Đầu Quả Tim
-
20: Úp Úp Mở Mở
Cảnh Phong tay đút vào túi, bước xuống.
Phan Liễu nghe anh nói như vậy cũng không hỏi thêm gì về chuyện này nữa.
"Con dậy rồi thì vào cùng ăn sáng.
Mẹ và Thư Di có chuẩn bị vài món.
Hy vọng con sẽ thích."
Cảnh Phong gật đầu.
"Sau này hai người không cần vất vả như vậy.
Nếu như không hợp khẩu vị cứ trực tiếp đổi người.
Đến khi vừa ý thì thôi."
Tất cả nghe câu này, quản gia liền sợ đến toát mồ hôi trán.
Phan Liễu liền lên tiếng nhưng câu sau lại ngập ngừng.
"Không phải vậy đâu.
Mẹ và Thư Di cảm thấy mình..."
Cảnh Phong đẩy nhẹ gọng kính.
"Điều là người một nhà.
Không phải mẹ đã giao Thư Di cho con.
Tất nhiên, chăm sóc cho mẹ và em ấy đều là việc nên làm."
Phan Liễu càng nghe càng cảm thấy hài lòng.
Đúng là con rể tốt.
Chỉ có Trần Thư Di là sắc mặt biến hóa vô cùng.
Nghe anh gọi Thư Di thân thiết như vậy lại càng khiến cô xấu hổ.
Giữa hai người chắc chỉ ràng buộc bởi một tờ giấy nhỏ thôi.
Anh đặt tay lên vai cô.
"Ăn sáng thôi.
Em phát ngốc ở đây luôn à."
"Hả...!Ai phát ngốc chứ.
Anh thì có."
Miệng cô lẩm bẩm.
Mặc dù vậy, cô đã không còn cảm giác xa lạ với anh như trước.
Phan Liễu nhìn hai người như vậy cũng an tâm rất nhiều.
Cứ ngỡ đến đây sẽ có nhiều ràng buộc nhưng hoàn toàn ngược lại.
Con gái bà liệu có hiểu hàm ý mà Cảnh Phong nói không.
Bữa sáng chỉ có vài món đơn giản.
Đúng lúc này, quản gia lại chạy vào.
"Cảnh thiếu! Ông nội Cảnh đến rồi."
Trần Thư Di vừa nghe câu này liền sặc nước.
Người nhà của anh...!Cô chưa chuẩn bị tâm lý nữa.
Cảnh Phong vỗ nhẹ lên lưng cô.
Anh rót ly nước ấm đặt cạnh.
"Ổn không?"
Trần Thư Di cố gắng ổn định lại nhận lấy ly nước ấm uống một ngụm nhỏ.
"Giờ tôi phải làm gì đây?"
Phan Liễu không nghe được hai người nói gì chỉ thấy biểu cảm của con gái mình.
Đúng là lớn bên ngoài thôi, đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn...!Bà lắc đầu thở dài.
Cảnh Phong đưa tay lau giọt nước trên khoé miệng cô.
Ông nội Cảnh vừa vào đến cũng nhìn thấy.
Phương Ngọc Ái đang dìu ông nội Cảnh tay siết chặt lại.
Ông nội Cảnh vỗ vỗ lên tay cô ta.
"Khụ! Khụ!"
Trần Thư Di giật bắn người, đẩy tay anh ra đứng dậy.
Cảnh Phong tay dừng giữa không trung trước hành động của cô.Anh lại không vui nữa rồi.
Dường như cảm xúc của anh đều bị cô gái này chi phối từ lúc nào.
Phan Liễu vừa nhìn thấy ông nội Cảnh cũng sững sờ không kém.
Trước đây, bà từng gặp ông vài lần ở các buổi tiệc.
Không ngờ, người này là ông nội của Cảnh Phong.
"Chủ tịch Cảnh! Đã lâu không gặp.
Sức khỏe ngài vẫn tốt như vậy."
Ông nội Cảnh nhìn sang mày nhíu lại.
Bầu không khí có chút ngột ngạc.
Lúc này, Cảnh Phong mới lên tiếng.
"Ông đến rồi, cùng ngồi xuống ăn sáng."
Mặc dù không vui, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
"Được!"
Trần Thư Di khẽ lên tiếng.
"Để tôi đi lấy..."
"Ngồi xuống!"
"..." Trần Thư Di.
Phương Ngọc Ái thấy vậy liền lên tiếng.
"Để cháu vào giúp quản gia."
Cô ta đứng dậy.
"Phương tiểu thư là khách quý.
Chúng tôi sao dám để cô phải làm những việc này."
Quản gia nghe thấy liền vội vàng lên tiếng.
"Phương tiểu thư! Để tôi, để tôi."
Ông nội Cảnh rõ ràng không vui ra mặt, ánh mắt lại hướng về phía Trần Thư Di.
"..." Trần Thư Di rụt rè cúi đầu xuống.
Phương Ngọc Ái xấu hổ khi bị anh nói như vậy cũng im lặng.
"Ngọc Ái sớm muộn gì cũng là người Cảnh gia.
Cháu đừng xa với con bé."
Trần Thư Di và mẹ mình cũng tò mò khi nghe câu này.
Phương Ngọc Ái nhỏ giọng.
"Ông nội!"
Ông nội Cảnh liền cười.
"Không phải sao.
Cháu xấu hổ gì chứ."
Quản gia rất nhanh đã đi ra.
Trên tay là những món ăn mình đã chuẩn bị.
"Ông nội Cảnh, Phương tiểu thư mời!"
"Cám ơn chú!"
Phương Ngọc Ái nhỏ giọng lễ phép.
Ông nội Cảnh thật sự rất hài lòng về đứa cháu dâu mình đã chọn.
Trần Thư Di thật sự không biết tại sao trong lòng có chút khó chịu.
Ánh mắt của cô Phương tiểu thư này nhìn Cảnh Phong.
Ông nội Cảnh quan sát Trần Thư Di từ nãy đến giờ nhưng ông không nói gì.
Bữa sáng kết thúc một cách im lặng.
"Em và mẹ lên phòng nghỉ ngơi.
Tôi sẽ lên sau."
Trần Thư Di gật gật đầu đỡ lấy mẹ mình.
Chào hỏi rồi, hai người xin phép đi lên tầng.
Phương Ngọc Ái tỏ ra vô cùng hiểu chuyện.
"Ông nội và anh Phong cứ nói chuyện với nhau.
Cháu xin phép ra ngoài vườn một chút."
"Cháu thật ngoan."
Lúc này, chỉ còn có hai người.
Ông nội Cảnh mới nói.
"Cảnh gia không phải ai cũng tùy tiện đến.
Cháu nghĩ một người quê mùa không biết cách cư xử, không học thức, thô lỗ sẽ xứng đáng với vị trí này."
Cảnh Phong cười nhạt.
"Đây không phải là từ đường Cảnh gia.
Ông nội là đang nói đến chuyện gì"
"Cháu...!Cháu đừng quên mình cũng họ Cảnh.
Cháu dâu của Cảnh gia chỉ có thể là Ngọc Ái xứng đáng."
Trái lại sự tức giận khó chịu của ông nội Cảnh.
Cảnh Phong hờ hững chẳng mấy quan tâm.
"Chỉ là cái họ.
Nếu muốn cháu cũng có thể theo họ cô ấy.
Như vậy cũng không tồi."
"Cháu..."
Ông nội Cảnh thật sự là tức điên lên.
Cái gì mà theo họ của cô ta chứ.
"Cháu bị nó cho ăn bùa chú gì vậy hả.
Trước kia..."
Ông nội Cảnh khựng lại.
Cảnh Phong nhíu mày.
"Trước kia thế nào?"
"Hừ! Ông sẽ nói chuyện này với cháu sau."
Ông nội Cảnh đứng dậy, ra ngoài.
Rõ ràng là không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này.
Cảnh Phong nhìn theo tay xoay xoay chiếc nhẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook