chặn đứng lời chào buổi sáng của Thượng Chi Đào, trong mắt toàn là những dấu chấm hỏi lớn nhỏ.
“Nộp báo cáo thôi việc cũng không cần đến sớm như vậy đâu.” Loan Niệm nghĩ cô không hiểu, lại bồi thêm một câu, cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, đôi chân dài đi vòng qua người Thượng Chi Đào, bước về phía phòng làm việc. Nụ cười giương trên khóe môi anh, không biết là đang cười đùa hay đang cười giễu, nhưng thần thái đó cũng mang lại cảm giác áp bức cho người khác.
Khỉ gió.
Thượng Chi Đào bắt chước câu chửi thề trong phim Đài Loan, thầm mắng một câu. “Ống máu gà” mà cô tiêm cho mình khi thức dậy đã bị hai câu nói của Loan Niệm hút cạn, tự dưng cô thấy hơi chán nản. Lẳng lặng đi phía sau Loan Niệm, rồi lại lẳng lặng rẽ sang chỗ làm việc của mình. Nhân viên thực tập khác có bị sếp lớn khuyên thôi việc trong hai ngày liên tiếp không nhỉ?
Phóng mắt nhìn xung quanh, khu làm việc đầy yên tĩnh. Chưa đến tám giờ cô đã có mặt ở đây, vào giờ này hầu hết mọi người ở công ty vẫn còn đang trong mộng đẹp. Cô mở nhiệm vụ ngày làm việc thứ hai ra xem, đó là quyển sổ tay kiến thức chuyên ngành mở rộng, giới thiệu một số thuật ngữ chuyên ngành.
Những thuật ngữ phức tạp khó hiểu, Thượng Chi Đào phải vừa tra cứu tài liệu vừa tìm hiểu mới có thể hiểu được sơ sơ. Đợi đến khi cô đọc được một nửa quyển sổ tay, rốt cuộc đồng nghiệp cũng lục tục đến. Đồng nghiệp cùng đợt với cô là Kitty nhìn thấy Thượng Chi Đào thì hơi ngạc nhiên: “Cô đến sớm thế!”
“Tài liệu ngày hôm nay tôi xem không hiểu lắm, nên mới đến sớm.” Thượng Chi Đào chỉ vào tài liệu trong tay mình.
“Kiến thức chuyên ngành mở rộng của hôm nay hả?” Kitty hỏi cô.
“Đúng vậy.”
Thượng Chi Đào nói xong câu này, nhìn thấy ánh mắt của Kitty, cô chợt nhận ra những thuật ngữ này hẳn là kiến thức cũ đối với họ. Thế nhưng cô rất thẳng thắn, thừa nhận mình không hiểu không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng mặt cô lại hơi hơi đỏ lên.
Kitty càng có cảm giác ưu việt hơn. Chốn công sở không hề đơn giản, có rất nhiều người đã tìm hiểu kỹ càng các mối quan hệ trong công ty ngay trong ngày làm việc đầu tiên, dĩ nhiên cũng biết nhân viên thực tập ở phòng kế hoạch sau này sẽ có tương lai hơn. Mặc dù phòng tiếp thị phụ trách ngân sách, nhưng đó cũng chỉ là số ít người. Đa số mọi người vẫn phải chạy đến nơi tổ chức sự kiện, thực hiện nhiệm vụ được giao. Dùng lời của người hướng dẫn Kitty nói: Cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Thượng Chi Đào không hề hay biết Kitty thầm khinh thường mình, cô dồn hết tâm chí vào quyển sổ tay, muốn đọc hiểu những kiến thức này nhanh nhất có thể. Thậm chí, ngay cả khi Lumi đến cô cũng chẳng nhận ra.
Lumi đặt một cốc cà phê lên bàn cô, nói một câu đầy thoải mái: “Mời cô uống cà phê.”
Thượng Chi Đào giật mình, vội vàng đứng lên, lại bị Lumi ấn ngồi xuống ghế, “Đi làm ngày thứ hai đã được uống cà phê của người hướng dẫn, cô là người đầu tiên đó!” Cô nàng người Bắc Kinh có chất giọng lớn, lại nói đùa một câu vô cùng hài hước, khiến mọi người bật cười đứng dậy nhìn hai người họ.
Lumi chẳng bận tâm, nói với Thượng Chi Đào rằng: “Thế nhé, tiếp tục duy trì. Thay đổi phong cách của công ty chúng ta xíu, tuy chị cũng muốn uống thử cà phê của cô học trò nhỏ của chị, nhưng vừa nghĩ đến chúng ta không sống theo lẽ thường, chị cũng rất vui.” Lumi đang trêu cô. Cô ấy không chú trọng quá nhiều, người hướng dẫn khác uống cà phê của học trò, sau lưng lại chê bai học trò ngu ngốc, cô ấy không làm chuyện như thế bao giờ. Cô ấy rất thích cô học trò ngốc nghếch vụng dại này của mình, tuy ngốc nhưng khiến người ta nhìn thấy là vui vẻ.
Thượng Chi Đào cười hì hì, “Cảm ơn Lumi.” Tuy vậy vẫn âm thầm ghi nhớ chuyện này, văn hóa công ty mà, nhất định phải tôn trọng người hướng dẫn. Tương tự thủ tục bái sư ngày xưa, cũng chú trọng dâng hương, dâng trà, khấu đầu, một ngày là thầy cả đời vẫn là thầy, có lẽ chính là đạo lý này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook