Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
-
Chương 4: Tiêu Ngọc
Dịch: Lap Tran
------
“Ngươi nói ai nhỏ? Bổn tiểu thư nhỏ chỗ nào.” Tiêu Ngọc nghe vậy, tức khắc như mèo con xù lông, từ sau lưng bổ nhào vào người Tiêu Sắt, điên cuồng cào hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại sau lưng cùng với mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt mùi, mặt Tiêu Sắt đỏ lên, cảm thán nói: “Đúng thật là không nhỏ.”
“Ngươi...” Nghe Tiêu Sắt nói, Tiêu Ngọc vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, mặt đẹp đỏ ửng.
Tiêu Sắt thông minh lắm, còn không chờ bầu không khí trở nên xấu hổ, liền nói sang chuyện khác nói: “Tiêu Ngọc, ngươi tới đây là có chuyện gì sao?”
“Như thế nào? Chẳng lẽ không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi sao?” Tiêu Ngọc buông lỏng, bắt lấy tay Tiêu Sắt tay, quát to.
“Đương nhiên có thể, lúc nào cũng hoan nghênh.” Tiêu Sắt cười nói.
Lại nói tiếp, cách hai người quen biết cũng rất buồn cười.
Lúc trước, khi Tiêu Sắt vừa mới trở lại Tiêu gia, gia gia Tiêu Ngọc cũng chính là đại trưởng lão Tiêu gia, giới thiệu hai người nhận thức nhau.
Ai ngờ Tiêu Ngọc phản kháng rất kịch liệt, nghĩ là gia gia muốn cả hai đính ước. Trời sinh tính tình đanh đá, Tiêu Ngọc không chịu đáp ứng, náo loạn cả lên.
Tiêu Sắt cũng được thanh nhàn, bận rộn chuyện của mình, chưa bao giờ chủ động đi tìm đối phương.
Cho đến có một ngày, Tiêu Sắt đến ngọn núi sau Tiêu gia tìm chỗ tu luyện, gặp được Tiêu Ngọc đang muốn cởi quần áo tắm rựa ở suối nước nóng. Vì đọc nguyên tác rồi nên tất nhiên nhiên hắn biết Tiêu Viêm sẽ đến nhìn lén.
Không thể để Tiêu Viêm chiếm tiện nghi, khi Tiêu Ngọc vừa chuẩn bị cởi áo khoác thời thì Tiêu Sắt xuất hiện, báo cho nàng biết lát nữa Tiêu Viêm sẽ tới đây tu luyện, nếu không sợ bị nhìn lén thì cứ tắm.
Sau đó, xoay người rời đi.
Tiêu Sắt cũng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc sau, thái độ của Tiêu Ngọc trở nên khác thường, cách đổi xử với Tiêu Sắt thay đổi hoàn toàn.
Thậm chí bắt đầu có chút ái muội.
Tiêu Ngọc đi đến trước giường Tiêu Sắt, không bận tâm gì mà nằm xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu sắc lang, ngày mai liền phải đi tham gia khảo hạch chiêu sinh của học viện Già Nam.”
Tiêu Sắt hơi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, giống như trong nguyên tác, thời gian này Tiêu Ngọc gia nhập học viện Già Nam, hắn chợt cười nói: “Vậy chúc mừng, học viện Già Nam chính là học phủ nổi tiếng ở đại lục Đấu Khí.”
“Ngươi đi cùng ta được không?” Tiêu Ngọc đứng dậy nhìn về phía Tiêu Sắt, mang theo vẻ khẩn cầu.
“Đại tỷ, tiêu chuẩn thấp nhất để báo danh vào học viện Già Nam là đấu khí bát đoạn, ta chỉ là một kẻ ngũ đoạn, sợ còn chưa kịp báo danh đã bị ném ra rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Ngươi...” Tiêu Ngọc nghe vậy, bộ ngự run lên vì tức, “Đừng giả vờ, ta biết ngươi ẩn giấu thực lực. Tu vi của ngươi ít nhất ở cửu đoạn.”
Tiêu Sắt híp mắt lại, “Làm sao ngươi biết được?”
Tiêu Ngọc lập tức bị ánh mắt của Tiêu Sắt hù dọa, nói năng có chút lắp bắp: “Thời điểm ngươi tu luyện ta đều theo phía sau nhìn lén.... Tuy rằng không biết vì sao ngươi muốn che giấu thực lực, nhưng ngươi yên tâm, ta không nói với người khác.”
Tiêu Sắt thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngọc, nếu xem ta là ngươi bằng hữu, hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật này. Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đi học viện Già Nam, nhưng không phải hiện tại.”
“Ta đã biết.” Tiêu Ngọc cúi đầu, vẻ mặt có chút mất mát, cười khổ trong lòng, chỉ là bằng hữu thôi sao?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Tiêu Ngọc, Tiêu Sắt lại nói thêm một câu, “Ngày ngươi đi ta tiễn ngươi...”
“Ừ.” Tiêu Ngọc gật đầu, mỉm cười. Có lẽ là muốn dời sự chú ý, Tiêu Ngọc mắt lơ đãng nhìn tới tới tủ quần áo Tiêu Sắt đang mở, “Ngươi tìm đồ sao? Sao bừa bộn như vậy?”
Tiêu Sắt gật đầu, trả lời cho có: “Ta tìm được một ít biện pháp đề cao tốc độ tu luyện, muốn tìm quyển trục để ghi chép.”
“Cái này có thể chứ, đúng lúc ta còn quyển trục chưa sử dụng.” Lấy ra một quyển trục màu đen từ trong nạp giới, Tiêu Ngọc giơ lên.
Hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, nhận lấy quyển trục trong tayTiêu Ngọc, không nhịn được mà hôn trán nàng một cái, sau đó ôm lấy nàng, “Tiêu Ngọc, cảm ơn ngươi...”
“Ngươi, tiểu...” Tiêu Ngọc nói được một nửa rồi nuốt hai chữ sắc lang lại, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm của Tiêu Sắt.
........
Tới chiều tối, Tiêu Sắt trở lại thạch thất trong sơn động.
Nhìn quyển trục màu đen, Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa, chỉ thấy trên quyển trục vẽ đầy từng đôi nam nữ trẻ tuổi, trần như nhộng, làm các động tác kỳ quái.....
Giốn như lão hán đẩy xe gì đó,.... Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu... Linh ta linh tinh đều có hết.
Tiêu Sắt sờ sờ cằm, hài lòng gật gật đầu, “Một quyển bí tịch quý giá thế này, hẳn là có thể đổi được một quyển công pháp không tệ!”
Nghĩ vậy, Tiêu Sắt cuốn quyển trục lại.
“Hệ thống, giúp ta trao đổi.”
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được một bộ công pháp vô danh trong nạp giới của Tiêu Viêm】
Nghe được bốn chữ công pháp vô danh, hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, “Công pháp vô danh.. Chẳng lẽ là Phần quyết?”
Vội vàng mở quyển trục vừa đổi được ra, nhìn sơ một lần, Tiêu Sắt liền hít hà một hơi, quyển trục này đúng là Phần quyết Dược lão đưa cho Tiêu Viêm trong nguyên tác.
Khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, chậc lưỡi, “Không biết khi Tiêu Viêm thấy công pháp biến thành Xuân cung đồ thì vẻ mặt sẽ như thế nào, đây có tính là cướp đoạt cơ duyên của Tiêu Viêm hay không?”
Nhưng Tiêu Sắt nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, dù mất quyển trục, nhưng thứ quan trọng thế này, chắc chắn lão Dược Trần kia vẫn nhớ rõ.
Mạnh mẽ ngăn chặn khát khao tu luyện Phần quyết, Tiêu Sắt thu quyển trục lại.
Nếu đã có công pháp, có Tụ khí tán, như vậy hắn sẽ chuẩn bị đột phá Đấu Giả.
Tiêu Sắt lấy bình Tụ khí tán ra nhưng chưa vội mở.
Hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái thân thể.
Tụ khí tán cũng không dễ lấy được, nếu như thất bại, chẳng những lãng phí mà ngay cả tu vi cũng sẽ từ đấu khí cửu đoạn giảm xuống bát đoạn.
Nếu bởi vì nóng vội mà khiến tu vi hạ thấp, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, cho nên không thể không thận trọng.
Một canh giờ sau, Tiêu Sắt điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
“Kế tiếp, nên dùng Tụ khí tán, chuẩn bị đột phá Đấu Giả.” Tiêu Sắt cười cười, đưa bình Tụ khí tán lên.
------
“Ngươi nói ai nhỏ? Bổn tiểu thư nhỏ chỗ nào.” Tiêu Ngọc nghe vậy, tức khắc như mèo con xù lông, từ sau lưng bổ nhào vào người Tiêu Sắt, điên cuồng cào hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại sau lưng cùng với mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt mùi, mặt Tiêu Sắt đỏ lên, cảm thán nói: “Đúng thật là không nhỏ.”
“Ngươi...” Nghe Tiêu Sắt nói, Tiêu Ngọc vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, mặt đẹp đỏ ửng.
Tiêu Sắt thông minh lắm, còn không chờ bầu không khí trở nên xấu hổ, liền nói sang chuyện khác nói: “Tiêu Ngọc, ngươi tới đây là có chuyện gì sao?”
“Như thế nào? Chẳng lẽ không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi sao?” Tiêu Ngọc buông lỏng, bắt lấy tay Tiêu Sắt tay, quát to.
“Đương nhiên có thể, lúc nào cũng hoan nghênh.” Tiêu Sắt cười nói.
Lại nói tiếp, cách hai người quen biết cũng rất buồn cười.
Lúc trước, khi Tiêu Sắt vừa mới trở lại Tiêu gia, gia gia Tiêu Ngọc cũng chính là đại trưởng lão Tiêu gia, giới thiệu hai người nhận thức nhau.
Ai ngờ Tiêu Ngọc phản kháng rất kịch liệt, nghĩ là gia gia muốn cả hai đính ước. Trời sinh tính tình đanh đá, Tiêu Ngọc không chịu đáp ứng, náo loạn cả lên.
Tiêu Sắt cũng được thanh nhàn, bận rộn chuyện của mình, chưa bao giờ chủ động đi tìm đối phương.
Cho đến có một ngày, Tiêu Sắt đến ngọn núi sau Tiêu gia tìm chỗ tu luyện, gặp được Tiêu Ngọc đang muốn cởi quần áo tắm rựa ở suối nước nóng. Vì đọc nguyên tác rồi nên tất nhiên nhiên hắn biết Tiêu Viêm sẽ đến nhìn lén.
Không thể để Tiêu Viêm chiếm tiện nghi, khi Tiêu Ngọc vừa chuẩn bị cởi áo khoác thời thì Tiêu Sắt xuất hiện, báo cho nàng biết lát nữa Tiêu Viêm sẽ tới đây tu luyện, nếu không sợ bị nhìn lén thì cứ tắm.
Sau đó, xoay người rời đi.
Tiêu Sắt cũng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc sau, thái độ của Tiêu Ngọc trở nên khác thường, cách đổi xử với Tiêu Sắt thay đổi hoàn toàn.
Thậm chí bắt đầu có chút ái muội.
Tiêu Ngọc đi đến trước giường Tiêu Sắt, không bận tâm gì mà nằm xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu sắc lang, ngày mai liền phải đi tham gia khảo hạch chiêu sinh của học viện Già Nam.”
Tiêu Sắt hơi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, giống như trong nguyên tác, thời gian này Tiêu Ngọc gia nhập học viện Già Nam, hắn chợt cười nói: “Vậy chúc mừng, học viện Già Nam chính là học phủ nổi tiếng ở đại lục Đấu Khí.”
“Ngươi đi cùng ta được không?” Tiêu Ngọc đứng dậy nhìn về phía Tiêu Sắt, mang theo vẻ khẩn cầu.
“Đại tỷ, tiêu chuẩn thấp nhất để báo danh vào học viện Già Nam là đấu khí bát đoạn, ta chỉ là một kẻ ngũ đoạn, sợ còn chưa kịp báo danh đã bị ném ra rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Ngươi...” Tiêu Ngọc nghe vậy, bộ ngự run lên vì tức, “Đừng giả vờ, ta biết ngươi ẩn giấu thực lực. Tu vi của ngươi ít nhất ở cửu đoạn.”
Tiêu Sắt híp mắt lại, “Làm sao ngươi biết được?”
Tiêu Ngọc lập tức bị ánh mắt của Tiêu Sắt hù dọa, nói năng có chút lắp bắp: “Thời điểm ngươi tu luyện ta đều theo phía sau nhìn lén.... Tuy rằng không biết vì sao ngươi muốn che giấu thực lực, nhưng ngươi yên tâm, ta không nói với người khác.”
Tiêu Sắt thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngọc, nếu xem ta là ngươi bằng hữu, hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật này. Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đi học viện Già Nam, nhưng không phải hiện tại.”
“Ta đã biết.” Tiêu Ngọc cúi đầu, vẻ mặt có chút mất mát, cười khổ trong lòng, chỉ là bằng hữu thôi sao?
Nhìn vẻ mặt mất mát của Tiêu Ngọc, Tiêu Sắt lại nói thêm một câu, “Ngày ngươi đi ta tiễn ngươi...”
“Ừ.” Tiêu Ngọc gật đầu, mỉm cười. Có lẽ là muốn dời sự chú ý, Tiêu Ngọc mắt lơ đãng nhìn tới tới tủ quần áo Tiêu Sắt đang mở, “Ngươi tìm đồ sao? Sao bừa bộn như vậy?”
Tiêu Sắt gật đầu, trả lời cho có: “Ta tìm được một ít biện pháp đề cao tốc độ tu luyện, muốn tìm quyển trục để ghi chép.”
“Cái này có thể chứ, đúng lúc ta còn quyển trục chưa sử dụng.” Lấy ra một quyển trục màu đen từ trong nạp giới, Tiêu Ngọc giơ lên.
Hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, nhận lấy quyển trục trong tayTiêu Ngọc, không nhịn được mà hôn trán nàng một cái, sau đó ôm lấy nàng, “Tiêu Ngọc, cảm ơn ngươi...”
“Ngươi, tiểu...” Tiêu Ngọc nói được một nửa rồi nuốt hai chữ sắc lang lại, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm của Tiêu Sắt.
........
Tới chiều tối, Tiêu Sắt trở lại thạch thất trong sơn động.
Nhìn quyển trục màu đen, Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa, chỉ thấy trên quyển trục vẽ đầy từng đôi nam nữ trẻ tuổi, trần như nhộng, làm các động tác kỳ quái.....
Giốn như lão hán đẩy xe gì đó,.... Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu... Linh ta linh tinh đều có hết.
Tiêu Sắt sờ sờ cằm, hài lòng gật gật đầu, “Một quyển bí tịch quý giá thế này, hẳn là có thể đổi được một quyển công pháp không tệ!”
Nghĩ vậy, Tiêu Sắt cuốn quyển trục lại.
“Hệ thống, giúp ta trao đổi.”
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được một bộ công pháp vô danh trong nạp giới của Tiêu Viêm】
Nghe được bốn chữ công pháp vô danh, hai mắt Tiêu Sắt sáng ngời, “Công pháp vô danh.. Chẳng lẽ là Phần quyết?”
Vội vàng mở quyển trục vừa đổi được ra, nhìn sơ một lần, Tiêu Sắt liền hít hà một hơi, quyển trục này đúng là Phần quyết Dược lão đưa cho Tiêu Viêm trong nguyên tác.
Khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, chậc lưỡi, “Không biết khi Tiêu Viêm thấy công pháp biến thành Xuân cung đồ thì vẻ mặt sẽ như thế nào, đây có tính là cướp đoạt cơ duyên của Tiêu Viêm hay không?”
Nhưng Tiêu Sắt nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, dù mất quyển trục, nhưng thứ quan trọng thế này, chắc chắn lão Dược Trần kia vẫn nhớ rõ.
Mạnh mẽ ngăn chặn khát khao tu luyện Phần quyết, Tiêu Sắt thu quyển trục lại.
Nếu đã có công pháp, có Tụ khí tán, như vậy hắn sẽ chuẩn bị đột phá Đấu Giả.
Tiêu Sắt lấy bình Tụ khí tán ra nhưng chưa vội mở.
Hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái thân thể.
Tụ khí tán cũng không dễ lấy được, nếu như thất bại, chẳng những lãng phí mà ngay cả tu vi cũng sẽ từ đấu khí cửu đoạn giảm xuống bát đoạn.
Nếu bởi vì nóng vội mà khiến tu vi hạ thấp, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, cho nên không thể không thận trọng.
Một canh giờ sau, Tiêu Sắt điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
“Kế tiếp, nên dùng Tụ khí tán, chuẩn bị đột phá Đấu Giả.” Tiêu Sắt cười cười, đưa bình Tụ khí tán lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook