Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa
-
Chương 13
Khi tỉnh lại tôi có thể nhìn ánh nắng ngoài trời để biết giờ đã quá trưa. Có một cốc nước trên chiếc bàn cạnh giường và tôi uống từng ngụm vẻ rất khát. Dạ dày và đầu tôi vẫn không tỉnh táo nhưng khá hơn nhiều lúc chúng mới ngấm rượu. Tôi đứng dậy, mặc quần áo và buộc lại mái tóc. Trước khi xuống lầu, tôi dừng bước trên đầu cầu thang, cảm thấy hơi xấu hổ về cách mà tôi xử lí thông tin về Cuộc dẹp loạn đường phố. Cuộc trốn chạy lang thang, uống rượu với ông Haymitch, rồi khóc. Bị rơi vào tình huống như vậy, tôi đoán tôi xứng đáng với một ngày được hưởng đặc ân. Dù thế nhưng tôi mừng là các máy ghi hình không ở đây.
Khi xuống dưới lầu, mẹ tôi và Prim lại ôm tôi lần nữa, nhưng họ không quá bày tỏ cảm xúc. Tôi biết họ đang giấu nhiều chuyện để khiến mọi thứ trở nên dễ dàng với tôi. Nhìn khuôn mặc Prim xem, thật khó tưởng tượng em ấy là cô gái nhỏ bé yếu đuối mà tôi bỏ lại phía sau trong buổi tuyển chọn 9 tháng trước. Sự kết hợp giữa thử thách và tất cả những thứ – vẻ tàn bạo của quận, cuộc diễu hành đầy rẫy bệnh tật và thương tổn mà em phải tự chữa cho mình khi mẹ tôi quá bận rộn – những thứ này đã làm cho em như tăng thêm nhiều tuổi. Em cũng trưởng thành hơn một chút; chúng tôi thực ra giờ đã cao gần bằng nhau, nhưng đó không phải là thứ làm em như thêm nhiều tuổi.
Mẹ múc ra một chén nước súp cho tôi và tôi hỏi mẹ thêm chén thứ hai cho ông Haymitch. Rồi tôi băng qua bãi cát tới nhà ông ấy. Ông ấy chỉ mới ngủ dậy và nhận lấy bát nước mà không bình luận thêm gì. Chúng tôi ngồi đó, gần như im lặng, nhấp ngụm nước súp và ngắm nhìn mặt trời lên qua ô cửa sổ phòng khách nhà ông. Tôi nghe thấy ai đó đang bước đi lên lầu và cho đó là bà Hazelle, nhưng vài phút sau Peeta bước xuống và sau cùng quẳng một thùng các tông toàn chai rượu rỗng xuống mặt bàn.
“ Đây, xong” cậu ấy nói.
Những chiếc chai thu hút mọi sự chú ý của ông Haymitch, nên tôi lên tiếng.
“ Cái gì xong?”.
“ Tớ đã đổ hết rượu xuống ống cống” Peeta nói.
Điều đó dường như làm ông Haymitch giật nảy lên khỏi trạng thái sững sờ và ông thọc tay vào cái hộp với vẻ không thể tin nổi.
“ Cậu đã làm gì cơ?”.
“ Tớ quẳng đi một lô rồi” Peeta nói.
“ Ông ấy rồi sẽ mua nhiều hơn thôi” tôi nói.
“ Không đâu” Peeta đáp “ Tớ đã đi xuống chỗ bà Ripper sáng nay và bảo với bà ấy tớ sẽ lật tung chỗ bà ấy trong một khắc nếu bà ấy bán rượu cho cả hai người. Tớ cũng thanh toán cho bà ấy nữa, đó là kế sách tốt, nhưng tớ không nghĩ bà ấy lại muốn quay lại với sự giam cầm của bọn lính canh đâu”.
Ông Haymitch giật lấy con dao nhưng Peeta lại làm chệch nó đi quá dễ dàng. Sự cáu giận dâng lên trong tôi “Những gì ông ấy làm không phải là việc của cậu”.
“Đó hoàn toàn là việc của tớ. Dù nó gây bất hòa nhưng cả hai chúng ta sẽ phải ở trong đấu trường lần nữa với kẻ còn lại sẽ là người cố vấn. Chúng ta không thể có một kẻ nghiện rượu trong nhóm được. Đặc biệt càng không phải là cậu. Katniss” Peeta nói với tôi.
“Gì cơ?” tôi lắp bắp vẻ căm phẫn. Điều đó sẽ thuyết phục hơn nếu tôi vẫn không quá choáng váng.
“Tối qua là lần duy nhất tớ uống say” “Phải rồi, và hãy xem dáng vẻ của cậu đi” Peeta đáp.
Tôi không biết tôi đã trông đợi điều gì vào lần gặp đầu tiên với Peeta sau buổi tuyên bố. Vài cái ôm hôn. Có lẽ cả sự thoải mái nữa. Không phải thế này. Tôi quay sang ông Haymitch “Đừng lo.Cháu sẽ mang cho ông thêm nhiều rượu”.
“Rồi tớ sẽ vác hai người lên. Và để hai người tỉnh dậy trong kho hàng” Peeta nói.
“Cách giải quyết cho việc này là gì?” ông Haymitch hỏi.
“ Cách giải quyết là hai người sẽ trở về nhà từ Capitol. Một là cố vấn và một là kẻ chiến thắng.” Peeta nói “Bà Effie đã gửi cháu tất cả cuộc phim về toàn bộ những kẻ chiến thắng còn sống. Chúng ta sẽ xem trận đấu của họ và học hỏi mọi thứ về cách họ chiến đấu thế nào. Chúng ta sẽ tăng cân và trở nên khỏe mạnh. Rồi bắt đầu hành động như những kẻ nhà nghề. Một trong chúng ta sẽ trở thành nhà vô địch lần nữa bất kể có thích hay không” Cậu ta xông ra khỏi phòng, đóng sầm cửa trước.
Ông Haymitch và tôi co người lại vì tiếng đóng cửa.
“Cháu không thích những người tự cho là mình đúng” tôi nói.
“Như việc gì?” ông Haymitch hỏi, bắt đầu hớp phần còn lại của chiếc chai rỗng.
“Bác và cháu. Đó là những kẻ mà cậu ấy định cho về nhà” tôi nói.
“Chà, sau đó chúng ta sẽ cười nhạo cậu ta” ông Haymitch đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook