Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
-
Chương 46: Trộm Bảo
Dịch: Lap Tran
-----
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt không nhịn mà nói thầm.
Duỗi tay lấy Hãn hải càn khôn tráo từ trong kho hàng hệ thống, toàn bộ căn phòng đều bị ánh sáng mãnh liệt bao phủ.
Ánh sáng dần dần tan đi, một viên đá quý màu lam trong suốt đập vào mắt Tiêu Sắt.
Đây là một viên đá quý hình chóp tam giác, to bằng bàn tay, bề mặt có từng gợn sóng lập loè, tản ra ánh sáng mờ ảo.
Cảm nhận được năng lượng cường đại từ Hãn hải càn khôn tráo, Tiêu Sắt cười cười, nhỏ một giọt máu tươi vào.
Máu tươi vừa rơi xuống liền bị đá quý hấp thu.
Ngay sau đó, một tia sáng màu lam nhàn nhạt phóng ra từ Hãn hải càn khôn tráo, bắn vào giữa hai chân mày Tiêu Sắt, sau đó cả Hãn hải càn khôn tráo cũng hoàn toàn chui vào giữa hai chân mày Tiêu Sắt.
Trong khoảnh khắc Hãn hải càn khôn tráo tiến vào, Tiêu Sắt cảm nhận được giữa mình và nó có một liên kết, linh hồn lực cũng tăng vọt vài phần.
Cùng lúc đó, trong đầu có thêm thông tin về bốn năng lực: Hãn hải hộ thân tráo, Càn khôn định thân tráo, Hãn hải phong ba, Càn khôn phá ma.
Hai kỹ năng phía sau bị Tiêu Sắt phớt lờ, Hãn hải hộ thân tráo cùng Càn khôn định thân tráo thì khác, một năng lực có thể hoàn toàn ẩn tàng thân thể cùng hơi thở, thậm chí thực thể, một năng lực có thể khoá chặt linh hồn của kẻ khác, tuy rằng sau khi khoá chặt không thể tổn thương đối phương nhưng có thể dùng để đoạt bảo, thuận tiện chạy trốn.
Có thể nói vật này là chí bảo ở cấp bậc Đấu Hoàng, Đấu Tông.
“Kiếm bộn.” Tiêu Sắt không nhịn được nói thành tiếng.
“Ca ca, chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy.” Nghe tiếng Tiêu Sắt, Long Quỳ chậm rãi bay ra từ ma kiếm, mỉm cười hỏi.
“Hắc hắc, đương nhiên là kiếm được thứ tốt, Long Quỳ, ngày mai cùng ca ca đi trộm bảo nha.” Tiêu Sắt cười hắc hắc, khẽ vuốt mặt Long Quỳ.
“???”
Long Quỳ xoay xoay đầu nhỏ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
.......
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Sắt thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.
Cách một cánh cửa phòng mà Tiêu Sắt vẫn ngửi được mùi đồ ăn từ trong phòng khách bay đến. Đôi tay chống giường bật dậy, hai chân rơi xuống đất, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trên bàn trong phòng khách đã bày các món ăn, đúng lúc Tiểu Y Tiên đang cẩn thận bưng cái nồi nhỏ đi đến, đặt lên bàn, sau đó thổi thổi tay bị hun nóng.
“Nhìn ngươi kìa, chuyện này giao cho ta không phải tốt hơn sao.” Tiêu Sắt mỉm cười lắc lắc đầu, chậm rãi đến trước mặt Tiểu Y Tiên, nắm tay nàng, bôi thuốc mỡ lấy ra từ trong nạp giới.
Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tiêu Sắt cùng với sự mát lạnh của thuốc mỡ, mặt Tiểu Y Tiên hơi đỏ lên, dịu dàng cười nói: “Không phải vì thấy ngươi còn chưa rời giường sao?”
“Ha ha, vậy xin lỗi, nhưng lần sau ngươi có thể trực tiếp đá cửa phòng ta, bởi vì buổi tối ta rất ít ngủ, cơ bản đều tu luyện để thay thế.” Tiêu Sắt cười cười, bôi thuốc mỡ xong liền đậy nắp bình, để bình ngọc vào trong tay Tiểu Y Tiên, “Bình thuốc mỡ này ngươi cầm đi, đôi tay nhỏ xinh đẹp thế này không thể bị thương nha.”
“Vèo...” Nghe Tiêu Sắt khen, Tiểu Y Tiên nở nụ cười, nhận lấy bình ngọc rồi nói: “Vậy bổn tiểu thư từ chối thì bất kính.”
Tiểu Y Tiên cất bình ngọc, hai người ngồi xuống, cùng nhau ăn sáng như thường ngày, bầu không khí rất ấm áp.
“Lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở đây chờ ta trở lại.” Tiêu Sắt uống một ngụm cháo trắng, thuận miệng nói.
“Ngươi đột phá Đấu Sư?” Nghe vậy, Tiểu Y Tiên kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy chấn động cùng khó tin, phải biết rằng Tiêu Sắt chỉ mới đột phá Đấu Giả cửu tinh hơn một tháng, dù sơn cốc này có năng lượng nồng đậm nhưng hơn một tháng mà đột phá Đấu Sư, thật sự quá kinh khủng.
“Nào có nhanh như vậy, ta ra ngoài là để tìm một thứ, chờ có được nó thì ta mới có thể đột phá Đấu Sư.” Tiêu Sắt mỉm cười nói.
“Vậy ngươi phải đi bao lâu?” Tiểu Y Tiên gật đầu, trong đôi mắt có chút mịt mờ.
“Thuận lợi thì sẽ trở về trước chiều tối.” Tiêu Sắt đánh giá sơ lược lộ trình từ nơi này đến động của Tử Tinh Dực Sư Vương rồi trả lời.
“Chiều tối sao?” Lẩm bẩm một tiếng, Tiểu Y Tiên nở nụ cười dịu dàng, nói: “Đi thôi, ta chờ ngươi trở về.”
“Được, chờ ta đột phá Đấu Sư liền mang ngươi du lịch đại lục Đấu Khí, thuận tiện sưu tầm tài liệu giải quyết Ách nạn độc thể.” Uống một ngụm cháo trắng cuối cùng, Tiêu Sắt buông chén, mỉm cười nói.
Dưới ánh mắt dõi theo của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt mở hai cánh màu tím bay ra khỏi tiểu sơn cốc, hai món đồ trong hai rương còn lại ở sơn động lúc trước, Tiêu Sắt đã sớm cho Tiểu Y Tiên biết là thứ gì, nên hắn không cần che giấu.
Bay khỏi tiểu sơn cốc, Tiêu Sắt liền thu hồi Tử vân dực, hiện giờ hắn còn chưa đến cấp Đấu Sư, công pháp cũng mới Hoàng giai trung cấp, không có nhiều đấu khí để dùng.
Một đường đi vội, tới buổi trưa, Tiêu Sắt đã vào Ma Thú sơn mạch, dùng Liễm khí quyết che giấu hơi thở, dừng trên một đại thụ che trời.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua dãy núi xa xa, trên một đỉnh núi có một hang động to lớn.
Được cây cối che lấp, cửa động phủ có đầu sư tử thật to, lúc ẩn lúc hiện.
“Ca ca, đó là động phủ của Tử Tinh Dực Sư Vương sao?” Tiếng Long Quỳ chợt vang lên.
“Ừ, đợi lát nữa ta phóng thích Hãn hải càn khôn tráo, ngươi liền đưa ta tiến vào động phủ, huynh muội chúng ta cướp sạch hang ổ của nó.” Tiêu Sắt gật gật đầu, nở nụ cười xấu xa nói.
“Hì hì, vậy ca ca cẩn thận một chút, nhưng ma thú có thực lực rất mạnh, vẫn nên để Tiểu Hồng làm, lỡ như có tình huống bất ngờ thì nàng sẽ bảo hộ ngươi.” Nhìn Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa, Long Quỳ biết Tử Tinh Dực Sư Vương gặp xui xẻo rồi.
Hãn hải càn khôn tráo chậm rãi bay ra từ giữa hai chân mày Tiêu Sắt, sau đó bay đến đỉnh đầu, phóng xuất ra một tầng ánh sáng xanh thẳm, bao bọc toàn bộ cơ thể Tiêu Sắt.
“Long Quỳ, có thể ra rồi.”
Theo Tiêu Sắt vừa nói xong, ma kiếm trên lưng liền lập loè ánh sáng, Hồng Quỳ với dáng người nóng bỏng xuất hiện trước mắt Tiêu Sắt.
“Đã lâu không gặp, Long Quỳ.” Tiêu Sắt mỉm cười nhìn Hồng Quỳ, nói.
Từ sau chuyện Tiêu Sắt cùng Hồng Quỳ chung một thùng tắm vào bốn tháng trước tới giờ, nàng không xuất hiện lần nào nữa.
“Đã lâu không gặp, ca ca.” Tiêu Sắt ôm ấp khiến mặt Hồng Quỳ hơi đỏ lên, nàng cũng giang tay ôm lấy hắn.
-----
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt không nhịn mà nói thầm.
Duỗi tay lấy Hãn hải càn khôn tráo từ trong kho hàng hệ thống, toàn bộ căn phòng đều bị ánh sáng mãnh liệt bao phủ.
Ánh sáng dần dần tan đi, một viên đá quý màu lam trong suốt đập vào mắt Tiêu Sắt.
Đây là một viên đá quý hình chóp tam giác, to bằng bàn tay, bề mặt có từng gợn sóng lập loè, tản ra ánh sáng mờ ảo.
Cảm nhận được năng lượng cường đại từ Hãn hải càn khôn tráo, Tiêu Sắt cười cười, nhỏ một giọt máu tươi vào.
Máu tươi vừa rơi xuống liền bị đá quý hấp thu.
Ngay sau đó, một tia sáng màu lam nhàn nhạt phóng ra từ Hãn hải càn khôn tráo, bắn vào giữa hai chân mày Tiêu Sắt, sau đó cả Hãn hải càn khôn tráo cũng hoàn toàn chui vào giữa hai chân mày Tiêu Sắt.
Trong khoảnh khắc Hãn hải càn khôn tráo tiến vào, Tiêu Sắt cảm nhận được giữa mình và nó có một liên kết, linh hồn lực cũng tăng vọt vài phần.
Cùng lúc đó, trong đầu có thêm thông tin về bốn năng lực: Hãn hải hộ thân tráo, Càn khôn định thân tráo, Hãn hải phong ba, Càn khôn phá ma.
Hai kỹ năng phía sau bị Tiêu Sắt phớt lờ, Hãn hải hộ thân tráo cùng Càn khôn định thân tráo thì khác, một năng lực có thể hoàn toàn ẩn tàng thân thể cùng hơi thở, thậm chí thực thể, một năng lực có thể khoá chặt linh hồn của kẻ khác, tuy rằng sau khi khoá chặt không thể tổn thương đối phương nhưng có thể dùng để đoạt bảo, thuận tiện chạy trốn.
Có thể nói vật này là chí bảo ở cấp bậc Đấu Hoàng, Đấu Tông.
“Kiếm bộn.” Tiêu Sắt không nhịn được nói thành tiếng.
“Ca ca, chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy.” Nghe tiếng Tiêu Sắt, Long Quỳ chậm rãi bay ra từ ma kiếm, mỉm cười hỏi.
“Hắc hắc, đương nhiên là kiếm được thứ tốt, Long Quỳ, ngày mai cùng ca ca đi trộm bảo nha.” Tiêu Sắt cười hắc hắc, khẽ vuốt mặt Long Quỳ.
“???”
Long Quỳ xoay xoay đầu nhỏ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
.......
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Sắt thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.
Cách một cánh cửa phòng mà Tiêu Sắt vẫn ngửi được mùi đồ ăn từ trong phòng khách bay đến. Đôi tay chống giường bật dậy, hai chân rơi xuống đất, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trên bàn trong phòng khách đã bày các món ăn, đúng lúc Tiểu Y Tiên đang cẩn thận bưng cái nồi nhỏ đi đến, đặt lên bàn, sau đó thổi thổi tay bị hun nóng.
“Nhìn ngươi kìa, chuyện này giao cho ta không phải tốt hơn sao.” Tiêu Sắt mỉm cười lắc lắc đầu, chậm rãi đến trước mặt Tiểu Y Tiên, nắm tay nàng, bôi thuốc mỡ lấy ra từ trong nạp giới.
Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tiêu Sắt cùng với sự mát lạnh của thuốc mỡ, mặt Tiểu Y Tiên hơi đỏ lên, dịu dàng cười nói: “Không phải vì thấy ngươi còn chưa rời giường sao?”
“Ha ha, vậy xin lỗi, nhưng lần sau ngươi có thể trực tiếp đá cửa phòng ta, bởi vì buổi tối ta rất ít ngủ, cơ bản đều tu luyện để thay thế.” Tiêu Sắt cười cười, bôi thuốc mỡ xong liền đậy nắp bình, để bình ngọc vào trong tay Tiểu Y Tiên, “Bình thuốc mỡ này ngươi cầm đi, đôi tay nhỏ xinh đẹp thế này không thể bị thương nha.”
“Vèo...” Nghe Tiêu Sắt khen, Tiểu Y Tiên nở nụ cười, nhận lấy bình ngọc rồi nói: “Vậy bổn tiểu thư từ chối thì bất kính.”
Tiểu Y Tiên cất bình ngọc, hai người ngồi xuống, cùng nhau ăn sáng như thường ngày, bầu không khí rất ấm áp.
“Lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở đây chờ ta trở lại.” Tiêu Sắt uống một ngụm cháo trắng, thuận miệng nói.
“Ngươi đột phá Đấu Sư?” Nghe vậy, Tiểu Y Tiên kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy chấn động cùng khó tin, phải biết rằng Tiêu Sắt chỉ mới đột phá Đấu Giả cửu tinh hơn một tháng, dù sơn cốc này có năng lượng nồng đậm nhưng hơn một tháng mà đột phá Đấu Sư, thật sự quá kinh khủng.
“Nào có nhanh như vậy, ta ra ngoài là để tìm một thứ, chờ có được nó thì ta mới có thể đột phá Đấu Sư.” Tiêu Sắt mỉm cười nói.
“Vậy ngươi phải đi bao lâu?” Tiểu Y Tiên gật đầu, trong đôi mắt có chút mịt mờ.
“Thuận lợi thì sẽ trở về trước chiều tối.” Tiêu Sắt đánh giá sơ lược lộ trình từ nơi này đến động của Tử Tinh Dực Sư Vương rồi trả lời.
“Chiều tối sao?” Lẩm bẩm một tiếng, Tiểu Y Tiên nở nụ cười dịu dàng, nói: “Đi thôi, ta chờ ngươi trở về.”
“Được, chờ ta đột phá Đấu Sư liền mang ngươi du lịch đại lục Đấu Khí, thuận tiện sưu tầm tài liệu giải quyết Ách nạn độc thể.” Uống một ngụm cháo trắng cuối cùng, Tiêu Sắt buông chén, mỉm cười nói.
Dưới ánh mắt dõi theo của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt mở hai cánh màu tím bay ra khỏi tiểu sơn cốc, hai món đồ trong hai rương còn lại ở sơn động lúc trước, Tiêu Sắt đã sớm cho Tiểu Y Tiên biết là thứ gì, nên hắn không cần che giấu.
Bay khỏi tiểu sơn cốc, Tiêu Sắt liền thu hồi Tử vân dực, hiện giờ hắn còn chưa đến cấp Đấu Sư, công pháp cũng mới Hoàng giai trung cấp, không có nhiều đấu khí để dùng.
Một đường đi vội, tới buổi trưa, Tiêu Sắt đã vào Ma Thú sơn mạch, dùng Liễm khí quyết che giấu hơi thở, dừng trên một đại thụ che trời.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua dãy núi xa xa, trên một đỉnh núi có một hang động to lớn.
Được cây cối che lấp, cửa động phủ có đầu sư tử thật to, lúc ẩn lúc hiện.
“Ca ca, đó là động phủ của Tử Tinh Dực Sư Vương sao?” Tiếng Long Quỳ chợt vang lên.
“Ừ, đợi lát nữa ta phóng thích Hãn hải càn khôn tráo, ngươi liền đưa ta tiến vào động phủ, huynh muội chúng ta cướp sạch hang ổ của nó.” Tiêu Sắt gật gật đầu, nở nụ cười xấu xa nói.
“Hì hì, vậy ca ca cẩn thận một chút, nhưng ma thú có thực lực rất mạnh, vẫn nên để Tiểu Hồng làm, lỡ như có tình huống bất ngờ thì nàng sẽ bảo hộ ngươi.” Nhìn Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa, Long Quỳ biết Tử Tinh Dực Sư Vương gặp xui xẻo rồi.
Hãn hải càn khôn tráo chậm rãi bay ra từ giữa hai chân mày Tiêu Sắt, sau đó bay đến đỉnh đầu, phóng xuất ra một tầng ánh sáng xanh thẳm, bao bọc toàn bộ cơ thể Tiêu Sắt.
“Long Quỳ, có thể ra rồi.”
Theo Tiêu Sắt vừa nói xong, ma kiếm trên lưng liền lập loè ánh sáng, Hồng Quỳ với dáng người nóng bỏng xuất hiện trước mắt Tiêu Sắt.
“Đã lâu không gặp, Long Quỳ.” Tiêu Sắt mỉm cười nhìn Hồng Quỳ, nói.
Từ sau chuyện Tiêu Sắt cùng Hồng Quỳ chung một thùng tắm vào bốn tháng trước tới giờ, nàng không xuất hiện lần nào nữa.
“Đã lâu không gặp, ca ca.” Tiêu Sắt ôm ấp khiến mặt Hồng Quỳ hơi đỏ lên, nàng cũng giang tay ôm lấy hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook