Tầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập.

Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy.

Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ.


Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như trong những tiểu thuyết mà cô hay đọc lúc còn trẻ, cuộc đời cô bây giờ chính cô còn cảm thấy ghê tởm, buôn ma túy, trốn thuế, có gì mà cô chưa từng làm.

Thứ tươi đẹp nhất cuộc đời cô có lẽ là con trai cô, cô sẽ không bao giờ quên được đôi Tay nho nhỏ, cái miệng bé xíu đôi mắt đen láy nhìn cô.

Là cô không đủ dũng cảm cô đã có lỗi với bé con của cô.

Ở nơi nào đó liệu bé con của cô sẽ như thế nào sẽ hạnh phúc hay đau khổ sẽ là đứa bé thích cười hay trầm nặng, nghĩ đến con trai hai mắt cô nhòe đi.

Cô đã trở lại dùng sáu năm để cố gắng sáu năm để trở về sáu năm để trở thành một con người mới có cuộc sống mới.

Khi những anh sáng chiếu qua rèm cửa Thanh An cũng tỉnh, giấc ngủ của cô không dài dù có thức khuya đến đâu thì 6 giờ cô cũng sẽ dạy.


Vệ sinh cá nhân song Thanh An pha cho mình một ly cafe nam sơn trước đây cô không thích uống cafe sở thích bây giờ của cô là do cô học được trong sáu năm qua cô thích nhãn hiệu cafe này vì khi uống sẽ đọng lại vị ngọt thơm.

Khi Thanh An ra khỏi nhà đã gần 8 giờ sáng công ty của cô cách nhà không xa chỉ khoảng mười phút lái xe, thấy Thanh An thư ký của cô Tiểu Bình vội đứng dậy: "Thanh Tổng 8 giờ 30 chị có cuộc họp với bên xây dựng H&F."
Thanh An nhàn nhạt gật đầu Tiểu Bình đi theo Thanh An đã 3 năm nay từ khi Phương Thị chỉ là một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản, khi đó Tiểu Bình thật sự không hiểu tại sao Thanh Anh lại nhìn chúng công ty sắp phá sản ấy, từ công ty nhỏ nợ ngập đầu mà chỉ trong ba năm với sự nỗ lực Phương Thị thay da đổi thịt thành tập đoàn lớn có tiếng ở New York vậy mà đang trong thời hoàng kim thì Thanh Tổng lại quyết định chuyển trụ sở về Hà Thành, thở dài tiếc nuối liếc đồng hồ thấy đã đến giờ họp Tiểu Bình cầm theo tài liệu gõ cửa.

“Thanh Tổng đến giờ họp rồi ạ”
Thanh An không vội từ từ đứng dậy đi về phía phòng họp, không ngờ phó tổng của công ty xây dựng H&F lại là Hà Tuyết, năm đó Thanh An và Hà Tuyết cùng được gả vào nhà họ Tô, Thanh An gả cho cậu cả nhà họ Tô, Tô Lai Hà Tuyết gả cho Tô Dưỡng cậu hai nhà họ Tô, nhìn thấy Thanh An, Hà Tuyết rất ngạc nhiên cô không ghét người phụ nữ này khi còn là con dâu nhà họ Tô cô ấy rất kiêu ngạo thậm chí còn có chút đang ghét nhưng sau này những gì Thanh An trải qua lại làm cho người ta thấy thương cảm, bị tước quyền nuôi con, công ty phá sản, buộc tội giết người dường như trong một đêm cô ấy mất hết tất cả.

Do Thanh An vẫn là mợ cả nhà họ Tô lên cha chồng cô Tô Thắng đã dùng mọi tài nguyên để làm cho những bê bối đó trong một đêm biến mất nhưng điều kiện là Thanh Anh phải ra nước ngoài vĩnh viễn không được quay về.


Phục hồi tinh thần Hà Tuyết lên tiếng: "Chị về rồi đã lâu không gặp chị."
Thanh Anh nhẹ cười: "mới về cách đây không lâu."
Sau một hồi đàm phán Thanh An cũng đồng ý ký hợp đồng với H&F, Thanh Anh sau khi quyết định cũng nhàn nhạt lên tiếng: "ngại quá Hạ phó tổng tôi còn có việc hôm khác mời cô ăn cơm."
Hạ Tuyết mỉm cười: "vậy được Thanh tổng đi thong thả.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương