Đấu Phá Hậu Cung
-
Chương 55: Mối họa 【 một 】
Edit: Fuly
Trong cung này phi tần vô số, Yến ốm Hoàn phì mỗi người một vẻ, đều là mĩ nhân. Nhưng có thể làm hoàng thượng quyến luyến không ở vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là ở hai chữ cảm giác.
Trời chưa sáng, Cao Lộc liền đánh thức Minh Uyên dậy, thúc giục hắn đi tiến hành nghi thức tế lễ hôm nay.
Minh Uyên liếc nhìn nữ tử còn say giấc bên người, mệt mỏi trên dung nhan nàng còn chưa rút đi hết, hiển lộ rõ sự vất vả của đêm qua.
Mùi thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn chóp mũi, khiến hắn chợt có cảm giác không muốn rời đi, bởi vì một khi rời đi, mùi thơm làm người ta thoải mái này cũng sẽ biến mất.
Đại cung nữ đi vào giúp hắn thay quần áo, tiếng ma sát của vải vóc đánh thức Lục Khê, nàng dụi mắt, mở đôi mắt còn mù sương ra khẽ gọi: "Hoàng thượng?"
Minh Uyên nghe tiếng, đến vạt áo cũng chưa chỉnh xong, liền xoay người vén lọn tóc tinh nghịch trên trán nàng, dịu dàng cười: "Ngủ tiếp đi."
Dung túng như thế, quả thật hiếm thấy, cũng đủ hiểu sự phục vụ của Lục Khê làm hắn hài lòng cỡ nào.
Lục Khê cũng không từ chối, sự sủng ái của đế vương không phải là thứ dễ gặp, có thể đạt được thì tốt nhất không nên bỏ qua.
Nàng ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn hắn mặc quần áo xong, trước khi đi hắn lại cười nói: "Nếu nàng rãnh, làm thêm cho trẫm một cái hà bao nữa đi."
Lục Khê sững sờ, xưa nay chỉ có phi tần chủ động làm cho hắn, chứ làm gì có tiền lệ hoàng thượng phải mở miệng yêu cầu? Nàng gật đầu, lộ ra nụ cười hiểu ý: "Dạ, tần thiếp lĩnh chỉ."
Minh Uyên cũng cười: "Ai nói đây là thánh chỉ?"
"Không phải thánh chỉ thì là cái gì? Hoàng thượng mở lời sai bảo, đối với tần thiếp mà nói giống như thánh chỉ."
Lại thấy Minh Uyên cúi người hôn xuống gò má nàng một cái, dùng âm lượng nhỏ đến mức cung nữ đứng phía sau không nghe thấy đươc: "Thê tử làm hà bao cho trượng phu, cũng xem là thánh chỉ sao?"
Lục Khê không lên tiếng, trong mắt đột nhiên có cảm giác ướt át, chỉ có thể im lặng nhìn hắn, cảm giác vui mừng cùng không thể tin từ nàng truyền tới khiến nội tâm Minh Uyên dậy sóng, rốt cuộc không nhịn được cầm tay của nàng, dịu dàng nói: "Trẫm đi trước."
Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ra cửa, cảm giác ướt át trong mắt Lục Khê dần dần biến mất, bên môi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Bích Chân."
"Có nô tỳ."
"Hôm nay chúng ta đi lấy thêm một ít hoa dạ lan, may thêm hà bao mới."
"Vâng"
"Hương phấn làm rất tốt, hoàng thượng rất thích, ngươi đến Khố phòng chọn vài món mình thích đi, xem như là ta đa tạ ngươi."
Bích Chân vừa đáp lời, vừa mỉm cười, từ chủ tử, ban thưởng không gọi ban thưởng, mà gọi quà tặng, đây cũng là sự khác biệt lớn nhất so với các cung phi khác trong hậu cung. Nàng ấy không thật sự xem mình là chủ tử, cũng không hoàn toàn xem bọn họ là nô tài có thể xử lý tùy tiện, mà giữa đó còn có một phần tôn trọng.
Thật ra thì nhìn khắp hậu cung, những chủ tử bị nô tài bên cạnh bán đứng nhiều không kể xiết, nhưng đến nay cũng chỉ có một Lục Phương nghi hiểu, sẽ có lúc nô tài phát huy tác dụng, gián tiếp quyết định tiền đồ của chủ tử.
Nhụy An điện, màu son đỏ trên cột đã tróc, khó nhìn như một ngón tay đang chảy máu loang lổ, mùi ẩm mốc vờn quanh trong không khí.
Nguyệt Dương phu nhân mặc hoa phục diễm lệ đứng ở ngoài cửa, qua cánh cửa rách quan sát quang cảnh trong điện.
Đức Phi đứng đầu tứ phi ngày xưa, hôm nay mặc một bộ bạch y mộc mạc ngồi ở bên trong, vẻ mặt ưu tư ngân nga ca khúc, mặt mũi tiều tụy, ánh mắt vô hồn, không biết đang nhìn về nơi nào.
“Sau khi ly biệt cùng Quân là ngàn trùng xa cách, cảnh sắc quanh ta đã nhuốn màu thê lương. Càng lúc càng xa bút mực nào tả nổi, nước rộng cá chìm nơi nào hỏi được đây?
Đêm dài, gió thu đùa khóm trúc, ngàn lá trúc xanh đều ôm theo ân hận. Chăn đơn gối chiếc tìm trong mộng, mộng chưa thành đèn đã lụi tàn đi.”
Tiếng hát của nàng ta tràn đầy đau thương, giống như nhìn thấu tâm tư Đế Vương, cũng giống như oán Quân quá vô tình.
Người ngoài cửa cúi đầu cười hai tiếng, Đức Phi lập tức quay đầu lại, phát hiện Nguyệt Dương phu nhân đang đứng ở bên ngoài.
"Ngươi đến đây làm cái gì?" Nàng ta lạnh lùng nói.
Ánh Ngọc đẩy cửa ra, Nguyệt Dương phu nhân duyên dáng thướt tha thẳng bước đi vào, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, sóng mắt như nước, cực kỳ nhu hòa: "Hôm nay tỷ tỷ phải cô đơn ở Nhụy An điện, không ai làm bạn, muội muội cảm thấy lo lắng. Vì vậy cố ý đến đây thăm tỷ tỷ, mong rằng có thể giúp tỷ tỷ giải trừ ưu phiền."
Đức Phi lạnh lùng nhìn nàng ta: "Làm phiền muội muội, lúc trước, thân thể tỷ tỷ không tốt nên trú ngụ lâu dài trong cung nội, đã quen một mình yên tĩnh, không có gì phiền não. Chỉ sợ muội muội đã lo lắng thừa rồi."
Nguyệt Dương phu nhân vẫn giữ nguyên nụ cười, đến gần nàng ta, làm ngơ ý muốn đuổi khách của Đức phi: "Tỷ tỷ nói sai rồi, một mình cô độc sao có thể tốt được chứ? Ví như muội muội đây, hàng ngày nghe Hạo Diệc đùa bỡn ầm ĩ, làm nũng, mặc dù phiền lòng, nhưng nếu một ngày thiếu vắng những âm thanh này, muội muội thật sự sẽ cảm thấy không quen."
Nói tới đây, nàng ta dừng lại, ra vẻ hối lỗi “a” một tiếng, ngượng ngùng cúi mâu: "Muội muội thất lễ rồi, quên mất hôm nay tỷ tỷ chỉ có một thân một mình, Đại hoàng tử lại không có bên cạnh, mong tỷ tỷ chớ trách."
Đức Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Đủ rồi, ngươi muốn chế nhạo muốn giễu cợt thì cứ tự nhiên, nhưng đừng có bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, dịu dàng vô hại đó, thật khiến ta buồn nôn! Tới giờ hoàng thượng còn chưa nhìn thấu được con người thật của ngươi, nhưng ta thì rất rõ. Ngày trước khi lập hậu đó, rõ ràng là ngươi tới giật giây bảo ta cùng nhau đối phó với hoàng hậu, kết quả đến cuối cùng lại biến thành một mình ta đối đầu với nàng ta! Sở Nguyệt Dương, ngươi rất giỏi mưu kế! Ngươi hại ta phải sống một mình đằng đẵng nơi thâm cung, đến cả con trai ruột cũng phải đưa cho hoàng hậu! Hôm nay lại hại ta bị biếm vào lãnh cung, đồ tiện nhân nhà ngươi! Cút ra ngoài cho ta!"
Nguyệt Dương phu nhân ngay cả mày cũng không nhíu, vẫn ôn nhu dịu dàng nói: "Tỷ tỷ nói muội muội hại tỷ trở thành như hôm nay, sao lời này muội muội nghĩ hoài vẫn không hiểu nhỉ? Chuyện hoàng hậu rõ ràng là do tỷ không thức thời, đã biết hoàng thượng quyết ý muốn lập nàng ta làm hậu, nhưng vẫn ngu ngốc tin vào lời nói giận dỗi của muội muội, chạy đi gây sự với nàng ta, mất đi Đại hoàng tử cùng tâm của hoàng thượng, kết cục này đều là do tỷ tỷ gieo gió gặt bão. Còn hôm nay, nếu không phải là do tỷ tỷ một lòng muốn mượn chuyện hạ độc giá họa cho ta, sao có thể rơi vào kết quả bị đày đến lãnh cung chứ?"
Đức Phi cười ha ha: "Đúng vậy, hôm nay ta bại bởi tay ngươi, giá họa cho ngươi cũng không thành công, ta nhận mệnh! Nhưng Sở Nguyệt Dương, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý cả đời sao? Hãy chờ xem, ngươi cũng đã “hoa tàn ít bướm” rồi, cho dù ngươi huy hoàng hơn ta, nhưng có thể duy trì được bao lâu đây? Ha ha ha, ngươi không phải là hoàng hậu, không thể vững vàng ngồi ở hậu cung khi nhan sắc đã tàn phai, chẳng lẽ ngươi không sợ những phi tần trẻ tuổi hơn sẽ vượt qua mình sao? Tiêu chiêu viện, An Uyển nghi, Lục Phương nghi, Kha Lương Viện, nhiều tài tử mỹ nhân như vậy, mấy năm nữa, hoàng thượng còn có thêm các tú nữ mới, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?"
Ánh mắt của Nguyệt Dương phu nhân dần dần ngưng trệ, sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn cố giữ vẻ ôn hòa nói: "Tỷ tỷ còn có tinh lực lo lắng cho ta, chẳng bằng tự lo cho mình đi, lãnh cung này dột nát như thế, nghe nói ngày trước có không ít chủ tử chết ở đây. Hơn nữa hôm nay tỷ tỷ rơi vào kết quả thê thảm thế này, không biết tương lai Đại hoàng tử còn có gì tốt đẹp được nữa. Muội muội cảm thấy rất lo lắng cho tỷ tỷ đó."
Đức Phi lạnh nhạt nói: "Đa tạ ngươi đã quan tâm, nhưng hôm nay ngươi lợi dụng sự đồng tình của Lục Phương nghi, ngươi không sợ hoàng thượng vừa khôi phục sự sủng ái đối với ngươi vừa cảm thấy nàng ta còn dịu dàng thiện lương hơn ngươi, từ đó càng thêm yêu mến sao?"
Nguyệt Dương phu nhân che miệng cười khẽ: "Tỷ tỷ nghĩ rằng muội là người thiếu thận trọng như vậy sao? Sẽ để lại uy hiếp cho chính mình. . . . . . Ha ha, tỷ nghĩ muội cũng ngu xuẩn thiếu đầu óc như tỷ sao!"
Nàng ta ưu nhã xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý ánh nhìn sắc lạnh như dao ở sau lưng, dẫn theo Ánh Ngọc đi ra khỏi Nhụy An điện, chỉ để lại một câu: "Tỷ tỷ tự giải quyết cho tốt đi, muội muội sẽ thay tỷ chăm sóc cho Đại hoàng tử."
Những lời này tràn đầy thâm ý, khiến máu toàn thân Đức phi như ngừng chảy, cả người rét run: "Sở Nguyệt Dương, ngươi mà dám làm hại Hạo Trinh thì dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nguyệt Dương phu nhân nhìn cánh cửa đang được cung nữ khép lại, xuyên thấu qua miếng giấy dán rách nát nở nụ cười xinh đẹp: "Chỉ sợ dù tỷ tỷ có biến thành quỷ cũng sẽ đấu không lại muội muội."
Xoay người rời đi, tay áo tung bay, không thiếu phần tao nhã.
Mấy ngày sau, lúc Minh Uyên còn ở Hoàng Lăng làm lễ tế tự thì Cao Lộc vội vã đi vào ghé lỗ tai hắn nói nhỏ, Minh Uyên ngẩn ra, vừa xong điển lễ liền đi đến chỗ của Nguyệt Dương phu nhân.
Hôm sau trời vừa sáng, chúng phi tần đến thỉnh an hoàng hậu thì liền nghe được một tin —— Nguyệt Dương phu nhân lại có tin vui.
"Đây quả thực là chuyện tốt, hoàng thượng vốn ít con, nếu Nguyệt Dương phu nhân lại có thể lại giúp hoàng thượng hạ sinh thêm hoàng tử công chúa, quả thực là phúc khí của Ngự quốc chúng ta." Hoàng hậu vừa nói vừa mỉm cười, giống như thật sự mừng cho nàng ta, chỉ là sắc mừng ấy không đạt đến khóe mắt.
Tất cả phi tần cũng bày ra dáng vẻ hớn hở chúc mừng, Nguyệt Dương phu nhân đứng ở một bên, gò má hiện lên hai dấu hồng nhạt, đầy hạnh phúc, rồi lại hơi thẹn thùng, dù trông thế nào cũng ôn nhu dịu dàng, xinh đẹp đến cực điểm.
Một màn này nhìn qua hết sức hài hòa, nhưng Lục Khê hiểu rõ, trong đại điện này trừ Nguyệt Dương phu nhân ra, chỉ sợ chẳng có một ai thực sự vui vẻ.
Còn bản thân nàng thì sao? Nàng vui vẻ ư?
Lục Khê lạnh nhạt liếc nhìn Nguyệt Dương phu nhân, ánh mắt dịu dàng của người kia lướt qua đám đông vừa lúc đối diện với nàng, giống như mang đầy hữu nghị, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến nàng có cảm giác bất an.
Hoàng hậu nói: "Nếu Nguyệt Dương phu nhân đã có thai, vậy thì không cần đến thỉnh an nữa, cố gắng ở trong cung điều dưỡng thân thể, thiếu cái gì thì bảo cung nhân đến nói với ta."
Nguyệt Dương phu nhân cười đáp vâng, vẫn là dáng vẻ khiến người ta thương tiếc.
Tiêu chiêu viện nói, "Tỷ tỷ quả thật là người có phúc khí, nhiều tỷ muội như vậy nhưng chẳng mấy ai có thai, tỷ tỷ lại là lần thứ hai, đúng là nhận được ân sủng vô hạn, khiến muội muội rất hâm mộ."
Một câu nói đưa tới sự ghen tỵ ngầm của nhiều người, Nguyệt Dương phu nhân chỉ nhẹ nhàng cười đáp lời: "Chiêu viện muội muội nói đùa, tỷ tỷ bây giờ đã không còn trẻ, chờ đến khi các muội tới tuổi của ta, chỉ sợ nam nữ thành đàn rồi."
Nàng ta giải thích rất khéo léo, lập tức tiêu trừ sự bất mãn của mọi người, đúng thế, dù sao Nguyệt Dương phu nhân cũng đã lớn tuổi, cho dù có hai đứa con cũng không nhất định sẽ được sủng ái vĩnh viễn, ngược lại chỉ có thể chiếm được chỗ ngồi an toàn ở hậu cung mà thôi.
Đi ra khỏi cửa Đức Dương điện, Lục Khê còn chưa bước lên liễn xa, liền nghe Nguyệt Dương phu nhân gọi lại: "Lục Phương nghi xin dừng bước."
Nàng quay đầu lại dịu ngoan hành lễ: "Phu nhân."
Nguyệt Dương phu nhân mỉm cười kéo tay nàng: "Ta biết là do ngươi nói ra chân tướng trước mặt hoàng thượng, nếu không ta cũng chẳng thể có ngày hôm nay. . . . . quả thật là không biết nên cảm ơn ngươi thế nào cho đúng."
Lục Khê nói: " Phu nhân không cần phải nặng lòng như thế, tần thiếp cũng chỉ tình cờ biết được chân tướng, nên có nghĩa vụ nói ra sự thật mà thôi. Về phần phu nhân có thể có tin vui lần nữa, đây là ân sủng của hoàng thượng, cũng là phúc khí của phu nhân, không phải là công lao của tần thiếp."
Nguyệt Dương phu nhân lại nói thêm vài lời, câu nào cũng thể hiện rõ thành ý cảm tạ nàng.
Sau khi bước lên liễn xa, dù đã đi rất xa nhưng Lục Khê vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chú ở phía sau.
Rõ ràng hoàng thượng đã đồng ý cho nàng một đứa con, nhưng hôm nay nàng còn chưa mang thai, Nguyệt Dương phu nhân đã có hỉ. Nếu như Nguyệt Dương phu nhân thật tâm thật ý cảm tạ nàng, vậy thì nàng còn có thể sống tiếp yên ổn; còn nếu như Nguyệt Dương phu nhân chỉ “hư tình giả ý”, như vậy nếu thật sự muốn nhắm vào nàng, sợ rằng những ngày tháng sau này chẳng thể yên lành được
Trong cung này phi tần vô số, Yến ốm Hoàn phì mỗi người một vẻ, đều là mĩ nhân. Nhưng có thể làm hoàng thượng quyến luyến không ở vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là ở hai chữ cảm giác.
Trời chưa sáng, Cao Lộc liền đánh thức Minh Uyên dậy, thúc giục hắn đi tiến hành nghi thức tế lễ hôm nay.
Minh Uyên liếc nhìn nữ tử còn say giấc bên người, mệt mỏi trên dung nhan nàng còn chưa rút đi hết, hiển lộ rõ sự vất vả của đêm qua.
Mùi thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn chóp mũi, khiến hắn chợt có cảm giác không muốn rời đi, bởi vì một khi rời đi, mùi thơm làm người ta thoải mái này cũng sẽ biến mất.
Đại cung nữ đi vào giúp hắn thay quần áo, tiếng ma sát của vải vóc đánh thức Lục Khê, nàng dụi mắt, mở đôi mắt còn mù sương ra khẽ gọi: "Hoàng thượng?"
Minh Uyên nghe tiếng, đến vạt áo cũng chưa chỉnh xong, liền xoay người vén lọn tóc tinh nghịch trên trán nàng, dịu dàng cười: "Ngủ tiếp đi."
Dung túng như thế, quả thật hiếm thấy, cũng đủ hiểu sự phục vụ của Lục Khê làm hắn hài lòng cỡ nào.
Lục Khê cũng không từ chối, sự sủng ái của đế vương không phải là thứ dễ gặp, có thể đạt được thì tốt nhất không nên bỏ qua.
Nàng ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn hắn mặc quần áo xong, trước khi đi hắn lại cười nói: "Nếu nàng rãnh, làm thêm cho trẫm một cái hà bao nữa đi."
Lục Khê sững sờ, xưa nay chỉ có phi tần chủ động làm cho hắn, chứ làm gì có tiền lệ hoàng thượng phải mở miệng yêu cầu? Nàng gật đầu, lộ ra nụ cười hiểu ý: "Dạ, tần thiếp lĩnh chỉ."
Minh Uyên cũng cười: "Ai nói đây là thánh chỉ?"
"Không phải thánh chỉ thì là cái gì? Hoàng thượng mở lời sai bảo, đối với tần thiếp mà nói giống như thánh chỉ."
Lại thấy Minh Uyên cúi người hôn xuống gò má nàng một cái, dùng âm lượng nhỏ đến mức cung nữ đứng phía sau không nghe thấy đươc: "Thê tử làm hà bao cho trượng phu, cũng xem là thánh chỉ sao?"
Lục Khê không lên tiếng, trong mắt đột nhiên có cảm giác ướt át, chỉ có thể im lặng nhìn hắn, cảm giác vui mừng cùng không thể tin từ nàng truyền tới khiến nội tâm Minh Uyên dậy sóng, rốt cuộc không nhịn được cầm tay của nàng, dịu dàng nói: "Trẫm đi trước."
Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ra cửa, cảm giác ướt át trong mắt Lục Khê dần dần biến mất, bên môi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Bích Chân."
"Có nô tỳ."
"Hôm nay chúng ta đi lấy thêm một ít hoa dạ lan, may thêm hà bao mới."
"Vâng"
"Hương phấn làm rất tốt, hoàng thượng rất thích, ngươi đến Khố phòng chọn vài món mình thích đi, xem như là ta đa tạ ngươi."
Bích Chân vừa đáp lời, vừa mỉm cười, từ chủ tử, ban thưởng không gọi ban thưởng, mà gọi quà tặng, đây cũng là sự khác biệt lớn nhất so với các cung phi khác trong hậu cung. Nàng ấy không thật sự xem mình là chủ tử, cũng không hoàn toàn xem bọn họ là nô tài có thể xử lý tùy tiện, mà giữa đó còn có một phần tôn trọng.
Thật ra thì nhìn khắp hậu cung, những chủ tử bị nô tài bên cạnh bán đứng nhiều không kể xiết, nhưng đến nay cũng chỉ có một Lục Phương nghi hiểu, sẽ có lúc nô tài phát huy tác dụng, gián tiếp quyết định tiền đồ của chủ tử.
Nhụy An điện, màu son đỏ trên cột đã tróc, khó nhìn như một ngón tay đang chảy máu loang lổ, mùi ẩm mốc vờn quanh trong không khí.
Nguyệt Dương phu nhân mặc hoa phục diễm lệ đứng ở ngoài cửa, qua cánh cửa rách quan sát quang cảnh trong điện.
Đức Phi đứng đầu tứ phi ngày xưa, hôm nay mặc một bộ bạch y mộc mạc ngồi ở bên trong, vẻ mặt ưu tư ngân nga ca khúc, mặt mũi tiều tụy, ánh mắt vô hồn, không biết đang nhìn về nơi nào.
“Sau khi ly biệt cùng Quân là ngàn trùng xa cách, cảnh sắc quanh ta đã nhuốn màu thê lương. Càng lúc càng xa bút mực nào tả nổi, nước rộng cá chìm nơi nào hỏi được đây?
Đêm dài, gió thu đùa khóm trúc, ngàn lá trúc xanh đều ôm theo ân hận. Chăn đơn gối chiếc tìm trong mộng, mộng chưa thành đèn đã lụi tàn đi.”
Tiếng hát của nàng ta tràn đầy đau thương, giống như nhìn thấu tâm tư Đế Vương, cũng giống như oán Quân quá vô tình.
Người ngoài cửa cúi đầu cười hai tiếng, Đức Phi lập tức quay đầu lại, phát hiện Nguyệt Dương phu nhân đang đứng ở bên ngoài.
"Ngươi đến đây làm cái gì?" Nàng ta lạnh lùng nói.
Ánh Ngọc đẩy cửa ra, Nguyệt Dương phu nhân duyên dáng thướt tha thẳng bước đi vào, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, sóng mắt như nước, cực kỳ nhu hòa: "Hôm nay tỷ tỷ phải cô đơn ở Nhụy An điện, không ai làm bạn, muội muội cảm thấy lo lắng. Vì vậy cố ý đến đây thăm tỷ tỷ, mong rằng có thể giúp tỷ tỷ giải trừ ưu phiền."
Đức Phi lạnh lùng nhìn nàng ta: "Làm phiền muội muội, lúc trước, thân thể tỷ tỷ không tốt nên trú ngụ lâu dài trong cung nội, đã quen một mình yên tĩnh, không có gì phiền não. Chỉ sợ muội muội đã lo lắng thừa rồi."
Nguyệt Dương phu nhân vẫn giữ nguyên nụ cười, đến gần nàng ta, làm ngơ ý muốn đuổi khách của Đức phi: "Tỷ tỷ nói sai rồi, một mình cô độc sao có thể tốt được chứ? Ví như muội muội đây, hàng ngày nghe Hạo Diệc đùa bỡn ầm ĩ, làm nũng, mặc dù phiền lòng, nhưng nếu một ngày thiếu vắng những âm thanh này, muội muội thật sự sẽ cảm thấy không quen."
Nói tới đây, nàng ta dừng lại, ra vẻ hối lỗi “a” một tiếng, ngượng ngùng cúi mâu: "Muội muội thất lễ rồi, quên mất hôm nay tỷ tỷ chỉ có một thân một mình, Đại hoàng tử lại không có bên cạnh, mong tỷ tỷ chớ trách."
Đức Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Đủ rồi, ngươi muốn chế nhạo muốn giễu cợt thì cứ tự nhiên, nhưng đừng có bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, dịu dàng vô hại đó, thật khiến ta buồn nôn! Tới giờ hoàng thượng còn chưa nhìn thấu được con người thật của ngươi, nhưng ta thì rất rõ. Ngày trước khi lập hậu đó, rõ ràng là ngươi tới giật giây bảo ta cùng nhau đối phó với hoàng hậu, kết quả đến cuối cùng lại biến thành một mình ta đối đầu với nàng ta! Sở Nguyệt Dương, ngươi rất giỏi mưu kế! Ngươi hại ta phải sống một mình đằng đẵng nơi thâm cung, đến cả con trai ruột cũng phải đưa cho hoàng hậu! Hôm nay lại hại ta bị biếm vào lãnh cung, đồ tiện nhân nhà ngươi! Cút ra ngoài cho ta!"
Nguyệt Dương phu nhân ngay cả mày cũng không nhíu, vẫn ôn nhu dịu dàng nói: "Tỷ tỷ nói muội muội hại tỷ trở thành như hôm nay, sao lời này muội muội nghĩ hoài vẫn không hiểu nhỉ? Chuyện hoàng hậu rõ ràng là do tỷ không thức thời, đã biết hoàng thượng quyết ý muốn lập nàng ta làm hậu, nhưng vẫn ngu ngốc tin vào lời nói giận dỗi của muội muội, chạy đi gây sự với nàng ta, mất đi Đại hoàng tử cùng tâm của hoàng thượng, kết cục này đều là do tỷ tỷ gieo gió gặt bão. Còn hôm nay, nếu không phải là do tỷ tỷ một lòng muốn mượn chuyện hạ độc giá họa cho ta, sao có thể rơi vào kết quả bị đày đến lãnh cung chứ?"
Đức Phi cười ha ha: "Đúng vậy, hôm nay ta bại bởi tay ngươi, giá họa cho ngươi cũng không thành công, ta nhận mệnh! Nhưng Sở Nguyệt Dương, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý cả đời sao? Hãy chờ xem, ngươi cũng đã “hoa tàn ít bướm” rồi, cho dù ngươi huy hoàng hơn ta, nhưng có thể duy trì được bao lâu đây? Ha ha ha, ngươi không phải là hoàng hậu, không thể vững vàng ngồi ở hậu cung khi nhan sắc đã tàn phai, chẳng lẽ ngươi không sợ những phi tần trẻ tuổi hơn sẽ vượt qua mình sao? Tiêu chiêu viện, An Uyển nghi, Lục Phương nghi, Kha Lương Viện, nhiều tài tử mỹ nhân như vậy, mấy năm nữa, hoàng thượng còn có thêm các tú nữ mới, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?"
Ánh mắt của Nguyệt Dương phu nhân dần dần ngưng trệ, sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn cố giữ vẻ ôn hòa nói: "Tỷ tỷ còn có tinh lực lo lắng cho ta, chẳng bằng tự lo cho mình đi, lãnh cung này dột nát như thế, nghe nói ngày trước có không ít chủ tử chết ở đây. Hơn nữa hôm nay tỷ tỷ rơi vào kết quả thê thảm thế này, không biết tương lai Đại hoàng tử còn có gì tốt đẹp được nữa. Muội muội cảm thấy rất lo lắng cho tỷ tỷ đó."
Đức Phi lạnh nhạt nói: "Đa tạ ngươi đã quan tâm, nhưng hôm nay ngươi lợi dụng sự đồng tình của Lục Phương nghi, ngươi không sợ hoàng thượng vừa khôi phục sự sủng ái đối với ngươi vừa cảm thấy nàng ta còn dịu dàng thiện lương hơn ngươi, từ đó càng thêm yêu mến sao?"
Nguyệt Dương phu nhân che miệng cười khẽ: "Tỷ tỷ nghĩ rằng muội là người thiếu thận trọng như vậy sao? Sẽ để lại uy hiếp cho chính mình. . . . . . Ha ha, tỷ nghĩ muội cũng ngu xuẩn thiếu đầu óc như tỷ sao!"
Nàng ta ưu nhã xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý ánh nhìn sắc lạnh như dao ở sau lưng, dẫn theo Ánh Ngọc đi ra khỏi Nhụy An điện, chỉ để lại một câu: "Tỷ tỷ tự giải quyết cho tốt đi, muội muội sẽ thay tỷ chăm sóc cho Đại hoàng tử."
Những lời này tràn đầy thâm ý, khiến máu toàn thân Đức phi như ngừng chảy, cả người rét run: "Sở Nguyệt Dương, ngươi mà dám làm hại Hạo Trinh thì dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nguyệt Dương phu nhân nhìn cánh cửa đang được cung nữ khép lại, xuyên thấu qua miếng giấy dán rách nát nở nụ cười xinh đẹp: "Chỉ sợ dù tỷ tỷ có biến thành quỷ cũng sẽ đấu không lại muội muội."
Xoay người rời đi, tay áo tung bay, không thiếu phần tao nhã.
Mấy ngày sau, lúc Minh Uyên còn ở Hoàng Lăng làm lễ tế tự thì Cao Lộc vội vã đi vào ghé lỗ tai hắn nói nhỏ, Minh Uyên ngẩn ra, vừa xong điển lễ liền đi đến chỗ của Nguyệt Dương phu nhân.
Hôm sau trời vừa sáng, chúng phi tần đến thỉnh an hoàng hậu thì liền nghe được một tin —— Nguyệt Dương phu nhân lại có tin vui.
"Đây quả thực là chuyện tốt, hoàng thượng vốn ít con, nếu Nguyệt Dương phu nhân lại có thể lại giúp hoàng thượng hạ sinh thêm hoàng tử công chúa, quả thực là phúc khí của Ngự quốc chúng ta." Hoàng hậu vừa nói vừa mỉm cười, giống như thật sự mừng cho nàng ta, chỉ là sắc mừng ấy không đạt đến khóe mắt.
Tất cả phi tần cũng bày ra dáng vẻ hớn hở chúc mừng, Nguyệt Dương phu nhân đứng ở một bên, gò má hiện lên hai dấu hồng nhạt, đầy hạnh phúc, rồi lại hơi thẹn thùng, dù trông thế nào cũng ôn nhu dịu dàng, xinh đẹp đến cực điểm.
Một màn này nhìn qua hết sức hài hòa, nhưng Lục Khê hiểu rõ, trong đại điện này trừ Nguyệt Dương phu nhân ra, chỉ sợ chẳng có một ai thực sự vui vẻ.
Còn bản thân nàng thì sao? Nàng vui vẻ ư?
Lục Khê lạnh nhạt liếc nhìn Nguyệt Dương phu nhân, ánh mắt dịu dàng của người kia lướt qua đám đông vừa lúc đối diện với nàng, giống như mang đầy hữu nghị, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến nàng có cảm giác bất an.
Hoàng hậu nói: "Nếu Nguyệt Dương phu nhân đã có thai, vậy thì không cần đến thỉnh an nữa, cố gắng ở trong cung điều dưỡng thân thể, thiếu cái gì thì bảo cung nhân đến nói với ta."
Nguyệt Dương phu nhân cười đáp vâng, vẫn là dáng vẻ khiến người ta thương tiếc.
Tiêu chiêu viện nói, "Tỷ tỷ quả thật là người có phúc khí, nhiều tỷ muội như vậy nhưng chẳng mấy ai có thai, tỷ tỷ lại là lần thứ hai, đúng là nhận được ân sủng vô hạn, khiến muội muội rất hâm mộ."
Một câu nói đưa tới sự ghen tỵ ngầm của nhiều người, Nguyệt Dương phu nhân chỉ nhẹ nhàng cười đáp lời: "Chiêu viện muội muội nói đùa, tỷ tỷ bây giờ đã không còn trẻ, chờ đến khi các muội tới tuổi của ta, chỉ sợ nam nữ thành đàn rồi."
Nàng ta giải thích rất khéo léo, lập tức tiêu trừ sự bất mãn của mọi người, đúng thế, dù sao Nguyệt Dương phu nhân cũng đã lớn tuổi, cho dù có hai đứa con cũng không nhất định sẽ được sủng ái vĩnh viễn, ngược lại chỉ có thể chiếm được chỗ ngồi an toàn ở hậu cung mà thôi.
Đi ra khỏi cửa Đức Dương điện, Lục Khê còn chưa bước lên liễn xa, liền nghe Nguyệt Dương phu nhân gọi lại: "Lục Phương nghi xin dừng bước."
Nàng quay đầu lại dịu ngoan hành lễ: "Phu nhân."
Nguyệt Dương phu nhân mỉm cười kéo tay nàng: "Ta biết là do ngươi nói ra chân tướng trước mặt hoàng thượng, nếu không ta cũng chẳng thể có ngày hôm nay. . . . . quả thật là không biết nên cảm ơn ngươi thế nào cho đúng."
Lục Khê nói: " Phu nhân không cần phải nặng lòng như thế, tần thiếp cũng chỉ tình cờ biết được chân tướng, nên có nghĩa vụ nói ra sự thật mà thôi. Về phần phu nhân có thể có tin vui lần nữa, đây là ân sủng của hoàng thượng, cũng là phúc khí của phu nhân, không phải là công lao của tần thiếp."
Nguyệt Dương phu nhân lại nói thêm vài lời, câu nào cũng thể hiện rõ thành ý cảm tạ nàng.
Sau khi bước lên liễn xa, dù đã đi rất xa nhưng Lục Khê vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chú ở phía sau.
Rõ ràng hoàng thượng đã đồng ý cho nàng một đứa con, nhưng hôm nay nàng còn chưa mang thai, Nguyệt Dương phu nhân đã có hỉ. Nếu như Nguyệt Dương phu nhân thật tâm thật ý cảm tạ nàng, vậy thì nàng còn có thể sống tiếp yên ổn; còn nếu như Nguyệt Dương phu nhân chỉ “hư tình giả ý”, như vậy nếu thật sự muốn nhắm vào nàng, sợ rằng những ngày tháng sau này chẳng thể yên lành được
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook