Đầu Xuân Tươi Sáng
-
Chương 120
Lần cuối Thượng Chi Đào khóc trước mặt Loan Niệm đã là mấy năm trước.
Ngày hôm ấy cô hoàn toàn suy sụp, dắt Luc rời khỏi nhà anh rồi đi rất lâu rất lâu trong trời tuyết. Loan Niệm vẫn nhớ ngày hôm ấy, anh đi theo sau cô, nhưng chưa từng tiến lên phía trước.
Sau này anh từng hối hận vô số lần, tại sao khi cô khóc nức nở anh không tiến tới ôm lấy cô?
Loan Niệm bước tới trước mặt cô, thở dài, ôm cô vào lòng. Thượng Chi Đào tựa đầu lên ngực anh, giữa hai người vẫn còn khoảng cách, Thượng Chi Đào cứ thế khóc một trận. Nước mắt thấm ướt ngực áo Loan Niệm, ngấm vào trái tim anh. Anh muốn ra sức ôm cô, nhưng lại cảm nhận được sự kháng cự của cô. Thế là anh buông tay, để mặc cô tựa đầu lên ngực anh.
Chờ cô lau khô nước mắt, cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, nói cảm ơn anh rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra, lùi lại một bước.
“Anh đến thăm Luc sao?”
“Ừ. Vốn định đến sau khi dỡ bỏ phong tỏa, nhưng bị nhiều việc quấn chân.”
“Được rồi, để tôi dẫn Luc xuống, anh chờ chút nhé.”
Thượng Chi Đào lên lầu đưa Luc xuống, hai người đã mấy tháng không gặp nhau, Luc lại như phát điên một lần nữa. Ngậm dây xích của mình đưa cho Loan Niệm, bắt Loan Niệm đưa nó đi dạo hết vòng này tới vòng khác, trong lúc đó Thượng Chi Đào đã nhắc nó phải về nhà hai lần, Luc cứ vậy ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu ra sau, không chịu về nhà.
“Không sao, để tôi dắt nó đi một lúc nữa.”
“Không cần đâu, anh lên nhà chơi với nó đi.”
“Có tiện không?” Loan Niệm hỏi cô.
Trước đây Loan Niệm có bao giờ hỏi cô có tiện hay không? Vì anh muốn làm gì là làm nấy, mãi mãi tùy hứng. Thượng Chi Đào nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp: “Tiện, anh lên đi.”
Luc nghe thấy vậy, lập tức kéo Loan Niệm chạy lên đằng trước: Mau, về nhà.
Nó vừa vào nhà là uống hết nửa bát nước, chạy bên ngoài lâu như vậy khát gần chết. Uống xong hừ một tiếng nằm phịch xuống đất, nhìn Loan Niệm và Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào lấy một đôi dép cho Loan Niệm, chỉ vào sofa, “Ngồi đi.”
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên Loan Niệm vào trong nhà Thượng Chi Đào, nhà của cô được trang trí rất ấm cúng, nhất là mặt tường sách trong phòng khách, trông ấm áp vô cùng.
“Thăm quan chút nhé?” Anh hỏi Thượng Chi Đào.
“Được.”
Thượng Chi Đào đưa Loan Niệm đi thăm quan nhà cô, cô cải tạo một phòng ngủ thành phòng tập thể hình, hai phòng ngủ khác thì một phòng làm phòng ngủ chính, phòng còn lại làm phòng ngủ phụ, đều trang trí rất đơn giản.
“Anh ngồi một lát, tôi đi đun nước.” Thượng Chi Đào nói với anh rồi đi đun nước.
Loan Niệm đứng trước mặt tường sách, rút ngẫu nhiên một cuốn sách, thấy một trang ghi chú kẹp ở ngay trang đầu, thể chữ mạnh mẽ khỏe khoắn, nhưng không phải chữ của Thượng Chi Đào.
Chữ của Thượng Chi Đào không phải thế này. Loan Niệm nhẹ nhàng đặt sách về chỗ cũ.
“Uống nước ấm được không? Trong nhà không có đồ uống lạnh, vẫn chưa kịp mua. Hơn nữa lớn tuổi rồi, ít uống đồ lạnh thôi.”
...
Loan Niệm vô thức định nói lại cô, nhớ ra cánh Đàm Miễn đã dặn đi dặn lại trước khi anh tới đây: “Đừng có làm hỏng chuyện.” Thế là anh nuốt lời vào trong bụng, nhận lấy cốc nước từ Thượng Chi Đào.
“Vừa rồi em sao thế?”
“Không có gì, chỉ là vừa mới nhận được tiền thế chấp nhà, trong lòng hơi khó chịu.”
“Sao lại thế chấp nhà?”
“Vì công ty chúng tôi sắp không cầm cự được nữa. Năm nay các công ty tổ chức sự kiện đã giảm sút, tiền lương nhân viên và tiền thuê nhà đều cần tiền, còn chưa thu hồi được mấy trăm ngàn tiền nợ.”
“Ừm.” Loan Niệm đáp lại một tiếng, cúi đầu uống nước.
“Anh muốn nói gì? Nói đi.”
“Tôi muốn nói là, em bị sao vậy? Em mở công ty mà không chuẩn bị đường lùi sao? Cứ một mực đi hết một con đường? À, em muốn làm đại lý quảng cáo, thế thì tại sao em không bắt đầu làm từ sớm đi?” Cuối cùng Loan Niệm vẫn không nhịn được, lúc anh nghiêm túc thì cực kỳ đáng sợ.
“Tôi không có vốn khởi động.”
“Tôi có.”
Loan Niệm đáp một câu “tôi có” khiến Thượng Chi Đào lặng thinh. Cô nhìn anh, trước kia cô hay trông cậy vào anh, bất luận gặp phải chuyện gì cô đều nghĩ: Mình phải đi thỉnh giáo Luke, Luke sẽ chỉ cho mình biết. Nhưng vây giờ cô đã bỏ kiểu dựa dẫm đó, xây dựng tư duy của mình, thậm chí cô không muốn ỷ lại anh như thế nữa.
Cô đặt thẻ ngân hàng lên trên bàn, “Tôi đã thế chấp nhà, bán xe, tôi còn một ít tiền tiết kiệm. Tôi có thể làm lại từ đầu.”
“Loan Niệm, tôi không cần anh giúp tôi. Dù tôi biết đề nghị của anh xuất phát từ lòng tốt, nhưng cảm ơn anh, lần này tôi muốn dựa vào chính mình, sau này tôi cũng muốn dựa vào chính mình.”
Thượng Chi Đào không thích dựa dẫm.
Dù cô đã quyến chiến đến cùng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mất hết mọi thứ, nhưng cô vẫn muốn làm chuyện này thành công, vì dù sao vẫn còn mười mấy con người đang chờ quyết sách của cô.
“Vậy vừa nãy em khóc cái gì?”
“... Tôi không biết, tôi muốn khóc thì khóc, tôi khóc còn cần nghĩ sẵn lý do sao?”
Luc cảm nhận được bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, đột nhiên đứng dậy, chạy đến ngồi giữa hai người, lè lưỡi ra.
“Em không cần nghĩ lí do khóc, nhưng giờ thì em cần nghĩ xem tôi không có quần áo để mặc thì làm thế nào?”
“Ý gì thế? Cái anh đang mặc không phải quần áo sao?”
“Tôi không thích mặc quần áo bẩn ra đường.”
“Bây giờ tôi mua cho anh ngay.”
Thượng Chi Đào đứng dậy đi ra ngoài, Loan Niệm theo đuôi cô cùng ra ngoài.
“Không phải anh không thích mặc đồ dơ ra đường sao?”
“Mua quần áo không cần thử à? Em biết kích cỡ của tôi không?”
“Mua một bộ tùy tiện là được rồi chứ gì?”
“Tôi chưa bao giờ tùy tiện.”
Thượng Chi Đào không có xe, Loan Niệm cũng không lái xe tới đây, hai người ra đường rồi cứ vậy đứng bên đường. Loan Niệm xỏ tay vào túi nhìn giọt mồ hôi vẫn đậu trên chóp mũi của Thượng Chi Đào, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên đi công tác ở Quảng Châu, lúc ăn cơm anh vô tình lướt qua gương mặt cô và có một thoáng thất thần.
“Cảm giác trắng tay thế nào?” Loan Niệm lên tiếng hỏi cô.
Thượng Chi Đào ngẩng lên nhìn anh, “Rất tệ, nhưng cũng rất sướng. Suy cho cùng tôi cũng là một tay cờ bạc.” Nói xong cô bất chợt bật cười, vẫn là cô gái hoạt bát ấy.
Thế thì chúc em thành công nhé!
Dường như hai người chưa từng đi mua sắm với nhau.
Vào trung tâm thương mại, Thượng Chi Đào định đi thẳng về phía cửa hàng đồ nam, nhưng Loan Niệm lại rẽ vào tiệm cà phê, gọi một cốc Americano đá, một lon soda và một miếng bánh kem rồi ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Anh đưa lon soda cho Thượng Chi Đào, hai người ngồi đối diện nhau.
Thời tiết mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân rất dễ chịu, hiếm khi nào họ không cãi vã, cũng buông xuống tất thảy chuyện đã qua, ngồi cùng nhau.
Loan Niệm kể một số chuyện cho Thượng Chi Đào.
Anh nhắc đến chuyện bố mẹ mình đã về nước, tuần nào anh cũng vào trong nội thành để ăn cơm với họ. Cũng nói về chuyện của Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên mà Thượng Chi Đào đã gặp, kể cô nghe về Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi, Trần Khoan Niên và Tiêu Muội.
Anh nói câu được câu chăng, nhưng cô đều chăm chú nghe.
Lúc nhắc đến Trần Khoan Niên, Thượng Chi Đào nói: “Cảm ơn anh ấy. Anh ấy đã chi trả các khoản còn lại của buổi triển lãm sưu tầm kịp thời, đúng dịp chuẩn bị trả lương.”
Loan Niệm nhếch khóe miệng. Trần Khoan Niên không dám thanh toán chậm trễ, vì anh theo dõi anh ta chuyển khoản.
“Thế là em chuẩn bị làm đại lý quảng cáo kiểu gì?” Loan Niệm nghiêm túc hỏi cô.
“Tôi có một người bạn, bây giờ đang phụ trách mảng thương mại hóa trong công ty dotcom. Tôi đã tìm hiểu một số tình hình trong lĩnh vực này hiện nay từ anh ấy, cũng chuẩn bị đi học.”
“Học cái gì?”
“Các chứng chỉ trong ngành quảng cáo.” Thượng Chi Đào thoáng nghĩ ngợi, “Quảng cáo trên internet khác hình thức quảng cáo trước đây của Lăng Mỹ. Mặc dù logic cơ bản tương đồng, nhưng rất nhiều cách hoạt động khác nhau. Vì vậy, tôi dự định cho cả công ty đi thi lấy chứng chỉ, chưa vội bắt tay vào việc ngay, mà lấy được chứng chỉ trước đã.”
Loan Niệm gật đầu, “Khách hàng thì sao? Đợi hình thành hệ thống quảng cáo và tìm thị trường thì khách hàng đã bị chiếm hết rồi.”
“Trước đây có một số siêu thị cao cấp và công ty bất động sản từng hợp tác đồng ý bỏ tiền để chúng tôi thử nghiệm. Vì thế tôi muốn gia nhập hai lĩnh vực này trước tiên.”
“Tốt lắm.”
“Anh không có lời khuyên nào sao?”
“Chẳng phải em muốn dựa vào bản thân sao?”
“Nhưng tôi có thể nghe lời khuyên của anh.”
“Lời khuyên của tôi chính là, tin tưởng chính em.” Loan Niệm đứng dậy, “Đi mua quần áo thôi.”
“Được.”
Thượng Chi Đào dẫn anh lên tầng chuyên đồ nam, “Anh chọn một cửa hàng đi, tôi không biết anh thích thương hiệu nào.”
Loan Niệm rẽ bừa vào một cửa hàng, chỉ vào một món đồ: “Bộ này đi.”
Nhân viên bán hàng thấy anh cực kỳ có khí chất, bèn khuyên anh: “Bây giờ đang giảm giá, có thể mua thêm mấy bộ.”
Loan Niệm quay lại hỏi Thượng Chi Đào: “Hai bộ nhé?”
Người ngoài nhìn lại tưởng anh được bao nuôi.
Thượng Chi Đào ngây ra một lúc, đáp: “Một bộ.”
“Vậy thì em trả tiền.”
“?”
“Chứ sao nữa? Tôi trả? Sao lại thế?”
Thượng Chi Đào nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của nhân viên bán hàng, không muốn đôi co với anh, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng, “Sao anh không thay luôn?”
“Chưa giặt.”
Trước đây Thượng Chi Đào đã biết Loan Niệm có chứng cuồng sạch sẽ nhẹ, không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy mà chứng cuồng sạch sẽ của anh vẫn còn. Nhưng bây giờ cô đã biết tôn trọng tính đa dạng của con người hơn, chỉ gật đầu, “Vậy mang về giặt rồi hãy mặc.”
“Ừ.”
Trời đã về chiều, Loan Niệm nhìn cô đứng trong ánh hoàng hôn, trông hết sức trong trẻo, trái tim lại gợn sóng.
“Thượng Chi Đào, ngày mai tôi vẫn đến thăm Luc rồi ra sân bay. Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ còn đến nữa.”
“Anh có thể đến thăm Luc bất cứ lúc nào.”
“Ừ.”
Loan Niệm tiến một bước lại gần cô, nhìn cô và nói: “Có một chuyện tôi nghĩ tôi cần phải tự mình nói cho em. Lần em tranh chức chuyên gia năm đó, có hai bản đánh giá bất thường, không phải do tôi chấm. Nếu em còn nhớ, cái bản có tổng điểm cao nhất là tôi chấm. Em vẫn luôn muốn tôi công tâm, tôi đã làm thế rồi. Giờ tôi hỏi em một câu, em có tin tôi không?”
Mắt Thượng Chi Đào nóng lên. Thực ra cô đã biết chuyện này, cô rời khỏi công ty chưa đầy nửa năm, Grace cũng bị buộc rời khỏi Lăng Mỹ vì nhận hối lộ và cạnh tranh không chính đáng. Với tính cách của Loan Niệm thì đáng lẽ anh muốn tống cô ta vào tù, nhưng con cô ta còn nhỏ, Loan Niệm đã động lòng trắc ẩn. Còn một bản đánh giá chấm điểm thấp nhất do một chuyên gia khác chấm. Công ty đã gửi email thông báo cho toàn bộ nhân viên, sau khi cô nối lại liên lạc với Lumi, cô ấy đã gửi cho cô ảnh chụp màn hình ngay tức thì và nói với cô rằng: “Cô xứng đáng.”
“Cho nên, bài đánh giá của tôi cũng đại diện cho thái độ của tôi với em. Nếu em cảm thấy lúc mới vào Lăng Mỹ năng lực của em rất kém, không đủ tự tin, thậm chí lúc ra đi cũng cho là tôi coi thường em, vậy thì tôi muốn đính chính lại là, thời điểm em mới vào công ty quả thực rất kém, nhưng khi em ra đi, em là nhân viên giỏi nhất mà tôi từng dẫn dắt.”
Thượng Chi Đào nhớ lại sáu năm vượt bao chông gai, sáu năm không dám dừng bước một giây phút nào, sáu năm cắn răng tiến về phía trước.
Cô rớm nước mắt, nói với Loan Niệm: “Cảm ơn.”
“Em có thể khóc, không phải kiềm nén. Hôm nay cũng chẳng phải chưa khóc lần nào.”
Loan Niệm đúng là người biết làm cụt hứng, anh có thể tạt gáo nước lạnh vào bạn bất cứ lúc nào. Thượng Chi Đào bật cười phát bực vì anh, giơ tay lau nước mắt, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Loan Niệm xoay người rời đi.
Bọn Đàm Miễn nói với anh rằng: “Người với người, phải mang trái tim ra mà trao đổi.” Anh cũng vừa bắt đầu học cách yêu, tình yêu là một quá trình tu luyện dài lâu. Chỉ là anh bắt đầu học quá muộn, anh đã bỏ lỡ thời điểm Thượng Chi Đào yêu anh.
Thượng Chi Đào nhìn Loan Niệm rời đi. Sau khi về nhà, cô mở một cuộc họp trực tuyến, các cộng sự của cô đều đã có mặt. Phó Đống dẫn dắt mấy người chuyển sang làm mảng kinh doanh, những người còn lại được cử đến chỗ bạn học của Phó Đống là Phương Khả để làm cộng tác viên chạy quảng cáo và đưa vào kinh doanh cùng những cô gái khác.
Thượng Chi Đào nói ở trong cuộc họp: “Tôi biết chúng ta khởi đầu đã muộn, tôi cũng biết đây gần như không phải thời cơ tốt nhất, nhưng tôi đã thế chấp nhà và bán xe và không định quay đầu lại.”
“Vì thế, các chiến hữu, có thể bắt đầu chiến đấu rồi chứ?”
Ngày hôm ấy cô hoàn toàn suy sụp, dắt Luc rời khỏi nhà anh rồi đi rất lâu rất lâu trong trời tuyết. Loan Niệm vẫn nhớ ngày hôm ấy, anh đi theo sau cô, nhưng chưa từng tiến lên phía trước.
Sau này anh từng hối hận vô số lần, tại sao khi cô khóc nức nở anh không tiến tới ôm lấy cô?
Loan Niệm bước tới trước mặt cô, thở dài, ôm cô vào lòng. Thượng Chi Đào tựa đầu lên ngực anh, giữa hai người vẫn còn khoảng cách, Thượng Chi Đào cứ thế khóc một trận. Nước mắt thấm ướt ngực áo Loan Niệm, ngấm vào trái tim anh. Anh muốn ra sức ôm cô, nhưng lại cảm nhận được sự kháng cự của cô. Thế là anh buông tay, để mặc cô tựa đầu lên ngực anh.
Chờ cô lau khô nước mắt, cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, nói cảm ơn anh rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra, lùi lại một bước.
“Anh đến thăm Luc sao?”
“Ừ. Vốn định đến sau khi dỡ bỏ phong tỏa, nhưng bị nhiều việc quấn chân.”
“Được rồi, để tôi dẫn Luc xuống, anh chờ chút nhé.”
Thượng Chi Đào lên lầu đưa Luc xuống, hai người đã mấy tháng không gặp nhau, Luc lại như phát điên một lần nữa. Ngậm dây xích của mình đưa cho Loan Niệm, bắt Loan Niệm đưa nó đi dạo hết vòng này tới vòng khác, trong lúc đó Thượng Chi Đào đã nhắc nó phải về nhà hai lần, Luc cứ vậy ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu ra sau, không chịu về nhà.
“Không sao, để tôi dắt nó đi một lúc nữa.”
“Không cần đâu, anh lên nhà chơi với nó đi.”
“Có tiện không?” Loan Niệm hỏi cô.
Trước đây Loan Niệm có bao giờ hỏi cô có tiện hay không? Vì anh muốn làm gì là làm nấy, mãi mãi tùy hứng. Thượng Chi Đào nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp: “Tiện, anh lên đi.”
Luc nghe thấy vậy, lập tức kéo Loan Niệm chạy lên đằng trước: Mau, về nhà.
Nó vừa vào nhà là uống hết nửa bát nước, chạy bên ngoài lâu như vậy khát gần chết. Uống xong hừ một tiếng nằm phịch xuống đất, nhìn Loan Niệm và Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào lấy một đôi dép cho Loan Niệm, chỉ vào sofa, “Ngồi đi.”
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên Loan Niệm vào trong nhà Thượng Chi Đào, nhà của cô được trang trí rất ấm cúng, nhất là mặt tường sách trong phòng khách, trông ấm áp vô cùng.
“Thăm quan chút nhé?” Anh hỏi Thượng Chi Đào.
“Được.”
Thượng Chi Đào đưa Loan Niệm đi thăm quan nhà cô, cô cải tạo một phòng ngủ thành phòng tập thể hình, hai phòng ngủ khác thì một phòng làm phòng ngủ chính, phòng còn lại làm phòng ngủ phụ, đều trang trí rất đơn giản.
“Anh ngồi một lát, tôi đi đun nước.” Thượng Chi Đào nói với anh rồi đi đun nước.
Loan Niệm đứng trước mặt tường sách, rút ngẫu nhiên một cuốn sách, thấy một trang ghi chú kẹp ở ngay trang đầu, thể chữ mạnh mẽ khỏe khoắn, nhưng không phải chữ của Thượng Chi Đào.
Chữ của Thượng Chi Đào không phải thế này. Loan Niệm nhẹ nhàng đặt sách về chỗ cũ.
“Uống nước ấm được không? Trong nhà không có đồ uống lạnh, vẫn chưa kịp mua. Hơn nữa lớn tuổi rồi, ít uống đồ lạnh thôi.”
...
Loan Niệm vô thức định nói lại cô, nhớ ra cánh Đàm Miễn đã dặn đi dặn lại trước khi anh tới đây: “Đừng có làm hỏng chuyện.” Thế là anh nuốt lời vào trong bụng, nhận lấy cốc nước từ Thượng Chi Đào.
“Vừa rồi em sao thế?”
“Không có gì, chỉ là vừa mới nhận được tiền thế chấp nhà, trong lòng hơi khó chịu.”
“Sao lại thế chấp nhà?”
“Vì công ty chúng tôi sắp không cầm cự được nữa. Năm nay các công ty tổ chức sự kiện đã giảm sút, tiền lương nhân viên và tiền thuê nhà đều cần tiền, còn chưa thu hồi được mấy trăm ngàn tiền nợ.”
“Ừm.” Loan Niệm đáp lại một tiếng, cúi đầu uống nước.
“Anh muốn nói gì? Nói đi.”
“Tôi muốn nói là, em bị sao vậy? Em mở công ty mà không chuẩn bị đường lùi sao? Cứ một mực đi hết một con đường? À, em muốn làm đại lý quảng cáo, thế thì tại sao em không bắt đầu làm từ sớm đi?” Cuối cùng Loan Niệm vẫn không nhịn được, lúc anh nghiêm túc thì cực kỳ đáng sợ.
“Tôi không có vốn khởi động.”
“Tôi có.”
Loan Niệm đáp một câu “tôi có” khiến Thượng Chi Đào lặng thinh. Cô nhìn anh, trước kia cô hay trông cậy vào anh, bất luận gặp phải chuyện gì cô đều nghĩ: Mình phải đi thỉnh giáo Luke, Luke sẽ chỉ cho mình biết. Nhưng vây giờ cô đã bỏ kiểu dựa dẫm đó, xây dựng tư duy của mình, thậm chí cô không muốn ỷ lại anh như thế nữa.
Cô đặt thẻ ngân hàng lên trên bàn, “Tôi đã thế chấp nhà, bán xe, tôi còn một ít tiền tiết kiệm. Tôi có thể làm lại từ đầu.”
“Loan Niệm, tôi không cần anh giúp tôi. Dù tôi biết đề nghị của anh xuất phát từ lòng tốt, nhưng cảm ơn anh, lần này tôi muốn dựa vào chính mình, sau này tôi cũng muốn dựa vào chính mình.”
Thượng Chi Đào không thích dựa dẫm.
Dù cô đã quyến chiến đến cùng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mất hết mọi thứ, nhưng cô vẫn muốn làm chuyện này thành công, vì dù sao vẫn còn mười mấy con người đang chờ quyết sách của cô.
“Vậy vừa nãy em khóc cái gì?”
“... Tôi không biết, tôi muốn khóc thì khóc, tôi khóc còn cần nghĩ sẵn lý do sao?”
Luc cảm nhận được bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, đột nhiên đứng dậy, chạy đến ngồi giữa hai người, lè lưỡi ra.
“Em không cần nghĩ lí do khóc, nhưng giờ thì em cần nghĩ xem tôi không có quần áo để mặc thì làm thế nào?”
“Ý gì thế? Cái anh đang mặc không phải quần áo sao?”
“Tôi không thích mặc quần áo bẩn ra đường.”
“Bây giờ tôi mua cho anh ngay.”
Thượng Chi Đào đứng dậy đi ra ngoài, Loan Niệm theo đuôi cô cùng ra ngoài.
“Không phải anh không thích mặc đồ dơ ra đường sao?”
“Mua quần áo không cần thử à? Em biết kích cỡ của tôi không?”
“Mua một bộ tùy tiện là được rồi chứ gì?”
“Tôi chưa bao giờ tùy tiện.”
Thượng Chi Đào không có xe, Loan Niệm cũng không lái xe tới đây, hai người ra đường rồi cứ vậy đứng bên đường. Loan Niệm xỏ tay vào túi nhìn giọt mồ hôi vẫn đậu trên chóp mũi của Thượng Chi Đào, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên đi công tác ở Quảng Châu, lúc ăn cơm anh vô tình lướt qua gương mặt cô và có một thoáng thất thần.
“Cảm giác trắng tay thế nào?” Loan Niệm lên tiếng hỏi cô.
Thượng Chi Đào ngẩng lên nhìn anh, “Rất tệ, nhưng cũng rất sướng. Suy cho cùng tôi cũng là một tay cờ bạc.” Nói xong cô bất chợt bật cười, vẫn là cô gái hoạt bát ấy.
Thế thì chúc em thành công nhé!
Dường như hai người chưa từng đi mua sắm với nhau.
Vào trung tâm thương mại, Thượng Chi Đào định đi thẳng về phía cửa hàng đồ nam, nhưng Loan Niệm lại rẽ vào tiệm cà phê, gọi một cốc Americano đá, một lon soda và một miếng bánh kem rồi ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Anh đưa lon soda cho Thượng Chi Đào, hai người ngồi đối diện nhau.
Thời tiết mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân rất dễ chịu, hiếm khi nào họ không cãi vã, cũng buông xuống tất thảy chuyện đã qua, ngồi cùng nhau.
Loan Niệm kể một số chuyện cho Thượng Chi Đào.
Anh nhắc đến chuyện bố mẹ mình đã về nước, tuần nào anh cũng vào trong nội thành để ăn cơm với họ. Cũng nói về chuyện của Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên mà Thượng Chi Đào đã gặp, kể cô nghe về Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi, Trần Khoan Niên và Tiêu Muội.
Anh nói câu được câu chăng, nhưng cô đều chăm chú nghe.
Lúc nhắc đến Trần Khoan Niên, Thượng Chi Đào nói: “Cảm ơn anh ấy. Anh ấy đã chi trả các khoản còn lại của buổi triển lãm sưu tầm kịp thời, đúng dịp chuẩn bị trả lương.”
Loan Niệm nhếch khóe miệng. Trần Khoan Niên không dám thanh toán chậm trễ, vì anh theo dõi anh ta chuyển khoản.
“Thế là em chuẩn bị làm đại lý quảng cáo kiểu gì?” Loan Niệm nghiêm túc hỏi cô.
“Tôi có một người bạn, bây giờ đang phụ trách mảng thương mại hóa trong công ty dotcom. Tôi đã tìm hiểu một số tình hình trong lĩnh vực này hiện nay từ anh ấy, cũng chuẩn bị đi học.”
“Học cái gì?”
“Các chứng chỉ trong ngành quảng cáo.” Thượng Chi Đào thoáng nghĩ ngợi, “Quảng cáo trên internet khác hình thức quảng cáo trước đây của Lăng Mỹ. Mặc dù logic cơ bản tương đồng, nhưng rất nhiều cách hoạt động khác nhau. Vì vậy, tôi dự định cho cả công ty đi thi lấy chứng chỉ, chưa vội bắt tay vào việc ngay, mà lấy được chứng chỉ trước đã.”
Loan Niệm gật đầu, “Khách hàng thì sao? Đợi hình thành hệ thống quảng cáo và tìm thị trường thì khách hàng đã bị chiếm hết rồi.”
“Trước đây có một số siêu thị cao cấp và công ty bất động sản từng hợp tác đồng ý bỏ tiền để chúng tôi thử nghiệm. Vì thế tôi muốn gia nhập hai lĩnh vực này trước tiên.”
“Tốt lắm.”
“Anh không có lời khuyên nào sao?”
“Chẳng phải em muốn dựa vào bản thân sao?”
“Nhưng tôi có thể nghe lời khuyên của anh.”
“Lời khuyên của tôi chính là, tin tưởng chính em.” Loan Niệm đứng dậy, “Đi mua quần áo thôi.”
“Được.”
Thượng Chi Đào dẫn anh lên tầng chuyên đồ nam, “Anh chọn một cửa hàng đi, tôi không biết anh thích thương hiệu nào.”
Loan Niệm rẽ bừa vào một cửa hàng, chỉ vào một món đồ: “Bộ này đi.”
Nhân viên bán hàng thấy anh cực kỳ có khí chất, bèn khuyên anh: “Bây giờ đang giảm giá, có thể mua thêm mấy bộ.”
Loan Niệm quay lại hỏi Thượng Chi Đào: “Hai bộ nhé?”
Người ngoài nhìn lại tưởng anh được bao nuôi.
Thượng Chi Đào ngây ra một lúc, đáp: “Một bộ.”
“Vậy thì em trả tiền.”
“?”
“Chứ sao nữa? Tôi trả? Sao lại thế?”
Thượng Chi Đào nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của nhân viên bán hàng, không muốn đôi co với anh, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng, “Sao anh không thay luôn?”
“Chưa giặt.”
Trước đây Thượng Chi Đào đã biết Loan Niệm có chứng cuồng sạch sẽ nhẹ, không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy mà chứng cuồng sạch sẽ của anh vẫn còn. Nhưng bây giờ cô đã biết tôn trọng tính đa dạng của con người hơn, chỉ gật đầu, “Vậy mang về giặt rồi hãy mặc.”
“Ừ.”
Trời đã về chiều, Loan Niệm nhìn cô đứng trong ánh hoàng hôn, trông hết sức trong trẻo, trái tim lại gợn sóng.
“Thượng Chi Đào, ngày mai tôi vẫn đến thăm Luc rồi ra sân bay. Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ còn đến nữa.”
“Anh có thể đến thăm Luc bất cứ lúc nào.”
“Ừ.”
Loan Niệm tiến một bước lại gần cô, nhìn cô và nói: “Có một chuyện tôi nghĩ tôi cần phải tự mình nói cho em. Lần em tranh chức chuyên gia năm đó, có hai bản đánh giá bất thường, không phải do tôi chấm. Nếu em còn nhớ, cái bản có tổng điểm cao nhất là tôi chấm. Em vẫn luôn muốn tôi công tâm, tôi đã làm thế rồi. Giờ tôi hỏi em một câu, em có tin tôi không?”
Mắt Thượng Chi Đào nóng lên. Thực ra cô đã biết chuyện này, cô rời khỏi công ty chưa đầy nửa năm, Grace cũng bị buộc rời khỏi Lăng Mỹ vì nhận hối lộ và cạnh tranh không chính đáng. Với tính cách của Loan Niệm thì đáng lẽ anh muốn tống cô ta vào tù, nhưng con cô ta còn nhỏ, Loan Niệm đã động lòng trắc ẩn. Còn một bản đánh giá chấm điểm thấp nhất do một chuyên gia khác chấm. Công ty đã gửi email thông báo cho toàn bộ nhân viên, sau khi cô nối lại liên lạc với Lumi, cô ấy đã gửi cho cô ảnh chụp màn hình ngay tức thì và nói với cô rằng: “Cô xứng đáng.”
“Cho nên, bài đánh giá của tôi cũng đại diện cho thái độ của tôi với em. Nếu em cảm thấy lúc mới vào Lăng Mỹ năng lực của em rất kém, không đủ tự tin, thậm chí lúc ra đi cũng cho là tôi coi thường em, vậy thì tôi muốn đính chính lại là, thời điểm em mới vào công ty quả thực rất kém, nhưng khi em ra đi, em là nhân viên giỏi nhất mà tôi từng dẫn dắt.”
Thượng Chi Đào nhớ lại sáu năm vượt bao chông gai, sáu năm không dám dừng bước một giây phút nào, sáu năm cắn răng tiến về phía trước.
Cô rớm nước mắt, nói với Loan Niệm: “Cảm ơn.”
“Em có thể khóc, không phải kiềm nén. Hôm nay cũng chẳng phải chưa khóc lần nào.”
Loan Niệm đúng là người biết làm cụt hứng, anh có thể tạt gáo nước lạnh vào bạn bất cứ lúc nào. Thượng Chi Đào bật cười phát bực vì anh, giơ tay lau nước mắt, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Loan Niệm xoay người rời đi.
Bọn Đàm Miễn nói với anh rằng: “Người với người, phải mang trái tim ra mà trao đổi.” Anh cũng vừa bắt đầu học cách yêu, tình yêu là một quá trình tu luyện dài lâu. Chỉ là anh bắt đầu học quá muộn, anh đã bỏ lỡ thời điểm Thượng Chi Đào yêu anh.
Thượng Chi Đào nhìn Loan Niệm rời đi. Sau khi về nhà, cô mở một cuộc họp trực tuyến, các cộng sự của cô đều đã có mặt. Phó Đống dẫn dắt mấy người chuyển sang làm mảng kinh doanh, những người còn lại được cử đến chỗ bạn học của Phó Đống là Phương Khả để làm cộng tác viên chạy quảng cáo và đưa vào kinh doanh cùng những cô gái khác.
Thượng Chi Đào nói ở trong cuộc họp: “Tôi biết chúng ta khởi đầu đã muộn, tôi cũng biết đây gần như không phải thời cơ tốt nhất, nhưng tôi đã thế chấp nhà và bán xe và không định quay đầu lại.”
“Vì thế, các chiến hữu, có thể bắt đầu chiến đấu rồi chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook