Dâu Tây Ấn
Chương 50: Bôi thuốc

Edit: Bội Bội

____________________________

Gió đêm mùa hạ, trong lúc vừa chạy vừa thở dốc, có làn tóc dài khẽ động, xen lẫn với mùi gia vị đồ nướng, hai người vô tình xích lại gần nhau đến mức ngửi được mùi hương thiếu nữ.

Chắc là gần tới ngày rằm, cho nên ánh trăng trên trời sáng loáng.

Thẩm Tinh Nhược kéo theo Lục Tinh Diên, chạy một mạch đến trước ga tàu điện ngầm vừa nãy cô mới tiễn bọn Thạch Thấm về.

Hai người nhanh chóng chạy xuống thang máy, đi qua cổng bảo vệ, rồi chui ra từ một ga tàu điện ngầm khác cách đó một ngã tư đường.

Đứng ở ngã tư nhìn về phía xa xa đối diện, còn có thể mơ hồ thấy được ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy bên quầy đồ nướng bên kia, nhưng mà không thấy một bóng dáng cảnh sát nào, cũng không biết là có đang đuổi theo hay không.

Thẩm Tinh Nhược chạy như vậy, hơi thở dồn dập đến mức đau nhức, nhưng vẫn không hề ngừng lại giữ chặt lấy Lục Tinh Diên quẹo sang con đường một chiều bên cạnh, nửa chạy nửa bước nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau.

Lục Tinh Diên nói: “Bọn họ chắc sẽ không đuổi tới đâu, đã chạy xa như vậy …”

“Im miệng.”

Thẩm Tinh Nhược vốn đã cảm thấy an toàn rồi, nhưng mà quạ đen Lục Tinh Diên này vừa mở miệng, cô liền không thể yên tâm được nữa, lôi kéo Lục Tinh Diên chạy ra đường một chiều, chạy tới một con đường lớn khác.

Để phòng ngừa vạn nhất, Thẩm Tinh Nhược còn cố ý lôi kéo cậu băng qua đường, chạy đến đường lớn đối diện đón xe taxi.

Thật ra là Lục Tinh Diên rất oan uổng, mấy cảnh sát này đúng là không hề đến bắt bọn họ.

Cục Công an nhận được tin báo của người dân gần đó, ở khu vực gần quầy đồ nướng có người đang mo me kinh doanh gái mại dâm cung cấp dịch vụ cho sinh viên đại học, cho nên mới nhanh chóng xuất cảnh nhằm bắt gian tại giường

Đám choai choai này đánh nhau đơn giản chỉ là trùng hợp đụng phải thời gian xuất cảnh mà thôi.

Đương nhiên, Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược vĩnh viễn không biết việc này.

Cho đến khi lên xe, Thẩm Tinh Nhược mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cái thằng kia …”

Lục Tinh Diên lên xe, muốn giải thích chuyện đột nhiên đánh nhau với Thẩm Tinh Nhược.

Nhưng mà vừa mở miệng, Thẩm Tinh Nhược liền lạnh lùng trừng mắt liếc cậu một cái, “Im miệng.”

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược không phải là không muốn biết chân tướng, dù sao lúc Lục Tinh Diên và cậu con trai kia nói chuyện với nhau, hình như vấn đề có liên quan đến cô.

Nhưng mà cô sợ tài xế xe taxi nghe được thì biến khéo thành vụng, trực tiếp chở hai người họ đến Cục công an.

Chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra, người dân Tinh thành rất thích hành hiệp trượng nghĩa, trước đó chương trình thời sự buổi trưa của Truyền hình Tinh thành có đưa tin, có một người tài xế hư hư thực thực chở một hành khách hút thuốc phiện đưa đến đồn cảnh sát.

Sau khi điều tra thì giật nảy mình, người hành khách này không chỉ hút thuốc phiện, mà còn hút cả ma tuý.

Một đường yên lặng, về đến hồ Lạc Tinh, Thẩm Tinh Nhược mới cho phép Lục Tinh Diên nói chuyện.

Thật ra việc đêm nay chỉ là trùng hợp.

Tinh thành nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, chỉ có sáu quận, diện tích tổng cộng chừng hơn 10000 km vuông, cũng không phải là lớn để có thể đi ăn đồ nướng ở khu làng đại học cũng đụng phải người quen.

Đám người Lục Tinh Diên đi đến quầy đồ nướng ngồi xuống, liền nghe được sau lưng một bàn uống bia uống rượu đế rồi bắt đầu miệng mồm không sạch sẽ.

Vốn dĩ cũng không thèm để ý ai là ai đâu, cho đến khi Biên Hạ ngồi ở bàn bên cạnh nhỏ giọng nói một câu, “Thằng kia hình như là Trần Thao học ban sáu.”

Hứa Thừa Châu cùng Triệu Lãng Minh nương theo lời nói của Biên Hạ mà nhìn qua.

Hứa Thừa Châu còn chưa nghe ra được chữ gì với chữ gì, Triệu Lãng Minh đã thay đổi sắc mặt, mắng một tiếng: “Moẹ nó!”

Không sai, Trần Thao và đám anh em của cậu ta đang bàn luận về tụi con gái, lại còn bàn luận một cách rất là hạ lưu thô bỉ. 

Trong đám đó có tên uống nhiều, còn nói cái gì mà lúc mình đi nhà vệ sinh sờ được mông của đứa con gái nào đó, xúc cảm rất là ** gì đấy. 

Rất không khéo, đứa con gái mà tên kia đang nói tới chính là bạn gái cũ của Triệu Lãng Minh. 

Ngay sau đó có ba tên con trai cười thô bỉ, cũng nhắc đến cô gái này chính là bạn gái cũ của Triệu Lãng Minh, rồi theo Triệu Lãng Minh nói đến nữ sinh ban một. 

Từ lúc Lục Tinh Diên dời sự chú ý từ trên màn hình điện thoại di động đến lúc chăm chú lắng nghe, vừa đúng lúc Trần Thao nói đến lần thi tháng đầu tiên đó, vụ việc đụng phải Thẩm Tinh Nhược. 

Đột nhiên mắng Thẩm Tinh Nhược giả tạo bên ngoài ra vẻ thanh cao bên trong đĩ thoả, còn to mồm nói cái gì mà một ngày nào đó muốn làm cho cô không xuống nổi giường. 

Lục Tinh Diên nghe xong, không nói hai lời trực tiếp vung mạnh chai bia đứng dậy, cả người đầy sát khi đập lên bàn bọn họ. 

Đám Triệu Lãng Minh cũng thuận thế đứng dậy tham gia đánh nhau, mấy người khác mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong nháy mắt máu nóng xông lên đầu, vén tay áo nói đánh là đánh. 

Thế nhưng Trần Thao thật sự không muốn gây chuyện với Lục Tinh Diên. 

Vậy mà đen đủi, ở ngoài đường to mồm nói xạo cũng có thể gặp được cậu. 

Với lại người ta còn chưa nói lời nào liền tiến lên đánh cậu ta, bản thân mình có nhiều anh em chiến hữu như vậy, cũng không thể vứt hết mặt mũi, la lối được vài cậu, hai đám người liền bắt đầu đánh nhau. 

Lúc Lục Tinh Diên kể lại với Thẩm Tinh Nhược, đã tế nhị lướt qua nội dung của mấy lời hạ lưu. 

Nhưng mà kể lại câu chuyện đầu đuôi một lần, lửa giận trong lòng cậu vất vả lắm mới tiêu tan trên đường đi, bây giờ lại bắt đầu nhen nhóm nổi lên. 

“Tôi nói cho cậu biết nếu không phải có người tới, tôi đã gỡ hai tay cậu ta rồi đánh gãy răng cậu ta rồi, con mẹ nó để không cần suốt ngày chỉ biết mở mồm nói mấy câu mất dạy.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Quả nhiên là một đám trẻ trâu. 

Anh họ của Lục Tinh Diên cố gắng giới nghiêm như vậy, đoán chừng là cũng không ngờ được ra khỏi khách sạn đi ăn đồ nướng cũng gây chuyện như thế này đâu. 

Nói thế nào đi nữa, người ta cũng là vì cô nên mới đánh nhau, bây giờ cũng không phải là lúc được hời mà còn muốn lên lớp giáo dục người ta phải tuân thủ pháp luật. 

Thế là cô yên tĩnh lắng nghe, nghe cậu lải nhải một đường đến khu biệt thự, mới đột ngột kêu dừng lại. 

Lục Tinh Diên: “Sao vậy?”

Thẩm Tinh Nhược: “Cậu cúi xuống chút đi.”

Lục Tinh Diên ngờ vực, nhưng vẫn là thoáng nghiêng người. 

Hai người đứng trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, bên cạnh là ánh đèn đường nhỏ vụn chiếu lên bóng người của cả hai. 

Thẩm Tinh Nhược thoáng đi gần qua, giúp Lục Tinh Diên sửa sang lại đầu tóc lộn xộn, gấp lại cổ áo. 

Đột nhiên, tay cô khựng lại, xích lại gần hít hà, hỏi: “Cậu uống bao nhiêu rượu đấy, sao tôi lại ngửi thấy mùi rượu trắng.”

“Tôi không có.” Lục Tinh Diên nắm lấy áo thun của mình kéo lên ngửi ngửi, căm ghét nói, “Tôi chỉ uống vài chai bia, rượu đế là đám thiểu năng kia uống, tôi thật không có uống,”

Chính là lúc đánh nhau bị dính vào. 

Thẩm Tinh Nhược còn nói: “Đợi lát nữa nếu như đụng phải dì Bùi ở phòng khách, cậu không cần nói chuyện, cũng không nên tới gần, chờ tôi chào hỏi xong, cậu theo tôi lên lầu là được rồi.”

Lục Tinh Diên “Ừ” một tiếng, lại gật đầu qua loa. 

Suy nghĩ của Thẩm Tinh Nhược không phát huy được tác dụng. 

Bùi Nguyệt vốn dĩ không có ở phòng khác, mà đang ở phòng chiếu phim ở tầng hai xem một bộ phim nước ngoài, 

Chủ để của bộ phim tương đối nặng nề, nói về việc buôn người. 

Bùi Nguyệt vừa xem vừa chảy nước mắt nước mùi, sau đó từ tận đáy lòng yên lặng thề phải đối xử với mấy đứa nhỏ tốt một chút. 

Lúc Thẩm Tinh Nhược ghé qua chào hỏi, Bùi Nguyệt còn đang cầm khăn tay lau nước mắt. 

Thấy Thẩm Tinh Nhược đi vào, bà nhanh chóng lấy ra hai tấm vé nhét vào trong tay Thẩm Tinh Nhược, còn nắm chặt tay cô nói: “Nhược Nhược, hôm nay dì Bùi đi dạo phố, được tặng hai tấm vé đi chơi công viên giải trí, con với Lục Tinh Diên đi chơi đi, đi chơi cho vui vẻ đi.”

Bà vừa nói chuyện vừa mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt còn có vệt nước, Thẩm Tinh Nhược có cảm giác như đi công viên giải trí cứ như đi vào miệng cọp có đi không có về không bằng. 

Ra khỏi phòng chiếu phim, Lục Tinh Diên vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai Thẩm Tinh Nhược, lại đưa mắt nhìn tấm vé trong tay Thẩm Tinh Nhược, hỏi: “Cái này là cái gì?”

“Trung tâm thương mại tặng vé vào cổng công viên giải trí,” Thẩm Tinh Nhược vừa nói, vừa vỗ xuống cánh tay cậu, “Buông ra.”

Lục Tinh Diên không hề phòng bị, đột nhiên xuýt xoa một tiếng. 

Thấy mặt cậu đầy vẻ chịu đựng, Thẩm Tinh Nhược lại ấn xuống chỗ mới bị mình vỗ, lần này Lục Tinh Diên xuýt xoa xong, còn hít vào một hơi. 

Thẩm Tinh Nhược: “Cậu bị thương rồi?”

“Cậu nói bậy bạ gì vậy chứ.”

Gà chết còn mạnh miệng. 

Thẩm Tinh Nhược lười nghe cậu giải thích, “Cậu đi tắm trước đi, rồi đợi tôi tới tìm cậu.”

Lục Tinh Diên nghi ngờ dò xét cô, “Cậu tìm tôi làm gì, mới được nghỉ hè không phải lại học kèm đấy chứ.”

Hay là dỗ mình ngủ?

Thẩm Tinh Nhược không thèm để ý tới cậu, bước lên lầu trước. 



Hai mươi phút sau, Lục Tinh Diên tắm rửa xong, Thẩm Tinh Nhược đúng hẹn tới gõ cửa – 

“Thùng thùng thùng”

Lục Tinh Diên đi qua, tuỳ ý vắt khăn mặt lau tóc lên cần cổ, đưa tay ra vặn khoá cửa. 

Thẩm Tinh Nhược cũng đã tắm qua, thay một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, trên tay còn cầm theo hòm thuốc y tế. 

Thẩm Tinh Nhược cũng không phải là lần đầu tiên bước vào phòng của Lục Tinh Diên, quen cửa quen nẻo đi đến bên giường, sau đó lại ra hiệu cho cậu lại đây ngồi xuống. 

Không đợi Lục Tinh Diên hỏi chuyện gì, Thẩm Tinh Nhược liền hướng về chỗ bị thương của Lục Tinh Diên nhẹ nhàng ấn xuống. 

Lục Tinh Diên vô thức nhíu mày. 

Thẩm Tinh Nhược hỏi: “Trừ chỗ này ra, còn bị thương chỗ nào khác không?”

“Không có, tôi đã nói không có việc gì, chỉ là đụng … A!”

Lục Tinh Diên còn chưa dứt lời, lại bị người tốt nào đó chọc vào chỗ máu ứ đọng, nhịn không được hít vào một ngụm khí. 

Thẩm Tinh Nhược cũng lười ấn lung tung, trước tiên là xắn tay áo của cậu lên, đưa tay xoa dầu vào chỗ bị bầm kia, sau đó lại để Lục Tinh Diên tự vén áo của mình lên, thuận tiện cho cô bôi phía sau lưng. 

Vóc dáng của Trần Thao vô cùng cao lớn, thể tích toàn thân xem ra cũng phải gấp 15 lần Lục Tinh Diên, bị Lục Tinh Diên đánh thành bộ dáng ma chê quỷ hờn, thì trên người Lục Tinh Diên không bị thương vài chỗ là chuyện không thể nào. 

Nhưng mà Lục Tinh Diên rất lì đòn, nói đúng ra là cứng đầu cứng cổ, cứ thể chịu đựng cả một quãng đường ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái. 

Thẩm Tinh Nhược xoa dầu cho cậu, trên miệng cậu còn không ngừng biện giải cho chính mình, sợ hình tượng cao lớn của mình trong lòng cô bị hư tổn – 

“Hôm nay là do dân bãi hạn chế thôi, nếu không thì một mình tôi chấp năm sáu đứa cũng không thành vấn đề.”

“Chút vết thương đó có là gì chứ, thật ra là tôi lười tránh thôi, vốn dĩ là cũng không đau lắm, mấy đứa kia toàn là yếu gà thôi mà.”

Giải thích nửa ngày cũng không nghe được Thẩm Tinh Nhược lên tiếng, Lục Tinh Diên đành đổi đề tài – 

“À đúng rồi, cậu có muốn biết bí quyết để thắng khi đánh nhau là cái gì không? Có muốn nghe thử không?”

Bí quyết là ai mặt bê tông da dày thịt béo hơn thì người đó thắng?

Thẩm Tinh Nhược thầm chửi trong lòng, nhưng nể tình cậu là bạn ngồi cùng bàn, ngoài miệng có cũng được mà không có cũng không sao “Ừ” một tiếng. 

Lục Tinh Diên liền rất hăng hái mà nói qua, “Cậu có xem qua <<Tam Quốc Diễn Nghĩa>> chưa?”

Thẩm Tinh Nhược tạm dừng, lại “Ừ” một tiếng. 

Lục Tinh Diên: “Màn hâm rượu trảm Hoa Hùng cậu có nhớ hay không?”

Tên tuổi phổ biến như vậy, đương nhiên là nhớ rõ. 

Mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Đổng Trác lệnh cho Hoa Hùng xuất chiến, chư hầu phái vô số đại tướng nghênh chiến, đều bị trảm dưới ngựa của Hoa Hùng. 

Cuối cùng chỉ có Quan Vũ lúc ấy chỉ là một kỵ cung thủ nhỏ nhoi chủ động xin đi ứng chiến, chư hầu cũng không coi trọng Quan Vũ, chỉ có chủ soái nước Minh là Tào Tháo để tâm, hâm rượu tiễn ông lên đường. 

Nhưng Quan Vũ không uống, chỉ thưa chờ ông trảm xong Hoa Hùng rồi lại nói. 

Đợi đến lúc ông đem đầu lâu của Hoa Hùng trở về, rượi vẫn còn ấm, đó là hâm rượu trảm Hoa Hùng. 

“… Mấy người trước mà bọn họ phái đi, Phan Phượng gì gì đấy, toàn là uống rượu xong rồi mới đi, cậu nói xem uống rượu vào rồi còn đánh cái gì nữa mà đánh? Chỉ có Quan Vũ là không uống rượu mà đã đi rồi.”

“Ngày hôm nay thật ra đám thiểu năng kia còn nhiều hơn so với bọn tôi cả bốn năm người, nhưng tụi nó đã uống rượu trắng vào hết rồi, bọn tôi không uống, cho nên đánh nhau mà muốn thắng thì chính là không uống rượu.”

“…”

Cô nhất thời không biết Lục Tinh Diên đây là đang tự so mình như Quan Vũ, hay là đang khoe khoang mình có văn hoá mới đúc kết ra được một màn lý luận như thế này. 

Lục Tinh Diên: “Sao cậu lại không nói gì?”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

“Tôi chỉ không ngờ được có một ngày, cậu có thể dựa vào góc độ của văn học màn bàn luận bí quyết chiến thắng khi đánh nhau cùng với tôi.”

Lục Tinh Diên: “…”

Dầu cũng đã bội xong rồi, Thẩm Tinh Nhược muốn đứng dậy đi vứt bông ngoáy tai, Lục Tinh Diên lại la lên: “Đợi đã, bên này còn nữa.”

Cậu chỉ chỉ vào cái eo bên trái. 

Thẩm Tinh Nhược vốn dĩ chỉ nhìn lưng cậu, cũng không chú ý nhiều như vậy, lúc này nhìn qua, bên eo là một vết máu bầm nhỏ, cô đi đổi cây bông ngoáy tai mới, dính vào một chút dầu, đột nhiên khựng lại một chút. 

Hai người là dang ngồi ở góc giường, Thẩm Tinh Nhược đang ngồi bên phải của cậu, muốn bôi eo trái thì phải đổi bên. 

Nghĩ nghĩ, Thẩm Tinh Nhược đứng dậy ngồi xuống bên trái của Lục Tinh Diên. 

Khoảng cách bỗng nhiên được rút ngắn, vừa nãy chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của Lục Tinh Diên, lúc này thoa dầu cho cậu, càng có thể nhìn thấy nhiều hơn chính là cơ bụng gầy gò của cậu. 

Thẩm Tinh Nhược cố gắng kiềm chế nhìn không chớp mắt, nhưng lại luôn lơ đãng lướt qua trên bụng cậu. 

Thẩm Tinh Nhược không yên lòng mà xức dầu cho cậu, Lục Tinh Diên lại mò lấy điện thoại, nhắn tin vào nhóm chat của đám bạn thân để báo bình anh. 

Mấy người Lý Thừa Phàm đều đang gửi tin nhắn thoại. 

Lục Tinh Diên cũng bắt đầu gửi tin nhắn thoại, lặp lại những lời bốc phét vữa nãy đã nói với Thẩm Tinh Nhược, “Nếu không phải có người tới, tao còn không gỡ hai tay nó rồi đánh gãy răng cửa của nó thì thôi chứ, không thôi con mẹ nó suốt ngày mở miệng nói mấy thứ dơ bẩn …”

Còn chưa nói dứt lời, Lục Tinh Diên đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. 

Quay đầu lại nhìn, Thẩm Tinh Nhược chính là đang lạnh lùng trừng cậu, ánh mắt cứ như là đang nói “Thương binh như cậu thì đừng có vội nói nhảm nữa.”

Đám bạn xấu nghe được trong giọng nói của cậu có gì đó không đúng. 

Nhanh chóng gạn hỏi: “Diên ca mày sao vậy?”

Lục Tinh Diên quay đầu, không chút hoang mang trả lời một câu, “Há, không có việc gì, chỉ là bị Khổng Tước nhà tao nuôi mổ một cái thôi.”

Thẩm Tinh Nhược nghe cậu nói vậy thì giật mình, bông ngoáy tai đột nhiên bị bẻ gãy, từ trên đầu ngón tay cô rơi xuống … giữa hai chân Lục Tinh Diên. 

Lục Tinh Diên nói xong một cậu, vốn đang định nói gì đó với Thẩm Tinh Nhược, cúi đầu nhìn thấy bông ngoáy tai nằm giữa hai chân, giật mình. 

Bầu không khí trở nên mập mờ trong nháy mắt. 

Wechat vẫn náo nhiệt như trước, nhưng mà Lục Tinh Diên lại không nhắn thêm một câu nào nữa. 

Cậu vô thức quay đầu, đưa mắt dò xét Thẩm Tinh Nhược, phát hiện Thẩm Tinh Nhược … hình như có chút đỏ mặt. 

Cậu nhanh chóng nghĩ đến món hời từ trên trời rơi xuống lần trước, hành động nhanh hơn não, không cần suy nghĩ gì nhiều liền dựa theo tình huống lần trước mà nói một câu, “Thẩm Tinh Nhược, mặt cậu thật là đỏ.”

Còn thuận tiện nhích lại gần dò xét. 

Nhưng lần này Thẩm Tinh Nhược không nói “Còn nhìn nữa liền hôn cậu,” mà là vô cùng thành thật “Ừ” một tiếng, sau đó giải thích, “Lúc ở quán karaoke tôi có uống chút bia, bây giờ có chút choáng đầu.”

Lừa ai chứ. 

Bia nào hiệu quả lâu như vậy. 

Ăn xuân dược cũng không hồng được như thế này. 

Lục Tinh Diên mặc dù là không tin, nhưng nhích lại gần nhìn thấy mặt Thẩm Tinh Nhược trở nên đỏ lựng, sau đó cô còn giả bộ ra vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây như gió cúi đầu bôi thuốc, không khỏi cảm thấy, có chút đáng yêu. 

Cậu có cảm giác bia này có hiệu quả thật lớn, chắc là được tăng độ cồn hay gì, bởi vì hiện giờ đầu óc cậu cũng có chút không rõ cho lắm. 

Thế là cậu liền ỷ vào việc đầu óc không rõ ràng hỏi một câu, “Thẩm Tinh Nhược, hỏi cậu một vấn đề, cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa?”

Thẩm Tinh Nhược ngây người, “Cậu hỏi cái này để làm gì.”

“Hỏi một chút cũng không được à?”

Thẩm Tinh Nhược vẫn là buông thõng mắt, bôi dầu xong đâu đấy, kéo áo thun của cậu xuống, sau đó không hề lộ ra sắc mặt gì mà nói hai chữ, “Không có.”

“Tôi biết ngay mà.” Nói thì nói vậy, nhưng mà trong lòng Lục Tinh Diên không nhịn được thả lỏng, im lặng hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại hỏi một câu, “Vậy cậu có muốn thử hay không?”

- Hết Chương 50-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương