Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
Chương 54: Luyện Dược Sư Nhị Phẩm (2)

Dịch: Lap Tran

------

“Hai vị đại sư, đã có thể.” Tiêu Sắt chậm rãi lấy đan dược khỏi đỉnh, cho vào bình, đặt trước mặt hai người

Áo Thác cùng Phật Khắc Lan nghe vậy liền tiến tới, đồng tử lại co rụt lần nữa, đồng thời hô lên, “Sinh cốt đan, không tì vết...”

“Tiêu Sắt, ngươi có không hứng thú gia nhập Hiệp hội Luyện dược sư Hắc Nham thành không, một khi ngươi thăng cấp đến Luyện dược sư tứ phẩm, ta lập tức cho ngươi làm hội trưởng.” Phật Khắc Lan kích động bắt lấy tay Tiêu Sắt, vội vàng nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu Sắt, gia nhập hiệp hội chúng ta có rất nhiều phúc lợi, dù dược liệu hay ma hạch, đan phương, cần gì cũng có.” Áo Thác cười cười, trầm ngâm một lát, hình như cảm thấy còn chưa đủ, ngay sau đó đi về phía sau Lâm Phỉ, đẩy nàng đến trước mặt Tiêu Sắt, cười nói: “Nếu muốn bạn gái thì cũng có, ngươi xem đồ nhi Lâm Phỉ của ta thế nào, ngươi ưu tú thế này, tốn chút công sức bắt lấy cũng không thành vấn đề, nhưng sau đó không thể hái hoa ngắt cỏ, ừ, tốt nhất nhanh quyết định hôn sự, tránh đêm dài lắm mộng.”

“Lão sư, ngài nói bậy gì đó?” Lâm Phỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn lão sư không đáng tin cậy của mình, tuy là quát lớn nhưng trong giọng nói lại mang theo chút thẹn thùng cùng mừng thầm. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt có sự chờ mong.

“Ách....” Nhìn bộ dạng nhiệt tình quá mức của hai vị lão nhân, Tiêu Sắt đen mặt, từ chối khéo:“Hai vị đại sư, không phải là Tiêu Sắt không muốn gia nhập Hắc Nham thành, chỉ là có hẹn với lão sư, cần hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, cho nên...”

“Lão sư?”

Ánh mắt Áo Thác, Phật Khắc Lan lại sáng ngời, bọn họ biết lão sư của Tiêu Sắt là một người tên La lão, nhưng trong hồ sơ ghi chép thì Gia Mã đế quốc thì không có Luyện dược sư mang tên này, nhưng có thể dạy dỗ ra đệ tử xuất sắc như thế thì chắc chắn nắm giữ luyện dược thuật cao thâm khó đoán, không khỏi khiến bọn họ hiếu kỳ.

“Không biết hiện tại tôn sư đang ở nơi nào, Hiệp hội Luyện dược sư Hắc Nham thành muốn thực hiện đầy đủ lễ nghĩa của chủ nhà.” Phật Khắc Lan kính sợ nói.

“Ha hả, có thể dạy dỗ ra đệ tử xuất sắc như thế này, chắc chắn La lão là một vị Luyện dược sư cực kỳ cường đại, nói không chừng không thua kém Đan vương Cổ Hà đâu.” Áo Thác tiếp lời.



“Xem như vậy đi, nhưng lão nhân gia hắn không thích thế tục, hơn nữa đã ước định gặp ta ở sa mạc Tháp Qua Nhĩ rồi.” Tiêu Sắt ngại ngùng cười, nói. Hắn cũng không thể nói cho đối phương biết La Hán Tùng đã ngã xuống được.

Nghe được La lão không ở Hắc Nham thành, Phật Khắc Lan cùng Áo Thác đều tỏ vẻ tiếc hận, không có cưỡng cầu.

Mấy người trở về căn phòng trước đó, những người tham gia khảo hạch thất bại còn chưa rời đi, bọn họ đều muốn chờ xem thiếu niên mười sáu tuổi có thể sáng tạo kỳ tích hay không.

Khi nhìn thấy Phật Khắc Lan cùng Áo Thác vui vẻ trở lại và Lâm Phỉ sùng bái liếc mắt đưa tình với Tiêu Sắt thì bọn họ biết hắn đã thành công.

Phật Khắc Lan vẫy tay gọi một người, người hầu bước nhanh tới, sau một lát dùng mâm ngọc mang đến một trường bào màu đen tinh xảo.

Phật Khắc Lan nhận lấy mâm ngọc, đắc ý giới thiệu: “Đây là chế phục của Luyện dược sư nhị phẩm, có khả năng giúp tinh thần tỉnh táo, gia tăng khả năng khống hoả cùng với miễn dịch độc tố cấp thấp. Ngoài ra nó còn có lực phòng ngự không tồi, kiên cố hơn áo giáp thông thường nhiều....”

Nghe Phật Khắc Lan ba hoa chích choè giới thiệu, Tiêu Sắt có chút ngạc nhiên nhận lấy áo đen, cười cười, trong mắt hắn thì đây chỉ là trang phục bình thường mà thôi, trừ chuyện có thể giúp hắn tránh đi một số phiền toái.

“Mặc vào thử đi, nếu là không vừa thì có thể kêu người đổi cái khác.” Lâm Phỉ hâm mộ nói.

Tiêu Sắt gật đầu, vung áo đen ra mặc vào, ngoài dự đoán của Tiêu Sắt, rất là vừa người, thoải mái. Phối hợp với trang phục vốn có tôn lên thân thể thẳng tắp, thon dài của hắn.

“Ha ha, tiểu tử rất tuấn tú, nhìn dáng vẻ này thì không cần đổi rồi, ngươi nói coi có phải hay không, Lâm Phỉ nha đầu?” Không có nữ hài nào mà không thích nam tử ưu tú, đặc biệt là trẻ tuổi như Tiêu Sắt, cảm nhận của Lâm Phỉ đối với Tiêu Sắt biến hóa, Phật Khắc Lan liếc mắt liền nhìn ra.

Nhưng đáng tiếc là Tiêu Sắt không có hứng thú với Lâm Phỉ, chỉ có thể nói nữ có tình, nam vô tình.

“Ừ, đúng là rất hợp.” Nhìn Tiêu Sắt sau khi khoác thêm trường bào Luyện dược sư lại đẹp trai thêm vài phần, mặt Lâm Phỉ ửng đỏ gật đầu, vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời Phật Khắc Lan, không khỏi nhìn Tiêu Sắt lâu hơn một chút.



“Tốt rồi, khảo hạch đã kết thúc, chư vị trở về cố gắng nhiều hơn!” Phật Khắc Lan phất tay với mọi người, sau đó xoay người nói với Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, có thời gian sao? Lão hủ muốn nói chuyện với ngươi chút.”

Tiêu Sắt gật đầu, nói: “Đúng lúc ta cũng có việc muốn nhờ tiền bối hỗ trợ.”

“Ha ha, Lâm Phỉ, hôm nay để ngươi quan sát khảo hạch Luyện dược sư nhị phẩm xem như là trường hợp đặc biệt, về sau không được làm bậy nữa.” Phật Khắc Lan cười với Lâm Phỉ, sau đó cùng Áo Thác bước ra khỏi phòng.

Tiêu Sắt nhún vai, theo sát.

Nhìn bóng ba người rời đi, Lâm Phỉ tức giận dậm dậm chân, chu miệng nhỏ, bất mãn nói: “Không xem liền không xem, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

......

“Ha ha, mời ngồi đi.” Trong thư phòng sạch sẽ ngăn nắp, Phật Khắc Lan cười ha ha nói với Tiêu Sắt, ngay sau đó rót trà.

Tiêu Sắt ngồi ghế, nâng chung trà lên, không có uống mà thổi nhè nhẹ, nói thẳng vào vấn đề:“Hai vị đại sư có chuyện gì, không ngại nói thẳng, ta sẽ trả lời trong phạm vi có thể.” Khi nói chuyện, Tiêu Sắt lộ chút gian xảo.

“Ha hả, thật là một tiểu gia hỏa cẩn thận, hẳn là ngươi không phải mười sáu tuổi đi nha!” Nhấp chút nước trà, Phật Khắc Lan cười ha hả nói.

Nghe vậy, Tiêu Sắt hơi sửng sốt, bắt đầu trợn mắt nói dối, “Đại sư quả nhiên tuệ nhãn, qua mấy tháng nữa ta liền tròn mười bảy.”

Tiêu Sắt lại nói dối khiến Phật Khắc Lan cùng Áo Thác đen mặt, sống đến từng tuổi gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng còn chưa gặp qua người không biết xấu hổ thế này. Tuy nói Tiêu Sắt cao không khác gì thiếu niên mười lăm mười sáu nhưng khuôn mặt non nớt không thể gạt được bọn họ, đừng nói mười bảy tuổi, nhiều lắm là mười bốn tuổi thôi.

“Thôi thôi, mười sáu liền mười sáu đi!” Thở dài một hơi, Phật Khắc Lan trầm ngâm chút rồi mới nói: “Một vấn đề cuối cùng, ngọn lửa của ngươi là chuyện như thế nào, trông như thú hoả nhưng lại cường hãn hơn thú hoả bình thường, cho dù thú hoả của công chúa hoàng thất Gia Mã đế quốc nắm giữ cũng kém hơn ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương