Đấu Phá Hậu Cung
-
Chương 88: Vô đề (ba)
Edit: Fuly
Một đêm cuối tháng, sau khi khoa cử kết thúc mỹ mãn, Lễ Bộ Thượng Thư đương triều Quý Thanh An bị ám sát trên đường về nhà, một nhát kiếm nhanh chuẩn chém bay đầu hắn, máu rơi tung tóe, thảm trạng ghê người.
Hoàng thượng thương tiếc cho vị thần tử lìa trần lúc còn trẻ, đích thân đến phúng vái, không ngờ trong lúc sửa sang lại di vật cho Quý đại nhân, người của phủ nội vụ lại phát hiện ra chứng cứ hắn âm thầm thu hối lộ khi tổ chức khoa cử.
Đám quan viên có mặt lúc ấy vô cùng khiếp đảm, rối rít quỳ xuống tỏ rõ trong sạch, chưa bao giờ thông đồng làm bậy với người này.
Hoàng thượng âm trầm phẩy tay áo bỏ đi, ít ngày sau, toàn bộ tư sản của Quý phủ bị sung vào quốc khố, Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm bị mai tang qua loa ở nơi hoang dã.
Quý Thanh An cứ như vậy lặng yên biến mất, mang theo mộng cảnh tươi đẹp chưa xong cùng Lục Khê.
Chẳng biết thế gian này có tồn tại quỷ hồn hay không, nếu có, sợ rằng dưới âm tào địa phủ, Thường Tư Vân cùng đứa bé chết thảm trong cung kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lục Khê chỉ mỉm cười nghe người ta thuật lại, mối thù này cuối cùng cũng đã báo.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, chợt có một chú chim bay xẹt qua, nàng thường ngồi bên cửa sổ ngắm trời xanh như vậy, nghĩ về cuộc sống tự tại ngày trước ở Giang Nam.
Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, thâm cung vắng vẻ, âm mưu khắp nơi.
Nhưng nàng nên vui mừng, vì vinh sủng hiện nay của nàng ngay cả trăng sáng cũng không đọ nổi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, nàng lên tiếng: "Vào đi" .
Vân Nhất mỉm cười cầm y phục tiến vào: "Nương nương, hoàng thượng mời người cùng đi Tô Châu du ngoạn."
Sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới.
Lục Khê trầm mặc, cuối cùng Thái hậu cũng ra tay.
Giữa tháng 10, dân chúng kinh đô cung kính tiễn Cảnh đế rời kinh.
Xe ngựa vốn nên xa hoa lộng lẫy lại bình thường hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì Đương kim hoàng thượng không thích lãng phí, không muốn vì một lần xa giá mà tiêu tốn quốc khố, bóc lột nhân dân.
Đồng hành trừ đương kim Cửu vương gia ra, còn có người đang được sủng ái nhất hậu cung Lục Chiêu nghi, đám cung nữ thái giám đi theo thì không đáng nhắc tới.
Nguyên nhân khởi điểm của chuyến tuần tra Tô Châu lần này là vì chuyện Hoàng lăng bốc cháy, ước chừng nửa tháng trước, tân nhiệm chi phủ của Tô Châu đột nhiên dâng tấu, nói là chuyện Hoàng lăng bị bốc cháy lần trước có điểm kỳ quái, chứ không phải bị sét đánh như mọi người vẫn nghĩ. Đây là chuyện lớn, sau khi thương nghị với chúng đại thần Minh Uyên quyết định tự mình khởi giá.
Trong lòng Lục Khê biết rõ chuyến đi Tô Châu này là kiệt tác của ai, nhưng vẫn không nói gì, mỉm cười lĩnh chỉ.
Giang Nam, đó là nơi nàng lớn lên, qua gần một năm, rốt cuộc lại được trở về vùng đất kia rồi.
Ngồi trên xe ngựa, Minh Uyên mỉm cười liếc thần thái hớn hở của Lục Khê, vươn tay vén lại lọn tóc mai cho nàng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Lục Khê ngồi ở bên người hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vẫn đang lưu luyến bên gò má mình: "Nô tì biết hoàng thượng vì muốn giải tỏa nỗi nhớ nhà của nô tỳ, mới mang cả nô tỳ cùng đến Tô Châu."
Minh Uyên nhếch môi cười: "Hả? Sao nàng không nghĩ rằng vì cả đường tịch mịch khó nhịn nên trẫm mới gọi mỹ nhân theo bồi chứ?"
"Vậy hoàng thượng thật như thế sao?" Nàng khẽ cười, hỏi ngược lại.
Ánh mắt mỹ lệ thông minh, khiến người khác tưởng rằng trên thế gian này chẳng ai có thể sánh nổi, xinh đẹp nhưng lại không có vẻ yêu mị.
Minh Uyên thở dài, ôm nàng vào lòng: "Trẫm rất cảm tạ ông trời đã mang nàng vào cung, đưa đến bên cạnh trẫm."
Lời thổ lộ thâm tình như vậy, ắt hẳn là lần đầu tiên và có thể cũng là lần cuối cùng phát ra từ miệng hắn.
Ở ngoài cung, trên xe ngựa, lúc này chỉ có hai người bọn họ, không có người ngoài, cũng chẳng còn cung quy rườm rà, càng không có âm mưu đấu đá.
Tim Lục Khê cũng có chút loạn nhịp, không cần ngẩng đầu cũng có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn, sau đó dần dần che hết mọi tiếng động, chỉ còn lại âm thanh có quy luật ấy bên tai.
Nàng há miệng, muốn nói gì đó, theo lý thuyết vốn nên là cám ơn hoàng thượng ưu ái, rồi biểu lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng những lời dối trá ấy lại biến mất hoàn toàn trong thời khắc này, nàng chỉ có thể mờ mịt nghe bên tai mình văng vẳng câu nói kia.
Hắn cảm tạ trời cao đưa nàng vào cung, nhưng chỉ có chính nàng biết, chuyện này không liên quan đến trời cao, tất cả đều là chủ ý của mình nàng.
Nàng vào cung, là vì cứu vãn kết cục diệt môn của Lục gia.
Nàng vào cung, là vì trả thù kẻ đã hại cha mẹ mình kiếp trước – Thường Vệ Quang.
Nàng vào cung, là vì muốn tận mắt nhìn thấy kẻ hại nàng và con nàng - Quý Thanh An chết không có chỗ chôn.
Nàng mang theo mục đích tiếp cận Minh Uyên, vẻ nhu tình dịu dàng tốt đẹp kia, sự gần gũi sớm chiều trong quãng thời gian qua, cũng chỉ là một âm mưu được bày kế tỉ mỉ.
Xe ngựa vẫn đang chạy, chỉ có tiếng “lộc cộc” vang bên tai.
Một lúc lâu, Minh Uyên cúi đầu nhìn người trong ngực, nàng đang nhắm mắt, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có cảnh sắc Giang Nam kiều diễm, cha mẹ vui vẻ nói cười, non nước quen thuộc, tiếng chào hỏi dịu dàng bên tai.
Hắn khẽ vén rèm lên, nói nhỏ với thị vệ: "Lúc hồi cung thì đi vòng qua Nam Hồ một chuyến."
Gia Hưng, Nam Hồ là quê hương của nàng, hắn cũng muốn nhìn thử xem, là non nước thế nào mà có thể sinh dưỡng ra cô gái động lòng người đến vậy.
Lông mi của Lục Khê khẽ run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt, chỉ nói nhỏ: "Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh đường đỏ."
Lúc này Minh Uyên mới phát giác nàng không ngủ, bật cười: "Chờ đến Giang Nam, sẽ mua cho nàng."
Nữ nhân trong ngực vẫn đang nhắm mắt an tâm hưởng thụ sự bình yên lúc này, hai cánh tay âm thầm vòng qua hông hắn, điều chỉnh tư thế, nhàn nhã tựa vào người hắn.
Quẩn quanh chóp mũi là mùi u hương khó tan, trước mắt là sắc đẹp khó có, Minh Uyên cúi đầu hôn lên trán nàng: "Ngủ đi, đường khá dài, có thể sẽ rất mệt mỏi."
Xe đi mấy ngày, trên đường quan viên thay nhau tiếp đãi, tất nhiên là không thiếu những ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Lục Khê vẫn thản nhiên như không.
Đúng vậy, giờ đây nàng chính là Lục Chiêu nghi ‘chiếm đoạt’ hoàng thượng, vậy thì sao?
Các quan viên chuẩn bị rất chu đáo, tất nhiên là bao gồm cả mỹ nhân.
Tri Huyện Thiệu Hưng dẫn theo tất cả nữ nhi của mình, lúc dùng bữa một đám oanh oanh yến yến trang điểm xinh đẹp, quả thực là thiên kiều bá mị.
Có lẽ là không ngờ hoàng thượng đi đâu cũng dẫn theo Lục Chiêu nghi làm bạn, vì vậy Trần tri huyện cũng có chút xấu hổ, nhưng Lục Khê vẫn bình thản, thong dong, mặc cho các nam nhân đàm luận chánh sự, mình thì thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hoàng thượng.
Vừa lúc, đại nữ nhi Trần gia Trần Trúc Âm cũng giúp hoàng thượng gắp thức ăn thì đụng phải đũa của Lục Khê, đối phương vội vàng thu tay, nhỏ giọng xin lỗi: "Dân nữ không biết lễ tiết, xin Chiêu Nghi nương nương thứ tội!"
Lục Khê dịu dàng mỉm cười: "Ngươi làm hoàng thượng vui bổn cung cũng sẽ vui, cớ gì nói đến hai chữ thứ tội?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhìn Minh Uyên một cái, cười như không cười, mang theo chút chế nhạo.
Trong mắt Minh Uyên cũng hiện ra một chút ý cười, thong dong nói: "Nữ nhi của Trần đại nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm nhìn cũng thấy vui vẻ."
Thấy mắt Lục Khê chợt hiện lên sát khí, nụ cười của hắn càng đậm: "Ăn cơm, ăn cơm."
Bữa cơm này, có người ăn không biết ngon, có người rất vui vẻ.
Trở lại trong phòng, Lục Khê lạnh mặt gọi Vân Nhất chuẩn bị nước tắm rửa, đang thay quần áo sau tấm bình phong thì Minh Uyên tiến vào.
"Hoàng thượng, nương nương đang ——"
Minh Uyên giơ tay lên cắt ngang lời Vân Nhất: "Ngươi lui ra ngoài trước đi, ở đây đã có trẫm."
Vân Nhất nhận lệnh lui ra.
Hắn nhìn thấy người sau tấm bình phong bỗng chốc dừng lại động tác, khoác khăn tắm đi ra ngoài, cảnh xuân như ẩn như hiện, làn da mượt mà, đầy vẻ kiều diễm.
Lông mày giương nhẹ, hắn mỉm cười nói: "Ái phi ngày càng hào phóng."
Lục Khê đi tới trước mặt hắn, vừa cười duyên, vừa cúi người hành lễ, "Hoàng thượng tới, dù nô tỳ đang làm gì, cũng phải thực hiện đủ lễ nghĩa."
Có tri thức hiểu lễ nghĩa ——
Nàng quả nhiên là đang tức giận vì chuyện vừa rồi.
Minh Uyên sắp không nhịn được bật cười, nhưng tầm mắt dừng lại trên bộ ngực sữa bị lộ ra vì tư thế cúi người của nàng, ánh mắt liền trầm xuống.
Đưa tay ôm nàng, Lục Khê cũng để mặc cho hắn kéo vào trong ngực, nghe giọng hắn trầm thấp nói: "Đây là đang quyến rũ trẫm."
Nàng vô tội giương mắt, thân thể vẫn dán sát vào người hắn, hơi thở thơm như hoa lan: "Không phải hoàng thượng kéo nô tì sao, sao lại nói nô tì hấp dẫn hoàng thượng?"
Môi đỏ mọng khép mở, rãnh sâu hoàn toàn hiện ra, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm hạnh hoa dưới lớp khăn tắm rộng thùng thình.
Thân thể của hắn lập tức có phản ứng, đang muốn tiến thêm một bước, lại thấy người trong ngực chợt kéo dài khoảng cách: "Hoàng thượng, nô tì còn phải tắm rửa, kính xin hoàng thượng ra ngoài trước."
Nàng nói gì?
. . . . . . Ra ngoài?
Sắc mặt Minh Uyên lập tức đen thui: "Nàng đang trả thù trẫm sao?"
"Hoàng thượng nói đùa, nô tì nào có lá gan đó?" Nàng cười vô cùng dịu dàng, "Chỉ là đi đường mệt nhọc, cả người bẩn thỉu khó chịu, nên muốn tắm gội, kính xin hoàng thượng đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, tin rằng ba nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa của Trần gia sẽ khiến hoàng thượng không cảm thấy nhàm chán."
Không đợi Minh Uyên nhiều lời, nàng kêu Vân Nhất vào, mỉm cười nhìn hắn.
Thân thể Minh Uyên vẫn còn trong giai đoạn lung túng, cười cũng không được tức cũng không xong.
Lần đầu tiên phát hiện, thì ra tiểu Chiêu nghi dịu dàng ngoan ngoãn của hắn cũng sẽ nổi giận, nhưng dáng vẻ giận giữ khó gặp kia, không biết sao lại khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Thôi, lần sau phải biết, cái gì có thể nói đùa, cái gì không nên nói.
Một đêm cuối tháng, sau khi khoa cử kết thúc mỹ mãn, Lễ Bộ Thượng Thư đương triều Quý Thanh An bị ám sát trên đường về nhà, một nhát kiếm nhanh chuẩn chém bay đầu hắn, máu rơi tung tóe, thảm trạng ghê người.
Hoàng thượng thương tiếc cho vị thần tử lìa trần lúc còn trẻ, đích thân đến phúng vái, không ngờ trong lúc sửa sang lại di vật cho Quý đại nhân, người của phủ nội vụ lại phát hiện ra chứng cứ hắn âm thầm thu hối lộ khi tổ chức khoa cử.
Đám quan viên có mặt lúc ấy vô cùng khiếp đảm, rối rít quỳ xuống tỏ rõ trong sạch, chưa bao giờ thông đồng làm bậy với người này.
Hoàng thượng âm trầm phẩy tay áo bỏ đi, ít ngày sau, toàn bộ tư sản của Quý phủ bị sung vào quốc khố, Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm bị mai tang qua loa ở nơi hoang dã.
Quý Thanh An cứ như vậy lặng yên biến mất, mang theo mộng cảnh tươi đẹp chưa xong cùng Lục Khê.
Chẳng biết thế gian này có tồn tại quỷ hồn hay không, nếu có, sợ rằng dưới âm tào địa phủ, Thường Tư Vân cùng đứa bé chết thảm trong cung kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lục Khê chỉ mỉm cười nghe người ta thuật lại, mối thù này cuối cùng cũng đã báo.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, chợt có một chú chim bay xẹt qua, nàng thường ngồi bên cửa sổ ngắm trời xanh như vậy, nghĩ về cuộc sống tự tại ngày trước ở Giang Nam.
Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, thâm cung vắng vẻ, âm mưu khắp nơi.
Nhưng nàng nên vui mừng, vì vinh sủng hiện nay của nàng ngay cả trăng sáng cũng không đọ nổi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, nàng lên tiếng: "Vào đi" .
Vân Nhất mỉm cười cầm y phục tiến vào: "Nương nương, hoàng thượng mời người cùng đi Tô Châu du ngoạn."
Sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới.
Lục Khê trầm mặc, cuối cùng Thái hậu cũng ra tay.
Giữa tháng 10, dân chúng kinh đô cung kính tiễn Cảnh đế rời kinh.
Xe ngựa vốn nên xa hoa lộng lẫy lại bình thường hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì Đương kim hoàng thượng không thích lãng phí, không muốn vì một lần xa giá mà tiêu tốn quốc khố, bóc lột nhân dân.
Đồng hành trừ đương kim Cửu vương gia ra, còn có người đang được sủng ái nhất hậu cung Lục Chiêu nghi, đám cung nữ thái giám đi theo thì không đáng nhắc tới.
Nguyên nhân khởi điểm của chuyến tuần tra Tô Châu lần này là vì chuyện Hoàng lăng bốc cháy, ước chừng nửa tháng trước, tân nhiệm chi phủ của Tô Châu đột nhiên dâng tấu, nói là chuyện Hoàng lăng bị bốc cháy lần trước có điểm kỳ quái, chứ không phải bị sét đánh như mọi người vẫn nghĩ. Đây là chuyện lớn, sau khi thương nghị với chúng đại thần Minh Uyên quyết định tự mình khởi giá.
Trong lòng Lục Khê biết rõ chuyến đi Tô Châu này là kiệt tác của ai, nhưng vẫn không nói gì, mỉm cười lĩnh chỉ.
Giang Nam, đó là nơi nàng lớn lên, qua gần một năm, rốt cuộc lại được trở về vùng đất kia rồi.
Ngồi trên xe ngựa, Minh Uyên mỉm cười liếc thần thái hớn hở của Lục Khê, vươn tay vén lại lọn tóc mai cho nàng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Lục Khê ngồi ở bên người hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vẫn đang lưu luyến bên gò má mình: "Nô tì biết hoàng thượng vì muốn giải tỏa nỗi nhớ nhà của nô tỳ, mới mang cả nô tỳ cùng đến Tô Châu."
Minh Uyên nhếch môi cười: "Hả? Sao nàng không nghĩ rằng vì cả đường tịch mịch khó nhịn nên trẫm mới gọi mỹ nhân theo bồi chứ?"
"Vậy hoàng thượng thật như thế sao?" Nàng khẽ cười, hỏi ngược lại.
Ánh mắt mỹ lệ thông minh, khiến người khác tưởng rằng trên thế gian này chẳng ai có thể sánh nổi, xinh đẹp nhưng lại không có vẻ yêu mị.
Minh Uyên thở dài, ôm nàng vào lòng: "Trẫm rất cảm tạ ông trời đã mang nàng vào cung, đưa đến bên cạnh trẫm."
Lời thổ lộ thâm tình như vậy, ắt hẳn là lần đầu tiên và có thể cũng là lần cuối cùng phát ra từ miệng hắn.
Ở ngoài cung, trên xe ngựa, lúc này chỉ có hai người bọn họ, không có người ngoài, cũng chẳng còn cung quy rườm rà, càng không có âm mưu đấu đá.
Tim Lục Khê cũng có chút loạn nhịp, không cần ngẩng đầu cũng có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn, sau đó dần dần che hết mọi tiếng động, chỉ còn lại âm thanh có quy luật ấy bên tai.
Nàng há miệng, muốn nói gì đó, theo lý thuyết vốn nên là cám ơn hoàng thượng ưu ái, rồi biểu lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng những lời dối trá ấy lại biến mất hoàn toàn trong thời khắc này, nàng chỉ có thể mờ mịt nghe bên tai mình văng vẳng câu nói kia.
Hắn cảm tạ trời cao đưa nàng vào cung, nhưng chỉ có chính nàng biết, chuyện này không liên quan đến trời cao, tất cả đều là chủ ý của mình nàng.
Nàng vào cung, là vì cứu vãn kết cục diệt môn của Lục gia.
Nàng vào cung, là vì trả thù kẻ đã hại cha mẹ mình kiếp trước – Thường Vệ Quang.
Nàng vào cung, là vì muốn tận mắt nhìn thấy kẻ hại nàng và con nàng - Quý Thanh An chết không có chỗ chôn.
Nàng mang theo mục đích tiếp cận Minh Uyên, vẻ nhu tình dịu dàng tốt đẹp kia, sự gần gũi sớm chiều trong quãng thời gian qua, cũng chỉ là một âm mưu được bày kế tỉ mỉ.
Xe ngựa vẫn đang chạy, chỉ có tiếng “lộc cộc” vang bên tai.
Một lúc lâu, Minh Uyên cúi đầu nhìn người trong ngực, nàng đang nhắm mắt, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có cảnh sắc Giang Nam kiều diễm, cha mẹ vui vẻ nói cười, non nước quen thuộc, tiếng chào hỏi dịu dàng bên tai.
Hắn khẽ vén rèm lên, nói nhỏ với thị vệ: "Lúc hồi cung thì đi vòng qua Nam Hồ một chuyến."
Gia Hưng, Nam Hồ là quê hương của nàng, hắn cũng muốn nhìn thử xem, là non nước thế nào mà có thể sinh dưỡng ra cô gái động lòng người đến vậy.
Lông mi của Lục Khê khẽ run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt, chỉ nói nhỏ: "Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh đường đỏ."
Lúc này Minh Uyên mới phát giác nàng không ngủ, bật cười: "Chờ đến Giang Nam, sẽ mua cho nàng."
Nữ nhân trong ngực vẫn đang nhắm mắt an tâm hưởng thụ sự bình yên lúc này, hai cánh tay âm thầm vòng qua hông hắn, điều chỉnh tư thế, nhàn nhã tựa vào người hắn.
Quẩn quanh chóp mũi là mùi u hương khó tan, trước mắt là sắc đẹp khó có, Minh Uyên cúi đầu hôn lên trán nàng: "Ngủ đi, đường khá dài, có thể sẽ rất mệt mỏi."
Xe đi mấy ngày, trên đường quan viên thay nhau tiếp đãi, tất nhiên là không thiếu những ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Lục Khê vẫn thản nhiên như không.
Đúng vậy, giờ đây nàng chính là Lục Chiêu nghi ‘chiếm đoạt’ hoàng thượng, vậy thì sao?
Các quan viên chuẩn bị rất chu đáo, tất nhiên là bao gồm cả mỹ nhân.
Tri Huyện Thiệu Hưng dẫn theo tất cả nữ nhi của mình, lúc dùng bữa một đám oanh oanh yến yến trang điểm xinh đẹp, quả thực là thiên kiều bá mị.
Có lẽ là không ngờ hoàng thượng đi đâu cũng dẫn theo Lục Chiêu nghi làm bạn, vì vậy Trần tri huyện cũng có chút xấu hổ, nhưng Lục Khê vẫn bình thản, thong dong, mặc cho các nam nhân đàm luận chánh sự, mình thì thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hoàng thượng.
Vừa lúc, đại nữ nhi Trần gia Trần Trúc Âm cũng giúp hoàng thượng gắp thức ăn thì đụng phải đũa của Lục Khê, đối phương vội vàng thu tay, nhỏ giọng xin lỗi: "Dân nữ không biết lễ tiết, xin Chiêu Nghi nương nương thứ tội!"
Lục Khê dịu dàng mỉm cười: "Ngươi làm hoàng thượng vui bổn cung cũng sẽ vui, cớ gì nói đến hai chữ thứ tội?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhìn Minh Uyên một cái, cười như không cười, mang theo chút chế nhạo.
Trong mắt Minh Uyên cũng hiện ra một chút ý cười, thong dong nói: "Nữ nhi của Trần đại nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm nhìn cũng thấy vui vẻ."
Thấy mắt Lục Khê chợt hiện lên sát khí, nụ cười của hắn càng đậm: "Ăn cơm, ăn cơm."
Bữa cơm này, có người ăn không biết ngon, có người rất vui vẻ.
Trở lại trong phòng, Lục Khê lạnh mặt gọi Vân Nhất chuẩn bị nước tắm rửa, đang thay quần áo sau tấm bình phong thì Minh Uyên tiến vào.
"Hoàng thượng, nương nương đang ——"
Minh Uyên giơ tay lên cắt ngang lời Vân Nhất: "Ngươi lui ra ngoài trước đi, ở đây đã có trẫm."
Vân Nhất nhận lệnh lui ra.
Hắn nhìn thấy người sau tấm bình phong bỗng chốc dừng lại động tác, khoác khăn tắm đi ra ngoài, cảnh xuân như ẩn như hiện, làn da mượt mà, đầy vẻ kiều diễm.
Lông mày giương nhẹ, hắn mỉm cười nói: "Ái phi ngày càng hào phóng."
Lục Khê đi tới trước mặt hắn, vừa cười duyên, vừa cúi người hành lễ, "Hoàng thượng tới, dù nô tỳ đang làm gì, cũng phải thực hiện đủ lễ nghĩa."
Có tri thức hiểu lễ nghĩa ——
Nàng quả nhiên là đang tức giận vì chuyện vừa rồi.
Minh Uyên sắp không nhịn được bật cười, nhưng tầm mắt dừng lại trên bộ ngực sữa bị lộ ra vì tư thế cúi người của nàng, ánh mắt liền trầm xuống.
Đưa tay ôm nàng, Lục Khê cũng để mặc cho hắn kéo vào trong ngực, nghe giọng hắn trầm thấp nói: "Đây là đang quyến rũ trẫm."
Nàng vô tội giương mắt, thân thể vẫn dán sát vào người hắn, hơi thở thơm như hoa lan: "Không phải hoàng thượng kéo nô tì sao, sao lại nói nô tì hấp dẫn hoàng thượng?"
Môi đỏ mọng khép mở, rãnh sâu hoàn toàn hiện ra, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm hạnh hoa dưới lớp khăn tắm rộng thùng thình.
Thân thể của hắn lập tức có phản ứng, đang muốn tiến thêm một bước, lại thấy người trong ngực chợt kéo dài khoảng cách: "Hoàng thượng, nô tì còn phải tắm rửa, kính xin hoàng thượng ra ngoài trước."
Nàng nói gì?
. . . . . . Ra ngoài?
Sắc mặt Minh Uyên lập tức đen thui: "Nàng đang trả thù trẫm sao?"
"Hoàng thượng nói đùa, nô tì nào có lá gan đó?" Nàng cười vô cùng dịu dàng, "Chỉ là đi đường mệt nhọc, cả người bẩn thỉu khó chịu, nên muốn tắm gội, kính xin hoàng thượng đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, tin rằng ba nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa của Trần gia sẽ khiến hoàng thượng không cảm thấy nhàm chán."
Không đợi Minh Uyên nhiều lời, nàng kêu Vân Nhất vào, mỉm cười nhìn hắn.
Thân thể Minh Uyên vẫn còn trong giai đoạn lung túng, cười cũng không được tức cũng không xong.
Lần đầu tiên phát hiện, thì ra tiểu Chiêu nghi dịu dàng ngoan ngoãn của hắn cũng sẽ nổi giận, nhưng dáng vẻ giận giữ khó gặp kia, không biết sao lại khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Thôi, lần sau phải biết, cái gì có thể nói đùa, cái gì không nên nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook