Đau Thương Hóa Yêu Thương
-
8: Không Thể Cứng
“Vốn chỉ là vô tình, hà cớ gì tạo cho nhau nhiều kỷ niệm cơ chứ!”
“Không cần, bên kia sân bay có cổng sau, chúng ta từng người rời đi.
Thả những người trong này ra, chúng ta cũng lấy rất nhiều tiền và trang sức rồi” “Bao vây ở bên ngoài nhiều như vậy liệu có thể đi?”.
“Các người đi trước, ta sẽ ở phía sau ứng cứu các người.
Đi chậm rãi không được phát ra tiếng động”.
Mấy tên áo đen đứng đưa mắt nhìn đi nhìn lại, sau đó gật đầu xem như đồng ý.
Từng người một rời đi vô cùng nhẹ nhàng, những con tin trong tay họ cũng vì vậy mà được thả ra.
Thâm Tình nghĩ chắc chắn cô cũng được thả ra giống như họ, nhưng lại không phải vậy.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô.
Nhưng cô bắt buộc phải đi theo tôi một đoạn đường”
Người đàn ông bên cạnh cô lên tiếng, cô còn chưa nói đồng ý hay không đã bị anh ta kéo dậy chạy về phía sau.
Hắn ta chạy rất nhanh, cô gần như bị kéo theo hắn ta chứ không phải là đi.
Cảnh sát lúc này từ bên ngoài đập cửa chạy vào, bên trong không còn những người bịt mặt nữa, chỉ có những con tin đang ngồi sợ hãi một góc.
Một người đàn ông cảnh sát đi đến, hỏi một trong những người vừa bị bắt làm con tin.
Là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi.
“Chuyện gì đã xảy ra ở trong này vậy? Mấy người không sao chứ?” Anh ta nhìn người đàn ông chết ở dưới đất, đôi lông mày cau lại.
Người phụ nữ ngồi ở dưới đất lắc đầu, cánh tay chỉ về hướng mà Thâm Tình vừa đi qua kia.
Giọng nói run đầy sợ hãi.
“Có một cô gái bị bọn người đó bắt đi rồi.” Nói xong người phụ nữ liền ngất đi.
Có lẽ vì sợ hãi.
Anh cảnh sát cùng người của mình chạy về trước, nhưng không còn hình bóng của một ai nữa.
Thâm Tình bị kéo vào thang máy, sau đó lại bị kéo lên một chiếc xe đã đậu sẵn
bên ngoài.
Người đàn ông kia đẩy cô lên xe, lực vô cùng mạnh, khiến đầu cô đập vào đùi của một người đàn ông đang ngồi bên trong.
Nhưng cô không dám kêu đau, cô chỉnh lại tư thế ngồi lúc này mới nhìn kỹ những người đang ngồi trong xe.
Họ đều là những người ở sân bay, khăn bịt mặt cũng bỏ hết xuống rồi, gương mặt họ vô cùng xa lạ đối với cô.
Một người đàn ông phía sau nhìn cô lên tiếng nói: “Tam Gia, người phụ nữ này thật xinh đẹp, hôm trước em nghe Nhị Gia nói cần phụ nữ, anh nghĩ sao nếu để cô ta cho Nhị Gia?”
Người đàn ông được gọi là Tam Gia không lên tiếng.
Anh ta yên lặng ngồi bên cạnh phó lái, ánh mắt nhìn về phía trước, không hề quan tâm tới những lời nói của người ngồi phía sau.
Một người ngồi phía ghế lái lên tiếng: “Tam Gia của chúng tôi cũng cần phụ nữ mà, tôi nghĩ cô ta vô cùng hợp, dáng người ngon như vậy kia mà.” Sau khi người đàn ông kia nói xong thì những người phía sau thay nhau cười phá lên.
Ai chẳng biết Tam Gia trước giờ chưa từng chạm qua người phụ nữ nào chứ, hắn ta trước giờ luôn ăn chay, không biết ăn thịt.
Hôm nay lại muốn phụ nữ sao, thật đúng là một câu chuyện buồn cười.
“Này, Trịnh Tú, cậu có chắc Tam Gia của cậu cần phụ nữ chứ, tôi quen Tam Gia cũng lâu lắm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy ngài ấy gần gũi với người phụ nữ nào đâu đó”.
Người được gọi là Trịnh Tú vội biện minh cho Tam Gia của mình.
“Đúng là bình thường ngài ấy không gần phụ nữ, bởi vì chưa tìm được người mà ngài ấy thương yêu thôi, nếu như tìm được rồi chắc chắn ngài ấy sẽ không buông tay” “Ha ha..” hàng loạt tiếng ha ha vang lên, không khỏi khiến cho Trịnh Tú khó chịu, anh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hắn ta chỉ yên lặng không nói gì.
“Cười gì chứ, đàn ông ai cũng có thời kỳ không thể “cứng” với phụ nữ mà”
Trịnh Tú vội vàng nói, nói xong câu đó anh vội đưa tay lên bịt miệng mình lại.
Anh thề là vừa rồi anh không cố ý, thật sự là anh không cố ý mà.
Anh khó khăn nuốt nước miếng trong miệng mình xuống, vô cùng khó khăn.
Những người đàn ông kia không nói chuyện nữa, vì nhận được ánh mắt cảnh
20
cáo của người đàn ông ngồi bên ghế phụ.
Trong ánh mắt đó có vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Thâm Tình nhìn theo ánh mắt của những người kia, cô có cảm giác sống lưng của mình chảy rất nhiều mồ hôi, mặc dù bên trong xe vẫn bật máy lạnh những cô lại cảm thấy nóng vô cùng.
Cô không nghe thấy người đàn ông kia trả lời thì trong lòng thầm cầu xin, mong rằng anh ta sẽ không để cô cho người đàn ông tên là Nhị Gia gì đó.
Là hắn ta kéo cô đi, nhất định hắn ta phải lo cho cô, và cô cũng chỉ cần đi theo một mình hắn.
ta.
Mặc dù không biết hắn ta là người như thế nào, nhưng cô cảm thấy người này cô có quen biết.
Thâm Tình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đồng nghiệp của cô có nhớ tới cô khi cô không về khách sạn cùng họ không.
Chắc là có rồi, họ không thấy cô sẽ đi báo cảnh sát, chắc chắn họ sẽ cứu cô thôi.
Thâm Tình tự nói và tự an ủi chính
mình.
Nhưng một lúc sau cô lại lắc đầu, những người kia muốn cô biến mất còn không được, sao có thể cứu cô được chứ, chắc chắn giờ này họ đã tới khách sạn, và nằm trên giường không còn nhớ gì đến cô nữa ấy.
Không biết qua bao lâu, Thâm Tình chỉ mãi suy nghĩ, đến khi chiếc xe dừng lại Thâm Tình mới nhìn ra bên ngoài, cũng chẳng biết trời đã tối từ khi nào.
Đoàn người trên xe từng người một đi xuống, cô cũng bị họ đẩy xuống rất mạnh.
Nếu không đứng vững có thể lúc này cô đang ngồi ở dưới đất với một cái mông ê đau rồi.
“Đi đi, đến nhà rồi!” Một người đàn ông vừa đẩy lưng cô vừa nói.
Thâm Tình quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông được gọi là Tam Gia kia, hắn đang nói điện thoại với ai đó thì phải.
Lúc này cô mới để ý cảnh vật xung quanh, nó giống như một doanh trại cho quân đội vậy, không, nó giống như một doanh trại dành cho những người đi du lịch thì đúng hơn.
Xung quanh có rất nhiều lều, có lều nhỏ, có lều to, mà những thứ này trước giờ Thâm Tình chỉ nhìn qua tivi chứ chưa từng nhìn thấy ngoài đời thực.
Một người đàn ông phía trước đi tới, giọng nói hung mãn, không khác gì mấy tên
xã hội đen cô đã từng xem trong tivi.
“Sao rồi, chúng mày hôm nay đi kiếm được những gì?”
Hắn ta dừng lại một chút, sau đó nói: “Ồ, cái gì đây? Là một người phụ nữ sao, thật xinh đẹp”
Hắn ta nói xong bàn tay dơ bẩn chạm vào gương mặt của cô.
Thâm Tình muốn đẩy ra, nhưng cô càng đẩy thì hắn càng sờ tới, mỗi lúc một mạnh bạo hơn.
Lúc này cô cảm thấy bàn tay của người này còn đáng sợ hơn con dao ở phòng mổ, thật bẩn.
“Anh làm gì? Buông tôi ra!” Thâm Tình nói.
“A, thật là có cá tính nha! Tôi thích, tôi rất thích những cô gái nóng tính, càng nóng tính càng khiến tôi kích thích đó!” Nói xong bàn tay của hắn một lần nữa đưa đến.
Thâm Tình lùi người lại, bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra giữ lấy cô.
Mùi hương quen thuộc kia bao vây cô.
“Nhị Gia, người phụ nữ này là của tôi, anh nể tình một chút đi.
Dù sao cũng là người phụ nữ đầu tiên tôi đưa về doanh trại này.” Thâm Tình quay lại nhìn giọng nói này, cô chắc chắn hắn sẽ cứu cô, bởi vì cô
biết hắn là ai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook