Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
-
Chương 44: Thổ Lộ Tình Cảm
Dịch: Lap Tran
------
Trong nhận thức của Tiêu Sắt, có ba phương pháp có thể giúp Tiểu Y Tiên giải quyết Ách nạn độc thể.
Phương pháp thứ nhất là lấy được độc đan phương từ Dược lão.
Phương pháp thứ hai là dùng hồn cốt trong Đấu La đại lục, chứa độc tố trong hồn cốt để tránh Ách nạn độc thể bùng nổ, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, bởi vì khả năng chứa độc tố của hồn cốt cũng có cực hạn, một khi độc tố vượt qua cấp Đấu Tông thì hồn cốt liền mất đi tác dụng, trừ phi là ngoại phụ hồn cốt có thể tiến hóa.
Loại thứ ba chính là trái độc trong thế giới hải tặc, nó hoàn toàn giải quyết vấn đề Ách nạn độc thể, hơn nữa đại lục Đấu Khí cũng không có chuyện trái ác quỷ bị nước khắc chế, không cần lo lắng người khác bắt lấy nhược điểm. Nhưng tỷ lệ thu hoạch lại quá xa vời, bởi vì đến nay Tiêu Sắt còn chưa đổi được vật nào liên quan đến thế giới hải tặc.
Trong ba phương pháp thì cũng chỉ có phương pháp thứ hai tương đối dễ thực hiện, bởi vì hơn mười lần trao đổi, phần lớn đều là đồ vật tới từ thế giới Đấu La.
Đôi khi Tiêu Sắt suy nghĩ, có lẽ người sáng tạo hệ thống này có thù oán với ba tên gian dối là Ngọc Tiểu Tân, Đường Tam và Đái Mộc Bạch.
Ngồi bình thản trên tảng đá, lẳng lặng nhìn Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, có chút tự trách, lúc trước vì để tạo ràng buộc với Tiểu Y Tiên nên chọn cách đưa Thất thải độc kinh cho nàng, hiện giờ lại bởi vì hiệu ứng cánh bướm mà Ách nạn độc thể thức tỉnh sớm hơn bốn năm, cũng không biết là tốt hay xấu.
“Ai” thở ra một hơi, Tiêu Sắt rơi vào trầm tư, sau một lúc, ánh sáng bảy màu trên người Tiểu Y Tiên dần dần tan đi. Tiêu Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Sắp tỉnh lại sao?”
Không bao lâu, rốt cuộc Tiểu Y Tiên cũng chậm rãi mở mắt, tay ngọc hơi giật giật, đứng dậy che mặt, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, có chút nghẹn ngào nói: “Đáng chết, dĩ nhiên lại không khắc chế.”Tiểu Y Tiên vẫn chưa phát hiện Tiêu Sắt đang ở cạnh.
Nghe Tiểu Y Tiên nói, lòng Tiêu Sắt có chút hụt hẫng, chậm rãi đứng dậy, vươn tay khẽ vuốt đầu nàng.
Nhận ravđược có người chạm vào đầu, thân thể Tiểu Y Tiên cứng đờ, sau một lát mới mềm mại trở lại, lau nước mắt, xoay người nhìn về phía Tiêu Sắt nói: “Sao ngươi lại thức sớm vậy?”
“Mặt trời đã lên cao ba sào rồi, ta cũng dựng xong nhà gỗ, đã trải chăn bông, về sau ngươi không cần dùng lều nữa.” Tiêu Sắt cười nói, chỉ chỉ nhà gỗ ở đằng xa.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhìn nhà gỗ nhỏ rồi lại nhìn về phía Tiêu Sắt, cúi đầu, mặt đẹp có vẻ cô đơn, yên lặng một lúc mới mở miệng nói: “Ngươi thấy hết rồi?”
“Ừ, Ách nạn độc thể.” Tiêu Sắt cười khổ nói.
“Ngươi... Không chạm vào ta chứ?” Đè nén sự hoảng loạn trong lòng, Tiểu Y Tiên chợt nhớ tới gì đó, nhanh chóng hỏi.
“Tuy rằng ngươi xinh đẹp, nhưng ta chưa đến mười ba tuổi nha, sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế. Ít nhất cũng phải chờ hai ba năm nữa.” Tiêu Sắt cười xấu xa nói.
“Đi chết đi.” Nghe Tiêu Sắt trêu chọc, Tiểu Y Tiên tức khắc đỏ mặt, bàn tay trắng vỗ ngực hắn vài cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Đừng không đứng đắn như vậy, mau trả lời ta, rốt cuộc ngươi có chạm vào hay không?”
“Không chạm vào, bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta hiểu rõ Ách nạn độc thể hơn ngươi một chút.” Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nắm lấy tay Tiểu Y Tiên đang đánh hắn, mỉm cười nói.
Tiểu Y Tiên nghe xong, tâm tình tức khắc dễ chịu hơn rất nhiều, nước mắt chảy dài trên gương mặt, cúi đầu, có chút chần chờ hỏi: “Vậy ngươi không sợ ta sao?”
Né tránh ánh mắt của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt buông tay nàng, khóe miệng treo nụ cười, ôm nàng vào trong ngực.
Đột nhiên được ôm lấy, thân thể Tiểu Y Tiên căng chặt, trái tim đập nhanh, ngây ngốc tại chỗ, tùy ý để Tiêu Sắt ôm vào.
Lời nói mang theo hơi thở ấm áp vang lên bên tai Tiểu Y Tiên: “Trong mắt ta, lực lượng không phân tà ác, mấu chốt ở chỗ người sử dụng người có thể giữ được bản tâm, giữ lại điểm mấu chốt. Nếu làm được thì dù trở thành độc sư cũng có làm sao.”
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên chợt bừng tỉnh, nước mắt ngừng chảy, trong mắt xuất hiện sự kiên định.
“Cảm ơn, Tiêu Sắt.” Chậm rãi nhắm mắt đẹp, Tiểu Y Tiên ôm lấy Tiêu Sắt, mặt đẹp rúc lòng hắn.
Một lúc sau cả hai buông nhau ra, không hề lộ vẻ xấu hổ, chỉ là dành cho nhau nụ cười dịu dàng, cùng nhau đi vào nhà gỗ.
“Thế nào, trông được chứ, tuy rằng hơi đơn giản nhưng ở thoải mái hơn lều nhiều.” Tiêu Sắt chỉ chỉ căn phòng, có chút đắc ý cười nói.
“Đúng là không tồi, dĩ nhiên có cả phòng khách.” Nhìn Tiêu Sắt nở nụ cười ấm áp, Tiểu Y Tiên cảm thấy ấm lòng, đôi môi hồng nhuận môi khẽ nhếch, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Cảm ơn Tiêu Sắt, có lẽ ngươi sẽ là bằng hữu duy nhất của ta, dù tương lai ta biến thành dạng gì, cho dù là độc nữ hung danh hiển hách, nhưng ở trước mặt ngươi ta vẫn là Tiểu Y Tiên của Thanh Sơn trấn Vũ.”
Vừa lẩm bẩm xong, bên tai Tiểu Y Tiên liền truyền đến hơi thở quen thuộc, “Chỉ là bằng hữu sao? Rõ ràng có thể tiến thêm một bước mà.”
“A....” Tiêu Sắt đột nhiên tới gần làm Tiểu Y Tiên như mèo con giật mình, lông tơ dựng ngược, đẩy ra Tiêu Sắt ra, mặt đẹp đỏ ửng, chạy vào một gian phòng rồi đóng chặt cửa.
Nhìn bóng dáng Tiểu Y Tiên biến mất, Tiêu Sắt cười cười, chậm rãi đi đến trước cửa phòng, gõ nhẹ cười nói: “Tiểu Y Tiên, cơm trưa liền nhờ ngươi, ta đi chuẩn bị chút dược liệu. A, đúng rồi, thật ra Ách nạn độc thể cũng không đáng sợ như ngươi tưởng tượng, vẫn có biện pháp giải trừ.”
Nói xong, Tiêu Sắt xoay người rời khỏi nhà gỗ.
Đợi tiếng bước chân Tiêu Sắt đi xa, Tiểu Y Tiên mới mở cửa phòng, cảm động vì Tiêu Sắt yên tâm để nàng làm cơm trưa, trong đầu không khỏi hồi tưởng tới câu nói kia “Rõ ràng có thể lại tiến thêm một bước”. Lập tức nổi giận dậm dậm chân, đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu, Tiêu Sắt đã trở về, Tiểu Y Tiên cũng nấu nướng xong.
“Oa, tự xa đã nghe đến mùi thơm, hắc hắc, tiểu nhị cho đại gia ta một chén.” Bước nhanh đến bên nồi nhỏ, Tiêu Sắt một ngồi vào một tảng đá, bày ra bộ dáng ăn chơi trác táng.
Nhìn bộ dáng “Kiêu ngạo ương ngạnh” buồn cười của Tiêu Sắt, Tiểu Y Tiên bật cười, lấy chén ngọc rồi múc thức ăn, đưa vào tay Tiêu Sắt, cười mắng: “Ha ha... Cẩn thận độc chết ngươi...”
------
Trong nhận thức của Tiêu Sắt, có ba phương pháp có thể giúp Tiểu Y Tiên giải quyết Ách nạn độc thể.
Phương pháp thứ nhất là lấy được độc đan phương từ Dược lão.
Phương pháp thứ hai là dùng hồn cốt trong Đấu La đại lục, chứa độc tố trong hồn cốt để tránh Ách nạn độc thể bùng nổ, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, bởi vì khả năng chứa độc tố của hồn cốt cũng có cực hạn, một khi độc tố vượt qua cấp Đấu Tông thì hồn cốt liền mất đi tác dụng, trừ phi là ngoại phụ hồn cốt có thể tiến hóa.
Loại thứ ba chính là trái độc trong thế giới hải tặc, nó hoàn toàn giải quyết vấn đề Ách nạn độc thể, hơn nữa đại lục Đấu Khí cũng không có chuyện trái ác quỷ bị nước khắc chế, không cần lo lắng người khác bắt lấy nhược điểm. Nhưng tỷ lệ thu hoạch lại quá xa vời, bởi vì đến nay Tiêu Sắt còn chưa đổi được vật nào liên quan đến thế giới hải tặc.
Trong ba phương pháp thì cũng chỉ có phương pháp thứ hai tương đối dễ thực hiện, bởi vì hơn mười lần trao đổi, phần lớn đều là đồ vật tới từ thế giới Đấu La.
Đôi khi Tiêu Sắt suy nghĩ, có lẽ người sáng tạo hệ thống này có thù oán với ba tên gian dối là Ngọc Tiểu Tân, Đường Tam và Đái Mộc Bạch.
Ngồi bình thản trên tảng đá, lẳng lặng nhìn Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, có chút tự trách, lúc trước vì để tạo ràng buộc với Tiểu Y Tiên nên chọn cách đưa Thất thải độc kinh cho nàng, hiện giờ lại bởi vì hiệu ứng cánh bướm mà Ách nạn độc thể thức tỉnh sớm hơn bốn năm, cũng không biết là tốt hay xấu.
“Ai” thở ra một hơi, Tiêu Sắt rơi vào trầm tư, sau một lúc, ánh sáng bảy màu trên người Tiểu Y Tiên dần dần tan đi. Tiêu Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Sắp tỉnh lại sao?”
Không bao lâu, rốt cuộc Tiểu Y Tiên cũng chậm rãi mở mắt, tay ngọc hơi giật giật, đứng dậy che mặt, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, có chút nghẹn ngào nói: “Đáng chết, dĩ nhiên lại không khắc chế.”Tiểu Y Tiên vẫn chưa phát hiện Tiêu Sắt đang ở cạnh.
Nghe Tiểu Y Tiên nói, lòng Tiêu Sắt có chút hụt hẫng, chậm rãi đứng dậy, vươn tay khẽ vuốt đầu nàng.
Nhận ravđược có người chạm vào đầu, thân thể Tiểu Y Tiên cứng đờ, sau một lát mới mềm mại trở lại, lau nước mắt, xoay người nhìn về phía Tiêu Sắt nói: “Sao ngươi lại thức sớm vậy?”
“Mặt trời đã lên cao ba sào rồi, ta cũng dựng xong nhà gỗ, đã trải chăn bông, về sau ngươi không cần dùng lều nữa.” Tiêu Sắt cười nói, chỉ chỉ nhà gỗ ở đằng xa.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhìn nhà gỗ nhỏ rồi lại nhìn về phía Tiêu Sắt, cúi đầu, mặt đẹp có vẻ cô đơn, yên lặng một lúc mới mở miệng nói: “Ngươi thấy hết rồi?”
“Ừ, Ách nạn độc thể.” Tiêu Sắt cười khổ nói.
“Ngươi... Không chạm vào ta chứ?” Đè nén sự hoảng loạn trong lòng, Tiểu Y Tiên chợt nhớ tới gì đó, nhanh chóng hỏi.
“Tuy rằng ngươi xinh đẹp, nhưng ta chưa đến mười ba tuổi nha, sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế. Ít nhất cũng phải chờ hai ba năm nữa.” Tiêu Sắt cười xấu xa nói.
“Đi chết đi.” Nghe Tiêu Sắt trêu chọc, Tiểu Y Tiên tức khắc đỏ mặt, bàn tay trắng vỗ ngực hắn vài cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Đừng không đứng đắn như vậy, mau trả lời ta, rốt cuộc ngươi có chạm vào hay không?”
“Không chạm vào, bởi vì một nguyên nhân nào đó, ta hiểu rõ Ách nạn độc thể hơn ngươi một chút.” Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nắm lấy tay Tiểu Y Tiên đang đánh hắn, mỉm cười nói.
Tiểu Y Tiên nghe xong, tâm tình tức khắc dễ chịu hơn rất nhiều, nước mắt chảy dài trên gương mặt, cúi đầu, có chút chần chờ hỏi: “Vậy ngươi không sợ ta sao?”
Né tránh ánh mắt của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sắt buông tay nàng, khóe miệng treo nụ cười, ôm nàng vào trong ngực.
Đột nhiên được ôm lấy, thân thể Tiểu Y Tiên căng chặt, trái tim đập nhanh, ngây ngốc tại chỗ, tùy ý để Tiêu Sắt ôm vào.
Lời nói mang theo hơi thở ấm áp vang lên bên tai Tiểu Y Tiên: “Trong mắt ta, lực lượng không phân tà ác, mấu chốt ở chỗ người sử dụng người có thể giữ được bản tâm, giữ lại điểm mấu chốt. Nếu làm được thì dù trở thành độc sư cũng có làm sao.”
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên chợt bừng tỉnh, nước mắt ngừng chảy, trong mắt xuất hiện sự kiên định.
“Cảm ơn, Tiêu Sắt.” Chậm rãi nhắm mắt đẹp, Tiểu Y Tiên ôm lấy Tiêu Sắt, mặt đẹp rúc lòng hắn.
Một lúc sau cả hai buông nhau ra, không hề lộ vẻ xấu hổ, chỉ là dành cho nhau nụ cười dịu dàng, cùng nhau đi vào nhà gỗ.
“Thế nào, trông được chứ, tuy rằng hơi đơn giản nhưng ở thoải mái hơn lều nhiều.” Tiêu Sắt chỉ chỉ căn phòng, có chút đắc ý cười nói.
“Đúng là không tồi, dĩ nhiên có cả phòng khách.” Nhìn Tiêu Sắt nở nụ cười ấm áp, Tiểu Y Tiên cảm thấy ấm lòng, đôi môi hồng nhuận môi khẽ nhếch, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Cảm ơn Tiêu Sắt, có lẽ ngươi sẽ là bằng hữu duy nhất của ta, dù tương lai ta biến thành dạng gì, cho dù là độc nữ hung danh hiển hách, nhưng ở trước mặt ngươi ta vẫn là Tiểu Y Tiên của Thanh Sơn trấn Vũ.”
Vừa lẩm bẩm xong, bên tai Tiểu Y Tiên liền truyền đến hơi thở quen thuộc, “Chỉ là bằng hữu sao? Rõ ràng có thể tiến thêm một bước mà.”
“A....” Tiêu Sắt đột nhiên tới gần làm Tiểu Y Tiên như mèo con giật mình, lông tơ dựng ngược, đẩy ra Tiêu Sắt ra, mặt đẹp đỏ ửng, chạy vào một gian phòng rồi đóng chặt cửa.
Nhìn bóng dáng Tiểu Y Tiên biến mất, Tiêu Sắt cười cười, chậm rãi đi đến trước cửa phòng, gõ nhẹ cười nói: “Tiểu Y Tiên, cơm trưa liền nhờ ngươi, ta đi chuẩn bị chút dược liệu. A, đúng rồi, thật ra Ách nạn độc thể cũng không đáng sợ như ngươi tưởng tượng, vẫn có biện pháp giải trừ.”
Nói xong, Tiêu Sắt xoay người rời khỏi nhà gỗ.
Đợi tiếng bước chân Tiêu Sắt đi xa, Tiểu Y Tiên mới mở cửa phòng, cảm động vì Tiêu Sắt yên tâm để nàng làm cơm trưa, trong đầu không khỏi hồi tưởng tới câu nói kia “Rõ ràng có thể lại tiến thêm một bước”. Lập tức nổi giận dậm dậm chân, đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu, Tiêu Sắt đã trở về, Tiểu Y Tiên cũng nấu nướng xong.
“Oa, tự xa đã nghe đến mùi thơm, hắc hắc, tiểu nhị cho đại gia ta một chén.” Bước nhanh đến bên nồi nhỏ, Tiêu Sắt một ngồi vào một tảng đá, bày ra bộ dáng ăn chơi trác táng.
Nhìn bộ dáng “Kiêu ngạo ương ngạnh” buồn cười của Tiêu Sắt, Tiểu Y Tiên bật cười, lấy chén ngọc rồi múc thức ăn, đưa vào tay Tiêu Sắt, cười mắng: “Ha ha... Cẩn thận độc chết ngươi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook