Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
-
Chương 59: So Kè Với Hải Ba Đông (2)
Dịch: Lap Tran
-----
Cảm nhận được khí thế của Hải Ba Đông bùng nổ, Tiêu Sắt có chút bất đắc dĩ đỡ trán, thu tàn đồ vào không gian hệ thống, nói cả buổi vẫn phải đấu võ.
“Lão tiên sinh, thật sự không thể hoà bình giải quyết sao? Nếu có thể nói, ta cũng không muốn chiến đấu cùng ngươi.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.
Tiêu Sắt đã cảm nhận được Hồng Quỳ tức giận đến cực điểm, Hải Ba Đông năm lần bảy lượt muốn ra tay với hắn, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị Hồng Quỳ đánh thành đầu heo.
“Lão sư ngươi có dị hỏa sao?” Tiêu Sắt hỏi một đằng, Hải Ba Đông trả lời một nẻo, thu liễm hàn khí vài phần, có chút kiêng kị, có thể dạy ra Luyện dược sư nhị phẩm trẻ tuổi thế này, nói không chừng lão sư hắn có là Luyện dược sư lục phẩm.
Nếu lại có thêm dị hỏa thì không phải chính là Luyện dược sư có thể luyện chế Phá ách đan mà hắn đau khổ tìm kiếm bấy lâu sao?
“Không có, ta tới sa mạc Tháp Qua Nhĩ để tìm kiếm dị hỏa.” Tiêu Sắt nhún vai, mỉm cười nói.
“Không có? Nếu không có vậy ngươi liền trả tàn đồ đây, xem ở mặt mũi lão sư thần bí của ngươi, ta không làm khó ngươi.” Biết được lão sư của Tiêu Sắt cũng không có dị hỏa, ánh mắt Hải Ba Đông tràn ngập thất vọng, lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, thứ này đối với ta rất quan trọng, liền tính ngài không đáp ứng, ta cũng sẽ không giao ra.” Tiêu Sắt thầm cảm thấy bi ai thay Hải Ba Đông, tên này không tránh được một trận đòn hiểm rồi.
“Chỉ bằng thú hoả của ngươi? Vài thập niên trước lão phu đã là Đấu Hoàng, tuy ẩn cư ở đây nhưng không tới lượt tiểu tử ngươi khi dễ.” Nhìn Tiêu Sắt khăng khăng không muốn trả lại tàn đồ, Hải Ba Đông tức khắc giận tím mặt, ngưng tụ ra gai băng to cỡ cánh tay đâm mạnh tới.
Nhìn thấy gai băng đâm tới, Tiêu Sắt bất đắc dĩ bĩu môi, mũi chân đạp nhẹ vào mặt đất, thân thể lui ra đến cửa.
“Chạy đi đâu!”
Nhìn Tiêu Sắt muốn chạy, Hải Ba Đông càng tức giận hơn, gương mặt nhăn nhúm, trông hơi dữ tợn, chân đạp mặt đất theo sát.
Bên ngoài, thân thể Tiêu Sắt đã được đấu khí bao trùm, nhìn chằm chằm Hải Ba Đông đang đuổi theo, rất là bất đắc dĩ nói: “Lão tiên sinh, không thể châm chước sao?”
Tiêu Sắt hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, đổi lấy chính là hơn mười cây gai băng xoay tròn.
Nhìn gai băng phóng tới, Tiêu Sắt hơi khuỵ gối, Tử vân dực nháy mắt bung ra, bay lên trời cao.
“Tiểu tử, không nghĩ tới ngoại trừ thú hỏa ngươi còn có đấu kỹ phi hành bực này, nhưng vẫn không thay đổi được gì, thức thời liền giao ra tàn đồ.” Trước cửa hàng Cổ Đồ, Hải Ba Đông nhìn Tiêu Sắt trên không lạnh lùng quát to.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, không có trả lời, từ trước đến nay hắn không phải người thích bị động, biết Hải Ba Đông sắp ra chiêu, tay phải chợt nắm chặt ma kiếm, tay trái giơ qua đỉnh đầu, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa xanh tím.
Từ trên cao nhìn xuống, tay trái nắm lại, hỏa cầu phân thành hai, hai phân làm bốn... Trong giây lát liền biến thành mười sáu mười sáu hỏa cầu nhỏ, dưới sự thúc giục của Tiêu Sắt xoay tròn, hóa thành mười sáu trường kiếm lửa.
Tiêu Sắt vung ma kiếm, mười trường kiếm lửa đột nhiên bắn nhanh về phía Hải Ba Đông.
“Xích viêm kiếm.”
Tiêu Sắt gào thét trong lòng, trường kiếm lửa mang kình khí cùng nhiệt độ cực cao hung hăng bắn tới.
Tiêu Sắt đột nhiên công kích làm Hải Ba Đông sửng sốt, hắn vung tay lên, ngưng tụ ra một tường băng rắn chắc trước mặt.
Trường kiếm lửa va chạm với tường băng tức khắc có tiếng “Phốc phốc” vang lên.
Mới đầu tường băng ngăn được trường kiếm lửa, nhưng dần dần bị những trường kiếm nóng cháy hòa tan.
Rốt cuộc tường băng không chống đỡ được nữa, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, tường băng xuất hiện vết nứt, vết rách dần lan tràn.
Nhìn tường băng nứt ra, Hải Ba Đông nhíu mày, thân thể lui lại đồng thời ngưng tụ ra một cây đại kích băng, đánh bay trường kiếm lửa đang bắn tới.
Nhưng Xích viêm kiếm là phảp quyết khống hoả Huyền giai cao cấp, sao lại đơn giản như vậy, trường kiếm bị đánh bay lại bay ngược bắn tới Hải Ba Đông.
Hải Ba Đông giơ kích ngăn cản, tuy mệt mỏi chống đỡ nhưng trường kiếm lửa vẫn chưa gây ra chút tổn thương nào.
“Hừ, chút tài mọn mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.” Hừ lạnh một tiếng, băng kích xoay tròn trong tay đánh bay tất cả trường kiếm lửa của Tiêu Sắt, chân đạp đất, lui về nóc cửa hàng, tay phải nâng lên, băng kích vỡ tan hóa thành vô số mảnh băng vờn quanh tay phải của Hải Ba Đông, hình thành ba vòng băng sáng lạn.
Quanh thân Hải Ba Đông tức khắc xuất hiện mấy trăm gai băng xoay tròn.
“Huyền băng long tường!”
Theo tiếng quát của Hải Ba Đông, mấy trăm gai băng ngưng tụ thành một băng long to phóng về phía Tiêu Sắt.
“Quả nhiên không một tên Đấu Hoàng nào đơn giản, dù tu vi hạ xuống Đấu Linh nhưng vẫn vô địch trong cùng cấp bậc. Nếu không phải dựa vào thú hoả sau khi dung hợp, e là công kích của ta không hề có tác dụng.”
Nuốt một viên Hồi khí đan, Tiêu Sắt nắm chặt ma kiếm, thúc giục đấu khí Phần quyết, tiếng sư ngâm vang lên, một đầu sư tử tạo thành từ ngọn lửa tím xanh xuất hiện, hung hăng đánh tới băng long.
“Cuồng sư ngâm!”
Nhìn Tiêu Sắt phản kích, Hải Ba Đông cũng không nhịn được mà tán thưởng.
Nhưng nghĩ đến tàn đồ mình vất vả đoạt được bị lấy, sự tán thưởng liền tiêu tan.
Băng long va chạm với sư tử lửa rồi triệt tiêu lẫn nhau, không khí tràn ngập hơi nước, trong giây lát, giữa Tiêu Sắt cùng Hải Ba Đông trở nên mịt mù.
“Chậc... Ngọn lửa đáng ghét...” Nhìn thấy chiêu số đắc ý của mình không thắng được sư tử lửa, chỉ là triệt tiêu lẫn nhau, bóng dáng Hải Ba Đông chợt lóe, biến mất trong sương mù.
Tiêu Sắt không thấy bóng Hải Ba Đông, nhíu nhíu mày, dùng linh hồn lực tiến hành dò xét, thân thể chợt run lên, xoay người cầm kiếm đón đỡ.
Không biết Hải Ba Đông đã xuất hiện phía sau Tiêu Sắt từ khi nào, một tay nắm lấy băng kích đâm tới.
“Đang!”
Băng kích va chạm với ma kiếm, dưới lực lượng mạnh mẽ của Hải Ba Đông, Tiêu Sắt bị đánh bay, rơi trên mặt đất, trượt dài hơn mười mét mới ngừng lại.
-----
Cảm nhận được khí thế của Hải Ba Đông bùng nổ, Tiêu Sắt có chút bất đắc dĩ đỡ trán, thu tàn đồ vào không gian hệ thống, nói cả buổi vẫn phải đấu võ.
“Lão tiên sinh, thật sự không thể hoà bình giải quyết sao? Nếu có thể nói, ta cũng không muốn chiến đấu cùng ngươi.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.
Tiêu Sắt đã cảm nhận được Hồng Quỳ tức giận đến cực điểm, Hải Ba Đông năm lần bảy lượt muốn ra tay với hắn, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị Hồng Quỳ đánh thành đầu heo.
“Lão sư ngươi có dị hỏa sao?” Tiêu Sắt hỏi một đằng, Hải Ba Đông trả lời một nẻo, thu liễm hàn khí vài phần, có chút kiêng kị, có thể dạy ra Luyện dược sư nhị phẩm trẻ tuổi thế này, nói không chừng lão sư hắn có là Luyện dược sư lục phẩm.
Nếu lại có thêm dị hỏa thì không phải chính là Luyện dược sư có thể luyện chế Phá ách đan mà hắn đau khổ tìm kiếm bấy lâu sao?
“Không có, ta tới sa mạc Tháp Qua Nhĩ để tìm kiếm dị hỏa.” Tiêu Sắt nhún vai, mỉm cười nói.
“Không có? Nếu không có vậy ngươi liền trả tàn đồ đây, xem ở mặt mũi lão sư thần bí của ngươi, ta không làm khó ngươi.” Biết được lão sư của Tiêu Sắt cũng không có dị hỏa, ánh mắt Hải Ba Đông tràn ngập thất vọng, lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, thứ này đối với ta rất quan trọng, liền tính ngài không đáp ứng, ta cũng sẽ không giao ra.” Tiêu Sắt thầm cảm thấy bi ai thay Hải Ba Đông, tên này không tránh được một trận đòn hiểm rồi.
“Chỉ bằng thú hoả của ngươi? Vài thập niên trước lão phu đã là Đấu Hoàng, tuy ẩn cư ở đây nhưng không tới lượt tiểu tử ngươi khi dễ.” Nhìn Tiêu Sắt khăng khăng không muốn trả lại tàn đồ, Hải Ba Đông tức khắc giận tím mặt, ngưng tụ ra gai băng to cỡ cánh tay đâm mạnh tới.
Nhìn thấy gai băng đâm tới, Tiêu Sắt bất đắc dĩ bĩu môi, mũi chân đạp nhẹ vào mặt đất, thân thể lui ra đến cửa.
“Chạy đi đâu!”
Nhìn Tiêu Sắt muốn chạy, Hải Ba Đông càng tức giận hơn, gương mặt nhăn nhúm, trông hơi dữ tợn, chân đạp mặt đất theo sát.
Bên ngoài, thân thể Tiêu Sắt đã được đấu khí bao trùm, nhìn chằm chằm Hải Ba Đông đang đuổi theo, rất là bất đắc dĩ nói: “Lão tiên sinh, không thể châm chước sao?”
Tiêu Sắt hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, đổi lấy chính là hơn mười cây gai băng xoay tròn.
Nhìn gai băng phóng tới, Tiêu Sắt hơi khuỵ gối, Tử vân dực nháy mắt bung ra, bay lên trời cao.
“Tiểu tử, không nghĩ tới ngoại trừ thú hỏa ngươi còn có đấu kỹ phi hành bực này, nhưng vẫn không thay đổi được gì, thức thời liền giao ra tàn đồ.” Trước cửa hàng Cổ Đồ, Hải Ba Đông nhìn Tiêu Sắt trên không lạnh lùng quát to.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, không có trả lời, từ trước đến nay hắn không phải người thích bị động, biết Hải Ba Đông sắp ra chiêu, tay phải chợt nắm chặt ma kiếm, tay trái giơ qua đỉnh đầu, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa xanh tím.
Từ trên cao nhìn xuống, tay trái nắm lại, hỏa cầu phân thành hai, hai phân làm bốn... Trong giây lát liền biến thành mười sáu mười sáu hỏa cầu nhỏ, dưới sự thúc giục của Tiêu Sắt xoay tròn, hóa thành mười sáu trường kiếm lửa.
Tiêu Sắt vung ma kiếm, mười trường kiếm lửa đột nhiên bắn nhanh về phía Hải Ba Đông.
“Xích viêm kiếm.”
Tiêu Sắt gào thét trong lòng, trường kiếm lửa mang kình khí cùng nhiệt độ cực cao hung hăng bắn tới.
Tiêu Sắt đột nhiên công kích làm Hải Ba Đông sửng sốt, hắn vung tay lên, ngưng tụ ra một tường băng rắn chắc trước mặt.
Trường kiếm lửa va chạm với tường băng tức khắc có tiếng “Phốc phốc” vang lên.
Mới đầu tường băng ngăn được trường kiếm lửa, nhưng dần dần bị những trường kiếm nóng cháy hòa tan.
Rốt cuộc tường băng không chống đỡ được nữa, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, tường băng xuất hiện vết nứt, vết rách dần lan tràn.
Nhìn tường băng nứt ra, Hải Ba Đông nhíu mày, thân thể lui lại đồng thời ngưng tụ ra một cây đại kích băng, đánh bay trường kiếm lửa đang bắn tới.
Nhưng Xích viêm kiếm là phảp quyết khống hoả Huyền giai cao cấp, sao lại đơn giản như vậy, trường kiếm bị đánh bay lại bay ngược bắn tới Hải Ba Đông.
Hải Ba Đông giơ kích ngăn cản, tuy mệt mỏi chống đỡ nhưng trường kiếm lửa vẫn chưa gây ra chút tổn thương nào.
“Hừ, chút tài mọn mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.” Hừ lạnh một tiếng, băng kích xoay tròn trong tay đánh bay tất cả trường kiếm lửa của Tiêu Sắt, chân đạp đất, lui về nóc cửa hàng, tay phải nâng lên, băng kích vỡ tan hóa thành vô số mảnh băng vờn quanh tay phải của Hải Ba Đông, hình thành ba vòng băng sáng lạn.
Quanh thân Hải Ba Đông tức khắc xuất hiện mấy trăm gai băng xoay tròn.
“Huyền băng long tường!”
Theo tiếng quát của Hải Ba Đông, mấy trăm gai băng ngưng tụ thành một băng long to phóng về phía Tiêu Sắt.
“Quả nhiên không một tên Đấu Hoàng nào đơn giản, dù tu vi hạ xuống Đấu Linh nhưng vẫn vô địch trong cùng cấp bậc. Nếu không phải dựa vào thú hoả sau khi dung hợp, e là công kích của ta không hề có tác dụng.”
Nuốt một viên Hồi khí đan, Tiêu Sắt nắm chặt ma kiếm, thúc giục đấu khí Phần quyết, tiếng sư ngâm vang lên, một đầu sư tử tạo thành từ ngọn lửa tím xanh xuất hiện, hung hăng đánh tới băng long.
“Cuồng sư ngâm!”
Nhìn Tiêu Sắt phản kích, Hải Ba Đông cũng không nhịn được mà tán thưởng.
Nhưng nghĩ đến tàn đồ mình vất vả đoạt được bị lấy, sự tán thưởng liền tiêu tan.
Băng long va chạm với sư tử lửa rồi triệt tiêu lẫn nhau, không khí tràn ngập hơi nước, trong giây lát, giữa Tiêu Sắt cùng Hải Ba Đông trở nên mịt mù.
“Chậc... Ngọn lửa đáng ghét...” Nhìn thấy chiêu số đắc ý của mình không thắng được sư tử lửa, chỉ là triệt tiêu lẫn nhau, bóng dáng Hải Ba Đông chợt lóe, biến mất trong sương mù.
Tiêu Sắt không thấy bóng Hải Ba Đông, nhíu nhíu mày, dùng linh hồn lực tiến hành dò xét, thân thể chợt run lên, xoay người cầm kiếm đón đỡ.
Không biết Hải Ba Đông đã xuất hiện phía sau Tiêu Sắt từ khi nào, một tay nắm lấy băng kích đâm tới.
“Đang!”
Băng kích va chạm với ma kiếm, dưới lực lượng mạnh mẽ của Hải Ba Đông, Tiêu Sắt bị đánh bay, rơi trên mặt đất, trượt dài hơn mười mét mới ngừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook